Chương 7
Mùa xuân năm ấy, những cây anh đào trong khuôn viên dinh thự Chúa công dường như nở rộ một cách kỳ diệu, như để bù đắp cho những mùa xuân tàn khốc đã qua. Những tán hoa màu hồng phấn rực rỡ kết thành từng chùm, tạo thành một chiếc ô thiên nhiên khổng lồ che mát cả một khoảng sân rộng. Gió nhẹ thoảng qua, những cánh hoa mỏng manh lìa cành, rơi nhẹ nhàng như một trận mưa hoa, phủ lên mái tóc, vai áo những vị khách và trên mặt đất một tấm thảm hồng tươi tắn.
Theo lời mời của Chúa công Kagaya Ubuyashiki, hầu như tất cả những ai từng gắn bó với Sát Quỷ Đoàn đều có mặt. Dù sức khỏe vẫn yếu, nhưng hôm nay ngài ngồi đó, dưới tán hoa, khuôn mặt hiền từ với đôi mắt mù lòa nhưng rạng ngời một niềm hạnh phúc thanh thản. Không khí không còn là sự căng thẳng của những lần họp mặt trước đây, mà là một bữa tiệc ngoài trời ấm cúng, tràn ngập tiếng cười và sự thư thái.
Ngay dưới gốc anh đào cổ thụ nhất, Mitsuri Kanroji ngồi trong lòng Iguro Obanai, khuôn mặt cô ửng hồng hạnh phúc. Chiếc kimono rộng rãi màu hồng mà cô mặc cũng không giấu nổi bụng nhỏ đã hơi lộ rõ. Đôi tay Iguro siết nhẹ vòng eo cô, ánh mắt dành cho cô gái của mình dịu dàng đến lạ. Mọi người lần lượt đến chúc mừng họ.
"Thật tuyệt vời, Kanroji!" Rengoku Kyojiro vỗ vai Iguro, giọng nói sang sảng nhưng ẩn chứa sự chân thành. "Chúc mừng hai người! Đứa bé nhất định sẽ khỏe mạnh và mạnh mẽ!"
"Ôi, cảm ơn Rengoku-san!" Mitsuri cười rạng rỡ, hai tay đặt lên bụng, đôi mắt lấp lánh. "Em vẫn chưa tin nổi là thật. Em và Iguro-san... sắp có con."
Iguro gật đầu, tuy vẫn ít nói, nhưng khóe môi hắn giãn ra một nét hạnh phúc hiếm hoi. Tengen Uzui và ba người vợ của mình cũng tiến đến, mang theo những lời chúc phúc "hào nhoáng" và "lộng lẫy" đúng kiểu của hắn.
Ở một góc khác, dưới tán hoa rũ xuống như mái tóc, Tanjiro Kamado đang ngồi cạnh Kanao Tsuyuri. Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra là những viên kẹo màu sắc.
"Kanao, cậu thử đi. Món này ngon lắm, là của Nezzuko làm đó." Tanjiro nói, giọng ấm áp, đưa hộp kẹo về phía cô.
Kanao khẽ ngước mắt nhìn, đôi má ửng hồng. Cô chậm rãi với tay lấy một viên, đưa lên miệng. Một nụ cười nhẹ, rất nhẹ nở trên môi cô, khiến trái tim Tanjiro như loạn nhịp. "Cảm ơn... Tanjiro," giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng. Mọi người xung quanh, từ xa, đều âm thầm quan sát và mỉm cười. Ai nấy đều thấy rõ sự quan tâm đặc biệt Tanjiro dành cho Kanao, và sự thay đổi kỳ diệu của cô gái từng khép kín.
Tuy nhiên, sự yên bình đó nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng cãi vã quen thuộc.
"ĐỒ ĐẦU HEO! Tại sao mày lại ăn hết phần bánh của tao?" Zenitsu Agatsuma hét lên, mặt đỏ tía tai, chỉ tay về phía Inosuke Hashibira.
"HA! Tại vì tao mạnh hơn! Đồ nào ngon thì phải thuộc về kẻ mạnh!" Inosuke gầm lên, vỗ ngực đầy kiêu hãnh, những mảnh vụn bánh còn vương trên mép.
"Mày là quỷ à? Trả lại cho tao!"
"Tới đây mà lấy này, thằng yếu đuối!"
Hai người lại lao vào nhau, vật lộn dưới đất, khiến những cánh hoa anh đào bay tứ tung. Tanjiro vội vàng chạy đến can ngăn, vừa kéo Zenitsu dậy vừa ôm chặt lấy Inosuke, khuôn mặt đầy vẻ bất lực nhưng thân quen. Nezuko, đã hoàn toàn là con người, ngồi cạnh Kanao, bịt miệng cười khúc khích.
Trong một góc yên tĩnh hơn, dưới bóng râm của một cây anh đào khác, Genya Shinazugawa và Muichiro Tokito đang ngồi đối diện với Kiriya Ubuyashiki - con trai cả của Chúa công. Cậu bé với vẻ ngoài non nớt nhưng đôi mắt chứa đựng sự thông thái vượt tuổi. Họ dường như đang thảo luận về một vấn đề gì đó nghiêm túc, có lẽ liên quan đến việc quản lý và duy trì sự bình yên thời hậu chiến. Genya gật đầu lắng nghe, vẻ mặt trầm ngâm, trong khi Muichiro, dù vẫn có đôi chút lơ đãng, nhưng cũng tỏ ra chú tâm.
Gần đó, một khung cảnh vô cùng êm đềm và cảm động đang diễn ra. Các em gái của Kiriya- Kuina, Kanata, Nichika, Hinaki- những cô bé từng phải sống trong bóng tối của lời nguyền - giờ đây đã có thể tự do tận hưởng ánh nắng mặt trời. Họ đang ngồi vây quanh nhau, những tiếng cười giòn tan vang lên. Những chiếc bàn tay nhỏ nhắn khéo léo tết những sợi tóc dài, cài lên đó những bông hoa anh đào xinh xắn. Khuôn mặt các em rạng rỡ một niềm hạnh phúc giản dị mà trước đây không dám mơ tới.
Ngoài khoảng sân lớn, nơi những tán anh đào không còn che phủ hết, hàng trăm thành viên cũ của Sát Quỷ Đoàn cũng đã tề tựu. Họ là những Kiếm sĩ Luyện Hơi thở, những Hộ liên, những người phục vụ... Những con người từng âm thầm cống hiến và hy sinh. Giờ đây, họ ngồi thành từng nhóm nhỏ, chia sẻ với nhau những câu chuyện, những ly rượu sakê, và những kỷ niệm khó quên. Tiếng cười nói râm ran hòa vào tiếng gió, tạo nên một bản giao hưởng của sự sống và hòa bình. Có người ôm lấy nhau, khóc, cười, vì họ biết rằng, sự hiện diện của mỗi người ở đây hôm nay là một điều kỳ diệu.
Xuyên suốt buổi hội ngộ, Sanemi luôn lảng vảng quanh Giyuu. Hắn không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt không rời khỏi anh. Khi Giyuu hơi nhăn mặt vì một cơn buồn nôn bất chợt, Sanemi lập tức với lấy ly nước đưa cho anh. Khi Giyuu ngồi xuống, có vẻ mệt mỏi, Sanemi lập tức lấy thêm một chiếc gối đệm lưng cho anh. Sự quan tâm thái quá đó không khỏi khiến vài người để ý, nhưng không ai lên tiếng. Có lẽ, sau tất cả, họ đều hiểu rằng mỗi người đều có cách riêng để chăm sóc cho những trái tim từng tổn thương của mình.
Dưới tán anh đào rực rỡ, những số phận từng đẫm máu và nước mắt giờ đây được hàn gắn. Họ không còn là những Trụ cột, những Kiếm sĩ; họ chỉ đơn giản là những con người, cùng nhau ngắm nhìn những cánh hoa mong manh nhất, nhưng cũng kiên cường nhất, bung tỏa hương sắc sau mùa đông dài khắc nghiệt. Và trong khoảnh khắc ấy, bình yên không còn là một khái niệm xa vời, mà hiện hữu ngay trong từng hơi thở, từng nụ cười, và từng cánh hoa đang rơi.
Bữa tiệc tiếp tục trong không khí ấm cúng. Những món ăn thanh đạm nhưng tinh tế lần lượt được dọn ra. Mọi người quây quần bên nhau, chia sẻ những câu chuyện vui sau chiến tranh. Thế nhưng, đối với Giyuu, mỗi mùi vị thức ăn thoang thoảng lại như một cực hình. Anh cố gắng nuốt xuống vài miếng cơm, nhưng cổ họng cứ thắt lại, dạ dày co bóp dữ dội.
Lần thứ nhất, anh xin phép đứng dậy, bước ra ngoài hiên và nôn khan một hồi. Mọi người nghĩ có lẽ anh ăn không hợp.
Lần thứ hai, anh lại lặng lẽ rời bàn, mặt tái nhợt. Sanemi nhíu mày, ánh mắt không rời anh.
Đến lần thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm, sự lo lắng bắt đầu lan tỏa trong không khí. Giyuu gần như không ăn được gì, và mỗi lần trở về từ nhà vệ sinh, khuôn mặt anh càng thêm xanh xao, thân hình dường như yếu ớt hơn.
Rồi trong lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, một cơn buồn nôn dữ dội ập đến, không kịp chạy đi chỗ khác, Giyuu chỉ kịp đưa tay bịt miệng, quay người lại và nôn khan một cách thảm thương vào một bụi cây gần đó. Toàn thân anh run rẩy, tay bám vào thân cây để giữ thăng bằng, những giọt nước mắt vì quá sức ứa ra khóe mắt.
Ngay lập tức, Sanemi đẩy ghế đứng dậy, lao đến bên anh. Không chút do dự, hắn quen thuộc đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng Giyuu, giọng nói lo lắng thốt ra: "Thở đi, thở từ từ thôi."
Cử chỉ thân mật và quá đỗi tự nhiên đó khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Sự im lặng bao trùm.
"Giyuu-san, anh không sao chứ?" Tanjiro là người đầu tiên lên tiếng, vẻ mặt đầy quan tâm.
"Cậu trông tệ quá, Tomioka," Tengen nói, không còn vẻ đùa cợt.
Shinobu Kocho, với đôi mắt tinh anh của một y tá, bước tới gần. "Tomioka-san, tình trạng này kéo dài bao lâu rồi? Để tôi khám thử cho." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ thuyết phục.
Trong lúc mọi người còn đang xôn xao, Mitsuri, với bản năng của một người sắp làm mẹ, chợt cất tiếng. Giọng cô ngây thơ, không chút ác ý: "Ôi! Tomioka-san, nhìn cậu lúc này... giống hệt tôi lúc mới mang thai vậy! Cũng nôn liên tục, mệt mỏi, và xanh xao hết cả người!"
Soạng!
Một tiếng động khô khốc. Cái muỗng trên tay Sanemi rơi xuống đất. Cả không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc. Tất cả mọi người - từ Rengoku, Tengen, Iguro, đến lũ trẻ Tanjiro, Zenitsu, Inosuke, và cả những người đang ngồi xa hơn - đều dừng lại, ánh mắt chuyển từ Giyuu sang Sanemi, rồi lại nhìn về Giyuu.
"Hả? Cái... cái gì?" Zenitsu lắp bắp, mắt mở to.
"Đấng Inosuke không hiểu! Mang thai là gì?" Inosuke gào lên, phá vỡ sự im lặng.
Tanjiro và Kanao nhìn nhau, ngỡ ngàng.
Còn Sanemi, hắn đứng như trời trồng, tay vẫn còn đặt trên lưng Giyuu. Mặt hắn biến sắc, từ lo lắng chuyển sang choáng váng, rồi đến kinh ngạc, và cuối cùng là một sự nhận thức chậm rãi, như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí. Tất cả những dấu hiệu bất thường bấy lâu nay bỗng chốc có một lời giải thích duy nhất, điên rồ nhưng lại hợp lý đến phát sợ.
Giyuu, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, toàn thân cứng đờ. Sự xấu hổ, hoảng loạn và cả nỗi sợ hãi về sự thật mà chính anh cũng chưa dám thừa nhận, khiến anh không thể ngẩng đầu lên nổi. Anh chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt đất, ước gì mình có thể biến mất.
Shinobu, người duy nhất có vẻ còn giữ được bình tĩnh, nhưng đôi mắt cô cũng mở to hơn một chút. Cô nhìn Sanemi, rồi nhìn Giyuu, và một tiếng thở dài nhẹ thoát ra.
"Được rồi," giọng cô vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt. "Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi kín đáo hơn để nói chuyện. Tomioka-san, Shinezugawa -san, hai người hãy theo tôi."
Lời mời gọi đó như một phán quyết. Sự thật mà cả hai đã cố gắng trốn tránh, giờ đây đã bị đẩy lên trước ánh sáng, trước sự chứng kiến của tất cả bạn bè và đồng đội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro