Chương 4
Ánh sáng ban mai đầu tiên lọt qua khe cửa giấy, rọi thẳng vào mặt Giyuu. Anh chớp mắt, tỉnh dậy trong sự mơ hồ. Ý thức quay trở lại từng chút một, và cùng với nó là cảm giác toàn thân ê ẩm, nặng nề như bị một con quỷ nào đó đè bẹp. Mỗi thớ cơ, mỗi khớp xương đều kêu gào phản kháng.
Nhưng nỗi đau tập trung nhất lại ở một chỗ... kín đáo hơn. Phần mông của anh đau nhức và căng cứng một cách kỳ lạ, cảm giác khó chịu lan tỏa xuống cả hai bên đùi. Cảm giác ấy khiến ký ức về đêm qua ùa về trong đầu anh một cách sống động và hỗn loạn: những nụ hôn, những cái chạm, hơi thở nóng bỏng, và...
Giyuu đột nhiên giật mình, hoàn toàn tỉnh táo. Anh nhận ra một sức nặng vẫn đang đè lên hông mình, và một cảm giác... ấm nóng, đầy đặn vẫn còn hiện diện bên trong anh. Tim anh như ngừng đập một nhịp.
Hắn vẫn chưa rút ra.
Máu dồn lên mặt Giyuu trong chớp mắt. Anh quay đầu lại, thấy Sanemi vẫn đang ngủ say, cánh tay vắt ngang người anh, khuôn mặt hung tợn lúc nào giờ đây dịu dàng một cách lạ thường trong giấc ngủ. Nhưng sự thân mật đó không làm Giyuu bình tĩnh hơn, mà ngược lại, càng khiến anh hoảng loạn.
"Shinazugawa!" Giyuu hất tay hắn ra, giọng khàn đặc và đầy giận dữ, vừa xấu hổ vừa tức giận. Hành động đó khiến cơ thể hắn cử động theo.
Bị đánh thức đột ngột, Sanemi giật mình, mở mắt ra trong sự ngơ ngác. Bản năng khiến hắn rút người lại, và ngay lập tức, một luồng chất lỏng ấm nóng, sệt sệt tràn ra từ bên trong Giyuu, chảy dọc theo đùi anh, để lại cảm giác ẩm ướt và nhớp nhúa trên da và trên chiếu.
Khoảnh khắc đó, không khí trong phòng như đóng băng.
Giyuu đỏ mặt tía tai, cảm thấy vô cùng bẩn thỉu và hổ thẹn. Anh vội vã lấy tay che đi, nhưng cảm giác ấy đã in hằn vào da thịt.
Sanemi, sau giây lát ngơ ngác, đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Thay vì tức giận hay xấu hổ, hắn thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ. Một nụ cười ngu ngốc, hiếm hoi nở trên môi hắn. Hắn đưa tay lên gãi đầu, một cử chỉ bối rối nhưng đầy vẻ hài lòng.
"Ơ... Tao xin lỗi." Giọng hắn vẫn còn ngái ngủ, nhưng không giấu nổi sự hớn hở. "Ngủ quên mất."
Giyuu không nói gì. Anh cắn chặt môi, cố gắng lấy lại chút tự tôn đã mất. Toàn bộ cơ thể anh đau nhức, và cảm giác chất lỏng kia vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở về sự mất kiểm soát của đêm qua.
Khó khăn bước vào nhà tắm. Đứng trước chậu nước, cố gắng rửa ráy một cách vụng về, những cử động của anh bị hạn chế bởi cơn đau nhức khắp người và đặc biệt là sự khó chịu ở phần hạ thể. Anh cảm thấy bất lực và xấu hổ.
Bỗng, một bàn tay chai sạn nhưng vụng về nhẹ nhàng lấy chiếc khăn từ tay anh. Sanemi đã đứng sau lưng anh, khuôn mặt không còn nụ cười hớn hở ban nãy, mà thay vào đó là một vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
"Để tao." Hắn nói, giọng trầm và không cho phép từ chối.
Giyuu định phản kháng, nhưng cơ thể đau nhức khiến anh không còn sức. Anh đành để mặc Sanemi dùng khăn ẩm lau rửa nhẹ nhàng cho anh. Hành động này thân mật đến mức đáng xấu hổ, nhưng được thực hiện với một sự tập trung và cẩn trọng lạ thường, như thể Sanemi đang xử lý một vết thương quan trọng vậy. Cảm giác được chăm sóc khiến lòng Giyuu rối bời, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Sau đó, không nói một lời, Sanemi mặc lại quần áo và bước ra khỏi phòng. Một lúc sau, hắn trở lại với một lọ thuốc mỡ nhỏ màu trắng trên tay, tỏa ra mùi thảo dược. "Của Shinobu. Bảo là... bôi chỗ đau sẽ đỡ." Hắn đặt lọ thuốc lên chiếu, mặt hơi đỏ, ánh mắt lia qua chỗ khác. Hắn đã phải đi gặp Shinobu và giải thích thế nào đó để xin được thứ thuốc này - một việc chắc hẳn đã khiến hắn vô cùng bối rối.
Rồi hắn lại biến mất, và lần này trở về với hai hộp cơm nóng hổi cùng ấm trà mới. "Ăn đi." Hắn dọn đồ ăn ra, giọng cộc lốc như mọi khi, nhưng hành động thì lại kiên nhẫn. Thấy Giyuu không động đũa, hắn còn gắp cả đồ ăn bỏ vào bát của anh. "Mày phải ăn mới lại sức được."
Giyuu im lặng nhìn mọi thứ Sanemi làm cho mình. Một cảm giác ấm áp xen lẫn bứt rứt dâng lên trong lòng. Nhưng càng ấm áp, anh lại càng thấy sợ hãi. Anh không quen với việc được quan tâm như thế này, và càng không dám tin rằng nó sẽ kéo dài.
Sau khi ăn xong, Giyuu hít một hơi thật sâu, như thể lấy can đảm. Anh nhìn thẳng vào Sanemi, giọng điệu bình thản, lạnh lùng đến mức có thể đóng băng cả không gian:
"Cảm ơn cậu đã chăm sóc." Anh bắt đầu. "Nhưng chuyện đêm qua, cả hai chúng ta đều là người trưởng thành, đều tự nguyện. Cậu không cần phải cảm thấy có trách nhiệm, hay áy náy gì với tôi. Hãy coi như đó là một... sự lỡ làng. Và hãy quên nó đi."
Từng lời nói của Giyuu như những nhát dao nhỏ cứa vào lòng Sanemi. "Lỡ làng"? "Quên nó đi"? Sau tất cả những gì hắn đã cố gắng thể hiện, từ sự chăm sóc ân cần đến việc đi xin thuốc, tất cả chỉ đáng để "quên đi" sao?
Mặt Sanemi tái đi. Sự hài lòng, thỏa mãn ban sáng giờ tan biến, thay vào đó là một nỗi đau nhói ở ngực. Hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mọi thứ có thể thay đổi. Hắn nhìn Giyuu, ánh mắt từ giận dữ chuyển dần sang thất vọng và tổn thương.
"Giỏi lắm, Tomioka." Hắn gằn giọng, cười nhạt một tiếng đầy chua chát. "Mày giỏi lắm. Luôn biết cách đẩy người khác ra xa hơn xưa rồi đó."
Nói rồi, hắn đứng dậy, quay lưng bước đi mà không ngoái lại. Cánh cửa đóng sầm lại, để lại Giyuu một mình trong căn phòng trống trải, với mùi thuốc mỡ thảo dược và hương trà chưa kịp nguội.
Giyuu ngồi đó rất lâu. Anh biết mình đã làm tổn thương Sanemi. Nhưng trong lòng anh, nỗi sợ bị bỏ rơi, bị thương tổn còn lớn hơn gấp bội. Thà một mình ngay từ đầu, còn hơn nếm trải hương vị ngọt ngào rồi lại mất đi. Anh đã quen với sự cô độc rồi. Nhưng tại sao, lúc này đây, sự cô độc ấy lại khiến trái tim anh đau đớn đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro