Chương 5
"Về rồi hả thằng kia!" – Giọng nói ồm ồm, khàn đục, đặc sệt hơi men và đầy vẻ độc đoán, vang lên từ phòng khách, làm Giyuu nổi hết da gà, và cơ thể tự động rùng mình, co lại vì sợ hãi. – "Vào đây tao bảo cái coi!" – Ông ta ra lệnh, giọng điệu đầy uy quyền của một kẻ đang nắm giữ quyền sinh sát trong căn nhà này.
Giyuu từng bước chân chậm chạp, run rẩy đi vào căn phòng khách bừa bộn, hỗn độn. Người cậu rung bần bật, nơi trung tâm là người ba nuôi đang say xỉn đến mất kiểm soát, tay cầm chai rượu, xung quanh là vài cô gái ăn mặc hở hang đang cố gắng uốn éo, làm vừa lòng ông ta để kiếm tiền. Sự đồi trụy và ngột ngạt của không gian này khiến cậu muốn nôn mửa.
"B-Ba gọi... c-con có chuyện gì không ạ?" – Giyuu cố gắng nói, giọng cậu lạc đi, vỡ vụn, tim thì như muốn rơi ra ngoài lồng ngực. Cậu cảm thấy áp lực vô hình đè nén, khiến cậu khó thở cùng cực.
"Tao nghe nói hôm nay công bố điểm thi, nói coi, mày được nhiêu?" – ông ta hỏi, giọng nói trơn tuột và cợt nhả, hoàn toàn không có chút quan tâm hay tự hào nào, chỉ là một sự chất vấn sáo rỗng.
"Dạ, 29,75 điểm ạ." – Giyuu đáp, cố gắng giữ giọng điệu thanh thoát nhất có thể.
Ông ta trừng mắt, khuôn mặt phì nộn và biến dạng vì tức giận, rồi ném thẳng chai rượu còn uống dở về phía cậu. Chai rượu thủy tinh dày cộp va chạm mạnh xuống sàn nhà gần chân cậu, tạo nên tiếng "Choang!" chói tai, kéo theo vô số mảnh thủy tinh sắc nhọn văng khắp nơi. Một mảnh vỡ đã xước qua khuôn mặt Giyuu, tạo thành một vết cắt sâu, rỉ máu ngay gần thái dương.
"Có 29,75 điểm? Mày học hành cái kiểu gì vậy hả thằng ăn hại này?" – Ông ta gầm lên, chất giọng hung hãn và độc địa, hoàn toàn không hề bận tâm đến việc cậu vừa bị thương.
Cậu rưng rưng, nước mắt đã lấp đầy khóe mi vì sự uất ức và vô lý này.
"Nhưng đó là Thủ khoa, là điểm cao nhất cả nước rồi ạ," – Giyuu hít một hơi sâu, cố gắng lý giải. "Con đã đậu vào trường Luật mà ba mong muốn rồi."
Ông ta đạp mạnh bàn, làm mọi thứ rung chuyển, rồi đứng dậy lảo đảo đi lại chỗ cậu, ánh mắt đỏ ngầu vì men rượu và sự thất vọng vô lý. Mấy cô gái xung quanh hoảng sợ tột độ, không dám hó hé nửa lời.
"Chát!"
Âm thanh tàn nhẫn của cái tát vang vọng, xé toang không gian.
"Mày còn dám cãi hả thằng hỗn xược!" – Ba nuôi ông ta nghiến răng, hơi thở hôi hám phả vào mặt cậu.
Giyuu ôm lấy má trái bị đánh lúc nãy, giờ đã sưng tấy và đỏ ửng vì lực quá mạnh. Sự uất ức dâng trào, biến thành những giọt nước mắt nóng hổi. Ông ta thật sự đánh cậu vì một sự thiếu sót 0,25 điểm mà người thường sẽ ca ngợi là thành tích phi thường sao?
"Có 0,25 điểm mày cũng không lấy hết. Mục tiêu là tuyệt đối! Mày biết tao đã đầu tư bao nhiêu tiền vào mày không hả? Điểm kiểu đó thì nghỉ học mẹ đi!" – Ông ta nhổ ra từng lời, lòng tham che mờ lý trí.
"Nhưng đó là tối đa rồi ba! Môn toán con cũng đã cố gắng hết sứ-..." – Giyuu cố gắng giải thích bằng lý lẽ, rằng sự hoàn hảo tuyệt đối là điều không thể, nhất là môn Toán. Với việc mỗi người sẽ có một cách làm bài khác nhau thì giám khảo làm sao có thể cho tuyệt đối được.
"Áhhhhh..." – Giyuu thét lên đau đớn, câu nói đứt quãng vì nỗi kinh hoàng.
Người đàn ông đó, người mà Giyuu buộc phải gọi là cha, giờ đây đang nắm chặt lấy tóc cậu, giật ngược lên một cách thật mạnh bạo, khiến cổ cậu như muốn gãy rời. Cậu không thể chống cự, chỉ có thể cầu xin một cách tuyệt vọng.
"C-Con... hức hức, x-xin lỗi... con xin lỗi..." – Giyuu nấc nghẹn, những giọt nước mắt nhục nhã và tuyệt vọng rơi xuống.
"TAO NÓI MÀY SAI LÀ SAI!" – Ông ta gào lên điên cuồng, mất hết nhân tính. – "MÀY CÃI LẦN NỮA THÌ MÀY COI CHỪNG ĐẤY!"
Rồi ông ta ném mạnh cậu vào bức tường gần đó, một tiếng "rầm" kinh hoàng vang lên, rung chuyển cả căn nhà. Cảm giác đau đớn dữ dội từ phía sau đầu lan tỏa. Từng giọt máu nóng ấm từ vết thương trên đầu cậu tí tách nhỏ xuống nền nhà. Ông ta hoàn toàn không mảy may quan tâm đến sinh mạng đang nằm dưới chân mình.
Đầu Giyuu đang chảy máu nhiều hơn, như những giọt nước mắt oan ức và bất lực tuôn trào trên gương mặt. Cậu đã thật sự làm hết những gì mình có thể. Cậu đã đạt được danh hiệu cao quý nhất, đã tỏ rõ sự nỗ lực, nhưng điều cậu nhận lại chỉ là sự bạo hành, sỉ nhục và đòi hỏi vô tận.
Tại sao? Một lời khen ngợi chân thành, hai từ "tốt lắm!" thôi cũng đã là quá xa xỉ. Cậu làm gì sai mà phải chịu đựng sự tàn nhẫn này? Giyuu không hề tham vọng, không mong cầu cao sang, chỉ khao khát một chút tình thương, một sự công nhận đơn thuần.
Cơ thể rã rời, đau đớn, Giyuu gượng dậy bằng chút sức lực cuối cùng. Từng bước chân không thể vững nữa đang hướng lên cầu thang, tới căn phòng tối tăm nơi bản thân thường lui tới trú ẩn. Cậu vội vã đóng cửa lại, dùng hết sức lực để chốt khóa – một hành động vô nghĩa nhưng mang lại chút an toàn tâm lý mong manh.
Giyuu ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, không còn đủ sức để lên giường. Cậu bị cấm ăn cơm, bị giam lỏng trong phòng suốt một ngày. Trong khi đó, tiếng cười đùa dâm dật và tiếng nhạc ồn ào từ phòng khách vẫn vọng lên, như một lời chế nhạo đối với nỗi đau của cậu.
Có lẽ cuộc đời này quá mệt mỏi rồi. Sự cô độc bủa vây, nỗi đau thể xác và tinh thần chồng chất. Cảm giác choáng váng do mất máu và kiệt sức dần bao trùm lấy cậu, nuốt chửng cả ý thức. Giyuu dần cảm thấy mắt mờ đi, và rồi ngất lịm ngay cạnh cửa phòng mình, chìm vào thế giới tĩnh lặng mà cậu khao khát – một sự giải thoát tạm thời, một khoảnh khắc nghỉ ngơi quý giá khỏi cánh cửa địa ngục mang tên "gia đình".
Vinh quang của Thủ khoa đã bị nhấn chìm hoàn toàn bởi sự tối tăm và bạo tàn trong chính ngôi nhà của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro