Chap 9

Bầu trời Konoha trong xanh, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống Bãi huấn luyện số 3. Đã quá giờ hẹn rất lâu, và Kakashi-người thầy hướng dẫn yêu quý của họ vẫn chưa xuất hiện.

Naruto ngồi bệt xuống dưới đất, hai tay ôm bụng mà rên rỉ. Mặc dù Sasuke đã dặn không được ăn sáng, nhưng cái bụng rỗng của cậu không ngừng biểu tình.

"Đói quá đi mất, Sasuke... Tớ sắp chết đói rồi!"

Sasuke đứng dựa lưng vào thân cây gần đó, khoanh tay trước ngực. Hắn nhìn Naruto, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng qua một tia lo lắng, nhưng hắn vẫn cố giữ lấy vẻ mặt lạnh lùng.

"Im lặng đi, Naruto. Cậu không nghe lời tôi nói sao? Đây là một phần của bài kiểm tra."

"Nhưng cậu cũng đang đói mà!" Naruto phồng má, giọng điệu gần như nũng nịu. "Cậu không lo lắng sao?"

"Không." Sasuke đáp gọn lỏn. Hắn không thể để bị phân tâm bởi cơn đói. Điều hắn lo lắng duy nhất lúc này là... sẽ bị tách khỏi Naruto. Bài kiểm tra này chắc chắn có ý đồ gì đó.

Sakura, ngồi cách đó một quãng, thở dài. Cô ấy vẫn luôn để ý đến Naruto. Dù cậu ấy có ồn ào và ngốc nghếch, nhưng Sasuke-kun lại luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cậu ta. Một sự quan tâm vượt xa tình cảm anh em bình thường.

"Naruto, cậu đừng làm phiền Sasuke-kun nữa. Cậu ấy cần tập trung." Sakura cố gắng xen vào.

Naruto không để ý, cậu chỉ nhìn Sasuke với ánh mắt đầy tin tưởng. "Tớ biết cậu đã nghĩ ra cách rồi, phải không, Sasuke? Cậu luôn là người thông minh nhất mà!"

Sasuke khẽ nhắm mắt. Lời khen ngợi vô điều kiện này... nó làm tim hắn mềm đi và cũng làm khao khát chiếm hữu trong hắn lớn lên. Hắn không muốn Naruto nhìn bất cứ ai bằng ánh mắt ngưỡng mộ đó ngoài hắn.

Mãi đến gần trưa, Hatake Kakashi mới xuất hiện với dáng vẻ lười biếng thường thấy. Anh ta chậm rãi nhắc lại những gì mình đã nói hôm qua về bài kiểm tra lấy chuông và tỷ lệ thất bại 66%.

"Chỉ có hai người được đi tiếp. Người còn lại sẽ bị trói vào cọc và bị gửi trả về Học viện." Kakashi nói.

Ngay khi Kakashi vừa dứt lời, Naruto lập tức hành động.

"Cái gì! Em không thể để bị gửi về Học viện được!"

Naruto không cần nghĩ ngợi gì nhiều, cậu lập tức lao vào tấn công Kakashi. Sasuke giật mình, không kịp ngăn cản.

"Đồ ngốc! Đừng tấn công một mình!" Sakura hét lên.

Nhưng đã quá muộn, cậu lập tức bị Kakashi hạ gục và trói vào một cái cọc gỗ gần đó.

"Bây giờ... các em còn lại có thể bắt đầu." Kakashi thong thả nói.

Sasuke lập tức biến mất, kéo theo Sakura.

"Sasuke-kun! Cậu định làm gì?" Sakura hỏi, mặt tái mét.

Sasuke không đáp. Hắn nhìn chằm chằm vào cái cọc nơi Naruto đang bị trói, Sharingan trong mắt hắn xoay tròn.

Không thể để cậu ấy bị loại. Không bao giờ.

Hắn nhanh chóng phân tích: Tỷ lệ trượt 66%, chỉ có hai chuông cho ba người. Mục tiêu không phải là lấy chuông, mà là hợp tác. Nhưng làm sao để hợp tác với một người chỉ biết lo cho bản thân (Sakura) và một người thì bị trói?

Phải rồi. Kakashi-sensei đã nói "Đừng ăn sáng."

Đó là mấu chốt. Bài kiểm tra này là về sự hy sinh và lòng vị tha.

Sasuke khẽ thở dài, rồi quay sang Sakura, giọng nói đầy quyền uy.

"Nghe đây, Sakura. Bài kiểm tra này không phải về sức mạnh. Nó là về tinh thần đồng đội."

Sakura mở to mắt. "Tinh thần đồng đội?"

"Phải. Ông ta muốn xem ai sẽ tự nguyện hy sinh cho đồng đội." Sasuke giải thích nhanh chóng. "Chúng ta phải làm cho ông ta thấy rằng chúng ta quan trọng hóa sự an toàn của nhau hơn cả chuông hay việc tốt nghiệp."

"Nhưng Naruto đã bị trói rồi..."

"Đó chính là lúc chúng ta phải hành động."

Thời gian cứ thế trôi đi. Cả Sasuke và Sakura đều cố gắng tấn công Kakashi, nhưng không thành công. Naruto bị trói trên cọc, đói đến mức bụng cậu réo lên thành tiếng.

"Hết giờ." Kakashi xuất hiện. Anh ta đặt hai hộp cơm bento xuống dưới chân Sasuke và Sakura. Hộp cơm nóng hổi, mùi thơm lan tỏa khắp bãi huấn luyện.

"Các em đã thất bại. Không ai lấy được chuông cả." Kakashi nói.
"Bây giờ, hai em có thể ăn. Nhưng Naruto... em sẽ bị trói và nhìn hai người kia ăn."

Naruto ôm bụng, nước mắt lưng tròng. "Không công bằng mà! Em đói lắm!"

Sakura không ngần ngại mở hộp cơm. Cô ấy nhìn thức ăn, rồi nhìn sang Sasuke, vẻ mặt có chút áy náy.
Sasuke từ từ mở hộp cơm. Hắn nhìn miếng cơm nắm và thịt nướng, rồi nhìn Naruto. Cậu bé tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào hộp cơm của hắn, ánh mắt đầy khao khát.

Sasuke biết, thời khắc quyết định đã đến.

Hắn cầm đôi đũa, gắp một miếng cơm và thịt đầy ắp.
Sakura và Kakashi (đang lén lút quan sát) đều chăm chú theo dõi.
Và rồi, Sasuke đưa miếng thức ăn đến thẳng miệng Naruto.

"Ăn đi, đồ ngốc." Giọng Sasuke lạnh lùng, nhưng ánh mắt hắn không hề lạnh. Nó là một sự pha trộn giữa bảo bọc tuyệt đối và nỗi đau âm ỉ vì không thể làm được nhiều hơn.

"Sasuke...?" Naruto ngạc nhiên đến mức quên cả đói. "Cậu... cậu không sợ bị phạt sao?"

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu chết đói." Sasuke đáp, lờ đi sự bối rối của Sakura. Hắn đẩy miếng cơm vào miệng Naruto, hành động gần như thô bạo nhưng lại chứa đầy sự dịu dàng cấm kỵ. Tôi không thể để cậu thiếu thốn bất cứ thứ gì, kể cả khi đó là thức ăn của tôi.

Sakura nhìn cảnh tượng đó, khuôn mặt cô thay đổi. Cô hiểu ra vấn đề. Tình cảm của Sasuke dành cho Naruto, dù là tình anh em hay gì đi nữa, đã đủ để hắn phá vỡ quy tắc.

"Ôi giời ơi!" Sakura thở dài, nhanh chóng lấy đũa, gắp một phần cơm của mình cho Naruto. "Tớ cũng không thể ăn một mình được! Đây này, ăn nhanh lên!"

Naruto bật khóc nức nở, vừa ăn vừa nói lắp bắp: "Sasuke... Sakura... Hai cậu tốt quá!"

Cả hai người cùng chia sẻ thức ăn cho Naruto.
Khoảnh khắc đó, Kakashi xuất hiện.

"CÁC EM ĐÃ VI PHẠM QUY TẮC!" Anh ta hét lên, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm khắc(giả vờ đấy).

2 đứa trẻ kia cả khuôn mặt cứng đờ ngoại trừ Sasuke cậu ta biết rõ mục đích của bài kiểm tra này.

"Các em..." Kakashi nói, rồi nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nheo lại đầy hài lòng.

"Các em đã vượt qua."

"Hả?"

"Trong thế giới ninja, những kẻ vi phạm quy tắc bị coi là rác rưởi. Nhưng những kẻ bỏ rơi đồng đội còn tệ hơn rác rưởi." Kakashi giải thích. "Bài kiểm tra này là về sự ưu tiên. Các em đã chọn ưu tiên đồng đội hơn quy tắc, hơn cả nhu cầu của chính mình."

Anh ta nhìn thẳng vào Sasuke. "Sasuke, cậu là người đầu tiên hiểu được điều đó. Cậu đã đặt sự an toàn của Naruto lên trên tất cả."

Sasuke không nói gì, hắn chỉ nhìn vào Naruto. Sự an toàn của cậu. Điều đó là trên hết.

"Chào mừng đến với Đội 7. Từ ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ."

Sau khi Kakashi rời đi, Naruto được cởi trói. Cậu lập tức ôm chầm lấy Sasuke, cảm xúc dâng trào.

"Sasuke! Chúng ta đã làm được! Chúng ta mãi mãi không tách rời!"

Sasuke đáp lại cái ôm, cánh tay hắn siết chặt lấy Naruto, vùi mặt vào mái tóc vàng óng của cậu. Mùi hương của Naruto, sự ấm áp của cậu, tất cả đều khiến hắn mê đắm.

Không tách rời. Không tách rời. Hắn lẩm bẩm trong lòng.

Hắn biết, tình cảm của hắn là cấm kỵ. Hắn là người anh lớn, còn Naruto là người em nhỏ bé hắn đã chăm sóc từ sơ sinh. Nhưng hắn không thể dối lòng. Ánh sáng của Naruto đã khắc sâu vào tâm hồn u tối của hắn.

Sasuke hít một hơi thật sâu. Hắn không cần phải gọi tên cảm xúc này. Hắn chỉ cần đảm bảo Naruto luôn ở bên hắn.

Nếu phải trở thành một kẻ chiếm hữu tàn bạo để giữ cậu lại, thì ta sẽ làm điều đó, đôi mắt của Sasuke ánh lên vẻ u tối không hề hợp với độ tuổi của hắn.

Hắn siết chặt Naruto hơn.

Và Naruto, trong sự thuần khiết vô tư của mình, không hề biết rằng, chính cái ôm này đã đẩy người anh trai của cậu lún sâu hơn vào vực thẳm của một thứ tình yêu không được phép tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro