Chương 5

"Sát Quỷ Đoàn... từ hôm nay chính thức giải tán."

Lời tuyên bố của Chúa Công vang lên trong gian phòng yên tĩnh, gõ một hồi chuông báo tử cho cả một quãng đời của Sanemi. Hắn ngồi đó, tay khoanh chặt, cố nén một cơn co thắt kỳ lạ trong lồng ngực. Không phải nhẹ nhõm, cũng chẳng hẳn là hụt hẫng. Nó giống như việc một cánh tay từng bị gãy và bó bột quá lâu, nay được tháo ra, để lộ một phần cơ thể teo tóp, yếu ớt đến lạ lẫm. Cả đời hắn, từ khi còn là một đứa trẻ, mục đích sống duy nhất là giết quỷ, bảo vệ Genya, và tồn tại trong tổ chức này là để trả thù cho những đứa em bé bỏng của mình. Giờ đây, khi mục đích ấy biến mất, hắn cảm thấy mình trở nên vô dụng. Một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, rồi bị vứt bỏ vào một xó nào đó, dần dần phủ đầy bụi và hoen gỉ.

Hắn liếc nhìn Giyuu ngồi phía xa. Vẫn cái dáng vẻ im lặng, tách biệt đến khó chịu ấy. "Thằng này, đến phút cuối rồi vẫn giữ cái thái độ ta đây hơn người à?" – Sanemi thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một sự bực bội vô cớ. Nhưng kỳ lạ thay, lần này, sự bực bội ấy không đi kèm với lòng khinh miệt như mọi khi. Có lẽ vì hắn biết, sau hôm nay, có thể họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa. Một cảm giác tiếc nuối mơ hồ len lỏi, dù hắn không muốn thừa nhận.

Rời khỏi buổi gặp mặt, bầu không khí bên ngoài hoàn toàn trái ngược. Tiếng cười đùa của lũ trẻ vang lên ríu rít như bầy chim. Tanjiro, Zenitsu, Inosuke và cả Genya nữa, chúng nô đùa, tranh giành đồ ăn, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn mà sống động đến lạ. Sanemi đứng từ xa nhìn, vẻ mặt vẫn cau có, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi một chút gì đó... dịu dàng.

"Thằng Zenitsu nhát như thỏ đế ấy mà giờ cũng dám cãi nhau với con heo rừng Inosuke à?" – Hắn lẩm bẩm. Rồi ánh mắt hắn dừng lại ở Genya. Em trai hắn, đứa trẻ luôn co rúm vì sợ hãi và mặc cảm trong mắt hăn ngày nào, giờ đang cười, dù là cười gượng gạo trong đám bạn, nhưng đó là một nụ cười thật. Một cảm giác ấm áp, nhẹ nhõm kỳ lạ chạy dọc sống lưng Sanemi. Tất cả những hy sinh, những vết sẹo, những đêm mất ngủ vì lo lắng, có lẽ đều xứng đáng, để được thấy khoảnh khắc này. Hắn thấy nhẹ nhõm một phần, nhưng cũng thấy bơ vơ. Genya đã có những người bạn của riêng nó, có cuộc sống của ring nó. Vai trò "người anh bảo vệ" của hắn, rốt cuộc cũng đến lúc phải buông xuôi.

Và rồi, trong bữa tiệc, hắn thấy Giyuu. Vẫn ngồi một mình, nhưng khóe môi anh lại khẽ cong lên một nụ cười rất nhẹ, rất nhanh khi nhìn lũ trẻ nghịch ngợm. Khoảnh khắc ấy, Sanemi chợt nhận ra, có lẽ Tomioka Giyuu không lạnh lùng như hắn vẫn tưởng. Có lẽ anh ta chỉ không biết cách biểu lộ mà thôi. Một ý nghĩ ngu ngốc chợt lóe lên: "Ước gì tao có thể phá tan cái vỏ bọc ấy của mày."

Con đường trở về dưới ánh trăng đêm ấy là một bước ngoặt. Lần đầu tiên hắn và Giyuu nói chuyện với nhau nhiều như vậy, không phải bằng những lời chửi rủa hay thách thức, mà bằng những tâm sự thật lòng. Hắn khen Tanjiro, và ngạc nhiên khi Giyuu chủ động nhắc đến Genya. Lời khen chân thành của Giyuu dành cho em trai hắn khiến trái tim chai sạn của hắn mềm lại. "Hóa ra mày cũng có để ý đến người khác à?"

Rồi câu hỏi về sự cô độc của Giyuu. Câu trả lời đầy mặc cảm tội lỗi và nỗi đau của anh khiến Sanemi chợt vỡ lẽ. Họ giống nhau hơn hắn tưởng. Cả hai đều là những kẻ sống sót, đều mang trong mình những vết thương không bao giờ lành. Sự cô độc của Giyuu không phải là thứ vũ khí, mà là một nhà tù. Và lúc đó, Sanemi muốn phá tan nhà tù ấy.

Lời mời uống trà, đĩa ohagi tự tay làm, tất cả đều khiến hắn thấy Giyuu thật... đáng yêu. Cái từ đó hiện lên trong đầu khiến chính hắn cũng giật mình. Nhưng không thể phủ nhận, nụ cười của hắn lúc thưởng thức bánh là thật, sự thích thú là thật. Căn phòng lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Rồi con muỗi, cái chạm tay, và nụ hôn. Mọi thứ diễn ra nhanh đến chóng mặt. Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Sanemi cảm thấy mình như được hàn gắn. Sự hung hãn, thô bạo của hắn trong nụ hôn không chỉ là dục vọng, mà là sự khao khát được khẳng định, được chiếm hữu, được kết nối với một người mà hắn biết, thấu hiểu nỗi đau của mình. Cả đêm đó, hắn trao đi và nhận lấy không chỉ là sự thỏa mãn xác thịt, mà còn là một sự đồng cảm sâu sắc, nguyên thủy nhất. Hắn nghĩ, đây rồi, có lẽ hắn không cần phải cô đơn nữa. Một viễn cảnh điên rồ lóe lên: một ngôi nhà có Genya, có Giyuu, một mái ấm thực sự. Nó đẹp đến nỗi khi thức dậy, cảm thấy Giyuu vẫn còn trong vòng tay mình, hắn đã bật cười, hạnh phúc và thỏa mãn một cách ngây ngô.

Hắn muốn giữ lấy cảm giác ấy. Thế nên hắn đã làm tất cả: chăm sóc, vệ sinh cho Giyuu một cách vụng về nhưng chân thành, không chút ngần ngại. Việc đi xin thuốc của Shinobu quả thực là một cực hình. Cô ta nhìn hắn với ánh mắt nửa hiểu chuyện nửa dò xét, nở một nụ cười ranh mãnh.

"Ôi~ Là Shinazugawa-san. Có vẻ như trận chiến cuối cùng vẫn chưa thực sự kết thúc nhỉ?" – Giọng điệu the thé đầy châm chọc.

Sanemi chỉ muốn độn thổ. "Đưa thuốc đây nhanh đi!" – Hắn gầm lên, mặt đỏ lựng, giật lấy lọ thuốc và bỏ chạy như thể có quỷ đuổi sau lưng. Nhưng trong lòng hắn không thấy xấu hổ, mà chỉ thấy một sự sốt sắng kỳ lạ. Hắn muốn làm gì đó cho Giyuu.

Thậm chí, hắn còn đi mua cả cơm và trà, dỗ dành Giyuu ăn bằng một sự kiên nhẫn mà chính hắn cũng không nhận ra. Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mình có giá trị, không phải là một cỗ máy giết quỷ, mà là một người có thể chăm sóc cho ai đó.

Và rồi, tất cả đều sụp đổ chỉ với một câu nói của Giyuu.

"Hãy coi như đó là một... sự lỡ làng. Và hãy quên nó đi."

Từ "lỡ làng" đó xoáy sâu vào tim hắn như một mũi dao tẩm độc. Nó khiến mọi ký ức đẹp đẽ ban nãy trở nên nhạt nhòa, biến mọi nỗ lực của hắn thành trò hề. Hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, thảm hại. Trong khi hắn đang mơ về một mái ấm, thì đối phương chỉ coi đó là một "sự lỡ làng" cần quên đi. Cơn giận dữ bùng lên, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt bởi một nỗi đau và sự thất vọng còn lớn hơn gấp bội. Hắn nhìn Giyuu, và lần đầu tiên thực sự hiểu được ý nghĩa của sự cô độc mà anh ta từng nói. Nó không phải là sự lựa chọn, mà là một bức tường do chính mình dựng lên, kiên cố đến mức không ai có thể phá vỡ.

"Giỏi lắm, Tomioka. Mày giỏi lắm." – Câu nói cuối cùng của hắn là sự đầu hàng. Hắn bỏ đi, cánh cửa đóng sầm lại không chỉ là với Giyuu, mà còn là với những ảo mộng ngắn ngủi vừa chớm nở trong lòng hắn.

Bước đi trên con đường làng vắng lặng, gió sớm mai lạnh buốt. Sanemi cảm thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn. Hắn ước gì mình có thể mặt dày hơn, bám lấy Giyuu, dùng vũ lực ép hắn phải thừa nhận cảm xúc, như ngày xưa hắn từng đối đầu với hắn. Nhưng hắn biết không thể. Trái tim con người không phải là kẻ địch có thể dùng kiếm để khuất phục. Hắn đã ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể thay đổi được điều gì đó. Có lẽ, hắn sinh ra đã là để cô đơn. Chiến đấu một mình, và chết đi cũng một mình. Mối tình cảm chớm nở đầu tiên và có lẽ là duy nhất trong đời, đã tàn lụi nhanh hơn cả một đóa hoa anh đào sớm nở tối tàn.

Gió vẫn thổi. Lồng ngực Sanemi trống rỗng. Hắn đã mất Sát Quỷ Đoàn, và giờ, hắn vừa mất đi thứ ánh sáng le lói cuối cùng có thể xua tan bóng tối trong hắn. Hắn không biết mình nên đi về đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro