Chương 8
Từ chương này tui sẽ đổi xưng hô của Kawaki thành "hắn" nhé, mọi người đọc thấy chỗ nào dịch không hợp lý thì góp ý nhen
------------------
"Mọi chuyện là như thế này, con đã trở thành một ninja phản bội bị Làng Lá truy đuổi, sư phụ Sasuke cũng vì giúp con mà rời khỏi Làng Lá. Sau đó bọn con gặp Jura, sư phụ Sasuke đã bị Thần Thụ nuốt chửng để con có thể trốn thoát."
Boruto vừa nghịch đống lửa vừa thản nhiên kể lại những chuyện đã xảy qua trong khoảng thời gian này.
Naruto ngồi xuống bên cạnh Boruto, ôm đầu Boruto vào lòng, "Boruto, khoảng thời gian này con đã rất đau khổ phải không?"
Đôi mắt Boruto nóng lên.
Khi bị bạn bè thân thiết truy sát, cậu không hề oán trách.
Khi bị cả nhẫn giới truy nã, cậu cũng không hề suy sụp.
Khi sư phụ Sasuke bị Thần Thụ nuốt chửng, cảm giác như chỉ còn một mình cậu chống lại cả thế giới, cậu cũng không hề sợ hãi.
Giờ đây, khi được cha ôm vào lòng, cậu bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng. Cậu rất nhớ cha mẹ và Himawari, nhớ những ngày cả gia đình vui vẻ bên nhau.
Boruto vòng tay ôm lấy eo Naruto, tựa vào ngực cha mình, nước mắt không ngừng rơi.
Naruto cảm nhận được sự ẩm ướt trên ngực mình, lòng cũng đau xót không thôi.
Cậu vuốt ve lưng Boruto, nhẹ nhàng an ủi: "Khóc đi, khóc đi, cha đến rồi, sẽ không để con một mình đối mặt với những chuyện này nữa, cứ khóc thật thoải mái đi."
Sau khi khóc một lúc, Boruto ngẩng đầu lên nói: "Đúng rồi cha, cha cũng đừng lo lắng cho mẹ, con đã nhờ Kashin Koji đưa mẹ đến núi Myoboku rồi." Giọng nói vẫn còn nghẹn ngào.
Naruto xoa đầu Boruto, cười nói: "Ừm, Boruto, con làm rất tốt, cha tự hào về con."
Sasuke đứng tựa vào cây bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Ảnh hưởng của nhẫn thuật Toàn Năng vẫn còn tác động đến nhận thức của anh.
Trong ký ức của anh, Boruto là một đứa trẻ mồ côi được Naruto nhận nuôi sau khi trốn thoát khỏi tổ chức Kara, còn Kawaki mới là con trai của Naruto.
Vì vậy, cảnh tượng này trong mắt anh luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên, bây giờ nghĩ lại, thỉnh thoảng anh vẫn cảm thấy Boruto có một số điểm rất giống Naruto, nhưng sau đó lại vô tình quên mất.
Đây cũng là ảnh hưởng của nhẫn thuật Toàn Năng sao?
Thần thuật của Otsutsuki quả nhiên không thể coi thường.
Hai cha con ôm nhau khóc một lúc, sau khi lấy lại tinh thần, Naruto ngại ngùng nhìn Sasuke, "Để cậu chê cười rồi."
Sasuke xua tay tỏ ý không sao.
Naruto hỏi: "Đúng rồi Sasuke, tại sao cậu lại tin Boruto? 'Toàn Năng' không ảnh hưởng đến cậu sao?"
"Vì lời thỉnh cầu của Sarada," Boruto thay anh trả lời, "Cha, Sarada không bị ảnh hưởng bởi 'Toàn Năng'."
"Wow, Sasuke cậu quả nhiên là một người cuồng con gái." Naruto cười nói.
Sasuke im lặng.
Sarada có Mangekyou Sharingan là một lý do, nhưng lý do quan trọng hơn là, khi anh phát hiện ra chakra của Naruto hoàn toàn biến mất, anh đã hoàn toàn bối rối.
Sarada nói rằng Boruto không thể giết Naruto, vậy có phải Naruto chưa chết không? Suy đoán này giống như một cọng rơm cứu mạng, duy trì lý trí sắp sụp đổ của anh.
Anh hy vọng có thể tin tưởng, và chỉ có thể tin tưởng.
Nhưng những điều này không cần phải nói với Naruto.
Bây giờ đã là nửa đêm, Sasuke nhìn Naruto đang trò chuyện với Boruto bên đống lửa, thành thạo lấy ra một cuộn giấy chứa đồ từ túi nhẫn cụ, giũ ra một chiếc túi ngủ màu xanh trắng, túi ngủ phồng lên, nhìn qua cũng biết là rất thoải mái.
"Đồ ngốc, lại đây ngủ." Sasuke nói.
"Oa, sư phụ Sasuke vậy mà lại có cả túi ngủ! Vậy tại sao trước đây toàn bắt con ngủ dưới đất vậy chứ!" Boruto kinh ngạc tố cáo.
Sasuke im lặng.
"Vừa mới mua." Đường đường Uchiha mặt không đổi sắc nói dối.
"Sư phụ nói dối! Sư phụ bị nhốt trong cây tận hai năm rồi thì mua túi ngủ ở đâu!?" Boruto càng ấm ức hơn, trông cậu ngốc lắm sao, sư phụ Sasuke ngay cả một lý do tốt hơn cũng không thèm nghĩ!
Sasuke hiếm khi cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần ngay lập tức.
Anh nên giải thích thế nào về phản xạ có điều kiện của mình khi nhìn thấy Naruto + đêm khuya + đống lửa = túi ngủ = nhìn Naruto ngủ thì rất yên tâm đây...
Naruto ra mặt giải vây, "Thôi nào Boruto, Sasuke có lẽ quên mất thôi, con cũng biết mà, Sasuke ngày ngày dãi dầu sương gió bên ngoài, quên mất có túi ngủ cũng là chuyện bình thường mà!"
Nhưng cha vừa đến, sư phụ Sasuke đã nhớ ra, hơn nữa động tác lấy ra trải sẵn rồi mới gọi người thuần thục đến mức liền mạch! Ánh mắt Boruto ai oán, nhìn đến mức Sasuke cũng có chút áy náy.
Thế là cuối cùng túi ngủ vẫn được nhường cho Boruto, dù sao cũng là trẻ con, giờ còn bị thương nữa.
Boruto nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Naruto vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, "Lại đây, Sasuke."
Sasuke ngồi xuống, "Sao vậy?"
"Nói chuyện với tớ chút đi nào," Naruto nhăn mặt, "Vừa nãy toàn là Boruto nói, cậu chẳng nói gì cả!"
"Tớ muốn nói chuyện với cậu!" Naruto nhấn mạnh chữ "cậu".
Sasuke cảm thấy buồn cười, "Được thôi, nói chuyện gì?"
Naruto nhìn vào đống lửa, hiếm khi ấp úng, "Bị Thần Thụ nuốt chửng... có khó chịu không..."
Sasuke hồi tưởng lại một chút, lắc đầu, "Không có cảm giác gì cả, còn cậu thì sao, bị phong ấn hai năm, giờ thế nào?"
Naruto không ngờ lại bị hỏi ngược lại, trong đầu hiện lên cảnh Kawaki làm gì với cơ thể của cậu trong Daikokuten, lập tức ôm đầu, chuyện này là sao vậy trời!
Điều này khiến Sasuke thận trọng hơn, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đã xảy ra chuyện gì ư, người mà cậu coi như con trai lại cọ xát vào mông anh, chuyện này sao có thể nói ra miệng được chứ?!
Naruto đau khổ ôm mặt, "Không có gì."
Chắc chắn là có chuyện.
Sasuke nhìn Naruto.
Nếu Boruto mới là con trai của Naruto, vậy có nghĩa là Kawaki chính là Boruto (Kawaki) trong ký ức của anh.
Sasuke vẫn còn nhớ ánh mắt đứa trẻ đó nhìn Naruto, thứ tình cảm bị Shikamaru đánh giá là "vượt quá giới hạn". Chẳng lẽ...
!
Mangekyou Sharingan vô thức xuất hiện trong mắt anh. Sasuke đột nhiên ấn Naruto xuống đất, đưa tay cởi quần áo của Naruto.
Điều này khiến Naruto giật mình, vội vàng nắm lấy tay anh.
"Cậu đột nhiên làm gì vậy!"
"Tên Kawaki đó đã làm gì cậu?" Trong lời nói ẩn giấu sự tức giận.
"Không... không làm gì cả..." Đã lâu rồi chưa phải đối mặt trực tiếp với Mangekyou Sharingan, áp lực quá lớn khiến lời phủ nhận của Naruto cũng trở nên thiếu tự tin. Naruto đau đầu không thôi, nói thật thì Sasuke sao đột nhiên lại nhạy cảm đến vậy!
"Cậu không nói, tôi tự xem."
Hoa văn trong đôi mắt đỏ tươi bắt đầu xoay chuyển, đối diện với đôi mắt xanh lam không chút phòng bị.
Xong rồi, đồng thuật! Naruto thầm kêu không ổn, những cảnh tượng trong Daikokuten hiện lên trong đầu. Naruto biết đây là Sasuke đang xem ký ức của mình, khi nhìn thấy Kawaki chạm vào cậu, khí thế trên người Sasuke lập tức bùng nổ.
"Tôi đi giết hắn." Giọng nói có chút run rẩy, đây là phản ứng của một người khi cực kỳ tức giận.
"Đừng đi," Naruto thở hổn hển, cảm giác ký ức bị cưỡng ép mở ra không hề dễ chịu, cậu nắm chặt lấy quần áo của Sasuke, "Tớ thật sự không sao... ha... cậu cũng thấy rồi, hắn không làm gì cả..."
"Cậu đang bảo vệ hắn!" Uchiha tức giận tột độ!
"Tớ không bảo vệ hắn... ha... tớ làm vậy là vì cậu!" Naruto cũng tức giận, Rinnegan cũng không còn, cậu lấy gì đi giết hắn? Uchiha Sasuke sao cậu lại mất lý trí như vậy!
"Ấn Karma trong cơ thể Kawaki đã rã đông 80% từ hai năm trước rồi, e rằng bây giờ hắn đã có thực lực gần bằng Isshiki, cậu không có Rinnegan, tớ không có Kurama, hai chúng ta cộng lại cũng chưa chắc đã đánh bại được hắn!"
"Cậu đi, tớ nhất định sẽ đi cùng cậu, nhưng nếu hai chúng ta thất bại," Naruto vốn muốn nói cậu muốn bị hắn giết sao, nhưng lại cảm thấy Sasuke dường như cũng không sợ điều đó, cậu nghĩ ngợi rồi nói tiếp, "Cậu muốn tớ bị hắn nhốt lại lần nữa sao?"
Một câu nói trúng tim đen.
Sasuke bất lực ngã ngồi xuống đất.
Naruto một hơi nói quá nhiều, lúc này có chút thiếu oxy, hít sâu vài lần, nhìn dáng vẻ của Sasuke lại cảm thấy mình nói hơi nặng lời, Sasuke cũng là vì cậu mà.
Cậu ôm Sasuke, "Tớ không nói cậu yếu, tớ bây giờ cũng vậy mà, chỉ là chúng ta phải nhìn nhận thực tế, trước đây cậu cũng từng nói với tớ như vậymà."
"Hơn nữa, tớ thật sự không sao, cậu xem, tớ là đàn ông mà, gặp chuyện này cũng không có áp lực tâm lý gì, coi như chạm phải thứ bẩn thỉu thôi."
Naruto cố gắng cười thật thoải mái, "Sasuke, thật sự không sao mà, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?"
Sasuke không biết có nghe lọt tai không, dù sao cũng không còn kích động muốn đi giết người nữa.
Một lát sau, anh đứng dậy ôm Naruto, trán tựa vào vai cậu.
Naruto cũng không giãy giụa, cậu vỗ vỗ lưng Sasuke, cho rằng Sasuke chỉ là quá lo lắng cho mình.
"Naruto, tôi sẽ trở nên mạnh hơn." Sasuke khẽ nói.
Naruto ngẩng đầu nhìn trời, màn đêm đen kịt phản chiếu đôi mắt xanh lam càng thêm sâu thẳm.
"Ừm, tớ biết."
Tớ cũng sẽ trở nên mạnh hơn.
---
Ở một bên khác, đội cảm ứng nhận được một mệnh lệnh khó hiểu, trực tiếp thức trắng cả đêm.
Tuy nhiên, điều khiến họ kinh ngạc là họ thực sự cảm nhận được dấu vết chakra của Hokage Đệ Thất.
Dấu vết do Phi Lôi Thần để lại lao thẳng về một hướng rồi dần dần biến mất.
"Dấu vết xa nhất chỉ đến đây thôi." Shikamaru châm một điếu thuốc, "Phạm vi cảm ứng của đội cảm ứng đã mở rộng ra toàn bộ Hỏa Quốc, nhưng vẫn chỉ có dấu vết của Phi Lôi Thần. Xem ra Naruto bây giờ đã không còn ở Hỏa Quốc nữa rồi."
Kawaki cau mày, khoảng cách Phi Lôi Thần xa như vậy là điều hắn không ngờ tới.
"Gia tộc Yamanaka là những ninja có khả năng cảm ứng mạnh nhất phải không?" Kawaki hỏi.
"Cậu định làm gì?" Shikamaru có một dự cảm chẳng lành.
Theo Amado nói, ấn Karma của Kawaki đã hoàn toàn rã đông, hiện tại ở Làng Lá, ngoài Eida và đứa trẻ bên cạnh cô ta ra, không ai là đối thủ của Kawaki.
Nhưng nếu gọi Eida đến, e rằng cô gái đó sẽ chỉ đứng về phía Kawaki.
Trước đây vẫn luôn ổn định cảm xúc và bảo vệ Làng Lá, tất cả đều là vì có Naruto trấn áp sao?
Bây giờ không có Naruto, hoàn toàn là sự sức mạnh áp đảo một chiều, thật là đau đầu.
Shikamaru lặng lẽ nhấn nút sơ tán khẩn cấp dưới bàn làm việc, có thể chạy thoát được người nào thì hay người đó vậy.
"Chuyện này không phải là chuyện ông nên hỏi." Kawaki quay người rời đi, hắn ta không trả lời, vậy xem ra là đúng rồi.
Tuy nhiên, bước chân vừa mới bước ra, cơ thể liền không thể cử động được nữa.
Phía sau lưng, bóng đen quấn chặt lấy cơ thể hắn ta.
"Thuật trói bóng của gia tộc Nara sao?"
Kawaki dừng lại, sau đó chậm rãi quay người, bóng đen bị giằng đứt phát ra âm thanh vỡ vụn.
" Hokage Đệ Bát, người như ông, hẳn là rất thông minh." Kawaki chậm rãi giơ tay lên, giằng đứt sợi bóng cuối cùng.
"Tại sao lại không biết tự lượng sức mình vậy?"
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của Kawaki xuất hiện bên cạnh Shikamaru, Shikamaru chỉ cảm thấy bụng đau nhói, cả người bay ra ngoài.
Tuy nhiên, chưa kịp đứng dậy, anh đã bị Kawaki lao tới và giẫm lên đầu, ấn xuống.
"Tôi nên giết ông." Kawaki nói không chút biểu cảm.
"Hừ, vậy thì giết tôi đi, khụ khụ," Shikamaru ho ra một ngụm máu, "Đợi đến khi Naruto biết cậu giết tôi, Naruto sẽ đối xử với cậu như thế nào?" Shikamaru cố ý khiêu khích.
Kawaki thực sự dừng lại, hắn ta nhớ lại ngày Jura tấn công, Hokage Đệ Thất đã bị uy hiếp bằng Nara Shikamaru.
"Cậu nói đúng, ngài Đệ Thất rất quan tâm đến ông."
"Giữ lại mạng của ông, sau này sẽ có tác dụng lớn hơn."
Kawaki giơ tay lên, không khí bên cạnh Shikamaru bắt đầu vặn vẹo.
Nhẫn thuật không gian? Naruto đã bị nhẫn thuật này khống chế sao? Không thể trì hoãn thêm được nữa rồi, Ino và những người khác không biết đã chạy thoát chưa. Thôi vậy, không bị giết đã là tốt rồi, chỉ là sau này...
Naruto, lại làm phiền cậu rồi.
Giây tiếp theo, không gian vặn vẹo khôi phục lại bình thường, không còn bóng dáng Shikamaru nữa.
Kawaki không dừng bước, vội vã đến nhà Yamanaka, nhưng nhờ cảnh báo sớm của Shikamaru, nhà Yamanaka đã di tản sạch sẽ, Kawaki đến chậm một bước.
Đáng ghét, Hokage Đệ Bát.
Kawaki thầm chửi rủa, hắn ta lại nghĩ đến Sharingan của Uchiha Sarada, nhưng khi hắn ta đến nhà Uchiha thì phát hiện Sakura và Sarada cũng đã di tản sạch sẽ.
Đáng ghét, Hokage Đệ Bát!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro