Chương 3: Đĩ mẹ nó! Quyến rũ vãi cả chưởng!!!

Đúng như câu nói bâng quơ của Hiếu, An là một Omega. Từ nhỏ, khi được y bác sĩ phán đoán cậu có khả năng phân hóa thành O, đại gia đình đều xem cậu là hòn ngọc nhỏ trên tay, bảo bọc, nâng niu hết lòng. Đôi khi An cũng tự hỏi, nếu lỡ khi cậu trưởng thành mà không thành một bông hoa bé xinh như trong kỳ vọng, lai biến thành một tên cơ bắp thô kệch như anh hai, liệu cậu có bị đá ra đường không nhỉ?

À, cậu lại nghĩ lan man rồi đấy! Chủ yếu là cậu muốn tự biện hộ cho cái vẻ ham ăn háo uống, thiếu trải sự đời của mình. Hai thằng đàn em thường xuyên theo đuôi cậu thật ra là vệ sĩ mà ba cậu chuẩn bị. Chúng nó là gián điệp hai mang thuộc loại xuất sắc nhất. Trong giới hạn cho phép, cậu có thể tùy ý quậy phá. Nhưng về việc ăn uống thì... Ừ, đáng thương cho đứa trẻ Đặng Thành An, từ sinh ra tới nay còn chưa biết mùi vị bún riêu lề đường ra sao chứ đừng nói là xiên bẩn!

Hai ly sinh tố mà Hiếu gọi được mang lên trước khi có món chính. Ly của Hiếu là sinh tố xoài và của An là sinh tố mít.

- Em uống đi. - Hiếu đẩy ly sinh tố tới trước mặt An rồi nói tiếp: - Các chủ quán ở đây đều ký cam kết an toàn vệ sinh thực phẩm với trường ta và trường hàng xóm rồi, yên tâm.

- Ồ!

An gật đầu, cúi xuống cắn ống hút, hút một ngụm nhỏ. Hương vị tươi ngon, vừa miệng khiến hai mắt cậu hơi sáng lên một chút. An có thói quen cắn ống hút. Cậu cứ nhăn nhăn đầu ống hút, thỉnh thoảng lại hút lên một ngụm. Đáng lý cậu sẽ lướt điện tử không gian trong những lúc như vậy, nhưng trước mặt cậu là Hiếu, một người vừa xa lạ lại có tiếng khó khăn nên cậu không dám "lêu lỏng".

Hiếu cũng cầm ly của mình lên uống. Cánh tay của Hiếu không phải dạng cánh tay cơ bắp như những tên tập thể hình. Đó là một loại săn chắc mà bề ngoài có vẻ gầy nhưng từ phần bắp tay lộ ra khỏi tay áo sơ mi được xoăn lên quá cùi chỏ, lớp cơ bắp mỏng có đường gân tay nổi lên nhẹ nhẹ chạy dọc xuống tới tận mu bàn tay cũng đủ cho người ta biết nó không hề yếu ớt. An lại nhìn ngược lên trên. "Môi của anh ta khá mỏng". An đánh giá. Hiếu làm gì cũng dứt khoát. Anh hút mạnh một ngụm rồi buông ra. Trái cổ của Hiếu chạy lên chạy xuống hai lượt. Thứ trái cổ nhòn nhọn như muốn đâm thủng lớp da mỏng tan, nhảy vào trong miệng An vậy.

Cậu vô thức hút mạnh một ngụm. Vì không chú ý nên nước xộc lên mũi khiến cậu ho sặc sụa. Cảm giác vương vướng ở trong khoan mũi khiến cậu khó chịu gần chết. An chạy khỏi bàn, ra góc mà hỉ cho bằng sạch. Nước mắt sinh lý tự động trào ra làm cho cậu trong như một con chó nhỏ bị bỏ rơi bên vệ đường. Hiếu đi tới đưa khăn cho An lau. Bằng một cách tự nhiên nhất, Hiếu xoa đầu An rồi quở trách:

- Chỉ uống nước cũng để sặc được. Em làm sao mà lớn lên được hả?

- Nè nha! Không có phải tự dưng nha!

- Ủa chứ sao?

- Thì tại anh...

Nói tới đây thì An nín bặt. Cậu vùng vằn gạt tay Hiếu ra rồi quay trở lại bàn. Đồ ăn đã được mang tới. An nhìn một chồng xiên que thơm nức mũi và tô bún to ứ hự rồi lại xoa cái bụng nhỏ của mình.

- S... sao nhiều dữ vậy?

- Giờ mới biết nhiều?

Hộp xiên que được Hiểu đẩy và giữa bàn, ra hiệu mọi người ăn chung. Tô bún riêu cũng được đẩy tới trước mặt An. Nước chấm là mắm ruốc đã được pha chế. Có hai lát ớt đỏ tươi nổi lên mặt chén. Hiếu vớt hột ra khỏi miếng chanh rồi vắt sẵn vào chén nước chấm, cũng đẩy tới cho An.

- Nếm thử đi. Bún riêu này ngon có tiếng đó.

An đã cầm đũa. Cậu theo thói quen mà cắn đầu đũa. Cậu nhìn chăm chú từng hành động của Hiếu. Bất thình lình, cậu cất tiếng hỏi:

- Bộ lúc nào anh cũng ga lăng vậy hả?

- Hả?

- Ừ đúng rồi, lúc nào cũng ga lăng với chú em đó.

Kewtiie vọt miệng đáp. Cậu ta cười nham nhở mà huýt vai Khang:

- Cỡ như bọn này thì cỏ rác không bằng em ạ!

Hiếu vừa bực vừa buồn cười. Anh xiên một miếng đậu chiến nhét vào mồm cậu ta:

- Đồ ăn không đủ nhét mồm mày hả?

- Thêm bát chè nữa thì may ra!

An thấy mọi người lại bắt đầu giỡn hớt, nghĩ Hiếu không muốn trả lời nên định hỏi sang chuyện khác nhưng anh đã lên tiếng trước:

- Không phải.

- Hả?

- Không phải với ai anh cũng ga lăng như vậy.

Hiếu mỉm cười. Đó là một nụ cười rất khó để miêu tả thành lời. An nghĩ là nó đẹp. Cậu thấy nó đẹp đến mức lóa mắt. Trái tim An hẫng đi một nhịp rồi nhảy lên liên hồi. Cậu có cảm giác hai má mình nóng ran, cả người cũng nóng ran. Có lẽ cậu bị thôi miên chăng? An không biết nhưng cậu không thể nào rời mắt khỏi người con trai đối diện. Một suy nghĩ ngớ ngẩn lại nhảy qua đầu cậu: Anh ta có đang dùng mùi hương của bản thân để dẫn dụ cậu không nhỉ? Thật kỳ cục!

Mãi đến khi kết thúc bữa ăn, An đều không có cơ hội hỏi thêm đều gì bởi thức ăn đã chiếm trọn tâm thần cậu. Mùi vị của món xiên que khi ăn ở lề đường quả nhiên có ma lực gây nghiện y như lời đồn. Dù tô bún riêu đã lấp đầy bụng An nhưng cậu vẫn không thể ngừng nhét mấy cái cục chả chiên chấm tương ớt cho vào miệng được. An có hỏi thì được Hiếu nói cho biết, đó là chả làm từ thịt của cá loài noa và dị thú dilak. An há hốc mồm, suýt thì rơi miếng chả trong miệng ra ngoài.

Cá noa là loài cá đứng đầu trên bảng xếp hạng về các loài cá ngon và quý hiếm. Không chỉ có chất thịt tươi ngon đặc biệt, điều kiện để đánh bắt được chúng cũng cực kỳ hà khắc. Người ta phải cởi trần lặn xuống độ sâu mười mét của vùng biển lạnh giá ở hành tinh Ninh Á, dùng tay không để đánh nhau với con cá có hình thể to gấp ba lần con người. Chỉ có những tay thợ lặn được huấn luyện mới dám săn bắt loài cá này.

Còn dilak cũng là một loài hung thú cấp năm. Ở hệ ngân hà Đông Dương, ngoài năm mươi ba loài dị thú có trên bảng dị thú nguy hiểm không tính cấp độ, các loài dị thú khác đều được phân chia thành mười cấp độ căn cứ vào năng lực chiến đấu và khả năng gây nguy hại cho con người. Dilak có chiều cao hai mét, dài năm mét. Bề ngoài của nó khá giống loài voi nguyên thủy, nhưng thay vì có vòi và ngà thì lông ở phần đầu của nó tiến hóa thành những chiếc xúc tu có chứa kịch độc. Để bắt được nó thì cần phải có dũng sĩ bậc năm trở lên. Tương tự dị thú, người có năng lực chiến đấu đều thông qua khảo hạch để xét duyệt cấp bậc. Những người có huy hiệu cấp bậc đều được gọi chung là dũng sĩ. Ở hệ ngân hà Đông Dương, dũng sĩ cấp năm trở lên đều tương đối có giá trị theo đuổi. Đa phần những người có vũ lực cao đều gia nhập quân đội, cống hiến cho nền hòa bình nhân loại. Một phần nhỏ còn lại sẽ gia nhập thương hội hoặc hiệp hội lính đánh thuê để thực hiện các nhiệm vụ ủy thác khác nhau.

Đó cũng là lý do An cảm thấy kinh ngạc tới như vậy. Thật khó để liên hệ một quán xiên bẩn lề đường với người có tiềm lực kinh tế cao, thế lực mạnh. Không có một trong hai thứ trên thì nguyên liệu của món xiên que lại lấy từ đâu ra?

Vẻ thắc mắc hiện rõ ra mặt của An làm Kewtiiw ngứa tay hết sức. Anh thò tay qua, nâng cằm cậu lên mà ngắm nghía:

- Chả trách thằng Hiếu nó phân biệt đối xử với cậu như vậy. - Rồi hai mắt anh ta sáng bừng lên. Anh luyến thoắng: - Ê hay cậu đừng theo nó, theo anh đi, đảm bảo dắt cậu ăn chơi đã đời luôn!

- Cút!

Hiếu vả tay Kewtiie cái chát. Anh giằng tay đối phương ra khỏi cằm An, nâng nó lên, cẩn thận quan sát. Một vết đỏ đã hằn lên làn da trắng nõn của cậu. Hiếu cau mày nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Bất thình lình, anh ghé sát mặt cậu, thổi vào vết đỏ một cái thật nhẹ. Làm xong, Hiếu tự nhiên như chẳng có gì xảy ra, còn điềm nhiên hỏi An:

- Hết đau chưa?

- H... hả? H... hết... hết gì?

Kewtiie và Khang đồng loạt vỗ tay cái bốp vô trán, Ngọc thì trợn tròn mắt nhìn. Một không khí ngượng nghịu bao trùm cả bàn ăn. Hiếu vẫn tỉnh bơ. Anh trả lời câu hỏi trước đó của An:

- Các cô chú chủ quán ở đây đều khá thú vị. Em có thể đến đây thường xuyên. Đồ ăn ở đây cũng tốt cho quá trình củng cố năng lượng thức tỉnh trong người em nữa.

- Anh biết cả chuyện em mới phân hóa luôn hả?

- Ừ! Mùi sữa thơm lắm.

- Ê!

An nghĩ Hiếu lại cố ý. Cậu hậm hực phồng má nhìn theo cái người tỉnh bơ buông lời "tán tỉnh" người khác rồi lại tỉnh bơ bỏ đi tính tiền. Chẳng lẽ anh ta cho rằng làm vậy là quyến rũ hả?

Ừ! Đĩ mẹ nó! Quyến rũ vãi cả chưởng!!! Đưa tay lên xoa lồng ngực đập bang bang bang của mình, cậu âm thầm hạ quyết tâm, từ ngày mai, gặp thằng cha này phải đi đường vòng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro