Chương 46.


Nhã Nghiên thì vẫn chưa hay Sa Hạ được thả ra. Cô cứ nằm một chỗ trong phòng không muốn bước ra ngoài cũng như chả muốn ăn gì. Người làm năn nỉ lắm thì cô mới ăn được một ít. Chưa bao giờ nhìn thấy Nhã Nghiên yếu ớt như thế.

Sa Hạ giờ có vẻ đã được mọi người coi như là mợ cả trong nhà nên có phần kính nể cô hơn dù lễ cưới vẫn chưa được diễn ra. Sa Hạ đi ngang phòng Nhã Nghiên, cũng chỉ có thể dừng chân lại nhìn mà không dám lại gần. Rồi cô lại đi tiếp. Cô đi xuống chỗ bếp.

"Chào mợ cả..."- Những gia nhân nói

"Mọi người không cần khách sáo như thế..."

"À mợ xuống đây có chuyện gì không?"

"Cô ba nhốt mình trong phóng suốt mấy ngày nay sao?"- Sa Hạ thăm hỏi

"Dạ...cổ cũng không chịu ăn uống gì. Năn nỉ lắm mới chịu ăn vài muỗng cháo"

Sa Hạ cũng không thể biểu thị ra rằng mình đang lo lắng cho Nhã Nghiên nên nói:

"Ờm...vậy hôm nay cô ấy có ăn gì chưa?"

"Dạ chưa"

"Phiền mọi người nấu chút đồ ăn rồi...khuyên cô ấy ăn nhé!! Sắp tới còn nhiều việc phải lo lắm. Lỡ để đau ốm gì thì không hay đâu"- Sa Hạ cố tỏ ra bình thường qua câu văn của mình

"Dạ chúng tôi biết rồi. Mợ đi lên đi"

"Ừm"

Sa Hạ quay người đi lên. Nhưng cô vừa quay người đi thì đám người làm kia liền bàn tán:

"Hứ...cô ấy quả thật một bước lên mây khi mà sắp đám cưới với cậu cả đó đa"

"Thì đó...rõ ràng hồi đó, cô ba tưng tiêu chiều chuộng cô ta hết mực. Vậy mà giờ lại đi lấy cậu cả để che giấu chuyện này. Sao tôi thấy tội cô ba quá đa"

"Đúng rồi, tôi vào phòng đưa đồ ăn cho cô ba...thấy cổ hóc hác lắm. Bình thường cô ba đã ốm...nay vì chuyện này mà đau buồn không ăn gì...trông cô ấy còn thảm hơn"

"Haizz...tội thiệt đa"

Sa Hạ quay lưng nhưng vẫn chưa thực sự đi, cô vẫn nghe thấy những lời xì xầm đó. Cô cúi mặt thở dài, cô chẳng biết làm gì ngoài việc chịu tiếng xấu về mình.

Ngay lúc cô thẫn thờ đang đi thì lại chạm mặt cậu cả. Cậu cả nhìn cô trong bộ quần áo lụa đắt tiền, nên đôi mắt có hơi khác:

"Ồ...coi ai kìa. Tân trang lên quả thật ra dáng mợ cả lắm đa"

"Hừ...anh đừng có đùa nữa!!"- Thái Anh mệt mỏi đáp

"Tôi khen cô cũng không được nữa đa? Cô tân trang lên nhìn cũng có chút nhan sắc đó. Thảo nào...con Nhã Nghiên lại mê cô như vậy đa"- Cậu cả vẫn bỡn cợt

Sa Hạ không đáp gì mà bỏ đi. Nhưng lại bị cậu cả kéo tay lại:

"Nhanh thôi, chúng ta sẽ là vợ chồng của nhau. Cô đừng có tỏ cái thái độ đó ra nữa. Nhỡ lộ ra hết...thì lỗi tại cô đó đa"

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ không làm gì quấy đâu. Trước mặt mọi người anh vẫn là...chồng tôi cơ mà"- Sa Hạ ngoan ngoãn

"Ừm...giỏi lắm. Biết nghe lời đó"

.

Nhã Nghiên ở trong phòng, cô cứ mường tượng mãi đám cưới của Sa Hạ nhưng người đó không phải là cô mà là anh cả của mình. Nhã Nghiên bức bối, co rúc trên giường.

"Không lẽ...mình chịu thua vậy sao đa?"

Nhã Nghiên tự khích lệ mình. Cô ngồi dậy từ từ sau quãng thời gian cả ngày nằm trên giường.

"Dù có như thế nào thì Sa Hạ...mãi mãi vẫn là người của mình!! Không thay đổi được...hahaha...anh cả, anh giỏi lắm. Anh muốn nhìn thấy tôi thảm hại chứ gì...tôi sẽ không để cho anh toại nguyện đâu!!"

Nhã Nghiên có vẻ đã nghĩ thông suốt, cô bước chân xuống giường. Đi lại chỗ bàn trang điểm ngồi. Cô nhìn bản thân trong gương. Đưa tay sờ lên khuôn mặt mình.

"Hmmmm...mình đã ốm đi nhiều vậy rồi sao? Tiều tụy quá. Chắc phải lấy lại thần sắc một chút mới được đa"

Cô rời bàn trang điểm sau khi đã tô chút son lên môi mình.

"Đ* m* đáng ra chúng ta không nên đẻ ra cùng một mẹ, anh cả à"- Nhã Nghiên đi tới cửa, cô định rời khỏi phòng mình

---

Ngày cưới của Sa Hạ và cậu cả đã được chọn, ngày lành và tháng tốt. Nhà Hội đồng được trang hoàng một sắc đỏ khắp nơi cùng chữ hỷ trước cửa nhà. Những khách mời quyền quý được mời tới, họ đang lần lượt đi vào bên trong.

Sa Hạ ngồi trong phòng tân hôn và được sửa soạn một cách đẹp nhất. Bởi vì hôm nay cô chính là cô dâu của lễ cưới này. Nhưng trên gương mặt của cô thì chỉ thấy buồn chứ không thấy chút gì đó vui mừng của một cô dâu sắp được gả đi cả. 

Còn Nhã Nghiên, cô sửa soạn xong từ rất sớm. Hôm nay tất cả mọi người đều diện áo dài thướt tha và trang trọng. Nhưng chỉ có mình Nhã Nghiên lại mặt đầm Tây. Cách trang điểm cũng không giống người Nam, đôi mắt thì sắc sảo to tròn, đôi môi thì điểm tô một màu đỏ đậm, cùng với mái tóc ngắn của mình.

"Nhã Nghiên...nay ăn mặc kì vậy con?"- Bà Hội đồng nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng thì liền hỏi

"Đẹp mà mẹ"- Nhã Nghiên xoay một vòng nói

Bà Hội đồng lắc đầu. Vì giờ lành đã đến, nếu còn đứng đây cự cãi qua lại thì sẽ trễ mất. Nên bà đành cho qua chuyện ăn mặc của Nhã Nghiên.

"Được rồi, thôi...đi lên nhà trên đi. Mọi người quan khách đang chờ đó"

"Dạ mẹ"- Nhã Nghiên nhìn có vẻ vui vẻ

Sa Hạ cũng đúng lúc đi ra, hai người mặt đối mặt với nhau. Cả hai nhìn nhau, đều thấy đối phương rất xinh đẹp. Chỉ tiếc họ đẹp bên ngoài nhưng trong lòng chả mấy vui. Và một lời khen họ cũng không dám nói. Nhã Nghiên cố tình mỉm cười mở lời trước:

"Chị cả, hôm nay nhìn chị đẹp lắm!! Chúc mừng chị"

Sa Hạ nghe xong thì hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Cô chỉ biết mỉm cười gượng gạo gật đầu:

"Cám...cám ơn"

"Được rồi, đi thôi"- Bà Hội đồng nói

Cậu cả đang ở bên ngoài tiếp khách.

"A...cô dâu ra kìa. Xinh quá đa"

Cậu cả quay người lại nhìn Sa Hạ. Rồi đưa tay ra nắm lấy tay cô. Nhã Nghiên nhìn thấy, gương mặt cũng không biểu hiện gì nhiều.

"Ờ lời nói đầu tiên...tôi muốn nói về người vợ này của tôi. Gia đình chúng tôi...không coi người hầu là hạng thấp kém. Ai cũng như ai. Nên tôi cũng không ngại nói rằng Sa Hạ...cũng từng là người hầu trong nhà của chúng tôi"

Cậu cả nói tới đây thì ở dưới quan khách đã bắt đầu xì xầm.

"Nhưng...chúng tôi coi người hầu cũng như một thành viên trong gia đình mình. Thế nên...nhờ duyên nợ mà tôi với Thái Anh đã đem lòng yêu thương nhau. Và...tôi quyết định lấy cô ấy"

Mọi người đều vì những lời này mà vỗ tay tán thưởng cho rằng nhà Hội đồng tuy quền cao chức trọng nhưng vô cùng nhơn đức. Chắc chắn một điều rằng nếu bây giờ có ai nói Nhã Nghiên và Sa Hạ mới là người yêu của nhau thì chắc cũng chẳng ai tin.

Trong khi mọi người đều chúc tụng cô dâu và chú rể của ngày hôm nay thì chỉ có Nhã Nghiên đứng đó với nụ cười không thể khinh bỉ hơn. Cô cũng vỗ tay...nhưng chỉ là cái vỗ tay mỉa mai không hơn không kém.

"Hmmm...từ khi nào mà anh ta dẻo miệng vậy chứ? Nói ra tới văn vẻ như vậy!! Hài dữ đa"- Nhã Nghiên thầm nghĩ

Nhã Nghiên hơi đưa tay lên bịt miệng mà cười. Cậu hai đứng kế bên:

"Nè...mày không sao đó chứ. Đừng nói đau lòng quá hóa điên nha. Giờ tự nhiên cười là sao?"

Nhã Nghiên hắng giọng:

"Đâu có. Hôm nay là ngày vui mà, phải cười chứ"

"Mày ổn không đó?"- Cậu hai vẫn còn chưa yên tâm

"Bình thường, không sao cả"- Nhã Nghiên quay qua đáp

///

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro