đoạn đường dài
author: hanakotomioka
summary: Câu chuyện này xoay quanh một đêm yên tĩnh giữa Sanemi và Giyuu, khi họ cùng ngồi bên nhau và suy ngẫm về những điều đã qua. Không cần phải nói quá nhiều, tình cảm giữa họ thể hiện qua những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Cả hai cùng nhau vượt qua những thử thách của cuộc sống và tìm thấy sự an yên bên nhau.
Lưu ý:
Truyện có yếu tố tâm lý nhẹ, đi sâu vào mối quan hệ giữa Sanemi và Giyuu.
không có những tình tiết hành động gay cấn mà chủ yếu thể hiện tình cảm qua những khoảnh khắc yên bình.
______________________________________________________________
Cái lạnh buốt của buổi tối trên dãy núi cao khiến Sanemi cảm thấy rùng mình. Cả ngày dài vất vả, hắn không còn tâm trí đâu để quan tâm đến cái lạnh hay những cơn gió sắc như dao cắt. Lúc này, điều duy nhất quan trọng đối với hắn là người con trai đang ngồi bên cạnh, im lặng nhìn vào màn đêm.
Giyuu.
Cái tên ấy, mỗi lần Sanemi nghĩ đến, đều mang lại một cảm giác không dễ tả. Có lúc, hắn ghét người con trai ấy vì những lần lặng lẽ đi bên cạnh mà không nói một lời, khiến Sanemi cảm thấy như một kẻ lạc lõng. Nhưng rồi, cũng chính Giyuu khiến trái tim hắn xao xuyến, khiến những cảm xúc vô định ấy dần trở thành một sự thật không thể phủ nhận.
Chỉ là hắn không thể thừa nhận điều đó.
Giyuu không phải kiểu người dễ dàng mở lòng. Hắn không phải người nói những lời yêu thương một cách dễ dàng, không phải người có thể bày tỏ cảm xúc mà không e ngại. Nhưng trong đôi mắt ấy, đôi mắt của một Omega đã sống sót qua bao gian khổ, Sanemi tìm thấy những gì mình cần.
Dưới ánh trăng bạc, Giyuu ngồi lặng yên bên cạnh Sanemi, đôi mắt nhìn xa xăm về phía những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng. Không gian im ắng đến lạ, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua, cuốn theo những đám tuyết rơi lác đác. Họ chẳng nói với nhau lời nào, nhưng có một sự hiểu biết giữa họ. Một sự kết nối mà chỉ có những người đã trải qua nhiều thử thách mới có thể hiểu.
Sanemi quay sang nhìn Giyuu, ánh mắt của hắn đầy sự quan tâm, nhưng cũng không thiếu sự lo lắng. Hắn cảm thấy bất an, như thể có một điều gì đó không ổn. Nhưng khi nhìn vào gương mặt của Giyuu, sự lo lắng ấy dần tan biến.
Giyuu quay lại nhìn hắn, không nói gì nhưng đôi mắt sáng lên một cách nhẹ nhàng. Đó là tất cả những gì Sanemi cần. Không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện của người đó là đủ.
"tao mệt rồi," Sanemi lẩm bẩm, ngả người ra phía sau, nhìn lên bầu trời đầy sao. "Tất cả những gì đã trải qua, giờ tao chỉ muốn tìm một nơi để yên bình."
Giyuu không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ với một cái gật đầu ấy, Sanemi cảm thấy như tất cả những nỗi đau, những gánh nặng từ trước đó đã được gỡ bỏ.
Một lát sau, Giyuu đứng dậy, bước lại gần hắn. Không một lời nói, chỉ là một cái chạm nhẹ vào vai Sanemi. Cảm giác ấy, ấm áp và an toàn, đủ để khiến Sanemi không còn thấy lạnh. Hắn biết, Giyuu sẽ luôn ở đó, ngay bên cạnh hắn.
"Chúng ta còn một đoạn đường dài," Giyuu cuối cùng lên tiếng, giọng hắn trầm ổn nhưng cũng đầy sự chân thành. "Nhưng anh không cần phải đi một mình nữa."
Sanemi quay lại nhìn Giyuu, lần này ánh mắt hắn không còn lạnh lùng như thường lệ. Hắn không còn là người đàn ông hung dữ mà ai cũng sợ hãi, mà là một người đàn ông đang tìm kiếm sự bình yên trong chính trái tim mình.
"tao sẽ đi cùng em," Sanemi thì thầm, giọng hắn khàn đi một chút, nhưng kiên quyết. "Dù có phải đối mặt với gì đi nữa, tao cũng sẽ không để em một mình."
Giyuu im lặng, đôi mắt hơi nheo lại, như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: "anh có thể dựa vào tôi. tôi sẽ luôn ở đây."
Cả hai đứng đó, im lặng nhìn nhau, không cần phải nói thêm gì nữa. Tình cảm của họ không cần lời nói, chỉ cần sự hiểu biết và sự đồng cảm mà cả hai đã trao cho nhau trong suốt quãng thời gian dài.
Cả hai tiếp tục cuộc hành trình của mình, không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu thử thách nữa. Nhưng họ biết rằng, chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.
Giống như những đỉnh núi tuyết trắng kia, dù có bao nhiêu khó khăn, họ vẫn sẽ đứng vững, cùng nhau, không bao giờ lùi bước.
Sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi. Ánh nắng mùa đông yếu ớt rọi qua những cành thông khô cằn, khiến mặt đất ánh lên lớp băng mỏng lấp lánh. Sanemi mở mắt ra trong một khoảnh khắc yên lặng lạ thường, thấy mái tóc đen mềm rũ xuống má mình. Giyuu đang ngủ nghiêng bên cạnh, vẫn khoác áo choàng nhưng gối đầu lên cánh tay Sanemi lúc nào không hay.
Sanemi thở ra một hơi dài.
"Nhìn cái mặt ngốc nghếch này mà dám lạnh lùng với người ta..." – hắn lầm bầm, đưa tay định gạt một lọn tóc khỏi mặt Giyuu, nhưng lại dừng giữa chừng. Tay hắn chai sần, thô ráp — còn gò má Giyuu thì trắng đến mức gần như trong suốt dưới ánh sáng sớm. Hắn bỗng thấy tay mình dơ bẩn.
Sanemi rút tay lại.
Nhưng Giyuu lại mở mắt, không nói gì, chỉ khẽ dịch đầu ra khỏi tay hắn, rồi ngồi dậy. "Anh định ngồi nhìn tôi đến bao giờ?"
"Không ai cấm." – Sanemi lẩm bẩm, quay mặt đi. "Cũng đâu xấu."
"Anh thật lắm miệng từ khi nào thế?"
Sanemi nheo mắt, môi nhếch nhẹ. "Từ khi phải ngủ cạnh một kẻ như em, chắc não bị đông lạnh mất."
Giyuu cười khẽ, hiếm hoi như tuyết rơi đầu hè. "Thế mà tôi thấy anh ngủ say lắm."
Không ai nói gì thêm. Tiếng chim kêu xa xa, và tiếng tuyết rơi từ trên cành xuống cũng đủ rõ trong cái yên tĩnh ấy.
Một lát sau, Giyuu đột nhiên đứng dậy, phủi áo. "Chúng ta còn nhiệm vụ."
"Ừ." Sanemi bật dậy ngay sau, bước theo sau Giyuu xuống con dốc phủ tuyết dẫn về khu làng dưới chân núi — nơi họ đang điều tra một chuỗi án mạng kỳ lạ.
Vẫn là nhiệm vụ.
Nhưng điều không ai nói ra, là cái chạm vai thật khẽ đêm qua, cái ánh mắt lặng lẽ sáng nay, đã thay đổi chút gì đó. Những mảnh xích mích vụn vặt không còn quan trọng nữa. Thay vào đó là một mối liên kết mơ hồ nhưng bền bỉ, lặng lẽ hình thành như rễ cây mọc âm thầm dưới tuyết.
Tối hôm ấy, họ quay về căn nhà thuê. Dù đã sống chung vài ngày, Sanemi vẫn chưa quen với việc phải nằm chung giường — không phải vì ngại, mà vì... quá gần. Mỗi cử động của Giyuu đều như dội vào tai hắn: tiếng lật chăn, tiếng thở chậm, cả tiếng tim đập nếu đủ yên tĩnh.
"Giyuu."
"Gì?"
"Em có nghĩ... chúng ta sẽ sống như thế này đến bao giờ không?"
Giyuu quay đầu lại. "Ý anh là nhiệm vụ à?"
Sanemi chậm rãi lắc đầu. "Không. Là... sau này. Khi không còn ai ra lệnh nữa. ko còn là 1 nhiệm vụ nữa."
Im lặng kéo dài. Mãi sau, Giyuu mới trả lời, rất khẽ:
"Nếu là 'nhiệm vụ'... mà vẫn thấy yên ổn hơn khi sống thật, thì liệu có phải là giả không?"
Sanemi quay sang nhìn Giyuu. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ gặp nhau – và chẳng cần thêm lời nào, một điều gì đó giữa họ vừa được xác nhận. Không phải bằng câu nói, mà bằng sự chấp nhận. Một thỏa thuận không phát ra thành tiếng.
Giyuu nhích lại gần hắn một chút.
Sanemi không tránh.
Giyuu không chạm vào hắn.
Nhưng Sanemi lại đưa tay, rất khẽ, kéo chăn phủ kín vai Giyuu.
"Ngủ đi. Mai sẽ là một ngày dài."
"Ừ." Giyuu đáp, nhắm mắt lại. Nhưng lần này, khóe môi anh cong lên một nụ cười rất nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro