Chương 93.
Lúc Sa Hạ quay vào thì Nhã Nghiên đã nằm một đống trên giường, chén canh cũng chưa đụng vào. Cô đi tới ngồi cạnh:
"Có sao không? Em xoa bụng cho nha"
Nhã Nghiên quay mặt qua:
"Hmmm...tự nhiên nó đau âm ỉ lên quá trời luôn. Thôi, tôi không ăn canh được không?"
"Được rồi, không ăn nổi thì để em đem xuống bếp lại. Đau lắm hả?"- Sa Hạ lo lắng
Nhã Nghiên gật đầu. Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô thấy Nhã Nghiên tới kì như thế. Nhưng mà Nhã Nghiên lần nào tới kì tâm tính cũng khó chịu hơn hẳn và còn đau bụng vô cùng. Nên lần nào cô cũng lo lắng.
Cô đưa tay chườm túi nước ấm vào bụng Nhã Nghiên.
"Mỗi lần mình tới kì...lúc nào cũng đau bụng dữ dội nên đâm ra khó chịu. Em nhìn mà xót lung lắm đa"
"Tôi không sao đâu. Em đừng lo. Chắc mau hết thôi mà"- Nhã Nghiên không muốn Sa Hạ quá lo
"À mà nè...hồi nãy Tỉnh Đào có vào phòng mình, nói muốn nói chuyện với mình nhưng mình không có trong phòng"- Sa Hạ sựt nhớ lại nói
"Ủa...nói chuyện gì đa? Tôi có biết gì đâu"
"Cô ấy nói định lên tỉnh nên tìm mình nói chuyện. Chắc nói tạm biệt đồ này kia. Em bảo là ở lại thêm ít lâu rồi hả đi. Em cũng có nói là mình ở trên nhà trên với cậu hai. Vậy...Tỉnh Đào không lên tìm mình sao?"- Sa Hạ cũng lấy làm lạ
"Lạ quá, tôi ngồi nói chuyện với anh hai cả buổi mà có thấy Tỉnh Đào lên đâu?"- Nhã Nghiên ngơ ngơ không biết gì
"Ồ...tại em thấy Tỉnh Đào từ trong phòng mình đi ra. Không biết là có gì không"
Nhã Nghiên nghe xong thì nhíu mày, nhưng mà Tỉnh Đào cũng không phải là kiểu người có ý xấu nên cô cũng không quá bận tâm.
"Ờ chắc không có gì đâu. Em cũng đừng để ý quá"
"Dạ, em chỉ thấy lạ thôi hà"
"Ờ"
"Mà hổm rày không thấy mình đi làm công việc gì trơn vậy?"
"À, em không cần lo đâu. Sắp tới...chắc là sẽ có kế hoạch lớn về việc khởi nghĩa, tôi sẽ coi liệu mà tham gia vào"
Sa Hạ nghe thế thì hơi đượm buồn, chả phải hai người giờ đã tự do hơn chút rồi sao? Không lẽ Nhã Nghiên phải đi nữa sao?
"Mình...mình định đi hả?"
Nhã Nghiên nhìn nét mặt của Sa Hạ thì ngồi dậy, đưa tay lên xoa mặt Sa Hạ:
"Em đừng lo. Tôi...sẽ cùng em làm những việc mà trước đây chúng ta chưa từng làm. Có chịu không?"
"Nhưng em vẫn lo"
"Tôi sẽ đưa em đi mua đồ mới, đưa em đi chơi, đưa em về thăm gia đình. Có chịu không?"- Nhã Nghiên dỗ ngọt
Sa Hạ gật gật đầu:
"Thôi, mình nằm xuống đi cho dễ chịu hơn chút"
Sa Hạ kê cao gối lên cho Nhã Nghiên tựa vào một chút. Nhã Nghiên tay nắm tay Sa Hạ:
"Mai tôi đưa em ra chợ mua đồ nha?"
"Thôi, người ta nhìn vào kì lắm"
"Bây giờ em không còn là mợ cả nữa, bây giờ em là mợ ba. Là vợ tôi. Sợ cái gì chớ"- Nhã Nghiên mỉm cười nói
.
"Cái thằng quỷ này...đi ra..."- Một tiếng la lớn trong phòng dội ra
Thằng Ân bị Nhã Nghiên đuổi khỏi phòng. Sa Hạ vừa đi tới thấy thì hỏi:
"Ủa sao vậy?"
"Dạ hổng biết sao tự nhiên cô ba khó chịu vậy đó mợ"- Thằng Ân gãi đầu tội nghiệp
Sa Hạ gượng cười:
"À à...cô ba trong người khó chịu nên mới thế, anh Ân đừng trách nha"
"Dạ, con không sao đâu mợ. Thôi con đi"- Thằng Ân cúi đầu rời đi
Sa Hạ bước vào trong phòng, vừa vào đã nhìn thấy vẻ mặt khó chịu vô cùng của Nhã Nghiên. Cô bước tới nhẹ nhàng hỏi:
"Mình đừng khó chịu như vậy..."
Nhã Nghiên đương nhiên trong lòng bức bối khó chịu:
"Hmmmm...tự nhiên lại tới kì vậy chứ!! Ghét thiệt đó"
Nhìn Nhã Nghiên vùng vằn như con nít thì Sa Hạ xuống giọng:
"Thôi thôi, ngoan đi. Muốn ăn gì em làm cho? Hay ăn kẹo không? Ăn gì ngọt ngọt vào nó sẽ dễ chịu hơn đó"
"Ahhhh...không ăn gì hết, bực bội chết đi được"- Nhã Nghiên đứng dậy khỏi giường rời đi
Sa Hạ liền chạy theo, đúng là Nhã Nghiên tới kì thực sự tâm tính như đứa trẻ lên ba vậy. Nhã Nghiên đi lên ngồi xuống rót trà ra uống. Sa Hạ ngồi kế bên cứ dỗ dành:
"Giờ mình muốn làm gì nói đi, đừng có mặt ủ mày chau nữa. Nhìn xấu lắm đó đa"
Nhã Nghiên uống xong ngụm nước quay qua bĩu môi:
"Tôi không biết nữa, khó chịu trong mình quá hà"
Sa Hạ xoa xoa đầu Nhã Nghiên:
"Ngoan đi, hay để em xoa bụng cho nha"
Sa Hạ luồng tay xoa bụng cho Nhã Nghiên. Nhã Nghiên có vẻ cũng bình tĩnh hơn. Cô nhìn xuống eo mình rồi nắm lấy tay Sa Hạ. Ngón tay cứ xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út của Sa Hạ.
"Mình thấy đỡ hơn chưa?"
Nhã Nghiên mỉm cười:
"Sự xuất hiện của em ở đây thôi là đã đủ rồi"
Nhã Nghiên đưa tay Sa Hạ lên hôn. Chắc có lẽ lần đầu tiên họ ngồi ngang hàng ngang vế với nhau trên nhà trên và thân mật như thế này.
"Mình lớn rồi mà cứ như con nít vậy đó đa"- Sa Hạ cười nói
"Tôi con nít cho mỗi mình em xem thôi còn gì"- Nhã Nghiên tinh nghịch nói
"Shh...lớn chồng ngồng rồi, cao hơn cả em nữa mà còn con nít"
"Thôi giờ ăn gì không em xuống em làm cho?"- Sa Hạ hỏi thêm
"Tự nhiên thèm tổ yến"- Nhã Nghiên lại giở giọng điệu con nít ra
"Rồi rồi, để em xuống làm cho"- Sa Hạ đứng lên vẻ cưng chiều Nhã Nghiên
Nhã Nghiên nhìn theo mỉm cười.
Một lát sau...
Sa Hạ bưng chén yến ra, đặt xuống bàn cho Nhã Nghiên.
"Nè mau ăn đi"
Nhã Nghiên cười rồi cầm chén ngồi ăn ngoan ngoãn. Sa Hạ chống tay tựa đầu lên ngồi nhìn Nhã Nghiên. Đôi mắt đăm đăm mỉm cười như nhìn thứ gì đẹp đẽ lắm vậy.
Đúng lúc đó thì cậu cả đi về nhìn thấy hai người họ. Sa Hạ nhìn thấy cậu cả thì ngồi dậy, cô lay lay tay Nhã Nghiên. Nhã Nghiên ngước lên nhìn cậu cả rồi nhìn Sa Hạ.
"Hai người...."
"Sao?"- Nhã Nghiên đáp
"À không có gì đâu, anh chỉ muốn nói là đừng để cha mẹ thấy là được"- Cậu cả hiền hòa đáp
"Chuyện của anh giải quyết xong rồi chứ? Anh có giữ đúng lời hứa không đó?"
"Có mà, anh không buôn bán gì tới thuốc phiện nữa. Còn tiền của em, anh sẽ mau chóng trả lại cho"
"Không cần. Có bây nhiêu đâu. Anh không cần trả cho tôi làm gì"- Nhã Nghiên lắc đầu nói
///
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro