Chương 1

Takemichi không thể nhớ hết những lần quay về quá khứ, nhưng cậu nhớ rõ từng khoảnh khắc đau đớn khi không thể cứu được những người mình yêu thương. Hôm nay, như bao lần khác, cậu lại đứng giữa những quyết định khó khăn, giữa cái lạnh lẽo của dòng thời gian, cố gắng làm mọi thứ thay đổi.

Cơn mưa nhẹ đã dứt, để lại không khí ẩm ướt nặng nề. Takemichi bước đi vội vã trên con đường nhỏ giữa các ngõ hẻm, cố gắng không để mình bị cuốn vào những suy nghĩ đau đớn. Một ngày dài nữa lại trôi qua, và trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: làm sao để cứu được những người còn lại.

Bỗng, có một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt. Takemichi giật mình ngẩng lên.

Sanzu.

Cậu nhận ra ngay dù ánh mắt của người đó không thể nhìn thấu được. Ánh mắt lạnh lẽo, đầy sự tính toán, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong những người xung quanh. Không phải lần đầu tiên Takemichi gặp Sanzu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đứng gần hắn ta.Cậu vẫn rất sợ

Sanzu đứng đó, tay nhét trong túi quần, đôi mắt ánh lên một sự hoài nghi khi nhìn Takemichi.
“Chẳng phải mày là người luôn chạy quanh tìm cách cứu người sao?nhìn như một con chuột nhắt đầy hôi hám ” giọng nói trở nên đầy khinh bỉ

Takemichi cười nhạt đáp: “Tao muốn giúp tất cả mọi người, không để ai phải chết cả…”

“Nghe có vẻ vĩ đại đấy, nhưng mày nghĩ mày có thể làm gì?” Sanzu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy châm biếm. “Cứu tất cả à? Haha hay cứu chính bản thân của mình trước đi đã?”

Takemichi không thể trả lời ngay lập tức. Cậu chỉ cảm nhận được cái gì đó trong ánh mắt Sanzu  một sự mệt mỏi, một nỗi đau sâu thẳm mà Sanzu cố giấu kín. Cái cách mà hắn ta nhìn cậu, không phải kiểu của một kẻ muốn đánh bại ai đó, mà là kiểu nhìn của một người đang suy nghĩ về một thứ gì đó mà không ai hiểu được.

“Mày cũng không phải là người có thể cứu nổi tất cả,” Sanzu lại lên tiếng, giọng nói như cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu Takemichi.

Takemichi chỉ nhìn Sanzu, không đáp. Cậu cảm nhận được rằng, sâu bên trong Sanzu là một thứ gì đó đau đớn hơn cả những lần cậu đối mặt với cái chết. Một thứ bóng tối mà Takemichi chưa bao giờ thực sự hiểu.

“Mày… có muốn tao giúp không?” Takemichi bỗng nhiên hỏi. Câu hỏi này khiến chính cậu cũng bất ngờ, nhưng từ trong sâu thẳm, Takemichi biết rằng cậu không thể để Sanzu cứ mãi sống trong bóng tối của chính mình.Đúng cậu muốn cứu hắn

Sanzu nhìn cậu, bất ngờ mở to đôi mắt , và dần đôi mắt có vẻ hơi dao động một chút nhưng cũng nhanh chóng quay về dáng vẻ như ban đầu,và ánh mắt của jắn vẫn mang một chút tò mò pha lẫn sự ngờ vực. “Giúp tao? Mày có chắc mày làm được không? Một thằng ngu như mày đòi giúp tao ?"

Takemichi gật đầu, kiên định. “tao có thể sẽ làm mọi thứ để giúp mày. Mày không phải chịu đựng một mình nữa. Tao biết tao không được thông minh nhưng mà...Tao sẽ cứu mày Sanzu" Nói đến đây cậu ngước đôi mắt xanh thẩm đầy trong trẻo và không một chút tạp bẩn nhìn thẳng lên hắn.

Sanzu ngẩn người một lát, hắn cười nhẹ nhưng có vẻ lần này không có sự chế giễu. Thay vào đó, là một thứ cảm xúc lạ lùng trong đôi mắt hắn. “Ngu thật đấy haha, Nhưng… tao lại muốn xem mày làm được gì.”

Và từ giây phút đó, mối quan hệ giữa Takemichi và Sanzu bắt đầu thay đổi. Dù không ai nói ra, nhưng cả hai đều biết rằng có một điều gì đó giữa họ đang dần nảy sinh một thứ tình cảm gì đó,dù không rõ ràng, nhưng đủ mạnh để không ai có thể từ bỏ.

Takemichi bước tiếp, cậu biết Sanzu không phải là người dễ dàng lắng nghe hay để ý người khác nhưng cậu thật sự muốn cứu hắn, khi biết hắn từng bị bỏ rơi cậu đã thấy xót cho hắn vì vậy cậu sẽ cố gắng cứu hắn khỏi sự cô độc đó, hắn cũng đáng thương mà nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #santake