8. Xin Anh Đừng Đi...
Trải qua vài giờ đồng hồ ngồi xe về làng, cuối cùng điều mà Sasuke và Hinata nhận được đó là một sự chào đón từ Naruto, Sakura và Sai. Đội 7 đã có mặt gần như đầy đủ các thành viên, chỉ riêng Hinata trực thuộc đội 8 thì không có ai ở đây. Bước xuống xe ngựa, hai người tiến thẳng về phía cổng làng, chưa gì đã nghe thấy Naruto gọi to.
"Sasuke, Hinata!!"
Đó là đặc điểm để người ta dễ nhận dạng ra Naruto nhất khi cậu lúc nào cũng là người sẵn sàng gào thét trước bất cứ ai, chưa thấy người đã thấy tiếng rồi. Ba người họ đứng ở cổng vẫy tay, rồi bắt đầu hỏi han đủ điều về nhiệm vụ vừa rồi.
"Hai cậu vẫn ổn chứ?"
Sakura hỏi han, Hinata đáp lời.
"V...vâng, mình vẫn ổn!"
Sai thì lại nói đến vấn đề khác.
"Nghe nói là hai cậu đã giải quyết đến những 500 tên ninja cơ đấy."
Hinata cảm thấy chột dạ, bởi lẽ cô gần như...chưa hạ gục được tên nào trong trận chiến vừa rồi. Công sức dường như thuộc về Sasuke. Chuyện này càng nghĩ lại khiến Hinata càng áy náy đến nỗi hai tay cứ vò chặt vào nhau làm Sasuke để ý. Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô gái đứng bên cạnh, cô lại như nào nữa đây!
Naruto nghiến răng, cậu chàng lại bắt đầu cảm thấy tức mình. Cái tên Sasuke này trâu bò đến mức hạ gục hẳn 500 tên, lại còn bày ra cái điệu bộ huênh hoang như vậy khác nào mỉa mai Naruto đâu chứ! Cậu nhà lại nổi hứng muốn đánh nhau rồi đây!
"500 tên?!! Không biết tên não teo như Sasuke làm cách nào để đánh hết bọn chúng đây."
Thôi xong, lại sắp sửa có nội chiến rồi! Naruto còn mạnh miệng gọi Sasuke là "não teo" kìa!
"Đang kiếm cớ gây sự với tôi, chắc cậu chán sống rồi!"
"Giỏi nói lại nghe chơi coi!!"
Ánh mắt hai người họ nhìn nhau đến tóe lửa, nhưng đây mới thực sự là đội 7. Lúc nào cũng ồn ào, chí chóe lại còn hay gây gổ như vậy đến nỗi người khác phải chen chân vào để làm càn cho. Hinata cười nhẹ, còn Sakura thì lớn giọng ngăn cản. Hai người này mà đánh nhau thì chắc bay màu làng Lá mất, vì dù sao danh hiệu shinobi mạnh nhất thế giới cũng là dành cho hai người họ kia mà.
Lúc này, Sakura mới đưa ra một đề nghị nho nhỏ, phần cũng vì muốn Naruto và Sasuke đình chiến, phần là muốn Sasuke và Hinata được nghỉ ngơi thoải mái khi đã hòn thành nhiệm vụ rất xuất sắc.
"Hinata, hay là chúng ta cùng mọi người đến nhà tắm công cộng của làng thư giãn đi. Cậu cũng đang rảnh mà, đúng không?"
"Ể... À vâng... Mình cũng chưa bận bịu việc gì cho lắm nên chắc là mình sẽ đi được!"
Sai khi này tắt chế độ người vô hình, bắt đầu ngỏ ý mời mọc hai người đang nhìn nhau đến lác mắt kia. Có phải ánh nhìn yêu thương hai người họ trao cho nhau không thì không rõ, nhưng mà cái nhìn hết sức "sâu sắc" đó thì đúng là thảm họa rồi.
" Thay vì hai cậu cứ đấu đá nhau như thế, chúng ta cũng đến nhà tắm công cộng đi!"
O
Và thế là, Sasuke do dự. Anh hiếm khi đến những chỗ như vậy, và có lẽ cũng không thích đi cho lắm! Nhưng vấn đề là tên ngốc Naruto lôi đầu lôi cổ anh đi rồi còn kéo theo các đội khác hưởng ké nên Sasuke đành chịu. Thôi thì, buông thả một chút có lẽ sẽ làm anh thoải mái và dễ chịu hơn không chừng.
Tại nhà tắm công cộng:
Vẫn vậy, phòng tắm của nam nữ riêng biệt, lần này họ tắm suối nước nóng mới được xây thêm cũng trong khu nhà tắm công cộng của làng. Hinata ngâm mình trong dòng nước nóng ấm khiến cô cảm thấy cực kì dễ chịu. Những ngày qua làm nhiệm vụ có chút căng thẳng và áp lực, cô còn chưa thể nghỉ ngơi đầy đủ vì bận chăm Sasuke lúc anh sốt và đan khăn cho anh nữa. Ino, Sakura, Tenten, Temari cũng có mặt để hưởng vui cùng cô bạn. Lúc này, mọi người hỏi ý Hinata làm cho cô bối rối không thôi.
"Hinata, cậu và Sasuke-kun những ngày vừa rồi chắc là khó hòa hợp lắm! Cậu ấy cứ lạnh tanh như băng Bắc Cực như vậy cơ mà!"
Sakura hỏi. Phải rồi, cô ấy hiểu rõ về Sasuke hơn bất cứ ai đang trong những cô gái này, bao gồm cả Hinata. Sakura đã từng yêu mù quáng Sasuke, từng vì chân lí tình yêu mà đã có ý định vứt bỏ tất cả để rồi bị chính anh từ chối và hãm hại. Sau một khoảng thời gian gắn bó sâu đậm với Naruto, Sakura đã dần thay đổi định hướng trái tim mình. Cô ta không còn lao đầu vì Sasuke nữa, mà chấp nhận dành tình yêu của đời mình cho Naruto. Đương nhiên, với một món hời ngon nghẻ như vậy cộng thêm bản thân Naruto cũng đã rất yêu Sakura thì có thể đó là một cái kết đẹp cho cả hai. Nhưng cũng vì thế mà Hinata đành ngậm ngùi là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ đó, Sasuke thì lang bạt trời mây chẳng buồn tìm cho mình niềm hạnh phúc mới nữa.
"Mình đã phải rất cố gắng mới có thể trò chuyện cùng cậu ấy thường xuyên hơn, bây giờ...có lẽ vẫn vậy."
Ino thở dài, cô nàng cũng từng là một fan girl chính hiệu của Sasuke trước kia đã từng là kì phùng địch thủ với Sakura. Cuối cùng, sự tranh giành, cắn xé xảy ra giữa hai người họ đều chỉ là vô nghĩa khi Uchiha Sasuke...không chọn ai.
"Hinata cũng đừng vì vậy mà buồn nhé! Rồi cậu ấy sẽ chấp nhận cậu thôi mà..."
"Đúng rồi đó Hinata! Sasuke vốn dĩ đã như vậy trước giờ rồi, ngay cả đội 7 cậu ấy cũng cư xử như vậy mà. Đừng lo lắng quá!"
"Nói mới nhớ, ngày kia làng sẽ tổ chức bắn pháo hoa kỉ niệm 2 năm hòa bình làng, cậu sẽ tham gia cùng hội này chứ?"
Sakura hỏi. Hinata cũng chưa biết về chuyện này mặc dù năm trước lễ hội pháo hoa vẫn được tổ chức. Có lẽ nhiệm vụ đã làm cô quên mất, nhưng dù sao cô vẫn muốn tham gia. Hinata trong lòng nghĩ thầm, không biết...Sasuke có tham gia cùng mọi người không nữa! Cô đã từng nói sẽ không để anh phải chịu thêm bất kì sự dằn vặt hay cô đơn nào nữa, vậy nên cô không muốn Sasuke cứ mãi tách biệt như vậy. Mọi người đều mong rằng anh sẽ có mặt, hơn hết là bản thân Hinata cũng muốn. Cô không hiểu bản thân bây giờ đang có những cảm xúc và suy nghĩ hỗn loạn như thế nào, cô không thể ngừng quan tâm đến Sasuke. Thậm chí, tần suất cô nghĩ cho anh ngày càng nhiều, khá giống với những gì cô đã dành cho Naruto trước kia. Hinata đã nghĩ là một sự đồng cảm đơn thuần giữa hai số phận chung một con đường mòn, nhưng dường như đó là cái cớ để cô biện minh cho sự lo lắng và quan tâm Sasuke.
Hinata chỉ muốn làm bạn, chỉ có vậy thôi? Những người bạn...liệu có như vậy hay không? Cô biết được câu trả lời là có, cũn giống như Sakura, Ino dành cho Sasuke lúc này. Cô nghĩ bản thân giống hai người họ, chỉ là những người bạn thân thiết. Hinata không thể tự cho mình cái quyền lôi danh nghĩa bạn bè ra để tiếp cận Sasuke, cô biết và nhận thức hoàn toàn đúng về chuyện đó. Nhưng đến chính bản thân cô...không thể trả lời được tại sao lại quan tâm nhiều đến Sasuke? Rõ ràng quan hệ giữa hai người không quá lâu dài và sâu sắc như những người khác, cũng chẳng tiếp xúc ở mức thường xuyên mà chỉ trong phạm vi nhiệm vụ, vậy mà bấy nhiêu chuyện xảy ra mà cô gặp phải đều xoay quanh một cái tên: Uchiha Sasuke!
Sau khi tắm xong, mọi người có rủ cả Hinata và Sasuke đi ăn thịt nướng, nhưng Hinata từ chối vì cô cần phải về nhà diện kiến cha sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, còn Sasuke thì đơn giản là anh không hợp với việc tụ tập ăn uống. Vậy là hai người ai về nhà nấy, còn đám bạn thì vẫn tiếp tục ăn uống dù trong đầu hiện hữu nhiều điều thắc mắc.
Hai người rẽ hướng hai đường đi khác nhau, trong khi Hinata quay về phủ Hyuga thì Sasuke lại lang thang ở ngoài công viên. Anh có nhà để về, nhưng đó chỉ là chốn tạm bợ qua ngày, chẳng có một chút gì đem lại cảm giác gần gũi và ấm áp cả. Anh ghét bản thân phải ép mình thích nghi với nỗi cô đơn khi trở về nhà, vì thế ở ngoài này có lẽ sẽ tốt hơn.
Hinata quay trở về nhà, hầu cận Natsu và mọi người đều rất mừng, bởi vì tiểu thư danh giá đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc theo lời Hokage Đệ Lục. Natsu vội bước nhanh chân đến chỗ cô đang đứng, rồi mắt đảo một vòng xem Hinata có an toàn không.
"Natsu-san..."
"May là tiểu thư vẫn ổn. Hiashi-sama đang đợi người ở phòng trà, người mau đến đó đi tiểu thư!"
"Vâng, em biết rồi. Cảm ơn Natsu-san đã vất vả vài ngày qua, nhưng sao...em không thấy Hanabi đâu hết vậy?"
"Hanabi-sama đang đi cùng với Ko đến hội chợ thưa tiểu thư."
"À...v...vâng."
"Hinata-sama, người mau đến đó đi ạ!"
Hinata khẽ gật đầu, cha cô đang đợi sẵn. Nói qua về hoàn cảnh của Hinata, cô hiện đang tiến gần đến chức danh là người thừa kế của tộc Hyuga. Vì là con trưởng của trưởng tộc thuộc nhánh Bổn gia nên không có lí nào Hinata lại không nắm chắc trong tay cơ hội được tân phong. Nhưng...cô thật sự không muốn bản thân gánh quá nhiều trọng trách, hay nói cách khác, Hinata chưa sẵn sàng để trở thành người lãnh đạo cho cả một gia tộc hùng hậu như Hyuga trong thời điểm này.
Cô từng bước tiến về phòng trà, đến khi chỉ còn cách cha qua một cánh cửa, Hinata do dự không muốn bước vào. Cô có chút sợ sệt, và cũng có cả sự căng thẳng nữa. Trước giờ cha cô là một người điềm đạm và hà khắc, luôn tuân thủ luật lệ mà trở nên khắt khe trong mọi chuyện. Mặc dù đối với một người đứng đầu thì đó là những điều kiện để chứng minh người đó hoàn toàn công tư phân minh, xứng đáng với niềm tin của gia tộc...nhưng điều đó không thể bù trừ được sự thờ ơ cha dành cho Hinata. Từ nhỏ, cô đã phải luyện tập những chiêu thức đánh cận chiến nguy hiểm mà đối với một cô bé mới chỉ có 3 tuổi, hành động đó có thể dẫn đến cái chết tai hại. Cô luôn chịu sự kèm cặp và kiểm soát khắt khe từ cha mình, nhưng cô cũng thật sự hiểu và cảm thông cho ông. Cha cô - Hiashi làm như vậy cũng chỉ vì muốn cô trở nên mạnh mẽ để bước vào đời như một người từng trải, để không giống như bông hoa bị gió vùi dập.
Cô đứng ngoài thật lâu, nhưng bên trong phòng lại phát ra một giọng nói trầm ấm quen thuộc. Cha cô đã phát hiện ra Hinata đang đứng trời chồng ở ngoài, và ông muốn cô vào để nói chuyện.
"Vào đi, Hinata! Đừng đứng ngoài đó nữa!"
Cô mở cửa phòng bước vào và thấy cha mình đang nhắm mắt, đôi mày chau lại vẻ suy tư, trên trán xuất hiện một vài nếp nhăn vì suy nghĩ. Có thể nói, Hinata đã gặp cha mình trong trạng thái như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô có thể biết được cha đã khác như thế nào. Vẻ mặt nghiêm nghị để xuất hiện thêm nếp nhăn dưới quầng mắt, cha cô đã ngày càng hao hụt sức trẻ. Hinata thưa gửi lễ nghĩa đàng hoàng như cách cư xử của một vị tiểu thư được rèn giũa đạo nghĩa rất cẩn trọng.
"Thưa cha, con đã về rồi đây ạ!"
Cô ngồi quỳ gối lên chiếc gối được đặt ở giữa hai chân bàn, hai tay đặt lên đùi bấu chặt lại.
"Thật mừng vì con bình an vô sự, Hinata!"
Hinata sững sờ, cô đang ở thế cúi đầu nay đã có đủ can đảm để ngước mắt lên nhìn cha mình. Ông đang nở một nụ cười chào đón, điều mà cô đã cho rằng sẽ hiếm có cơ hội cô được nhìn thấy ông như vậy ở cự li gần như thế này. Câu nói đó Hinata đã muốn nghe từ rất lâu rồi, và giờ cô đã được toại nguyện.
"Ch...cha..."
"Ta đã thật sự lo lắng rằng con sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cùng với đồng đội của mình, con đã làm rất tốt! Ta biết có lẽ con sẽ không tin những gì ta nghĩ, nói và ta cũng không mong con sẽ gượng ép mà chấp nhận điều này. Ta...rất tự hào về con."
Cô ngớ người, miệng mở tròn vành ú ớ không nên tiếng. Hinata không thể tin vào những điều cô vừa được nghe, đây là lần đầu tiên cô được công nhận, được cha cảm thấy tự hào về những gì cô đã làm. Lần đầu tiên...cô cảm thấy gần gũi với cha đến mức như vậy.
"C...Cha..."
"Con thật sự...là một đứa trẻ ngoan!"
Hinata rơi lệ. Cô khóc vì quá xúc động và quá đường đột. Cô chưa bao giờ cảm nhận thấy thanh âm ấm áp từ giọng nói của cha giống như bây giờ, đây có lẽ sẽ là một khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời cô. Sau bao nhiêu khát khao được nhận sự chấp thuận từ cha, sau bao nhiêu năm tháng sống trong khuôn nếp kỉ cương của một người mang trọng trách đứng đầu, Hinata giờ đây đã cảm nhận được tình thương cha dành cho mình bấy lâu. Cô không cần những món quà vật chất xa xỉ, cũng chẳng tham vọng danh dự, Hinata chỉ cần hạnh phúc bên những người yêu thương và sống nốt phần đời còn lại thật tốt giống như Neji đã mong mỏi.
Có lẽ từ đây, tình cảm cha con của Hinata sẽ không gặp bất kì rào cản nào sau những cảm xúc chân thật mà cha cô đã bày tỏ trước mặt cô. Sẽ không phải lấp liếm che đậy, cũng không cần phải chịu đựng sự hà khắc nghiêm trọng như trước nữa...
Trời mùa đông lạnh giá nhưng con tim cô lại vô cùng ấm áp. Trong lòng cô chợt thoáng lên suy nghĩ, liệu rằng cô đã gặp may mắn không! Được kết bạn với Sasuke và hiểu thêm về con người anh trong quá khứ, được cha thừa nhận và nói lời yêu thường vô độ, được bạn bè chào đón và yêu quý như những người thân trong gia đình. Đó có thể là một khoảnh khắc hạnh phúc, là một kỉ niệm đáng nhớ mà Hinata sẽ dặn lòng không bao giờ được quên.
Vậy là lại hết một ngày, trời đã tối muộn rồi. Hinata khi ở nhà thường mặc một bộ váy dài qua đầu gối và khoác bên ngoài một chiếc áo len đơn giản do chính cô tự đan nên. Cô muốn đi dạo những lúc đêm về như vậy, không phải chỉ vì cô muốn hít thở không khí trong lành ngoài biệt phủ mà đây vốn dĩ đã là một thói quen của Hinata từ trước tới giờ. Đặc biệt là sau khi phải chịu một vết cắt tổn thương tâm lý vì cái gọi là yêu, cô thường đến một nơi duy nhất, đó là công viên của làng. Thật ra đến đó, Hinata chỉ ngồi đong đưa trên xích đu rồi thoải mái ngắm sao trời và suy nghĩ những điều cô bận tâm. Hôm nay cũng vậy.
Hinata đã xin phép, cha cô cũng không quá bận tâm tới vấn đề này vì trước giờ, đây gần như là thói quen mỗi tối của vị tiểu thư này. Vậy là cô lại rảo bước chậm rãi đến công viên... Hinata tươi tỉnh đi từng bước, từng bước cho đến khi đến nơi...cô lại gặp một người.
Đứng từ xa, dưới ánh đèn đường lúc tỏ lúc không chiếu rọi vài tia sáng yếu ớt vào công viên, cô nhìn thấy dáng vẻ của một chàng trai cao lớn mặc bộ đồ tối màu đang ngồi thừ trên một chiếc xích đu. Khỏi cần phải đoán già đoán non, Hinata cũng biết được đó là Sasuke! Chắc hẳn vài qua ngày chung sống và làm việc với anh, ấn tượng mà anh để lại trong lòng cô sâu đậm lắm thì cô mới có thể nhận ra người đang ngồi tư lự ở đó là ai dù ở khoảng cách khá xa như vậy.
Cô đã định bước đến gần anh, nhưng Hinata không muốn khoảng thời gian riêng tư của anh bị cô phá hủy nên Hinata đành quay đầu đi. Tim cô như đập nhanh hơn một chút, hai má bỗng đỏ hồng ngượng ngùng, Hinata đang cảm thấy bối rối khi phải gặp lại Sasuke. Không rõ đó là cảm giác vô thức gì nhưng nó đã làm cô phải suy nghĩ khá nhiều đến mức cô quên mất mọi thứ. Trong giây phút Hinata chuẩn bị bước chân đi, một bóng dáng đã xuất hiện bất thình lình đã xuất hiện ngay sau lưng cô và gọi cô bằng tên một cách chới với.
"Không phải cô muốn đến nơi này sao, Hinata?"
Cô ngoảnh đầu lại theo phản xạ tự nhiên, chân xoay một vòng và rồi dừng bước trước mặt Sasuke. Nhìn ánh mắt sầu tư của anh làm Hinata áy náy muốn chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt. Cô chọn cách im lặng. Cảm giác hồi hộp khó tả cứ lâng lâng trong lòng khiến đầu óc cô như điên loạn đến nỗi cô chẳng biết nên làm gì tiếp theo để thoát khỏi thế khó.
"Mi...mình chỉ muốn đi dạo thôi, Sasuke-kun có muốn đi cùng mình không...?"
Để tránh phải bị anh tra hỏi, Hinata lảng tránh sang vấn đề khác và ngỏ ý muốn được cùng Sasuke đi dạo. Anh không nói gì, và thế là Hinata thoát nạn. Hai người mỗi người một tâm trạng cùng nhau đi dạo khi trời về đêm đã lạnh hơn, nhưng trong tim họ đâu đó vẫn thường trực một niềm vui nhỏ bé mang hơi ấm của sự yêu thương.
Hai người dừng chân trước một bờ đê mà theo ký ức của Hinata, nơi này thật sự rất quen thuộc. Không phải quen thuộc vì hồi nhỏ cô thường cùng bạn bè chơi đùa ở đây, đơn giản là trước kia Hinata gần như không có bạn và cô còn phải chôn chặt thân ở phủ để luyện tập. Một nơi mà trong một thế giới giả tưởng, điều cô được chứng kiến phải chăng là sự thật?
Sasuke và Hinata ngồi xuống bãi cỏ xanh ở trên con dốc nhỏ dẫn xuống bờ sông cạnh đường đê. Hôm nay trên trời có rất nhiều sao, mặt trăng lên cao cảm giác như đang chiếu sáng khắp mọi nơi bởi một màu trắng thuần khiết.
"Nếu như...chúng ta không gặp nhau, không cùng nhau làm nhiệm vụ, không biết mình có cơ hội được ngồi cạnh Sasuke-kun như thế này không. Nhưng dù sao, cảm ơn cậu vì đã bảo vệ mình!"
Mặt anh lặng thinh, chẳng có cảm xúc nào, chỉ đơ ra như cây cột điện vô tri vô giác.
"Có lẽ...sẽ rất khó để trò chuyện với cậu thường xuyên giống Naruto-kun, dù vậy thì mình vẫn vui khi được làm bạn với Sasuke-kun..."
Lại là cái tên Naruto! Hinata bị ám ảnh cái tên của cậu ta đến mức mỗi khi trò chuyện với một ai khác, nhất là Sasuke cũng sẽ lôi danh xưng ấy vào hay sao? Trong lòng Sasuke bắt đầu khó chịu và mất kiên nhẫn. Hóa ra, cô yêu Naruto nhiều đến mức như vậy, ngay cả khi đang trò chuyện cùng một người khác, Hinata cũng có thể đề cập đến tên cậu ta như một điểm sáng. Câu nói vô tình của Hinata ban đầu tưởng như vô hại nhưng lại làm cho tâm trạng của hai người chuyển biến tệ đi. Cô cũng biết mình đã nói điều không nên trước mặt anh nên quay mặt sang chỗ khác.
"Ngưng đem tôi ra làm trò đùa đi!"
Anh lạnh giọng nối khiến cô hơi sởn gáy, hơi thở lạnh lẽo của anh có khi còn vượt xa cả tiết trời mùa đông bây giờ nữa. Hinata cũng thấy dằn vặt lắm chứ, dù sao Naruto cũng là mối tình đầu của cô, đâu phải nói bỏ là bỏ, nói dứt là dứt được đâu! Sự khó chịu mà Sasuke đang chịu cũng không thể mãnh liệt bằng sự đau đớn Hinata đã phải chấp nhận làm quen 2 năm qua được. Đến bây giờ, vết thương lòng ấy có lẽ khó có thể phai mờ được!
"Vứt thứ tình cảm đơn phương chết tiệt của cô sang một bên đi, tôi không muốn nghe!!"
Hinata thật sự bị tổn thương bởi lời nói sắc như dao của anh. Cô không hề muốn nhớ lại quá khứ ấy vậy nên điều mà Hinata nói về Naruto thật sự nằm ngoài ý muốn. Nhưng Sasuke lại nói ra những lời coi rẻ và bực dọc đối với cô. Cô không thể tưởng tượng rằng anh sẽ trở nên như này chỉ vì một phút sai lầm của bản thân.
Cô ngỡ ngàng đến rơi nước mắt, Hinata ngây ngốc nhìn sang Sasuke đang ngấu nghiến hai tay chặt lại.
"Sasuke-kun nói đúng... Đúng là...một thứ tình yêu chết tiệt, đúng không...?"
Cô khóc trong thầm lặng, nước mắt cứ chảy nhiều đến nỗi khi đã cố gắng lau đi, nó vẫn tiếp nối thành dòng. Hinata dùng hai tay lau đi, người run lên yếu mềm. Sasuke gạt bỏ sự tức giận mà quay sang nhìn cô, Hinata đang khóc. Cô khóc vì những lời nói sắc bén, vô tâm của anh hay là khóc vì tình yêu mà anh cho là chết tiệt kia? Cô nói, cô khóc đều khiến anh lặng người lại.
"Mình đúng là đại ngốc, khi không...lại nói tới chuyện đó. Nhưng mà...nhưng mà..."
Hinata nói trong xót xa, trái tim cô quặn lại đầy đau đớn khi chấp nhận tình cảm cô đã dành cho Naruto thật sự không có nghĩa lí. Nó mà một thứ tình cảm vô nghĩa mà Hinata đã lao đầu theo đuổi mười mấy năm ròng, cô quên đi cách sống của bản thân để đi tìm chân lí tình yêu của đời mình. Vậy mà...kết quả lại phũ phàng đến chết lặng!
Anh ngồi đây, nhìn thấy cảnh tượng này mà chẳng thể làm gì ngoài trơ mắt ra nhìn. Có lẽ Sasuke đã quá đáng khi nói ra những điều nặng nề đó với Hinata, nhưng thật sự...anh không muốn cô cứ mãi nhắc về Naruto trước mặt anh như vậy. Không muốn!
Tay anh đưa ra, nhưng đến giữa không gian ở khoảng cách giữa hai người, một lực hấp dẫn nào đó đã khiến Sasuke khựng lại. Anh đang làm cái quái gì vậy? Hành động ấy cho thấy rõ ràng anh muốn được chạm vào người của Hinata, muốn làm một cái gì đó để cô ngừng khóc. Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ mặc kệ, ngoảnh mặt quay đi với phong thái lạnh lùng, thờ ơ và chẳng buồn để trong đầu quá lâu. Điển hình như Sakura, sau khi Đại chiến Ninja đã dần đến hồi kết, cô ta đã khóc lóc cầu xin anh đừng đi và cũng đừng bỏ rơi cô ta lại như anh đã làm trước kia. Thật nhảm nhí! Anh đâu có nghĩa vụ phải yêu một người như cô ta, Sasuke đã nói như vậy. Đến giờ anh vẫn giữ vững quan điểm ấy đối với Sakura.
Thế nhưng tại sao với Hinata...mọi chuyện lại rẽ sang một hướng khác biệt lớn đến thế? Cô đối với anh đã từng là một con người mờ nhạt với bản tính yếu đuối và nhút nhát. Chỉ sau một vài ngày thực thi nhiệm vụ, những điều anh nghĩ về cô đều đã được Hinata chứng minh là sai lầm. Sasuke không quá coi trọng mối quan hệ với cô kia mà, sao bây giờ lại phản tác dụng như vậy! Chẳng lẽ...chỉ vì một vài ngày ở bên cạnh và nhận được sự chăm sóc từ cô mà Sasuke lại mủi lòng khi người con gái ấy khóc như thế sao?
Chưa một cô gái hiểu được hoàn cảnh của Sasuke như Hinata, chưa một ai sẵn sàng tìm hiểu về cuộc đời và quá khứ của một tên tội phạm giống cô... Và quan trọng hơn, cô nhìn thấu được những cảm xúc mà Sasuke đã cất công chôn chặt trong góc khuất trái tim, chẳng hé nửa lời với một ai. Ngoài Naruto ra, chẳng một ai màng quan tâm đến nỗi lòng của anh. Bây giờ, có cả Hinata...
Cô là người trao cho anh cái ôm của sự an ủi, là người cho anh mượn bờ vai để có thể khóc lóc như một đứa trẻ, cô quan tâm và lo nghĩ cho anh nhiều hơn cả bản thân... Như vậy, có đáng để Sasuke quan tâm cô trong lúc này không? Hinata đối với anh mà nói...là một người đặc biệt!
Hinata cố gắng dùng tay gạt nước mắt đang chảy ra lia lịa. Cô cố trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là do Sasuke vô tình nói ra, nhưng không hiểu sao cô lại không thể ngừng suy nghĩ về nó. Thái độ của Sasuke...lẽ ra đã không nên quyết liệt như vậy...
Trên đoạn đường ra về, Hinata cố quên đi tất cả những muộn phiền vừa rồi mà cố gắng xử sự như bình thường với Sasuke. Cô cứ mãi mít ướt như vậy cũng sẽ chẳng phải là cách giải quyết hay nhất, hơn nữa còn có thể khiến Sasuke khó chịu nên cũng nhanh chóng bỏ qua. Dù sao mọi chuyện cũng đã thuộc về quá khứ, có nhớ hay không thì ít nhiều Hinata cũng sẽ phải chạm mặt Naruto, đó là điều không tránh khỏi.
Lúc đó, Hinata chỉ muốn một ai đó gọi mình để cô có thể chạy theo người đó, càng xa Sasuke...càng tốt. Cô đang trốn tránh, cô không muốn mình lại tiếp tục trở thành một mối phiền toái đến anh nữa. Ai đó...hãy đến và gọi cô đi với bất kể mục đích gì đó như làm nhiệm vụ hay quay về nhà chẳng hạn, dù đó chắc chắn không thể khả thi được. Đến đoạn đường rẽ để về nhà, Hinata không một lời tạm biệt, cũng chẳng một câu nói cửa miệng nào mà lặng lẽ quay đầu ra đi. Cô cứ như bị ai đó dắt hồn mất, đi mà không cần biết người ấy đang dõi mắt nhìn theo mình, đi mà không biết người kia đang cảm thấy ân hận và quan tâm đến nhường nào.
Thứ cảm xúc mà Sasuke cảm thấy về Hinata...cũng giống như tình yêu thương chân thành anh dành cho Itachi, cho gia đình. Hay nói cách khác, cô giống như một người quan trọng trong cuộc sống vô vị chỉ xoay quanh hai màu trắng đen u ám. Sự quan tâm, những lời mắng mỏ khó chịu, ánh mắt dõi theo đầy tâm tư từ đằng xa đâu phải điều anh có thể dễ dàng thể hiện ra với tất cả các cô gái. Chỉ riêng Hinata cũng đã làm Sasuke cảm thấy trong lòng xuất hiện thêm một luồng cảm xúc mới nhưng cũng thật quen thuộc, dường như đó là cảm xúc cần lắm một người như cô.
Có lẽ cô đang tránh mặt anh, thậm chí là giận anh vì những lời nói ngông cuồng khi nãy? Cô đang cảm thấy khó chịu vì anh sao? Sasuke chẳng biết bản thân có thể làm gì để Hinata không còn cảm thấy áp lực vì câu nói vô tâm của anh khi nãy. Thế nhưng, anh quay đầu lại rồi chầm chậm bước đi. Vậy là hai người...mỗi người một phương chẳng ai buông lời tạm biệt đến người kia, cứ như vậy vừa đi vừa muốn lảng tránh. Lời nói tạm biệt đã không thể nói, biết đâu hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nhiều như bây giờ nữa thì sao? Đó chưa chắc là điều đáng phải lo sợ, vì chí ít họ vẫn biết đến sự tồn tại của người còn lại.
Sasuke bỗng suy tư đến khoảng thời gian qua, anh đã có một cuộc hành trình đáng nhớ. Ngẫm lại những giây phút ở bên cạnh Hinata, tâm tư anh dường như chẳng còn vướng bận bất cứ điều gì, cũng gạt bỏ những suy nghĩ tìm lấy mục đích sống, bởi lẽ...Hinata đã giúp anh ngộ ra nhiều điều. Sasuke được sống, được chuộc tội là một điều may mắn, bởi nếu như anh chết đi vì một lí do nào đó thì anh đâu thể ngộ ra bản thân đã từng ngu muội tới mức nào, rồi ước nguyện mà Itachi để lại...sẽ chẳng có người thực hiện. Và hơn hết, Sasuke sẽ không được gặp Hinata. Nếu như không có nhiệm vụ này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ Sasuke hé răng nửa lời với Hinata, càng chẳng có chuyện ở cùng nhau rồi tặng nhau món quà ý nghĩa như vậy.
Hinata là cô gái mang đến cho anh những thăng trầm cảm xúc khác lạ. Khác với Naruto và Sakura, Hinata không hề thân thiết với anh đến mức có thể bảo vệ, trong hoàn cảnh khó khăn, cô hoàn toàn có thể mặc kệ. Sasuke cũng chẳng cần đến sự giúp đỡ từ ai bởi anh nhận thức được sức mạnh ghê gớm của mình. Nhưng trong giờ phút đó....
"Mình hứa sẽ bảo vệ Sasuke-kun để cậu không phải chịu tổn thương nữa..."
"Thật may quá, Sasuke-kun vẫn ổn. Mình đã rất lo lắng đấy!"
"Đúng như mình biết, Naruto-kun là của Sakura-san mà... Nếu như mình biết, mình cũng đâu thể làm gì. Dù sao thì mình cũng đã chịu đựng nỗi đau đó quen rồi nên không sao đâu!"
"Sasuke-kun và mình cũng giống nhau, chúng ta đều phải chịu nhiều tổn thương vì mất đi những người mình yêu quý. Vậy nên...xin cậu đừng cố gắng che giấu sự yếu đuối của mình nữa..."
Anh miên man trong đầu, rồi lại lẩm bẩm trong miệng điều gì chẳng có nghĩa lí, Sasuke lần đầu hiểu được giá trị câu từ xuất phát từ Hinata. Cô nói rằng...anh đang cố gắng bao che cho sự yếu đuối trong trái tim vốn đã sớm bị vẩn đục này sao? Không thể nào, Sasuke đâu như vậy. Chắc chắn...không phải vậy. Anh ghét bản thân trở thành kẻ yếu đuối chỉ biết bất lực nhìn mọi thứ xung quanh bị tước đoạt đi đầy đau đớn, Sasuke không muốn...quá khứ sẽ lặp lại một lần nữa giống như Itachi.
Nhưng nếu không yếu đuối thì tại sao Sasuke lại có thể nhớ nhiều điều về Hinata đến vậy. Từng lời cô nói, từng việc cô làm, từng cử chỉ ân cần cô thể hiện ra không phải là cái để người ta có thể nghĩ là giả tạo. Điều duy nhất giả tạo...chính là trái tim mục rỗng của Sasuke. Anh khóc trong ngày hôm đó là vì lí do gì? Anh nhường chiếc áo choàng lại cho Hinata đâu phải tự dưng mà có trong khi bình thường anh chẳng bao giờ làm những điều vô bổ đó. Tại sao...anh lại để cô chăm sóc mình mà không đẩy cô ra xa giống như cách anh đã làm với những cô gái khác?
Hinata bước đi thờ thẫn, đến cổng phủ Hyuga cô bỗng dừng bước lại. Cô đang tự hỏi liệu có phải mình đã vô tình làm Sasuke bị tổn thương hay không. Mặc dù là bạn, nhưng Hinata vẫn cảm thấy có một sự hơn thua giữa Naruto và Sasuke. Có lẽ anh ghét bản thân trở thành người hứng chịu những điều người khác nói về Naruto. Hinata nhớ đến khi ấy.
" Đừng lôi những chuyện tình đơn phương vô bổ của cô với tên ngốc đó nói với tôi! Nó thật...đáng ghét!"
Không biết cảm giác của Sasuke đã tệ đến mức nào mà lại khiến anh sẵng giọng quát cô lớn tiếng đến vậy. Lỗi lầm ngay từ đầu...là do Hinata đã làm điều không nên. Cô tự cho rằng bản thân là người sai, Hinata quay đầu và chạy thật nhanh thay vì bước chân vào nhà đúng như ý muốn của cô khi nãy. Cô muốn xin lỗi Sasuke, xin lỗi vì đã làm anh phải bận lòng, xin lỗi vì đã không hiểu được cảm xúc của anh. Cô vừa chạy vừa thở dốc dưới tiết trời buốt giá của mùa đông, cố gắng tìm đến anh. Nhưng... Hinata không biết Sasuke đang ở đâu.
Hinata vô thức chạy đến công viên, khi dừng bước thì cô nhận ra...anh chẳng hề ở đây. Cô lại tiếp tục đi tìm. Tâm trí cô quay cuồng giữa đêm đông lạnh giá, Hinata nhất định phải nói với anh. Cô chạy đi tìm, cho đến khi cô không thể bước đi được nữa. Hinata mệt nhừ đôi chân, cô dừng lại trước đường đi ra ngoài làng. Một linh cảm nào đó đã lôi kéo cô đến đây, Hinata tin vào linh cảm đó. Cô không thể tiếp tục đi nữa, cô chỉ biết chôn chân tại một chỗ.
"Hinata..."
Theo tiếng gọi vọng ra từ đằng sau lưng, Hinata từ từ quay lại, bóng dáng của Sasuke thu vào đôi mắt oải hương xinh đẹp. Nhìn thấy anh đứng ngay trước mặt mình, với một ánh mắt ưu phiền và đa sầu đa cảm, cô như được kích thích hơn, kiên định nói ra nỗi lòng của mình.
"Sasuke-kun... Vậy là cậu sẽ đi sao?"
Anh chẳng nói gì, chân bắt đầu bước chậm. Một bước, hai bước rồi lại ba bước, cứ thế tiến thẳng về phía trước mà chẳng có dấu hiệu sẽ trực diện nói chuyện với Hinata. Anh đi lướt ngang qua cô, tai đã nghe, mắt đã thấy nhưng vẫn bỏ qua mà đi tiếp làm cho Hinata càng thêm sốt ruột.
" Xin cậu...đừng đi, Sasuke-kun! Xin lỗi vì đã không hiểu đến cảm xúc của cậu...xin lỗi vì...đã làm cậu tổn thương."
Sasuke ngoảnh đầu lại nhìn, sau đó buông lời lạnh lùng. Anh đã từng suy nghĩ đến cô nhiều như thế nào chỉ mới vài giờ trước, vậy sao giờ lại có thể làm ngơ trước lời xin lỗi ấy chứ. Không phải do anh vô tâm...Sasuke không muốn có thêm nhiều suy nghĩ về Hinata nữa. Lần này chắc chắn anh muốn điều đó không xảy ra, nhất định không!
Anh nhìn thấy... Hinata đứng đằng sau đang rưng rưng lệ. Cô khóc là vì đang muốn gửi đến anh một lời thỉnh cầu mong anh đừng đi, mong Sasuke hãy chấp nhận lời xin lỗi ích kỉ của cô, cho dù có thể nó hơi muộn màng.
" Sasuke-kun... Sasuke-kun."
Anh chết lặng trong lòng một chút. Sasuke đã trở nên ấm áp hơn một chút, và sự ấm áp đó dành riêng cho Hinata. Anh ngạc nhiên, nhưng vẫn nén lòng mình lại mà ngang ngạnh đi tiếp bất chấp cô gái ấy đang đứng chờ đợi một lời nói hứa hẹn trong sự vô vọng.
Anh chạy, nhưng Sasuke cũng không ngờ Hinata cũng đang chạy theo. Cô chạy bằng một đôi chân trần tập tễnh đang cố đuổi theo anh với gọi. Hinata muốn đuổi kịp anh, giống như cách cô cố gắng níu kéo Naruto đừng rời bỏ mình vậy. Cô ngã quỵ, hai chân tê rần không thể cử động được nữa. Hinata ôm mặt khóc, cô không muốn bản thân có thêm tội lỗi làm tổn thương người khác nữa. Neji đã là quá đủ, và chẳng lẽ bây giờ lại đến Sasuke?
Sasuke không thể giả vờ như mình không nghe thấy mà tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ. Khác hẳn với lời cầu xin của Sakura trước kia cũng tại nơi này, anh đã từ chối một cách thẳng thừng. Nhưng đối với Hinata, mỗi lần cất bước đi từng chút, anh lại do dự trong lòng. Anh không biết bản thân đang suy nghĩ cái quái gì nữa, mọi thứ cứ tự diễn ra rồi tự điều khiển theo ý nó muốn. Mặc dù vậy, Sasuke vẫn không thể nào hòa hợp được. Hinata dạy anh cách yêu thương người khác bằng cả trái tim, vậy mà anh đang dùng một sự vô tâm và lạnh lùng để đáp trả lại tình thương đó.
Sasuke đến trước mặt cô, anh muốn nói rằng mình chấp nhận lời xin lỗi của Hinata, nhưng anh cần đi. Nơi này dù là nhà anh đi nữa thì Sasuke vẫn cảm thấy chưa đủ đối với mọi sai lầm. Anh cúi người xuống, nhìn cô bằng ánh mắt dịu hiền, thả lỏng sát khí lạnh lùng người khác vẫn thường hay thấy, đặt tay lên đầu cô.
"Hinata..."
Cô ngẩng đầu, lệ trào ra khỏi đôi mắt sáng long lanh như biển hồ sâu thẳm. Dưới ánh trăng tròn của đêm đông, giọt nước mắt ấy cứ sáng rực lên như một viên kim cương quý giá làm ướt đi đôi mắt xinh đẹp và đôi má ửng hồng. Cô kìm lại trong lòng tiếng nấc nghẹn, bên ngoài chỉ là một khuôn mặt dằn vặt trong làn nước mắt mặn chát.
"Để lần sau nhé!"
Anh dang một tay ôm trọn cô vào lòng mình, truyền cho cô chút sức nóng. Nước mắt chảy ròng làm cho vài lọn tóc dính vào mặt khiến Hinata trông càng sầu thảm hơn. Cô nắm chặt tay vào lớp áo choàng đến nhăn nhúm, mặt nhăn nhó lại đầy rẫy sự sợ hãi. Nỗi sợ của cô lúc này không còn gì khác ngoài sợ làm người khác phải tổn thương. Hinata từng rất ghét điều này sau cái chết của Neji, à không, phải là ngay cả trước kia cô cũng không bao giờ nghĩ bản thân sẽ làm cho ai đó phải chịu đựng điều gì đó quá nặng nề và áp đặt. Đối với Sasuke cũng vậy thôi, hơn ai hết, cô hiểu được trong anh vẫn còn những nỗi cô đơn, những vết thương tâm lý hằn sâu mà không có cách chữa lành. Lời nói của cô đã làm anh kinh động đến vậy...đâu phải là hợp lý đâu! Nếu như không nắm giữ một vai trò nào đó quan trọng trong mắt anh thì có lẽ Hinata có nói đi nói lại những điều về Naruto hay gì đó cũng chẳng đáng để anh bận tâm.
"Xin cậu...đừng đi. Mình vẫn còn muốn...cậu ở lại. Vậy nên, làm ơn...xin đừng rời khỏi đây nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro