21.
* * *
Hai bóng người sánh bước trên cát trắng, để lại hai hàng dấu chân song song. Bầu trời xanh ngắt trước bình minh giống đôi mắt của người con trai đang đi bên cạnh.
"Mùa hè, rốt cuộc chẳng làm được gì cùng mày cả."
Shinazugawa thở dài nói trong lúc ở phủ của mình, và bạn đồng hành nhanh chóng bắt lấy câu nói ấy. Tomioka, như thường lệ, bất chợt đề nghị.
"Vậy thì đến biển đi."
Sống chung suốt hai năm qua, Shinazugawa cũng đã quen với sự bất ngờ này, liền đáp lại: "Vậy thì ở lại qua đêm chứ gì." và nhanh chóng chấp nhận chuyến đi.
Đêm cuối hè khi cả hai đã bước vào tuổi hai mươi bốn. Mái tóc của Tomioka đang phất phơ trong làn gió sớm mai khi cậu đi trước một bước.
"Giyuu."
Tomioka quay lại, đôi mắt ấy chỉ nhìn thấy mình Shinazugawa. Ngay từ lần đầu gặp, cậu đã là một người đẹp đến nao lòng.
"Sanemi."
Giọng nói dịu dàng, đầy thảnh thơi của Tomioka theo tiếng sóng biển vọng vào tai Shinazugawa.
Nếu bảo rằng tình cảm của họ là sự chia sẻ nỗi đau, có lẽ cũng không sai. Mối quan hệ của Shinazugawa và Tomioka, nói cho cùng, là sự thuận tiện đôi bên.
Shinazugawa nhận ra mình đã hiểu nhầm về Tomioka Giyuu rất nhiều, nhưng mãi đến khi trận chiến cuối cùng kết thúc, anh mới thực sự thấu hiểu. Dù có hơi muộn màng, nhưng với quãng thời gian còn lại, có lẽ điều đó lại là vừa đủ.
Ngỡ rằng Tomioka chỉ là người lạnh lùng, khó gần, nhưng khi mọi chuyện được sáng tỏ, hóa ra cậu chỉ là một tên tốt bụng, vụng về trong giao tiếp. Đến khi sát quỷ đoàn giải tán, Shinazugawa cũng đã rõ điều này. Mùa xuân đi qua, Tomioka bắt đầu mang theo hộp bánh ohagi đến biệt phủ của Shinazugawa. Anh không còn thấy phiền như trước, cũng không nổi nóng nữa.
Khi Shinazugawa hỏi: "Mày không có chỗ nào khác để đi sao?" thì Tomioka lại trả lời chân thành: "Tôi bận đến gặp cậu mà." Câu trả lời ấy, dù đơn giản, lại làm lòng Shinazugawa cảm thấy hài lòng hơn đôi chút.
"Mày có làm thế với ai khác không đấy?"
Mùa hè hai năm trước, Shinazugawa vừa quạt vừa hỏi như vậy. Lúc đó, Tomioka nằm dài trên chiếu, chỉ quay ánh mắt về phía Shinazugawa, hỏi lại.
"Thế là thế nào?"
"Ngày nào cũng tới nhà người khác, phàn nàn mình chán, rồi nằm dài ra như một con mèo thế đấy."
"Chỉ có với Shinazugawa thôi."
"Vậy thì tốt."
Nói ra câu đó, anh tự hỏi chính mình: "Tốt." là thế nào? Vì mỗi ngày đều có người đến, Shinazugawa bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ, chỉ mải chăm sóc cho Tomioka. Hoặc đúng hơn, cái tình trạng mà anh cứ không nỡ đuổi Tomioka về, dù biết người này chẳng có lý do gì để đến, cũng đã trở nên vô phương cứu chữa.
Mỗi lần đến, Tomioka đều mang theo món gì đó. Không biết việc ấy có làm phiền anh không, khi phải đi xa dưới nắng gắt như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, lời đề nghị bất chợt thoát ra khỏi miệng Shinazugawa.
"Hay là mày chuyển đến đây sống luôn đi."
Anh nói với giọng bình thường nhất, nhưng Tomioka lại mở to mắt nhìn anh.
"Nói gì đi chứ?"
Anh càu nhàu, rõ ràng là đang ngượng ngùng che giấu. Rồi khi nhìn thấy đôi tai của Tomioka thoáng ửng đỏ, anh nhớ mãi khoảnh khắc ấy, lẩm bẩm: "Cậu thật là..." và bất giác đưa tay che mặt, không khỏi mỉm cười.
Tiếng sóng vỗ rì rào, Tomioka nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Shinazugawa. Bàn tay trái có những vết sẹo của cậu nhẹ nhàng vuốt ve những đầu ngón tay thiếu vắng của Shinazugawa.
"Cuối cùng thì mày cũng không nói gì."
Shinazugawa hỏi, và Tomioka chỉ khẽ đáp lại: "Ừ."
"Tôi đã nghĩ mình sẽ giữ bí mật này suốt đời."
"Vậy sao?"
Shinazugawa không cảm thấy khó chịu, nhưng khi Tomioka hạ đôi mày xuống.
"Cậu có nghĩ tôi là người tồi tệ không?"
"Tao cũng là người tồi tệ, nên có lẽ chúng ta ngang tài ngang sức." anh đùa, vẫn nghịch ngón tay của họ với nhau.
"Shinazugawa."
"Ừ."
"Tôi xin lỗi vì chưa bao giờ nói với cậu rằng tôi thích cậu hay yêu cậu."
"Thực ra, mày đã nói gần hết rồi."
Shinazugawa bật cười, và Tomioka cũng khẽ mỉm cười theo. Anh đã biết từ lâu Tomioka là người kiên định, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ kiên trì thực hiện. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của một thuỷ trụ. Nếu đã quyết định không nói ra suốt đời, thì dù có uống rượu hay uống thuốc độc, chắc chắn cậu sẽ không mở miệng.
Trong hai năm qua, Shinazugawa và Tomioka đã không cố gắng tìm kiếm mối quan hệ nào hơn ngoài tình đồng nghiệp cùng sống chung. Có lẽ vì cuộc đời họ đã mất quá nhiều thứ, nên không muốn trở thành một mối quan hệ nào khác. Họ đã mệt mỏi với những trải nghiệm mất mát. Cái cớ không muốn trở thành gánh nặng cho nhau thực chất là do cả hai không muốn bị tổn thương thêm nữa. Họ đều có phần "khôn lỏi" như nhau.
Dù vậy, vẫn có những cảm xúc ẩn sâu bên trong.
Một lần, khi Uzui chỉ ra những vết côn trùng đốt trên cơ thể Tomioka một cách đầy ẩn ý, cậu đã thở dài: "Càng phủ nhận thì càng giống như nói dối, mặc dù đó là sự thật." Đó thực sự là một khoảnh khắc hạnh phúc. Đôi lúc, họ đã chạm môi với nhau trong tâm trạng nhẹ nhàng, như thể "thử xem sao."
Mối quan hệ này, nếu gọi là bạn bè thì có phần hơi quá, mà nếu gọi là bù đắp thì cũng không đúng. Thay từ "bạn" bằng "người yêu" cũng chẳng khác gì. Không từ nào có thể diễn tả chính xác mối quan hệ của họ, và thực lòng, họ không thấy cần thiết phải làm vậy. Vì vậy, giữa họ không có bất kỳ lời hứa hay cam kết nào.
Dưới bầu trời sáng dần của bình minh, Tomioka nheo mắt và khẽ mỉm cười.
"Shinazugawa, cảm ơn cậu vì đã sống cùng tôi."
"Ngốc quá, câu đó là của tao chứ."
Họ chưa bao giờ trực tiếp thể hiện tình yêu, cũng chưa bao giờ chạm vào nhau. Hai năm trôi qua, đối với họ đã là đủ. Có những điều không cần nói ra vẫn có thể truyền tải, và sự thật là hai năm qua trôi qua trong yên bình và thoải mái.
Shinazugawa không thể nhịn cười được, nên bỗng dưng Tomioka nằm ngửa trên cát. "Ê, này." cậu nói, và Shinazugawa cũng lăn theo bên cạnh. Chưa kịp nói điều gì phàn nàn, đã bị Tomioka gọi bằng giọng vui vẻ.
"Ở kiếp sau, tốt nhất cậu hãy quên tôi đi."
"À? Dù gì cũng định vậy rồi."
Khi Shinazugawa nói vậy, Tomioka nhìn ánh sáng của bình minh chợt lóe lên trong đôi mắt, khiến Shinazugawa thở dài.
"Kiếp sau có thể sẽ mất một trăm năm mới gặp lại cậu."
"Ừ, tao không thể chờ đợi lâu đến thế đâu."
"Ít nhất cũng phải nói rằng sẽ chờ, dù là nói dối đi mà!"
Shinazugawa chỉ tay vào trán trắng của Tomioka, và Tomioka cười đáp, giọng không chút cảm thấy đau đớn.
"Dù có quên đi thì chỉ cần bắt đầu lại thôi. Nhưng trước tiên, ở kiếp sau, tao sẽ phải làm việc cật lực để chuẩn bị."
"Chuẩn bị cho cái gì?"
"Để khiến mày yêu tao lần nữa."
Khi Shinazugawa nói ra, Tomioka mở to đôi mắt xanh, có lẽ là một chút ngạc nhiên. Cảm giác đó cũng không tệ chút nào.
"Biết đâu ở kiếp sau, cậu lại không thích tôi?"
"Ồ."
"Tôi là người khá bướng bỉnh."
"Mày nhận ra điều đó rồi à?"
Shinazugawa thầm thì, và một cú đấm nhẹ từ Tomioka bay tới. Họ đang trò chuyện trong bầu không khí yên bình, nhưng cả hai nhận ra rằng họ đã đến rất xa.
Họ đã mất gia đình, bạn bè và đồng nghiệp. Cơ thể ngày càng trở nên bất tiện. Khi tưởng rằng sẽ chết sau khi tiêu diệt quỷ, thì một phần thời gian sống còn lại lại được dành cho một người đàn ông sống sót một cách tình cờ.
Không có điều gì là không thay đổi. Vậy nên đây chỉ là một lời nguyện ước, một dạng cầu nguyện.
"Tôi sẽ chứng minh rằng có những điều có thể tồn tại mãi mãi, dù phải mất trăm năm."
Nếu có thể làm cho cậu ấy chờ đợi, Tomioka nói: "Thế thì sao?" với vẻ mặt có chút u buồn.
"Chắc chắn."
"Có chắc không?"
"Cực kỳ chắc chắn."
Họ cùng nhau cười và hứa hẹn với nhau trong cảnh bình minh. Đó chỉ là một lời hứa vô nghĩa. Không có nghĩa là họ sẽ bị ràng buộc vào kiếp sau. Họ có thể sẽ cãi nhau ầm ĩ và không bao giờ gặp lại, thậm chí không gặp nhau ngay từ đầu. Dù thế nào, họ mong rằng lời hứa này sẽ trở thành một dấu mốc gì đó trong tương lai.
Sau một thời gian lắng nghe âm thanh của sóng biển, một tiếng kêu đói bụng vang lên.
"Tôi đói. Chúng ta về nhà nghỉ thôi."
"Đừng làm mất không khí như thế chứ, Tomioka."
"Haha. Shinazugawa, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?"
Câu hỏi lại lặp lại.
Shinazugawa ngồi dậy, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Tomioka hòa cùng ánh sáng bình minh. Họ sẽ cứ tiếp tục cười đùa như thế cho đến ngày cuối cùng, đó là dự cảm rằng cả hai đã say đắm lẫn nhau.
Cuộc đời này không tệ chút nào. Tomioka cũng hy vọng rằng trong giây phút cuối cùng, anh sẽ có cùng suy nghĩ như vậy.
tbc.
còn 1 chap nữa thui 😭🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro