Chương 7: Giường của chị tôi cũng đã nằm qua.


Ngày tiếp theo, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua bức màn, chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết của Thấu Kỳ Sa Hạ. Thấu Kỳ Sa Hạ không vui liền mím môi, tựa hồ đến lúc phải rời giường rồi.

Mở mắt ra, Thấu Kỳ Sa Hạ cư nhiên nhìn thấy trên người mình có một tầng chăn mềm mại. Một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng, nghĩ thầm rằng người kia tựa hồ cũng không phải quá chán ghét nha.

Khóe miệng vừa hiện lên một tia vui mừng, Thấu Kỳ Sa Hạ liền nghe được dưới lầu truyền đến tiếng vang ồn ào. Nàng nhíu mày, thầm oán Lâm Nhã Nghiên đang làm cái gì vậy, đẩy chăn ra khỏi người. Thấu Kỳ Sa Hạ xuống giường, vịn tường khập khiễng đi ra phía ngoài phòng.

Lúc Thấu Kỳ Sa Hạ đi góc tới cầu thang, vừa tìm kiếm xem dưới lầu có chuyện gì thì nàng đã thấy một cảnh tượng.

Lâm Nhã Nghiên dựa tường, dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ huy mấy người giống như là nhân viên chuyển phát đưa một bộ sô pha màu tím vào nhà. Lúc đem sô pha đặt xuống xong, thấy bên cạnh còn có bộ sô pha xanh, liền săn sóc hỏi Lâm Nhã Nghiên.

"Sô pha màu xanh này nên để chỗ nào?"

Lâm Nhã Nghiên khoát tay áo, dường như không thèm để ý trả lời.

"Ném."

Nghe được những lời này, Thấu Kỳ Sa Hạ không khỏi máu nóng bốc lên não, nàng nổi giận đùng đùng đi về phía dưới lầu vừa đi vừa ồn ào.

"Lâm Nhã Nghiên, tên gia hỏa chết tiệt, chị ghê tởm nơi tôi đã ngồi qua sao? Giường của chị tôi cũng ngủ qua rồi, vậy chị như thế nào không đem nó ném hết đi cho tiện!"

Lâm Nhã Nghiên vốn là người luôn vân đạm phong khinh, lúc này cũng không khỏi bực bội. Nàng liếc nhìn đám nhân viên giao hàng đang kinh ngạc kia, liền cảm giác có chút không ổn.

Lúc này, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Thấu Kỳ Sa Hạ.

"Ai u."

Nguyên lai là lúc xuống lầu, Thấu Kỳ Sa Hạ không cẩn thận bước quá nhanh, suýt nữa ngã xuống dưới. Cũng may Lâm Nhã Nghiên cách nàng không xa, chạy nhanh tới, dùng thân mình đỡ lấy nàng. Nếu không có nàng đỡ, đám nhân viên kia liền có cơ hội thưởng thức Thấu đại mỹ nhân ngã bằng tư thế bốn chi trên mặt đất.

Thấu Kỳ Sa Hạ tựa vào trong lòng Lâm Nhã Nghiên, trên mặt vẻ giận dữ còn chưa hết. Nàng hiện tại thật sự là ghét chết Lâm Nhã Nghiên, thật sự là chán ghét, vừa thấy nàng ta sẽ không có chuyện gì tốt, hừ!

Thấu Kỳ Sa Hạ trừng mắt nhìn Lâm Nhã Nghiên, nhưng bên tai lại truyền đến thanh âm thanh lãnh mà lại khinh thường.

"Ngu ngốc."

"Chị nói cái gì?"

Thấu Kỳ Sa Hạ ở trong Lâm Nhã Nghiên giãy dụa, nàng không muốn cùng người đáng ghét như vậy tiếp xúc gần a.

Lâm Nhã Nghiên lại như trước vẫn bày ra một bộ lãnh đạm xa cách nhưng hai tay lại gắt gao ôm lấy Thấu Kỳ Sa Hạ, nàng cúi đầu tiến đến bên tai Thấu Kỳ Sa Hạ nhẹ giọng nỉ non.

"Thành thật chút đi, em không thấy được bọn họ đang dùng cặp mắt gì nhìn chúng ta sao?"

"Sao?"

Thấu Kỳ Sa Hạ nhíu mày, liếc mắt nhìn đám người đang trợn mắt há hốc mồm kia. Nhân viên kia thấy nàng hướng về bên này liếc mắt, liền giả vờ cúi đầu bận rộn làm việc thu dọn.

"Hừ."

Thấu Kỳ Sa Hạ hừ lạnh một tiếng, nhìn đám nhân viên vì che dấu xấu hổ mà làm việc giả lả kia, không khỏi thầm oán Lâm Nhã Nghiên. Nàng lại lắc lắc eo nhỏ, nhẹ nhàng muốn tránh ra xa.

"Buông tay, đều là vì chị. Khiến người khác hiểu lầm."

Lâm Nhã Nghiên lúc này rất thuận theo buông lỏng tay ra, nhưng trong lòng của nàng lại âm thầm cười lạnh, rốt cuộc là ai khiến người khác hiểu lầm? Câu nói 'Giường của chị tôi cũng ngủ qua' ái muội đó, là ai nói?

Dù là trong lòng suy nghĩ như vậy, trên mặt Lâm Nhã Nghiên vẫn trấn định và bình thản. Nàng nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ từ trong lòng mình thoát ra, liền hướng về phía đám nhân viên kia đi đến, trong lòng liền dâng lên vài phần tò mò. Nàng như trước dựa tường, thản nhiên nhìn Thấu Kỳ Sa Hạ đi đường khập khiễng, có chút hứng thú chờ xem nàng ta kế tiếp sẽ làm chuyện ngốc nghếch gì.

"Khụ khụ."

Thấu Kỳ Sa Hạ đi đến đại sảnh, giả bộ ho nhẹ hai tiếng, nhưng đám nhân viên kia sau khi ngẩn ra một lúc, lại tiếp tục vùi đầu làm việc của mình.

Thấu Kỳ Sa Hạ thấy vậy rất bất mãn lại hừ lạnh một tiếng, sau đó lại lớn giọng nói, dường như đang tuyên bố một sự kiện trọng đại.

"Các người đừng nghĩ bậy nhen! Tôi chỉ là bị thương ở chân, ở nhờ nhà Lâm Nhã Nghiên trong nhà vài ngày mà thôi. Hơn nữa nhà nàng chỉ có một chiếc giường!"

Khi Thấu Kỳ Sa Hạ nói xong mấy câu này là đang trong trạng thái nghiến răng nghiến lợi, mà nàng lại thấy Lâm Nhã Nghiên đứng đó cười cười. Trong lòng lại liền dâng lên một cỗ lửa giận, gặp mấy nhân viên không quan tâm đến mình, nàng liền lại hai tay xoa thắt lưng hét lên.

"Nè, các người nghe được không? Trả lời!"

"Nghe......Nghe được."

Đám nhân viên bị Thấu Kỳ Sa Hạ đột nhiên nổi cơn giận, vội vàng run giọng trả lời. Sau đó lại cố ý tránh khỏi ánh mắt phẫn nộ của Thấu Kỳ Sa Hạ, khiếp hãi nhìn về phía Lâm Nhã Nghiên.

"Lâm tiểu thư, sô pha này chúng tôi chở đi a."

"Ừ."

Lâm Nhã Nghiên phất phất tay, nhân viên giao hàng như bắt được tín hiệu tự động khiêng sô pha màu tím nhanh chóng chạy vội ra ngoài.

Thấu Kỳ Sa Hạ thấy vậy, không khỏi cười điên cuồng. Nàng cho rằng mấy nhân viên này sẽ không bao giờ nghĩ đến nơi đây nữa, bởi vì Lâm Nhã Nghiên thật sự là rất lạnh. A ha ha ha, bị đông lạnh nên phải chạy vội đi.

Thấu Kỳ Sa Hạ nghĩ như vậy, tuy không phải hoàn toàn chính xác, nhưng cũng đúng phân nửa. Nhân viên giao hàng không dám tới nữa là vì hai sao nữ này đều cho bọn hắn một cỗ cảm giác áp lực, hơn nữa bọn họ sợ hai đại minh tinh này vì che dấu gian tình, mà đem bọn họ giết người diệt khẩu!

Thấu Kỳ Sa Hạ đang ôm bụng cười ngả ngớn, lúc ngẩng đầu lại phát giác Lâm Nhã Nghiên chỉ lạnh lùng nhìn mình. Dường như đang hỏi mình 'Cười đủ chưa?'.

Thấu Kỳ Sa Hạ cũng vì thế mà mất hứng cười đùa, nàng liếc Lâm Nhã Nghiên một cái, liền ngồi xuống ghế sô pha Lâm Nhã Nghiên mới mua. Sô pha thực mềm ngồi thực thoải mái, cùng cái sô pha màu xanh ban đầu rất giống nhau, chỉ là cái này màu tím, có cảm thấy khác với tính cách của Lâm Nhã Nghiên. Nàng nhớ rõ trong nhà của Lâm Nhã Nghiên, ngoại trừ sô pha này còn chưa có nhìn thấy vật khác màu tím, trừ bỏ quần áo của nàng ta nữa.

Thấu Kỳ Sa Hạ sờ sờ cằm, hướng về phía Lâm Nhã Nghiên hỏi.

"Nè, vì cái gì mua sô pha màu này?"

Lâm Nhã Nghiên không trả lời, mà ưu nhã bước chân đi tới trước sô pha, cũng ngồi xuống bên cạnh Thấu Kỳ Sa Hạ. Thấu Kỳ Sa Hạ thấy vậy, trong lòng dâng lên một tia khiếp hãi, nàng muốn nhích xa ra một chút. Lại phát giác nếu mình làm như vậy không phải nói cho Lâm Nhã Nghiên biết mình sợ nàng ta tới gần sao? Bởi vậy, nàng cũng không hoạt động, mà chỉ nhếch mi nhìn Lâm Nhã Nghiên, có chút ghét bỏ hỏi.

"Làm gì ngồi gần tôi như vậy?"

Lâm Nhã Nghiên cũng không thèm nhìn tới nàng, ngược lại đem một chân gác lên một chân khác, bắt chéo chân.

"Thấu tiểu thư, đây là nhà tôi, tôi thích ngồi nơi nào liền ngồi nơi đó."

Ngụ ý là Thấu tiểu thư, em không có quyền xen vào.

Thấu Kỳ Sa Hạ tự biết mình có chút đuối lý, liền không rối rắm ở vấn đề này nữa, mà tiếp tục hỏi.

"Sao chị mua sô pha màu này?"

"Em không thích?"

Thấu Kỳ Sa Hạ không nghĩ tới Lâm Nhã Nghiên sẽ hỏi lại nàng, nàng chỉ biết lắc lắc đầu, lại phát giác Lâm Nhã Nghiên đang nhìn thẳng mình, trên khuôn mặt than kia còn có vài phần chế nhạo.

"Bởi vì tôi cảm thấy này màu này cùng em rất giống a. Tuy rằng tôi cảm thấy màu tím đậm càng giống hơn. Bất quá, tôi không thích màu đậm quá, cho nên liền chọn màu này."

"Ờ."

Lâm Nhã Nghiên trả lời lại khiến trong lòng Thấu Kỳ Sa Hạ dâng lên một tia rung động. Nhưng nàng cũng không thể biểu lộ ra, mà là đem ánh mắt nhìn tới đồng hồ treo tường. Ngạch, đã muốn hai giờ chiều, mình ngủ lâu như vậy sao?

Còn chưa kịp than, Thấu Kỳ Sa Hạ liền phát giác Lâm Nhã Nghiên đã đứng lên. Thấu Kỳ Sa Hạ theo bản năng liền đề cao cảnh giác hỏi.

"Chị làm gì?"

Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng nhiên nhìn thấy khóe miệng Lâm Nhã Nghiên hiện ra ý cười yêu mị, nàng đang định cảm thán thế nào hôm nay mặt than lại có nhiều biểu tình phong phú như vậy. Lại chợt thấy cằm có chút lạnh, chiếc cằm trắng nõn của nàng cư nhiên lại bị những ngón tay tinh tế băng lãnh của Lâm Nhã Nghiên cầm lên, chóp mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt kia. Thấu Kỳ Sa Hạ chỉ cảm thấy ý thức của mình đang dần mơ hồ.

"Ngoan ngoãn giữ nhà cho tôi, tôi đi ra ngoài có chút việc. Phòng bếp có đồ ăn tôi mới mua về, đói bụng liền đi ăn. Nếu em biểu hiện tốt, t sôi sẽ thưởng cho em."

Thanh âm Lâm Nhã Nghiên có chút yêu mị bay bổng bên tai của nàng, thật ôn nhu. Nhưng lại khiến Thấu Kỳ Sa Hạ có một tia hoảng hốt, nàng lại đem người mặt than trước mắt nhận lầm làm nữ thần trong lòng mình, do đó nhu thuận gật đầu.

Lâm Nhã Nghiên vừa lòng cười, buông tay ra, ưu nhã đi về phía gara.

Lúc thân ảnh Lâm Nhã Nghiên biến mất, Thấu Kỳ Sa Hạ mới lấy lại tinh thần. Nàng không khỏi hung hăng lắc lắc đầu, hình tượng tiểu thụ nhu thuận gật đầu kia là nàng sao? Oh, no! Đó là ảo giác! OMG!

Thấu Kỳ Sa Hạ tiện đà hung hăng nhéo nhéo khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của mình, tỉnh táo lại đi, Thấu Kỳ Sa Hạ! Tên mặt than kia không phải nữ thần ôn nhu của ngươi, là Lâm Nhã Nghiên, nữ nhân đáng ghét! Trong vòng một ngày, cư nhiên còn bị nàng ta niết cằm nhiều lần như vậy! A! A! A!

"Ọt ọt......"

Trong bụng đột nhiên truyền đến một cảm giác đói khát mãnh liệt, Thấu Kỳ Sa Hạ bỗng nhiên cảm thấy hiện nay vẫn là không nên so đo về vấn đề nhàm chán này. Quan trọng hơn vẫn là giải quyết vấn đề ấm no trước.

Nghĩ như thế, Thấu Kỳ Sa Hạ liền mặt mày hớn hở về phía phòng bếp.

---------


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro