chương 3:tia nắng trong tôi
Sau tiết học đầu tiên của năm lớp 11, Tiểu Uyển không về nhà ngay như mọi ngày.
Cô bé bước đi chậm hơn, lòng còn vương lại những hình ảnh vừa vụt qua chỉ cách đây chưa lâu – giọng nói trầm thấp không cao giọng mà vẫn khiến cả lớp im lặng, ánh mắt lạnh và khó đoán, cùng vẻ mặt gần như không hề thay đổi của người giáo viên vừa bước vào đời cô như một cơn gió mùa lặng lẽ.
Chu Nhược – cô giáo dạy Toán mà ai cũng bảo là khó gần, khó chịu, khó ưa.
Vậy mà từ lần đầu lướt qua trong năm lớp 10, đến khoảnh khắc chính thức bước vào lớp cô giảng dạy, trong lòng Tiểu Uyển đã có một điều gì đó âm thầm biến đổi. Ban đầu chỉ là tò mò, rồi dần dần chuyển thành một sự chú ý... rồi lớn hơn nữa.
Nhưng cảm xúc ấy vẫn chưa đủ rõ ràng. Vẫn mông lung như sương.
Chỉ là cô thấy mình... muốn cô ấy nhớ đến tên mình.
Muốn trở nên đặc biệt, nổi bật – không phải trong mắt bạn bè, mà là trong mắt người giáo viên ấy.
Chiều hôm đó, lớp có buổi học thêm. Tiểu Uyển vốn không cần ở lại – nhưng cô ở. Không ai hỏi, cũng không ai thắc mắc. Chỉ có riêng cô biết, lý do mình nấn ná lại chính là để có thêm thời gian, thêm một khoảnh khắc được nhìn thấy người ấy – người khiến tâm trí cô cứ xáo trộn không yên từ sáng đến giờ.
Phòng học vắng hơn thường lệ. Những hàng ghế bỗng dưng rộng rãi, yên tĩnh. Cô ngồi bàn ba, tựa vào cửa sổ, gió lùa nhẹ qua mái tóc dài chưa kịp buộc gọn.
Và rồi Chu Nhược bước vào. Mọi thứ như chuyển động chậm đi một nhịp.
Vẫn ánh mắt đó – không một chút cảm xúc.
Vẫn dáng người đó – cao gầy, giản dị, lạnh nhạt.
Nhưng với Tiểu Uyển, mỗi bước chân của cô như có nhịp vang riêng trong lòng.
Cô giảng bài bằng giọng trầm và chắc, giọng nói không thay đổi, vẫn bình thản như lúc đứng lớp. Nhưng trong không gian ít người, nó nghe gần hơn, chạm vào người hơn, và kỳ lạ thay – khiến trái tim cô bé ngồi dưới bắt đầu không yên ổn.
"Chỗ này ai chưa hiểu thì hỏi ngay, đừng để đến lúc sai," – giọng cô vang lên, không giận, nhưng cũng chẳng mềm.
Tiểu Uyển ngập ngừng giơ tay. Không phải vì không hiểu. Cô hiểu rất rõ. Nhưng cô cần một cái cớ. Cần một lý do để cô ấy bước xuống gần hơn một chút. Gần đủ để cô nhìn rõ từng đường nét gương mặt – cái lạnh lùng mà lại khiến người ta không thể rời mắt.
"Em... chưa rõ cách đặt ẩn ở đây."
Cô tiến lại. Mùi hương nhàn nhạt từ áo cô thoáng qua – không phải nước hoa, chỉ là mùi giấy, mùi phấn, mùi rất "cô".
Khi Chu Nhược cúi xuống, ánh mắt quét qua bài của Uyển, cả thế giới như đặc quánh lại. Tiếng nói của cô không còn như dành cho cả lớp, mà gần như thì thầm:
"Chỗ này cần xác định ẩn trước, rồi mới thế vào. Là y, không phải x."
Một dòng chữ đỏ gọn gàng hiện lên trên vở. Tay cô gạch một nét, thẳng và dứt khoát – như chính con người cô.
Nhưng trái tim Tiểu Uyển thì không còn thẳng hàng như thế nữa.
Lúc ấy, cô bé đã nhận ra... mình bắt đầu muốn giữ lấy mọi thứ thuộc về người ấy. Từ nét chữ, ánh mắt, cho đến cả sự im lặng lạnh lẽo kia.
Kết thúc buổi học thêm là phần phụ đạo – vốn dành cho học sinh yếu. Nhưng Uyển vẫn xung phong ở lại.
"Để phụ cô" – cô bé nói. Nhưng thực ra, để được ở gần hơn. Lâu hơn.
Lúc chỉ còn vài học sinh trong lớp, cô đứng gần cửa sổ, đọc bài giải. Nắng chiều nghiêng qua ô kính, tạo thành một quầng sáng mỏng quanh tóc cô – như một vệt mờ mộng tưởng. Cô không hề biết có ánh mắt đang nhìn mình say mê đến thế nào.
Đó cũng là buổi phụ đạo đầu tiên mà Tiểu Uyển lấy hết can đảm để xin Zalo.
"Để hỏi bài," cô nói – giọng run nhưng cố giữ bình tĩnh.
Chu Nhược không nói gì nhiều, chỉ gật nhẹ, đưa mã QR bằng ánh mắt lạnh nhạt thường lệ. Cô không biết rằng, chỉ một động tác ấy thôi, đã khiến lòng ai đó về sau mất ngủ suốt nhiều đêm.
Tiểu Uyển về nhà hôm đó, trong lòng không còn phân vân về thứ cảm xúc đang lớn dần trong mình nữa.
Đó không còn là sự chú ý. Không còn là hứng thú nhất thời.
Đó là thứ cảm xúc khiến người ta muốn chạm gần, dù biết có thể sẽ đau.
Muốn nhìn, muốn nhớ, muốn được bước vào thế giới của một người... dù biết có thể chỉ mãi đứng ngoài.
Và cô không biết... kể từ hôm ấy, tình cảm ấy sẽ còn lớn tới đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro