Spring Chronicle (1996): 2
Trời lúc này cũng đã nhá nhem tối, Baji bị mẹ lôi về ăn cơm nhưng vẫn cố quay lại tru tréo: "Ê! Mai nhớ đem nhiều kẹo nha thằng kia! BAI BAI MIKEY, BAI BAI SENJU, TIỆN THỂ BÁI BAI MÀY LUÔN!"
Haruchiyo cũng gào lên, đáp trả không kém cạnh: "Ăn kẹo nhiều sâu răng đó! Nãy mày chôm của tao mấy cục chưa đủ à!"
Senju giơ tay cao thật cao, bé em nhảy nhảy để Baji thấy mình qua hàng rào: "BÁI BAI ANH BAJI~ MAI GẶP LẠI!"
Baji tính nói thêm gì đấy, cơ mà mẹ kéo tai đau quá nên thằng nhóc chỉ biết la oai oái xin mẫu hậu tha cho.
Shinichirou bật cười khẽ. Anh ngồi xuống, lưng tựa vào bức tường gỗ đã hơi ngả màu theo năm tháng. Mùi nhang từ nhà bên lẩn qua khe cửa, quyện cùng tiếng lá khô rơi lác đác ngoài sân, tạo nên một sự yên tĩnh quen thuộc - thứ không khí chỉ có ở những buổi chiều đầu xuân.
Trong đầu anh thoáng tua lại chuyện ban trưa. Khi Takeomi vội đưa lũ nhỏ sang, vừa bước vào vừa nói: "Ê Shin, ngoại tao phải nhập viện gấp. Giờ tao chở ngoại đi liền, chắc qua đêm luôn. Để tụi nó ở nhà mày được chứ?"
"Ờ, được thôi. Mà bọn nhỏ ăn gì chưa?"
"Chưa. Nhưng Haruchiyo nó lớn rồi, mày cứ để nó chăm Senju là được."
Giọng Takeomi lúc đó chẳng hề gấp, chỉ gọn ghẽ như nhờ giữ hộ cặp sách. nhớ mình đã "ok" rồi thôi, chẳng nghĩ thêm gì nhiều.
Anh nhìn ra khoảng sân, Haruchiyo với Senju thì đang chơi oẳn tù tì búng trán, còn Mikey đã vào nhà xem tivi từ lâu, người thằng bé lấm lem bụi đất nên bị Emma đuổi không cho ngồi ghế sofa. Nhưng lạ là Mikey chẳng tập trung vào tivi cho lắm. Thi thoảng anh lại thấy nó len lén liếc về phía Haruchiyo, như thể trên mặt thằng nhỏ Akashi kia có gì hấp dẫn hơn cả bộ phim nó mê.
"Anh Shin ơi, em không biết nêm canh. Cứu em với!"
Tiếng Emma gọi kéo anh khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ.
Shinichirou dụi mắt, đứng dậy bước vào bếp.
Căn bếp nhỏ hầm hập hơi nóng, nước lèo đang sôi nghe sùng sục. Emma đang đứng trên ghế, tay vớt trứng bỏ vô thau, thở phì phì: "Có gì lạ đâu mà anh đứng ngẩn ra thế?"
Anh chỉ cười nhẹ, cầm giá khuấy nồi canh: "Nay anh hơi mệt xíu thôi."
Cô bé gật đầu, không hỏi thêm, nghiêng người mở vòi. Nước lạnh chảy ào vào thau, gợn sóng lan ra từng vòng nhỏ. Emma dõi theo, mắt long lanh, kiên nhẫn đợi nguội.
Thông thường Emma sẽ chạy chơi với tụi nhỏ ngoài sân. Nhưng hôm nay đông người hơn nên Shinichirou bảo em vào bếp phụ. Vì Emma mới 5 tuổi, ông với anh đều chẳng yên tâm cho cô bé động dao kéo. Vậy nên khi giao cho Emma việc lột trứng, con bé mừng lắm. Dù vẫn còn lóng ngóng, nhưng Emma rất chăm chú lột từng lớp vỏ như thể đó là công việc quan trọng nhất trần đời.
"Anh Haruchiyo với chị Senju ở lại, em thấy anh nấu cơm nhiều hơn hôm qua á... mà khẩu phần của hai người đó thì sao hả anh?"
Shinichirou múc một muôi nước canh, nếm thử, ậm ừ: "Senju thì cứ giống em. Còn Haruchiyo... cho nó phần như Manjirou là được."
"Lỡ bụng ảnh nhỏ hơn thì sao giờ?"
"Thì ráng ăn cho hết."
Hai anh em cùng bật cười. Đúng lúc đó có tiếng cổng mở. Là ông nội vừa đi đánh cờ với bạn về.
Anh nghe cả âm thanh Haruchiyo với Senju chào ông của mình.
Ngoài sân vọng lại giọng ông, đều và ấm: "Ông mang ít Hojicha mới, lát cả nhà uống thử."
Shinichirou đi ra, thấy ông đang khom người tháo guốc trước lối vào. Đôi guốc gỗ cũ gõ "cốc, cốc" nhè nhẹ trên nền gạch, xen với tiếng cười trong trẻo của Haruchiyo và Senju.
"Để con xách cho." - Shinichirou đỡ lấy túi trà.
Ông nội gật đầu, từ tốn vuốt chòm râu bạc, cười hiền: "Hôm nay Kanemoto đánh gần thắng, may nhờ nước cuối ông phản được."
Haruchiyo nép bên khung cửa, Senju níu vạt áo anh trai, giọng con bé lí nhí, nhỏ như muỗi: "Ông có mệt không ạ?"
Ông dường như không nghe rõ. Shinichirou thấy Haruchiyo khẽ xoa đầu em, thì thầm điều gì đó. Từ khẩu hình, anh đoán là thằng bé khen "giỏi quá đi".
Rồi nó nhanh nhảu nói to: "Ông mệt không ạ? Ông thắng là ông giỏi hơn chú kia rồi!"
Ông xoay người, chớp mắt vài cái, rồi ồ lên: "Không sao, ông khỏe lắm. Cảm ơn mấy đứa nha."
Ngay lúc đó, Mikey ló đầu từ phòng khách ra: "Con chào ông."
Shinichirou thoáng nhìn em trai, rồi liếc ông nội. Không biết là do anh hoa mắt, hay ánh nhìn Mikey khi ấy thực sự không hướng vào ông, mà lướt về phía sau.
Ông nội tính hỏi han thằng cháu trai vài câu, nhưng nó đã chạy vụt vào phòng, tivi cũng không thèm tắt: "Con đi tắm đây!"
Anh chưa kịp nói gì, Emma đã gọi: "Anh Shin ơi, vô dọn cơm với em nè!"
"Ừ, anh vô liền."
Senju lúc này ngồi phịch xuống thảm, coi tiếp bộ phim Mikey bỏ dở. Ông nội thong thả tìm lại tờ báo buổi sáng đâu đó để trên kệ, nghe bảo hôm nay tin tức đáng xem lắm.
Shinichirou xoay người đi vào bếp, cho đến khi nhận ra có ai đó theo sau mình.
Anh quay đầu. Là Haruchiyo, thằng bé khác hẳn dáng vẻ nghịch ngợm ngày thường, tay nó lật lật nhẹ gấu áo, mắt cụp xuống. Anh có cảm giác đứa nhỏ Akashi này rất nhỏ và ốm nhom.
Shinichirou nhướn mày: "Em không cần phải giúp đâu, cứ chơi với Senju đi."
Haruchiyo ngẩng lên, anh không nghĩ bản thân giờ đã cao đến vậy: "Senju có đồ chơi rồi, em ở đây không vướng chân đâu anh."
Thằng bé nói câu khiến Shinichirou nhất thời không nghĩ được lời từ chối phải phép. Anh định mở miệng cười trừ, thấy nó nghiêng mình, ánh mắt còn đang tìm chỗ trống để đứng. Cuối cùng, anh chỉ bảo: "Vậy giúp anh xếp chén"
"Dạ."
Hôm nay nhà đông người, nên Shinichirou đã tranh thủ chuẩn bị sẵn kha khá món từ lúc chiều. Ngoài salad trứng vừa làm xong thì canh miso, cá saba nướng, dưa muối củ cải, gà karaage đều đã nấu sẵn khi Takeomi gửi mấy đứa nhỏ sang.
Đến lúc mọi người quây quần, Mikey cũng vừa tắm xong, tóc còn nhỏ giọt, dép nhựa lẹp kẹp trên nền gỗ.
"Lại ăn đi Manjirou, kẻo nguội." - Ông nội gọi, vỗ vào chiếc ghế cạnh mình.
"Vâng."
Shinichirou xới cơm lần lượt: ông nội, rồi tụi nhỏ. Đến lượt Senju, con bé chìa chén ra, cười toe:
"Cho em nhiều nhiều nha anh Shin~~"
"Ừ, nhớ ăn hết đó." - Anh mỉm cười, xoa đầu cô bé. Sau cùng mới múc cho mình.
"Itadakimasu." - Cả nhà chắp tay, cúi đầu nhẹ trước bữa ăn.
Vì đông hơn thường, anh kê thêm ghế ở đầu bàn. Emma và Mikey ngồi gần ông nội, Haruchiyo cạnh Senju, còn anh ngồi chen giữa Mikey với Haruchiyo.
Shinichirou rót thêm canh cho ông nội, lấy cho Emma nhiều thịt vì con bé chỉ thích ăn rau, rồi gắp miếng salad bỏ vào bát của Mikey. Nhìn em mình ôm tô cơm toàn thịt là thịt như mọi lần, anh phải nhắc nhở vài câu thì nó mới chịu ăn thêm chất xơ.
Shinichirou đánh mắt về phía Haruchiyo, thấy thằng bé đang tập trung gắp xương ra khỏi cá saba cho Senju. Đúng là xương dăm không nhiều và khá mềm, nhưng để tránh Senju mải mê ăn mà không để ý thì vẫn nên.
Anh thấy không có gì sai. Chỉ là...
Chén cơm nãy giờ nó vẫn chưa động đũa, kể cả khi ông nội và Emma đã gắp vào chén nó khá nhiều đồ ăn.
"Đừng ăn nhanh quá, Senju. Cẩn thận mắc xương." - Haruchiyo càu nhàu.
"Senju biết rồi~ Anh cũng ăn luôn đi đó~ Emma ơi! Cái nì ngon lắm nè!"
Anh im lặng, ăn phần cơm của mình. Chẳng biết sao, anh có cảm giác cách cư xử của Haruchiyo không giống đứa nhỏ 6 tuổi lắm.
"Haruchiyo nó lớn rồi, mày cứ để nó chăm Senju là được."
Ừ thì...Takeomi nói đúng, Haruchiyo có thể chăm Senju được, nhưng...anh thấy có gì đó kỳ kỳ.
Shinichirou lắc đầu, xua đi cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng mình, tự nhủ rằng chắc bản thân nghĩ nhiều thôi.
Bên cạnh, Mikey cúi gằm mặt ăn cơm.
"Emma ăn gà không, anh gắp cho."
Cậu ngẩng lên một chút, vừa vặn thấy Haruchiyo bỏ miếng karaage vào bát em gái mình.
Không thèm gắp cho mình luôn... Ờ thì, tại đâu thân gì đâu. Mà cũng đúng, đâu cần gắp cho mình...
Chắc lúc đó nó chỉ tiện tay thôi...nhớ hoài để làm gì chứ... Hứ...
Mikey cắn cắn cái muỗng, bỗng thấy thức ăn chẳng còn ngon. Cậu lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ mấy chuyện xàm xàm ba láp ấy nữa.
Haruchiyo nếu biết được suy nghĩ của Mikey, chắc chắn sẽ thốt lên rằng: "Mày nhìn đồ trong tô mày đi, Mikey! Không thấy nó muốn chất thành núi sao?". Nhưng vì rất may là Haruchiyo không biết, nếu không Mikey sẽ tiếp tục dỗi ngược lại với muôn vàn lý do trời ơi đất hỡi cho xem.
Cậu chu môi, nhai miếng gà mà như nhai sáp vậy.
Haruchiyo vẫn vừa ăn vừa cười, tay không ngừng gắp đồ ăn cho người khác. Cơm trong bát nó cũng nhanh chóng vơi đi. Đến lúc thấy bát của Mikey trông khô quá, thằng bé lẳng lặng đặt chén canh ngay trước mặt cậu.
Không nói gì, không bắt ép. Chỉ đơn giản là: "mày chưa có thì tao múc thôi".
Lạ thay, điều đó khiến Mikey cứng đờ. Lòng lại nhớ cái băng cá nhân khi nãy.
Đã bảo là quên rồi mà...
Thế mà chẳng rõ tại sao, cá trong chén tự nhiên bớt tanh.
Nhưng cũng chỉ là bớt tanh, còn cảm xúc vẫn lùng bùng thứ gì đó không thể gọi thành tên.
***
Cơm nước vừa xong, Senju với Mikey liền ôm dĩa quýt chạy ra phòng khách ăn vừa xem tivi. Shinichirou thấy em mình không còn hầm hầm im im giống hồi chiều, nhưng cũng chẳng đùa giỡn hay nói năng gì nhiều.
Tuy không biết nguyên nhân khiến tâm trạng nó thất thường là gì, nhưng thôi bỏ qua vậy. Mikey là đứa nhỏ đã gặp vấn đề là sẽ không bao giờ nói ra trừ khi chính nó muốn, nên anh không ép. Miễn thằng bé còn ăn, còn ổn là anh đã yên tâm phần nào.
Shinichirou tựa mình bên khung cửa, nhâm nhi ly nước cam Emma pha cho. Anh nhìn Emma và Haruchiyo chủ động phụ anh dọn hết bát đũa đặt vào bồn rửa, dù anh không cần tụi nhỏ phải làm vậy
Anh quan sát hai đứa nhỏ làm việc: từ lau bàn đến xếp từng ghế sao thật ngay ngắn. Cái nào cũng gọn gàng, sạch sẽ.
Nhất là Haruchiyo, thằng bé thành thạo và làm nhanh đến mức khiến anh ngạc nhiên, rồi mỉm cười hài lòng.
"Thằng bé này giỏi thật. Chịu khó, lại còn biết nhường nhịn Emma. Sau nó lớn lên đàng hoàng, không chừng cũng xứng với con bé lắm..."
Shinichirou tự bật cười với suy nghĩ của mình.
"Anh Shin ơi, bọn em làm xong rồi nha! Anh rửa nha anh~"
Emma vẫy vẫy cái khăn, ra hiệu nhiệm vụ quan trọng đã hoàn thành.
Shinichirou gật đầu.
Lúc Emma với Haruchiyo lon ton chạy ra phòng khách, chỉ còn anh làm bạn với đống chén. Ông nội vừa mới đi vệ sinh xong, trên tay ông vẫn còn cầm tờ báo, kéo dép sột soạt đi ngang qua. Để lại sau lưng anh tiếng kéo ghế, tiếng thở khò khè đều đều của người già.
Xung quanh anh nhường chỗ lại cho sự yên tĩnh, chỉ còn âm thanh nước chảy lách tách, nhỏ giọt.
Tiếng bát sứ chạm muỗng kim loại, vang lên khẽ khàng, chậm rãi va vào khoảng rỗng trong tâm trí.
Mùi xà phòng. Hơi nước âm ấm. Và nền bếp lạnh dưới chân.
Cả căn nhà như đều nén lại.
Shinichirou cúi đầu, ngón tay miết từng mép bát.
Mọi thứ...tĩnh, đến mức anh nghe được cả tiếng mình không nghĩ gì nữa.
- Lạch Cạch -
- Lạch Cạch -
"Haruchiyo nó lớn rồi, mày cứ để nó chăm Senju là được."
Anh khựng lại, chiếc dĩa trơn tuột giữa những ngón tay.
Ừ thì Haruchiyo giỏi thật. Chăm chỉ, khéo léo, còn lanh lợi.
Nhưng...
Tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ với chuyện này?
"Có chuyện gì mà con đứng đơ ra vậy Shin?"
Giọng ông nội nhẹ bẫng, nhưng lại khiến Shinichirou giật mình.
Anh cười, gãi má, quên luôn tay mình còn dính bọt xà phòng: "Không có gì đâu ông, con đang rửa mà."
Ông nội ngồi ở bàn ăn chăm chú đọc báo. Nghe thằng cháu nói thế, ông không đáp, chỉ khe khẽ gật đầu, mắt vẫn nhìn vào trang giấy in mờ chữ.
Lúc sau, ông điềm đạm bảo: "Hồi ông còn trẻ, khi ông đứng yên như mày là trong lòng ông đang rối dữ lắm. Có điều không thèm nói ra thôi."
Shinichirou không phủ nhận, anh im lặng, tiếp tục rửa bát. Thi thoảng quay lại nhìn ra phía phòng khách, nơi cái bóng nhỏ của Haruchiyo đang lấp ló sau ghế sofa, đầu thằng bé nghiêng nghiêng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro