chương 8

Giyuu ngồi trên hiên nhà, tay quấn trong lớp áo choàng bông dày mà Sanemi mới mua hôm qua. Trời xuân se lạnh, không khí se lạnh nhưng lại rất yên bình. Cậu khẽ xoa xoa bụng, đã lộ rõ hình tròn mềm mại của tháng thứ tư. Bên trong, sinh mệnh nhỏ bé đang cử động, đôi khi làm bụng cậu khẽ gợn lên như sóng vỗ nhẹ vào bờ.

Sanemi đứng sau lưng đã rất lâu. Hắn nhìn tấm lưng gầy nhỏ ấy, chiếc gáy trắng ngần ấy, và đôi tay đang run nhẹ vì lạnh. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió rít nhè nhẹ lùa qua kẽ lá.

Đột nhiên, Sanemi bước tới, quỳ xuống ngay trước mặt Giyuu.

“Sanemi?” – Giyuu nghiêng đầu, hơi nghi hoặc, chưa kịp phản ứng thì đã thấy người kia móc ra từ trong áo một chiếc nhẫn bạc mảnh, lồng trong một sợi dây đỏ.

“Anh không có gì cầu kỳ.”  Sanemi cúi đầu, giọng khàn khàn, không còn kiêu căng hay nóng nảy như thường ngày  “Anh không biết viết thư tình, cũng không biết nói mấy câu ngọt ngào. Nhưng mà.”

Hắn ngẩng lên, mắt đỏ lên vì tuyết lạnh hoặc vì xúc động:

“Nhưng mà em là người duy nhất khiến anh muốn sống bình yên. Là người duy nhất khiến anh muốn nấu cơm, muốn học đan khăn, muốn mua từng đôi vớ cho em, từng chiếc chăn, từng bộ quần áo. Là người duy nhất anh muốn chạm vào mỗi sáng khi thức dậy và mỗi đêm trước khi ngủ.”

Giyuu mở to mắt, môi khẽ run, lòng bàn tay siết nhẹ lấy tà áo.

Sanemi nắm lấy tay cậu, ngón tay thô ráp ôm trọn lấy bàn tay lạnh giá ấy, dịu dàng đặt chiếc nhẫn bạc vào lòng tay Giyuu.

“Giyuu, làm vợ anh nhé. Làm người của anh, để anh chăm sóc cả đời. Anh. anh không thể yêu thêm ai nữa đâu, vì anh đã dồn hết cả đời vào em rồi.”

Một giọt nước mắt trong suốt khẽ rơi xuống má Giyuu. Cậu mím môi thật chặt, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“.Ừm.”

Sanemi siết cậu vào lòng, siết thật chặt như sợ nếu buông ra, người này sẽ biến mất. Tuyết trắng vẫn động lại, mềm mại trên những cánh hoa. Trong cái lạnh ngọt lịm đầu xuân, có hai trái tim đập cùng một nhịp.

Và chiếc nhẫn bạc, lấp lánh như lời hứa mãi mãi không phai.

Mùa thu thời tiết mưa nhẹ. Trong phòng, Giyuu ngồi dựa lưng trên đệm, tay ôm bụng đã to tròn, căng nặng nề. Bụng cậu nhô hẳn lên như sắp nổ tung, từng đường gân xanh mảnh chạy mờ dưới làn da trắng mịn.

Sanemi những ngày này không rời cậu nửa bước, một tay lo nấu nướng, một tay xoa bụng, đọc sách dạy sinh con, lúc nào cũng căng như dây đàn. Giyuu đã bắt đầu thấy mỏi lưng, đi lại nặng nhọc và chẳng ăn được nhiều. Nhưng cậu vẫn mỉm cười dịu dàng mỗi lần Sanemi nói chuyện với cái bụng như thể nói chuyện với đứa bé bên trong.

Sáng hôm đó, Giyuu vừa dậy khỏi giường chưa được bao lâu, đang cố với tay lấy chiếc khăn thì

"Tách!" Một âm thanh nhỏ vang lên trong bụng. Cậu sững lại. Và rồi.

“Tách  tách ” nước ấm tràn ra giữa hai chân.

Cậu lảo đảo vịn lấy bàn, ánh mắt hoảng hốt khi nhìn thấy tấm áo choàng lụa thấm đẫm nước.

“Sanemi!” .Giyuu run giọng gọi lớn. “Sanemi, hình như. em vỡ ối rồi.”

Trong tích tắc, Sanemi từ bếp lao vào như gió. Vừa thấy sàn nhà ướt, hắn biến sắc:

“Giyuu! Trời đất, đứng yên đấy, đừng cử động!”

Hắn bế bổng cậu lên, giọng run run:

“Bình tĩnh, vợ anh ngoan, hít thở sâu, anh gọi bác sĩ ngay, ngoan, không sao hết.”

Giyuu siết lấy cổ Sanemi, hơi thở dồn dập, cậu cắn môi, mồ hôi lấm tấm trên trán dù trời vẫn còn se lạnh.

“Sanemi em sợ”  Cậu khẽ nức nở, tay nắm chặt lấy áo hắn.

“Không sao đâu, em có anh ở đây.”

Sanemi cúi xuống hôn lên trán cậu, giọng vừa cứng rắn vừa dịu dàng

“Chúng ta đã cùng nhau đi được chừng này, em chỉ cần sinh bé ra, còn lại cứ để anh lo.”


Ngay trong đêm đó, cả căn nhà sáng đèn, y sĩ được mời đến ngay lập tức. Sanemi ngồi bên ngoài phòng sinh, nắm chặt chuỗi hạt Giyuu từng đeo, lưng đẫm mồ hôi.

Tiếng la đau đớn của Giyuu vọng ra, xé nát lòng hắn. Hắn không thể ngồi yên, mỗi tiếng rên, mỗi tiếng gọi “Sanemi” như dội vào tim hắn từng nhát.

“Em cố lên em nhất định sẽ ổn chúng ta sẽ cùng ôm con Giyuu.”

Và rồi, khi tiếng khóc sơ sinh vang lên vang vọng cả đêm yên tĩnh

Sanemi bật dậy, lao vào phòng khi y sĩ vừa bước ra gật đầu.

Trên giường, Giyuu mệt đến mức không nhấc nổi tay, nhưng ánh mắt lại long lanh hạnh phúc.

Sanemi run run quỳ xuống bên cạnh cậu, nhìn sinh linh nhỏ bé đỏ hỏn đang nằm gọn trong ngực Giyuu.

“Là con chúng ta thật rồi. Em làm tốt lắm, Giyuu.”

Giyuu mỉm cười yếu ớt, tựa đầu vào vai Sanemi.

“Em sinh con cho anh rồi đấy ”

Sanemi siết cậu thật chặt, mắt đỏ hoe—

“Và anh sẽ dành cả đời này để bảo vệ hai người.”

happy ending🎊 🍃🌊🎋

Truyện đến nay đã kết thúc cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình mấy ngày qua mình sẽ cố gắng xem lại những góp ý để cố gắng viết tiếp những mộ truyện tiếp theo

Mong mọi người theo dõi và ủng hộ những bộ truyện khác 🍁

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro