Chương 62.


"Anh muốn em đi với anh không?"- Nhã Nghiên nhìn cậu hai hỏi

"Thôi, mày đi theo làm gì. Tao muốn một mình đi gặp mẹ tao hà"- Cậu hai lắc đầu nói

"Vậy thôi để thằng Ân nó theo anh đặn dẫn đường được rồi"- Nhã Nghiên quay qua thằng Ân

"Dạ, để con đi theo cậu hai cho"

"Ừm hai người đi đi"

Cậu hai và thằng Ân mở cửa xe rời đi. Nhã Nghiên đứng ngóng theo rồi đi vào trong nhà. Vừa đi vào tới sân thì lại chạm mặt Sa Hạ. Cô tránh qua một bên thì Sa Hạ cũng chặn theo hướng đó. Tránh qua tránh lại nãy giờ Nhã Nghiên cũng chưa đi vào trong nhà được.

"Chị cả...chị làm gì mà chặn đường em hoài vậy đa? Trời nắng chang chang, không định cho em vào nhà sao?"

"Sao cô ba tránh mặt em hoài vậy?"

Nhã Nghiên nghe thế cũng không trả lời mà chỉ nhíu mày rồi đi ngược trở ra cửa. Sa Hạ thấy thế lật đật chạy theo.

"Cô ba...đợi em với..."

"Em theo tôi làm gì đa?"- Nhã Nghiên vừa đi vừa nói

"Cô ba đi tỉnh về xong lạ quá đa. Cũng không còn mừng rỡ khi gặp lại em nữa"- Sa Hạ đi ở phía sau, cô định nhanh lắm mới theo kịp

"Chồng em đâu mà để em đi theo tôi lẻo đẻo suốt vậy?"- Nhã Nghiên lạnh lùng hỏi

Nhã Nghiên vừa đi vừa đợi câu trả lời từ Sa Hạ nhưng lại chỉ toàn im lặng. Cô đứng lại, quay đầu nhìn. Sa Hạ đang ngồi dưới đất. Hình như cô vừa mới trượt chân mà té do đi nhanh quá.

Nhã Nghiên lập tức đi nhanh lại đỡ Sa Hạ lên lo lắng, sự lo lắng từ trong tiềm thức của cô bộc phát ra:

"Đi đứng kiểu gì vậy chớ? Đi từ từ thôi...mắc gì để té sõng soài vậy đa?"

Sa Hạ từ từ đứng dậy:

"Tại em đi theo cô ba mà"

Nhã Nghiên nhăn mặt, đỡ cô lại một chỗ mát ngồi xuống:

"Chân cẳng có sao không?"

"Dạ hơi đau"

Nhã Nghiên thở dài, nhìn đoạn đường nãy giờ đi cũng chưa cách xa nhà nên liền luồng tay xuống chân của Sa Hạ rồi nhấc bổng cô lên. Sa Hạ theo quán tính đưa tay ôm lấy cổ của Nhã Nghiên:

"Cô ba...đang ngoài đường mà?"

"Đi đứng không cẩn thận còn dám nói nữa à?"- Nhã Nghiên hằn hộc đáp

Nhã Nghiên không nhưng nhị mà dứt khoác ẳm Sa Hạ về nhà. Trong nhà bây giờ cũng vắng vẻ, mọi người đều đi lo công việc của mình hết cả. Chỉ còn có hai người ở nhà.

Nhã Nghiên ẳm Sa Hạ vào trong phòng. Nhưng cô quên mất mà ẳm Sa Hạ vào phòng mình.

"Tôi quên...tự nhiên đưa em vào phòng tôi. Chân em chắc bị trật rồi, để tôi đi kêu thầy về coi xem sao!"

Sa Hạ kéo tay Nhã Nghiên lại:

"Không...không cần đâu. Cũng không nặng lắm"

Nhã Nghiên ngồi xổm xuống:

"Chân nào bị đau đâu?"

Sa Hạ giơ chân phải của mình lên.

Nhã Nghiên tóm lấy mà xoa xoa nhẹ nhàng:

"Tôi nghe nói ở nhà...anh cả ức hiếp em lắm hả? Anh ta làm khó làm dễ em đủ điều"

Sa Hạ uất ức gật đầu. Nhã Nghiên đặt chân cô xuống nhẹ nhàng rồi đứng phắt dậy:

"Vậy hà cớ gì em không nói với tôi nguyên do em muốn lấy anh ta chớ?"

"Cô ba...em có điều khó nói chứ em cũng không muốn giấu diếm gì cô ba đâu"- Sa Hạ ngồi đó nhỏ giọng

"Vậy em và anh ta...có..."- Nhã Nghiên đưa ánh mắt dò xét hỏi Sa Hạ

Cô vừa nghe xong đã hiểu ý của Nhã Nghiên, cô liền nắm lấy tay của Nhã Nghiên lay lay:

"Cô ba...cô phải tin em. Em không để anh ta đụng vào người em đâu. Em là người của cô ba cơ mà"

Nhã Nghiên đương nhiên là tin, cô dù có giận Sa Hạ nhưng vẫn hoàn toàn tuyệt đối tin cô. Nhã Nghiên ngồi xuống cạnh Sa Hạ:

"Tôi tin em mà, để em một mình chống chọi lại anh ta cũng cực thân cho em quá"

"Em sẽ không đời nào làm chuyện phản bội cô ba đâu"- Sa Hạ nhìn thẳng vào mắt Nhã Nghiên, ánh mắt cô thâm sâu chân thành

Nhưng Nhã Nghiên vừa nghe xong thì nhớ đến Tỉnh Đào và mình. Cô có chút quay đi không nhìn thẳng vào mắt của Sa Hạ. Cô đứng dậy rời đi.

"Thôi, em ngồi đó đi. Để tôi đi kêu thầy lang"

"Sao ánh mắt cô ba lạ vậy đa?"- Sa Hạ lẩm nhẩm

.

Trời tối...

Mấy hôm nay thời tiết lúc nào cũng nắng nóng nhưng tối hôm nay thì trời lại bắt đầu mưa tầm tã. Nhã Nghiên ngồi trong phòng, cô có vẻ đang xử lí công việc gì đó.

Cô đang ghi chép gì đó thì ngồi nhớ lại chuyện cậu hai lúc sáng sau khi đi thăm mẹ cậu ta về nói với cô.

"Ê...giờ tao mới biết...lúc tao xuống thăm mẹ tao thì phát hiện, chỗ mẹ tao ở hình như cũng là quê của Sa Hạ đó đa"

"Thì sao?"

"Tao có gặp em của Sa Hạ, thằng nhỏ nói dạo trước cậu cả có xuống gặp gia đình nó"

Nhã Nghiên suy nghĩ mãi rồi ngồi lẩm bẩm:

"Anh cả đã từng cất công xuống quê của Sa Hạ để tìm gặp gia đình em ấy sao? Vậy chắc đây cũng là nguyên do Sa Hạ bị ép cưới đây mà"

Do cô suy nghĩ chăm chú quá nên Sa Hạ bước vào phòng cô lúc nào không hay.

"Nhã Nghiên..."

Nhã Nghiên sựt tỉnh quay qua, cô nhìn thấy Sa Hạ thì chợt đóng hết mọi thứ trên bàn lại. Còn cất cây viết sang một bên:

"Sao chị lại vào đây? Anh cả đâu?"

"Anh ta đi mần việc làm ăn, đâu vài ngày mới về lận"- Sa Hạ đáp

"Ờ, vậy chị qua đây có chuyện chi không?"

"Cô ba...đừng xưng chị em được không? Nghe xa lạ quá đa"

Nhã Nghiên nói lại:

"Em qua đây kiếm tôi có chuyện chi không?"

"Thì qua đây với cô ba, cũng lâu rồi chưa gần gũi cô ba chứ bộ"

Nhã Nghiên nhìn ly trà trên bàn mình nói:

"Trà...đã nguội lạnh rồi!!"

Sa Hạ có vẻ chưa hiểu, cô lật đật nói:

"Vậy để em đi rót ly trà khác cho cô ba nha!"

"Em không hiểu thật hay cố tình không hiểu câu nói của tôi vậy đa?"- Nhã Nghiên đứng dậy nói

Sa Hạ quay lại, cô ngẫm một chút:

"Ý cô ba là..."

"Trà đã nguội rồi..."- Nhã Nghiên lặp lại một lần nữa

Sa Hạ nhìn ly trà trên tay mình:

"Trà nguội thì đến lúc phải thay trà mới"

"Ừm đúng rồi"- Nhã Nghiên gật đầu

"Tình cảm nguội lạnh...thì...."- Sa Hạ có vẻ dần hiểu ra

Nhã Nghiên nhìn Sa Hạ với ánh mắt sâu sắc.

"Tôi biết em là người thông minh. Nói qua một lần sẽ hiểu ngay nên tôi cũng chả cần nói nhiều"

"Ý cô ba là sao? Cô ba không cần em nữa đa?"- Sa Hạ đặt ly trà xuống đầy đau khổ

Nhã Nghiên quay mặt đi:

"Tôi không có nói gì cả. Nhưng mà....thật sự giờ tôi với em...xa cách quá"

Sa Hạ bắt đầu rơi lệ, cô đi tới ôm chằm lấy Nhã Nghiên:

"Cô ba...cô ba đừng vậy mà. Em..."

Nhã Nghiên tháo tay Sa Hạ ra quay lại nói:

"Em về phòng của em đi, tôi muốn ở một mình. Mai tôi phải đi rồi"

"Cô ba...cô ba nỡ lòng nào đối xử vậy với em thật sao? Có phải cô ba...có ai khác rồi không?"

Nhã Nghiên không trả lời câu hỏi đó mà cứ đuổi khéo Sa Hạ:

"Thôi em...về phòng mình đi"

Nhìn thấy Nhã Nghiên cứ nằn nặc đuổi mình như thế thì Sa Hạ ôm mặt vội chạy đi. Nhã Nghiên thở dài quay trở vào đóng cửa lại.

"Tôi xin lỗi...tôi bây giờ không phải không còn yêu em. Mà thật sự...tôi đã làm chuyện có lỗi với em. Em kêu tôi làm sao đối mặt với em cơ chứ"- Nhã Nghiên đứng nói lầm bầm

///

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro