Chap 28 - Trái Tim Báo Thù

" Cậu là một chàng trai tốt."

" Tôi để cô ấy cho cậu chăm sóc, Sasuke-kun."

Tạo ra điểm yếu cho người bạn màu xanh và có vẻ lập dị đó là điều Sasuke dự định làm khi yêu cầu họ ghép đôi để tìm kiếm cuộn Địa. Động lực duy nhất của cậu trong thời điểm đó là giữ cho cậu bạn màu xanh đó tránh xa Sakura trước khi cậu ta đưa ra một lời tán tỉnh đáng sợ khác, hoặc tệ hơn, là trước khi Sakura có cơ hội xem xét đáp lại lời tỏ tình đó.

Nhưng thay vào đó, Rock Lee đã chứng tỏ mình không chỉ là một đồng minh hữu ích, mà còn là một người đáng quý về tổng thể. Ngay sau khi Lee nhận thấy chất nổ gắn vào cuộn Địa mà Sasuke đang giữ, điều mà cậu suy nghĩ lúc đó là bảo vệ Sasuke khỏi vụ nổ, giống như bất kỳ con người nhạy cảm nào khác có thể làm. Chính Lee đã giật cuộn giấy ra khỏi tay Sasuke, rút ​​thuốc nổ và ném nó qua hàng cây trước khi quấn một cánh tay quanh thân Sasuke và kéo cậu đi với sức mạnh và tốc độ không lường trước được.

Quả bom phát nổ không lâu sau đó, ném cả hai người xuống đất. "Cậu không sao chứ?" Lee đã hét lên trong làn khói, đỡ Sasuke đứng dậy khi bầu không khí dịu lại.

"Tôi ổn," Sasuke trả lời chậm rãi, nhìn chằm chằm vào đối thủ cạnh tranh, kẻ thù của mình, và mơ hồ tự hỏi rằng làm thế nào mà những người như cậu lại tồn tại trong một thế giới như thế này, nơi mà kẻ yếu là con mồi của kẻ mạnh và khiến bạn đặt niềm tin vào những người bạn mà cậu không thực sự có. Và có thể, đó là sẽ điều cuối cùng mà cậu làm.

Nhưng bất chấp cái cách cố tỏ ra liều lĩnh của Lee, Sasuke chắc chắn không ngờ rằng mình sẽ đến dự đám tang của cậu chưa đầy hai mươi bốn giờ sau đó.

Sasuke không thể nhớ lần cuối cùng cậu đến dự đám tang của một người mà cậu biết trên phương diện cá nhân. Điều đó không có nghĩa là cậu đã không đến dự nhiều đám tang, vì chỉ đơn giản là sống trong một ngôi làng ninja đòi hỏi phải tham dự ít nhất một chục người trong số họ mỗi năm, nhưng thường thì họ dành cho những Jōnin hoặc ANBU Black Ops xa lạ đã mất mạng. trong khi thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm.

Tất nhiên, người ta cho rằng sẽ có một buổi lễ hoành tráng cho gia tộc của cậu sau vụ diệt tộc cướp đi tất cả những người cậu biết và yêu thích. Nhưng, thành thật mà nói, Sasuke hoàn toàn không nhớ được. Một trong những nhà trị liệu của cậu giải thích rằng tâm trí cậu đã kìm nén ký ức hoặc điều gì đó.

Và cậu ổn với điều đó.

Từng hàng ninja và dân thường mặc đồ đen từ đầu đến chân tập trung trong một bãi tập trống, đối mặt với một quan tài đóng kín chứa đầy bất cứ thứ gì còn lại của cơ thể bị nghiền nát của Lee.

Sau vòng sơ loại (sau khi Naruto kết thúc và giành chiến thắng trong trận đấu của mình trước một chàng trai nào đó của Konoha mà Sasuke không nhận ra), các giám khảo đã hoãn thông báo về Kỳ thi thứ ba cho đến khi cái chết của Lee được tưởng niệm đúng cách. Mặc dù các giám khảo cảnh báo rằng cái chết là một hậu quả tiềm ẩn khi tham gia Kỳ thi Chūnin, Sasuke nghĩ rằng không ai thực sự mong đợi có bất kì người nào chết trong Khu rừng Tử thần. Trong các trận đấu một chọi một, cậu nghĩ rằng, một giám thị kỳ thi hoặc Jōnin thường sẽ bước vào trước khi bất kỳ cuộc chiến nào diễn ra quá xa.

Nhưng đó không phải là trường hợp của Lee. Gaara giết cậu ấy nhanh đến mức không có thời gian để bất cứ ai chen vào.

Sasuke đã biết ngay từ đầu rằng Lee đã gặp bất lợi, dựa trên những gì cậu đã tiết lộ với Sasuke khi họ còn ở trong rừng. Rõ ràng, trước khi gặp Đội Bảy, họ đã phải đối mặt với một "đám thây ma" như Lee đã nói (mà Sasuke suy luận rằng đó có lẽ chỉ là những ninja mắc căn bệnh kỳ lạ của Orochimaru) sau đó là cuộc chiến với chính đội của Gaara. Có lẽ Gaara đã trải qua cảm giác người thân bị giết hại? Hoặc có thể cậu ta chỉ đơn giản là một trong những người thích phá hủy cuộc sống của những người xung quanh?

Sasuke nắm tay thành nắm đấm và nghiến răng, suy nghĩ của cậu theo bản năng hướng về phía anh trai cậu. Cách duy nhất để vươn lên đỉnh cao trong một thế giới như thế này là trở nên mạnh mẽ hơn những kẻ săn mồi của bạn - hoặc thậm chí là "trở thành chính mình". Dấu vết trên cổ của cậu nổi lên như trêu ngươi và cậu bắt đầu thấy đỏ.

Bình tĩnh nào. Sasuke thở ra một cách chậm rãi qua mũi mà cậu không nhận ra là mình đang kìm nén, giảm bớt phần nào căng thẳng trong lồng ngực. cậu đang ở trong một đám tang. Bây giờ là lúc phải bày tỏ sự kính trọng và cậu nên bỏ qua những suy nghĩ trả thù. Cậu cần một thứ gì đó làm nền tảng cho bản thân để giữ cho những suy nghĩ của cậu không bị lạc lối.

Dù vậy thì Sakura đã ở đâu?

Sasuke đã không nhìn thấy đồng đội nữ của mình một lần nào kể từ khi Anko kéo cô đi khỏi tòa tháp. Có tin đồn rằng đã có một đợt bùng phát tại bệnh viện mà chỉ cô có thể giúp đỡ và bạn của cô, Ino, đã mắc phải căn bệnh này. Có thể sự bùng phát là một tai nạn. Nhưng phần hiếu chiến của cậu nói ngược lại - rằng điều này có thể liên quan đến căn bệnh mà họ gặp phải trong rừng.

Mặc dù cảm thấy có chút tự hào vì chuyên môn y khoa tiên tiến của cô, Sasuke vẫn bực mình về cách mà cấp trên của làng đối xử với Sakura. Bởi vì cô quá thông minh để được rút khỏi khóa đào tạo ninja của mình khi còn nhỏ như vậy. Nếu một ngày nào đó hai người họ trở thành ANBU, tốt hơn hết là cô nên thăng cấp hơn là sắp xếp hợp lý vào lực lượng lao động ( ý nói việc cô chỉ ở làng chữa bệnh).

Nhưng Sasuke có cảm giác Sakura không nghĩ về điều đó ngay bây giờ.

Đó là một ngày tương đối đẹp - mặt trời ló dạng, cỏ lác đác, và một làn gió nhẹ cuốn vào những sợi tóc và những sợi tóc buông xõa. Sasuke đứng giữa những tân binh khác với Naruto ở bên trái, đôi mắt sáng và những chiếc gai tóc vàng lộ ra trên nền quần áo tối màu. Kakashi vẫn không được nhìn thấy. Có một chút ngạc nhiên là bản thân Gaara cũng có mặt, đứng cách xa ở một bên nào đó và được bao quanh bởi các đồng đội của cậu ta, những người đó vây quanh cậu ta một cách bảo vệ như vệ sĩ. Bề ngoài không ai trừng phạt các ninja Suna, nhưng có nhiều khoảng trống bao quanh họ ở mọi phía.

Sasuke đã không tìm thấy Sakura cho đến khi kết thúc buổi lễ, khi các cá nhân được chào đón đứng trước quan tài và bày tỏ sự kính trọng riêng tư của họ. Anh phát hiện cô ở gần phía trước mặc một chiếc váy đen giản dị, mái tóc hồng nhạt buộc ra sau. Cô đứng giữa một đám đông những người lớn mà cậu coi là nhân viên y tế.

Cô quay người rời khỏi buổi lễ mà không liếc nhìn ngược lại ngay khi quay lại, mái tóc hồng bồng bềnh khuất tầm nhìn giữa đám đông. Cậu thoáng nhìn thấy gương mặt của cô khi cô rời đi và nhận thấy mắt cô đỏ và sưng lên, da nhợt nhạt hơn bình thường và cơ thể rũ rượi vì kiệt sức. Và cậu cảm thấy bản thân đang thôi thúc kiên quyết phải làm một điều gì đó .

Nhưng, cậu đã giữ yên vị trí của mình, xếp hàng chờ đợi đến lượt để bày tỏ sự kính trọng cuối cùng của cậu đối với Lee, và để Sakura đau buồn trong lặng lẽ. Cậu sẽ tìm cách để cải thiện tâm trạng của cô sau đó. Có thể là... đề nghị đào tạo cùng nhau? Hoặc có thể là tặng hoa cho cô ấy?

Không, hoa là một ý tưởng kinh khủng. Điều đó có thể khiến cô nhớ đến cô gái Yamanaka - người cũng có thể đã chết, theo tất cả những gì mà cậu biết - và cô ấy có một cửa hàng hoa của gia đình.

Thế quái nào mà cậu lại nghĩ đến việc tặng hoa cho cô ấy vậy? một giọng nói nũng nịu cất lên khiến da cậu nổi gai ốc và tim cậu như lỡ nhịp. Sasuke chưa bao giờ mua hoa cho bất kỳ ai trong đời (ngoại trừ mẹ cậu vào ngày sinh nhật của bà - nhưng thực sự, Itachi là người đã mua cho mẹ cậu nhưng cũng coi là có phần của cậu).

Và cậu nghĩ cậu là ai để nghĩ rằng cậu có thể làm cho cô ấy (Sakura) hạnh phúc hơn? Khỉ thật, Sasuke thậm chí không biết bắt đầu từ đâu để khiến bản thân hạnh phúc.

Điều gì đã xảy ra với cậu? Có lẽ đó là bởi vì cậu hiểu được nỗi đau khi mất đi một người quan trọng. Hoặc bởi vì cậu hiểu cô về tổng thể (ít nhất, cậu hy vọng mình đã làm vậy). Hoặc có thể, chỉ có thể, đó là bởi vì cậu là một diễn viên tồi tệ.

Bạn thấy đấy, Sasuke sắp nhận ra rằng nếu cậu làm theo cách của mình, cậu sẽ chấm dứt mối quan hệ giả tạo vớ vẩn này. Nó khó hiểu như địa ngục. Bởi vì khi Sakura làm những hành động tình cảm, như ôm, đỏ mặt khi ở với cậu hoặc hôn lên má cậu (điều mà cậu đã nghĩ về nhiều hơn những gì cậu từng thừa nhận), cậu không thể biết đó là thật hay chỉ là một hành động khó chịu nào đó mà cậu không dám thừa nhận.

Nhưng liệu cậu có muốn có một mối quan hệ thực sự với cô ấy không? Cậu không thực sự chắc chắn. Tất cả những gì cậu biết là cậu cảm thấy an toàn mỗi khi cô ở gần, cậu khao khát được chạm vào cô, và cậu không thể chịu đựng được ý nghĩ khi cô đau đớn hay ở bên ai khác. Như tên bạn trai cũ chết tiệt của cô. Nhưng không phải cậu định bảo cô từ bỏ ý định trả thù của mình, bởi vì điều đó hoàn toàn là thiếu tế nhị.

Vì vậy, nếu cô muốn trả thù kẻ mất trí mà cô "được cho là" yêu, thì hãy cứ như vậy. Nhưng nó sẽ không ngăn Sasuke theo đuổi một thứ gì đó ít khó hiểu hơn.

" Tôi để cô ấy cho cậu chăm sóc, Sasuke-kun."

Rock Lee không cần phải nói với cậu hai lần.

Sakura xông qua cửa trước của cô, đóng sầm cửa lại rất mạnh đến nỗi chân tường của ngôi nhà rung chuyển.

"Trời ạ!" một giọng nói phát ra từ trong bếp. Đầu Mebuki quay lại, đôi mắt mở to vì bối rối và mái tóc ngắn màu nâu xõa vào mặt.

"Nếu con phá hủy ngôi nhà, tiền sửa chữa sẽ đến từ túi của con, nhóc ạ," bài giảng của Kizashi vang lên từ phòng khách.

Sakura đứng thẫn thờ trên hành lang, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở nặng nhọc. Cô bị tê liệt vì đau buồn và sốc trước những sự kiện trong ngày, nhưng vẫn đủ nhạy bén để ghi nhớ một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng cần phải hoàn thành.

"Thế nào ... Các kỳ thi diễn ra như thế nào?" Mebuki thận trọng thăm dò, có lẽ để ý đến đôi má đẫm lệ và đôi mắt hoang dại của Sakura. "Nó-"

Nhưng Sakura không muốn nói lúc này. Cô có lẽ không thể ngay cả khi cô muốn. Tâm trí cô là một mớ hỗn độn căng thẳng và hoảng loạn. Và cô quyết tâm ngăn chặn cuộc sống của mình trở thành một thảm họa hơn những gì đã xảy ra.

Các triệu chứng bệnh của Ino không có bất kì biểu hiện nào cho đến khi nhóm của cô đến tòa tháp, theo các nhân viên y tế gặp cô đầu tiên, và từ đó cô được đưa đến bệnh viện. Tại thời điểm đó, Đội Mười đã tìm cho mình một cặp cuộn Địa và Thiên, và vì vậy Shikamaru và Chōji đã tiến vào vòng tiếp theo trong khi Ino đang vội vã đi chữa trị, cùng với mười người tham gia kỳ thi bị nhiễm bệnh khác vẫn chưa chết.

Không có bệnh viện nào an toàn cho họ. Cho đến khi Sakura đến, đó là.

Sakura đã chỉ cho một số bác sĩ và bác sĩ phẫu thuật tiên tiến hơn cách xác định chính xác và tiêu diệt ký sinh trùng theo cách thủ công, mà họ đã dễ dàng nắm bắt được. Trong khi đó, cô hướng dẫn các nhân viên bệnh viện khác sử dụng thuốc giảm đau và thuốc chống viêm. Một khi họ đã có một hệ thống khảng thể tốt, đội ngũ ninja y tế đã đồng loạt tấn công căn bệnh này. Ba trong số mười một bệnh nhân, cơ thể đã không thể chịu được khi Sakura đến, đã không đến kịp. Nhưng tám người còn lại phản ứng thuận lợi với phương pháp của Sakura và được cứu. Ino là một trong những người may mắn.

Vì căn bệnh quá xa lạ và chưa từng được biết đến, mặc dù đã có cách chữa trị rõ ràng, nhưng kết quả lâu dài của nó thường không được biết đến. Thật khó để nói cuộc sống của những người sống sót sẽ như thế nào, hoặc liệu căn bệnh này có tái phát trở lại trong họ hay không. Nhưng ít nhất họ còn sống.

Nói như vậy, Sakura đã bị chấn động đến tận xương tủy khi nhìn thấy người bạn thân nhất của cô bị che phủ bởi những đốm đen tối, không có ôxy, làn da bên dưới - vốn thường rất rực rỡ - màu trắng ma quái, và mức chakra của cô ấy đang giảm dần ở mức thấp nguy hiểm. Ngay cả sau khi được cứu, Sakura vẫn cảm thấy phải chịu trách nhiệm về việc Ino suýt phải chết, vì đã làm biến mất khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, và có khả năng đặt dấu chấm hết sự nghiệp ninja trong tương lai của cô ấy. Vì vậy, Sakura hiện là một mớ hỗn độn, để nói rằng ít nhất. Và đó là ngay cả trước khi cô biết về việc của Lee.

Sakura xông vào hành lang và đi thang bộ lên tầng trên cùng một lúc, khiến cha mẹ cô đang há hốc mồm nhìn cô từ lối vào. Cô chạy xuống hành lang trên lầu, chỉ sau đó nhận ra rằng cô vẫn chưa tháo giày ống ra, và khi cô gần đến phòng của mình, chuẩn bị đảo ngược thuật thuật đã đóng chặt cửa của cô.

Nhưng cánh cửa đã mở.

Cô dừng lại trên đường đi của mình, tim đập thình thịch và đầu đập thình thịch, nỗi sợ hãi của cô đã được khẳng định. Rốt cuộc thì ai đó đã vào được phòng ngủ của cô khi cô đang ở trong rừng.

Sakura đẩy cửa bước qua, nửa ngờ rằng sẽ thấy căn phòng rách nát ở phía bên kia, nhưng thay vào đó, nó lại đẹp đẽ không tì vết - thực tế là còn sạch hơn cả lúc cô rời đi. Ván sàn bóng loáng, bộ sưu tập sách của cô xếp ngay ngắn trên bàn làm việc, không khí có mùi trong lành và mát mẻ, và cửa sổ hé mở để đón làn gió mát vào.

Tuy nhiên, khi kiểm tra kỹ hơn, Sakura nhận thấy kunai được gắn trên tường.

Vì vậy, những cái bẫy mà Sasuke giăng ra đã được giăng ra tại một thời điểm. Nhưng ai đã kích hoạt những cái bẫy đó? Và tại sao phòng của cô lại sạch sẽ như vậy?

Cô đi thẳng đến chỗ tủ quần áo của mình, gót chân chạm vào sàn gỗ cứng khi cô đi, và vặn vẹo mở ngăn kéo đựng đồ lót của mình.

Nó lúc đó trống rỗng.

Hai tay cô buông xuống hai bên, nắm chặt chất liệu của chiếc váy đen, đôi mắt mở to và lo lắng nhìn xung quanh. Cuốn sách du hành thời gian đã biến mất.

"E hèm."

Sakura nhảy và quay xung quanh để đối mặt với sự hiện diện của người ở ngưỡng cửa. Đó là Mebuki, mang theo một thùng đựng quần áo lớn, mím môi lo lắng. "Con có sao không, Sakura?" bà hỏi một cách chậm rãi.

Nhưng Sakura không thể tìm thấy giọng nói của cô nên cô chỉ nhìn lại.

Mebuki run rẩy bước vào phòng ngủ. "Gặp rắc rối với con trai?" bà đã cố gắng.

"Con chỉ...," Sakura nghẹn ngào, giọng cô đứt quãng. "Con chỉ cần ở một mình."

Mebuki gật đầu đầy hiểu biết. "Chắc chắn rồi, con yêu. Đây, mẹ sẽ để đồ giặt sạch sẽ bên giường của con," bà nói, sải bước vào và đặt giỏ xuống. "Mẹ đã dọn dẹp một chút khi con đi vắng, vì mẹ chắc rằng con có thể nói về căn phòng lộn xộn của mình." Mẹ cô làm bộ mặt liên quan đến tình trạng tương đối thảm hại mà căn phòng bình thường đang ở.

"Mẹ ... dọn dẹp?" Sakura hỏi, miệng há hốc, mắt chăm chú vào đống đồ đã được giặt sạch sẽ.

Mebuki đảo mắt đáp lại. " Đúng vậy , Sakura. Mẹ chắc rất vui vì con đã không khóa cửa một lần nữa vì nếu không nó sẽ là một chuồng lợn." Mẹ cô ra hiệu rời đi. "Bây giờ hãy nghỉ ngơi một chút. Bữa tối sẽ sẵn sàng trong một giờ nữa." Và rồi bà đi ra, nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng. Sakura chỉ nhìn chằm chằm và nhìn chằm chằm trong trạng thái xuất thần nặng nề.

Cô biết một sự thật rằng cô đã khóa cửa phòng ngủ trước kỳ thi Chūnin. Và mẹ cô không thể nào tự mình đi vào được, thông qua cánh cửa trói buộc bằng nhẫn thuật và mạng lưới cạm bẫy phức tạp do chính người thừa kế Uchiha giăng ra.

Sự tò mò nổi lên, Sakura tiến đến thùng đựng quần áo, tay cô run lên vì kiệt sức và lo lắng. Cô úp nó xuống sàn và bắt đầu tìm cuộn giấy. Cô thoáng thấy một tia sáng đỏ và chộp lấy nó.

Đó là đồ lót. Cuộn giấy ở dạng ngụy trang. Nhưng một chút bị co lại và nhăn nheo với một số sợi ren nhỏ bị bung ra dọc theo đường may.

Sakura thót cả bụng. Đây có phải là lý do khiến cuộn giấy du hành thời gian bị hỏng? Vì mẹ cô giặt nó ?

"Thật tốt đẹp biết bao. Khi được sống với cha mẹ của mình, đó là."

Cô sững người tại chỗ, chiếc quần lót tuột khỏi ngón tay và trở lại mớ quần áo sạch sẽ. Có ai đó đang đứng sau lưng cô, gần cánh cửa mà mẹ cô vừa đi ra. Và Sakura nhận ra đó là ai trước khi cô quay lại.

Sự hiện diện của chakra thật thấp hèn, lạnh thấu xương và quen thuộc một cách đáng sợ. Bởi vì cô đã gặp nó ba lần cho đến nay trong cuộc đời này - một lần trong Khu rừng chết chóc, một lần ở Vùng đất của Sóng và một lần trong con hẻm bỏ hoang nối Konoha với sân tập.

"Những người vẫn tìm kiếm bạn, ngay cả khi cô đã đi".

"Kabuto," Sakura rít lên, ném cho kẻ đột nhập một cái nhìn giết người qua vai cô. Tất nhiên từ lâu rồi. Thật là hợp lý khi một trong những người theo dõi cô lại là người được đánh giá cao bởi Orochimaru và hắn ta thay Orochimaru theo dõi cô. Khi nhìn lại, có vẻ rõ ràng là tại sao cô lại cảm nhận được những điểm tương đồng tinh tế giữa sự hiện diện và Tsunade ngay lần đầu tiên cô gặp nó - cả hai đều là những tinh hoa y học. Chính chakra y học của hắn đã khiến cô nhớ đến Tsunade trước đây - mặc dù thực sự là một sự bắt chước nhạt nhòa và bẩn thỉu của nó.

"A, ngươi biết ta?" hắn hỏi với vẻ quan tâm nhẹ nhàng, đẩy cặp kính tròn lên sống mũi. Sakura nhăn mặt vì kinh tởm khi nhìn thấy anh - mái tóc bạch kim, hóa trang thành ninja Konoha và tất cả.

"Ngươi đã từng ở đây rồi phải không?" cô gầm gừ đáp lại. Hắn liệu có phải là người ban đầu đột nhập vào phòng cô và vô hiệu tất cả bẫy không?

Hắn nhếch mép. "Không phải ở trong cơ thể. Tất nhiên là tôi đang bận thi với cô," hắn trả lời một cách khó hiểu. "Nhưng phải, tôi đã sắp xếp để khám xét căn phòng này. Có sức mạnh như vậy ở độ tuổi của cô là ... bất thường nhất. Và với tất cả những cái bẫy ở đây, có vẻ như cô đang che giấu điều gì đó."

Sakura nghiến chặt hàm, đột nhiên nhận thức được bộ đồ lót màu đỏ dưới chân mình. Hắn ta có biết về cuộn giấy du hành thời gian không? Hay hắn chỉ đang làm rối cô? Bởi vì nếu hắn biết về cuộn giấy, tại sao hắn hoặc bất kỳ thuộc hạ khác của Orochimaru không lấy nó? Hay phá hủy nó?

"Ngươi đang làm gì ở đây?" cô hỏi thẳng thừng, ước gì cô có thể tạo thêm niềm tin và sự dữ dội vào giọng điệu của mình. Nhưng cô đã quá kiệt quệ về thể chất và tình thần.

Kabuto bật cười và đó là một âm thanh mềm như nhung. "Tôi đến đây để chúc mừng cô đã cứu những đối thủ cạnh tranh không may của chúng tôi khỏi đại dịch tàn khốc đó . Đây không phải là một căn bệnh dễ chữa. Tôi biết vì tôi đã tạo ra nó."

Sakura thực sự đang run lên vì giận dữ. Cô hiện muốn mình bóp nghẹt con rắn đeo kính, tóc bạc đó. Hắn ta đã suýt giết Ino. Và rất nhiều người tham gia vô tội khác. Nhưng mọi nỗ lực chiến đấu đều vô ích. Cô không có khả năng để chiến đấu. Và cô có linh cảm rằng dù sao thì hắn ta cũng không có ý định chiến đấu với cô ở đây.

"Và điều đó có nghĩa là... cái xác trong con hẻm...," cô nghĩ lớn, đôi mắt đảo qua với sự nhận ra.

Kabuto gật đầu. "Căn bệnh đang trong giai đoạn đầu của nó phát triển vào thời điểm đó," anh kết thúc. "Một cuộc thử nghiệm thất bại. Nhưng nó đã tiến triển một cách đáng kinh ngạc, như tôi chắc rằng cô đã nhận thấy. Bây giờ, tôi tin rằng, sau vụ tai nạn ban đầu, các nạn nhân chỉ có một hoặc hai giờ trước khi nó lan ra toàn bộ cơ thể của họ."

Cô nghiến răng và nheo mắt. Đúng là một người đàn ông bệnh hoạn. Hắn ta và Orochimaru thực sự đang thử cô, phải không? Cô biết Orochimaru đã nhận ra và bị cuốn hút bởi khả năng bất thường của cô và Kabuto rõ ràng cũng có tâm tư đó. Tất cả chỉ là một trò chơi đối với họ? Giết người không thương tiếc chỉ vì muốn vượt qua giới hạn của cô?

Trong nháy mắt, Kabuto bước nhanh và cao ngất ngưởng trên người cô. Tay Sakura ngứa ngáy khi tìm chiếc túi đựng vũ khí gắn chặt vào chân bên dưới lớp váy đen của cô, nhưng hắn đã bắt lấy cổ tay cô trước khi ngón tay cô chạm tới. "Trái tim báo thù là thứ dễ bị thao túng nhất, cô biết đấy," hắn thì thào trôi chảy, đôi mắt đen của hắn khóa chặt vào mắt cô. Sakura có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch bên tai mình. "Ngoại trừ trong những trường hợp hiếm hoi."

Những chiếc lá bắt đầu xoay tròn dưới chân họ, bao vây Kabuto trong một cái phễu gió nhỏ.

"Cô sẽ làm gì tiếp theo đây, Sakura?"

Và cùng với đó, hắn ta biến mất.

Sakura đứng sững tại chỗ trong một lúc lâu, chân tay cô run rẩy không kiểm soát được, trước khi khuỵu xuống bên cạnh đống quần áo đã bỏ đi. Từng phút trôi qua và cô chỉ ngồi đó, không chớp mắt, trong khi những lời chia tay của Kabuto vang vọng trong hộp sọ của cô.

Cô sẽ làm gì tiếp theo?

Cuộc sống này là một mớ hỗn độn vô vọng. Cô đã thực hiện sứ mệnh này với mục tiêu xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Nhưng thay vào đó, cô đã tạo ra điều ngược lại.

Bây giờ cô đã bị loại khỏi Kỳ thi Chūnin, bất kỳ cơ hội nào để dễ dàng đạt được danh tiếng cao trong làng đều không còn nữa. Ino hiện đang nằm trong bệnh viện, được tiêm thuốc an thần, hầu như không còn sống, và có thể bị tổn thương vĩnh viễn, bằng cách này hay cách khác. Lee đã chết. Sasuke bị nguyền rủa. Orochimaru đang theo dõi cô, cử Kabuto theo dõi cô thay hắn. Và cuộn giấy đã bị hỏng.

Một tiếng nấc nghẹn ngào khó thở thoát ra khỏi môi cô. Cô có thể làm gì bây giờ không?

Bữa tối là một chuyện thầm lặng. Rất may, Mebuki và Kizashi đã không ép buộc Sakura phải tiết lộ những suy nghĩ riêng tư của mình.

Cô ngây người nhìn đĩa của mình qua đôi mắt khô và đau, suy nghĩ xem liệu cô có chỉ dẫn bố mẹ cô đi trốn vì họ không còn an toàn ở đây nữa. Nhưng nếu Orochimaru thực sự muốn giết họ, thì liệu họ có đang ở đây không? Những gì họ cần là vệ sĩ - ít nhất là ANBU - mặc dù theo như Orochimaru lo ngại, họ có thể cần một đội quân như vậy.

Có tiếng gõ cửa.

" Tên quỷ nào sẽ ghé vào giờ ăn tối ?" Mebuki cáu kỉnh, đứng dậy khỏi ghế và đập đũa xuống, mọi thôi thúc muốn duy trì bầu không khí yên tĩnh tan biến. Kizashi chỉ càu nhàu, không có động tĩnh gì để đi theo vợ ra cửa.

Sakura đứng dậy và rón rén đuổi theo Mebuki trên hành lang, bàn tay đeo găng của cô lướt trên bao đựng vũ khí. Nếu Kabuto, hoặc bất kỳ kẻ bệnh hoạn nào khác quay lại khủng bố cô, họ sẽ ước rằng họ sẽ không bao giờ được sinh ra nếu họ đến bất cứ nơi nào gần mẹ của cô.

Mebuki xoay tay cầm và mở tung cánh cửa. Sakura giật mình khi nhìn thấy ở phía bên kia của ngưỡng cửa. Anko và Ibiki đang cao ngất trên khung cửa.

"Haruno," Anko nói, đôi mắt xám xuyên thấu nhìn Sakura. "Chúng ta phải di chuyển."

Cô há hốc mồm. "Cái gì? Tại sao?" cô hét lên.

"Mệnh lệnh của Hokage," Ibiki cất lên trong giọng điệu trầm khàn của mình. Mebuki đang mở to mắt nhìn giữa họ.

Không một lần nữa. Sakura chắc chắn không có hứng thú khi bị kéo đến Tháp Hokage vì một lý do sai lầm nào đó vào lúc này. "Chính xác là vấn đề gì?" cô hỏi, môi cong lên.

"Đến đấu trường kỳ thi sơ bộ. Để thông báo về Kỳ thi thứ ba," Anko châm biếm đáp lại.

"Có vấn đề gì nếu tôi ở đó?" Sakura nhướng mày bối rối hỏi. "Tôi đã bỏ qua vòng sơ loại nên bị loại." Các giám khảo kỳ thi trao đổi một cái nhìn. "... Đúng?" Cô nhắc nhở, hy vọng rằng họ có thể không đồng ý với cô.

Ibiki hắng giọng. "Số lượng người tham gia không đồng đều sẽ tiến tới Kỳ thi thứ ba, vì vậy chúng tôi có chỗ cho một kỳ thi nữa. Kỳ thi này diễn ra dưới hình thức đấu một chọi một, em thấy đấy."

Sakura tim đập mạnh.

Anko đảo mắt. "Và nếu tôi hoàn toàn thành thật với em, đó thậm chí không phải là những gì, mà đây là về vấn đề này. Em là một kẻ háo sắc, nhóc. Hokage nghĩ rằng em sẽ là một điểm thu hút khá lớn cho các đại biểu quốc tế."

"Kỳ thi Chūnin không chỉ là một cuộc thi mà còn là một điểm thu hút khách du lịch," Ibiki nói thêm, trong khi Sakura chiến đấu để giữ vẻ mặt thẳng thắn. "Và cho em một cơ hội nữa là điều ít nhất làng có thể làm để đền đáp những nỗ lực của em tại bệnh viện."

Người phụ nữ tóc đen chặc lưỡi. "Về cơ bản những gì anh ta đang nói là, em là một kẻ hám tiền. Và là một đứa trẻ ngoan. Bây giờ thì nhanh lên."

Sakura không thể tin được. Cô đã được đặc cách thi Kỳ thi thứ ba.

Việc cô đến đấu trường kèm theo những lời xì xào và những cái nhìn tò mò từ các đối thủ khác, sensei, giám khảo và khán giả. Rất đông khán giả đã tập trung xung quanh để nghe thông báo về các trận đấu cuối cùng. Nhiều khán giả, giống như Sakura, vẫn mặc trang phục đen đến từ đám tang trước đó ngày hôm đó. Anko và Ibiki gia nhập Hokage trước đám đông, người có vẻ như đang bắt đầu cho bài phát biểu giới thiệu của mình.

Các đối thủ cạnh tranh đã được tập hợp gần phía trước - tổng cộng có 11 người trong số họ. Cơ thể Sakura tự động di chuyển. Đầu óc cô tê liệt vì vận động quá sức nhưng bằng cách nào đó cô vẫn tiếp tục được. Ngay cả khi cô phải gánh nặng vì bộ đồ lót màu đỏ trong túi đựng vũ khí.

"Sakura-Chan!" Naruto gần như hét lên từ vị trí của mình ở phía trước, khiến tất cả những ai chưa chú ý đến cô đều quay về hướng của cô. "cậu vẫn đang trong kỳ thi ?!"

Tuyệt quá. Sakura cúi đầu, mắt tập trung vào gấu váy đen và những mũi giày của cô khi cô tiến về phía trước. Nhưng cô bị dừng lại khi có ai đó chặn đường cô .

Sasuke đột nhiên đứng ngay trước mặt cô, mặc trang phục tang lễ màu đen, và quan sát cô bằng cái nhìn xuyên thấu. Làn da của cậu trông thậm chí còn trắng hơn bình thường, tương phản với quần áo, mái tóc và đôi mắt sẫm màu của cậu, và có điều gì đó về khuôn mặt cậu, như là đóng băng tại chỗ, dán chặt vào và đọc cô, khiến Sakura cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô đưa mắt ra xa vì sợ để cậu nhìn thấy quá nhiều. Bây giờ, trước ít nhất năm mươi cặp mắt quan sát, không phải lúc để thăm dò những vết thương mới lành. Và Sasuke có một cách để làm điều đó bằng cách thỉnh thoảng nhìn vào cô.

Nhưng thay vì để cô một mình, Sasuke lại với lấy Sakura và đặt một lòng bàn tay vào gốc cột sống của cô, đẩy cô về phía trước đối với các đối thủ khác. Cô tiếp tục sải bước với cậu, quá choáng váng để đặt câu hỏi về hành động của cậu.

"Sakura-chan," Naruto lặp lại với giọng trầm hơn khi họ đến gần. "Cậu -"

Nhưng cậu bị cắt ngang ngay khi bài phát biểu của Sarutobi bắt đầu. Thay vào đó, Naruto cau mày, huých nhẹ vào Sakura, và quay lại đối mặt với trưởng làng và các cố vấn Jōnin đi cùng của ông.

Hokage đã giải thích rằng những lời mời đến các quốc gia khác cần khoảng một tháng để được nhận và thực hiện, điều này giúp những người tham gia có nhiều thời gian để chuẩn bị và học các kỹ thuật mới cho Kỳ thi thứ ba. Đôi mắt của Sakura đảo qua những người tham gia của cô trong suốt bài phát biểu, lướt qua Neji, người có vẻ trang trọng và xa cách hơn những gì cô từng thấy ở cậu. Và sau đó, trước sự kinh hãi của mình, cô phát hiện ra Kabuto đang đứng ở đầu đối diện của hàng đối thủ, nhìn chằm chằm vào Sarutobi một cách kiên quyết về phía trước.

Hắn không bỏ qua vòng sơ loại như kiếp trước của cô. Trên thực tế, hắn thậm chí đã tiến đến vòng cuối cùng của kỳ thi.

Điều đó có nghĩa là ... Orochimaru phải có một số mục đích lớn hơn để hắn ta cạnh tranh.

Tim Sakura bắt đầu loạn nhịp. Cô có nên lên tiếng về việc hắn ta ở đây không? Sẽ có ích khi làm điều đó? Mối đe dọa lờ mờ của hắn đang lơ lửng trong không khí và cô hoàn toàn biết, chắc chắn rằng nếu cô tấn công hắn ta, một điều gì đó thảm khốc chắc chắn sẽ xảy ra. Liệu hắn, hay Orochimaru, sẽ giết gia đình cô? Lây nhiễm bệnh cho nhiều bạn bè của cô hơn? Và kiểm soát Sasuke?

Đôi mắt của cô hướng về người đồng đội tóc đen của mình, người đang nghiến chặt hàm để chờ đợi tiết lộ về trận đấu. Cậu cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cô và bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày thắc mắc.

Trái tim báo thù là thứ dễ bị thao túng nhất, cô biết đấy.

"Mọi người nghe đây!"

Giọng nói bùng nổ của Anko cắt ngang sự xuất thần của Sakura và cô quay về phía trước nơi Anko đứng.

"Tôi muốn mỗi người chọn một tờ giấy duy nhất từ ​​cái lọ này, nghe tôi nói không? Một tờ giấy. " Cô ấy vẫy quanh chiếc lọ để tìm biện pháp tốt trước khi tiến đến hàng đối thủ cạnh tranh.

Sakura với tay vào khi đến lượt và rút ra một tờ giấy vuông, số Chín. Cô nhận thấy Sasuke đang liếc qua vai cô và vì vậy cô cũng liếc trộm cậu. Tám. Họ trao đổi ánh mắt với nhau trước khi quay sang Naruto, nhưng cậu ấy cũng đang trong một cuộc trao đổi tương tự với Hinata, người đang đứng bên phải cậu ấy.

Tiếp theo, Anko yêu cầu tất cả họ đọc to con số của họ trong khi Ibiki tức giận viết vội kết quả vào sổ nhớ tạm. Khi số cuối cùng được gọi, anh gật đầu với Hokage trước khi nói chuyện với cả nhóm. "Vì có rất nhiều người trong số các bạn ở đây hôm nay, tôi sẽ đọc to kết quả," anh ta tuyên bố trước khi nhìn lại ghi chú của mình. "Trận đấu đầu tiên sẽ là: Shino Aburame đấu với Temari!"

Đám đông lầm bầm sợ hãi.

"Trận thứ hai: Hinata Hyūga đấu với Kankuro!"

Nhiều tiếng lẩm bẩm hơn và tiếng chửi bới của Naruto xảy ra sau đó.

"Trận đấu thứ ba: Haku Yuki đấu với Naruto Uzumaki!"

Sự bàn tán tăng lên một chút ở điều này. Đến giờ, có lẽ nhiều người đã nghe nói về thần đồng Kirigakure. Để cậu ấy đối đầu với tân binh khó đoán nhất của Konoha chắc chắn sẽ là một trận chiến thú vị. Sakura mỉm cười và nhìn Naruto giơ ngón tay cái lên cho đối thủ sắp trở thành của mình.

"Trận đấu thứ tư: Neji Hyūga đấu với Sasuke Uchiha!"

Một tiếng thở hổn hển quét qua đấu trường. Một cuộc đụng độ như thế này, giữa các thành viên của hai gia tộc danh giá nhất của Konoha, là một điểm nhấn được đảm bảo. Sakura nhìn Sasuke gật đầu và tự cười một mình, có lẽ là người hào hứng với cuộc chiến hơn bất kỳ ai khác ở xung quanh.

"Trận thứ năm: Sakura Haruno đấu với Yakushi Kabuto!"

...Tất nhiên.

Sakura khô cổ họng và bụng quặn lại. Tỷ lệ cược là gì...? Không đời nào Orochimaru có thể lên kế hoạch cho việc này, phải không?

Đấu trường im lặng ngoài tiếng thì thầm khẳng định kỳ quặc. Sakura thực sự có tiếng tăm trong làng - một người bị che đậy trong bí ẩn, cô nghĩ vậy. Và bản thân Kabuto là một người khá bí ẩn.

"Cậu có biết anh ta không, Sakura-chan?" Naruto tò mò hỏi, đôi mắt đảo qua giữa cô và đối thủ của cô trong tương lai, người vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, đẩy kính lên sống mũi, tay che khuất khuôn mặt.

Cô nhún vai, cởi bỏ lớp mặt nạ thờ ơ, bất chấp những cảm xúc xung đột gay gắt của mình. Sasuke dường như đang nhìn chằm chằm vào Kabuto, phân tích hắn từ đầu đến chân. "Anh ta lớn hơn, nhưng trông không nhiều," cậu lầm bầm.

"Ừ," cô trả lời thẳng thừng và từ chối nhìn vào ánh mắt cậu, một nỗi sợ hãi nặng nề đọng lại trong lòng cô.

"Trận đấu thứ sáu: Gaara đấu với Shikamaru Nara!"

Lại có một tràng tiếng thì thầm đầy lôi cuốn khác, gần như bị át đi bởi tiếng rên rỉ bực tức của Shikamaru. Tiếp theo, Hokage đưa ra những nhận xét cuối cùng, trả lời một số câu hỏi và chúc họ may mắn, do đó kết thúc kỳ thi thứ ba. Mọi người bắt đầu giải tỏa, hầu hết các đối thủ đang trò chuyện sôi nổi với đồng đội và sensei của họ.

"Thật là tệ khi không có thầy Kakashi ở đây," Naruto nói. "Nhưng nếu chúng ta còn cả tháng cho đến khi đánh nhau, thầy ấy không có lý do gì để không quay lại đây vào lúc đó!"

Sasuke càu nhàu đồng ý nhưng Sakura vẫn im lặng, thậm chí không nở một nụ cười gượng gạo. Naruto nhận thấy.

"Hãy cho tớ biết nếu cậu cần bất cứ điều gì, Sakura-chan," Naruto ân cần đề nghị, vẻ mặt dịu lại khi cậu đến gần cô. "Lee là một người tuyệt vời." Cậu vỗ vai cô.

Cô gật đầu và đảo mắt lên để bắt gặp ánh mắt cậu. Lee... Cô hầu như không có cơ hội để xử lý cái chết của cậu với mọi thứ khác đang diễn ra. "Cảm ơn," cô cố gắng trả lời một cách nhẹ nhàng. Giá mà đau buồn vì mất đi người bạn thân yêu là vấn đề duy nhất của cô. Chỉ điều đó thôi cũng đủ làm cô mệt rồi.

Naruto đề nghị cậu sẽ chiêu đãi đồng đội một bữa ăn nhẹ buổi tối muộn để ăn mừng (tất nhiên là ramen) nhưng Sakura lắc đầu. Mặc dù Sasuke có vẻ hơi mâu thuẫn về điều đó, nhưng cậu cũng lịch sự từ chối. Naruto chấp nhận lời từ chối một cách khá tự nhiên, có lẽ bởi vì cậu biết Sakura không cảm thấy chính mình và Sasuke sẽ bị ảnh hưởng bởi những điều này. "Vậy là tốt rồi, cuối tuần này chúng ta có thể đi!" cậu tuyên bố trước khi ôm Sakura, đấm vào tay Sasuke, và phóng đi sau khi các thành viên của Đội Tám, những người đang tìm đường đến lối ra của đấu trường.

Sakura bắt gặp Neji và Tenten rời đi cùng nhau, khoác vai nhau. Có vẻ như Gai-sensei vẫn đi. Thầy ấy đã biết chuyện của Lee chưa? Ngực cô thắt lại một cách đau đớn.

"Cậu không ổn," Sasuke nói.

Cậu đang đứng bên cạnh cô, nhìn đám đông ít đi với đôi tay đút vào túi quần đen. "Ino ...?" cậu nói thêm, giọng nói của cậu nhỏ đi. Cô cảm thấy mắt cậu chuyển hướng về phía cô.

"Cậu ấy còn sống."

"Ah."

Không rời ánh mắt, Sakura mơ hồ tự hỏi liệu cô có thể tâm sự với Sasuke về Kabuto hay không. Hiện giờ cô không chắc mình đang ở trong trạng thái thích hợp để nói lên chút nào - ngay cả với chính bản thân mình. Một khi cú sốc tinh thần của cô lắng xuống và suy nghĩ được giải tỏa, và có thể sau một đêm ngon giấc (nếu cô có thể ngủ được), cô sẽ lên kế hoạch cho hành động tiếp theo của mình. Nhưng lúc này cô cảm thấy quá mệt mỏi.

Sasuke chắc chắn sẽ muốn biết về việc Kabuto đột nhập vào phòng ngủ của cô. Nhưng vấn đề là thông tin đó sẽ khuấy động cậu như thế nào. Cậu đã bốc đồng và hấp tấp khi tìm kiếm quả báo. Và không có ý nghĩa gì khi làm việc với cậu; cô không muốn làm cậu phát điên vì những vấn đề của cô .

Một người điên, cụ thể là cô, vậy là đủ.

Cô sẽ làm gì tiếp theo?

Trái tim báo thù...

"Tôi/Tớ cần nói với cậu một điều."

Sakura nhảy dựng lên khi câu nói thoát ra khỏi môi cô bởi vì, vào đúng thời điểm đó, Sasuke cũng nói điều đó.

Hai người họ lơ đãng đi về phía nơi mà họ thường tập luyện cùng nhau. Mặt trời bắt đầu lặn, vẽ nên bầu trời với những sắc độ dịu nhẹ, ấm áp, những dấu vết đầu tiên của màn đêm len lỏi dọc theo vùng ngoại vi. Không khí lúc này lạnh hơn và tiếng dế kêu râm ran trong đám cỏ rậm trải dọc con đường xuyên rừng nối từ làng đến bãi tập.

Tim Sakura đập thình thịch bên tai và cô thường xuyên liếc nhìn đồng đội của mình. Cậu có vẻ hài lòng với sự im lặng, và thành thật mà nói, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu không hỏi cô cảm thấy thế nào vì điều đó có lẽ sẽ khiến cô rơi nước mắt. Nhưng cô không chắc liệu cậu có đợi cô nói trước hay không. Và cô thà kéo dài lượt của mình càng lâu càng tốt.

"Cậu muốn nói với mình điều gì?" cô hỏi một cách thận trọng, nhìn cậu ngẩng đầu lên khi cô nói với cậu. Cô cũng không thể không chú ý đến ánh hoàng hôn đang lướt qua đôi mắt đen của cậu và cách nhìn của cậu rất ngoạn mục đối với cô, ngay cả bây giờ. Cô cũng nhận ra rằng mái tóc của cô vẫn được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa lộn xộn và khuôn mặt của chính cô có lẽ còn lâu mới ngoạn mục như cách cô nghi ngờ rằng nó phản chiếu chiến trường cảm xúc bên trong cô.

Cậu mở miệng rồi lại ngậm lại, do dự không hiểu vì sao. "Chắc chắn rồi," cuối cùng cậu trả lời trước khi dừng lại một lúc lâu. Sakura nhìn cậu đầy mong đợi trong khi cậu nhíu mày và hít một hơi. "Nhìn này. Tôi không thể bảo vệ cậu đúng cách ngay bây giờ," cậu nói đột ngột.

"Từ cái gì?" cô hỏi mà không biết cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu.

Cậu phớt lờ câu hỏi của cô. "Có quá nhiều điều xảy ra. Cậu đang ... dần trở nên khó hiểu."

Có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng cô. Sakura biết lúc này cô đang là một mớ hỗn độn. Heck, cô hầu như không có ý nghĩa gì với bản thân . Thật không công bằng khi một người như Sasuke, người luôn hết lòng bảo vệ cô, lại bị căng thẳng vì những điều mà cậu không hiểu và cả hai đều không thể kiểm soát.

"Xin lỗi," cô nói nhỏ.

Cậu không trả lời và họ tiếp tục bước đi, tâm trí Sakura quay cuồng. Đó là nó ? Có phải cậu chỉ đang cố nói với cô điều mà cô đã nghi ngờ: rằng cô là một thảm họa?

Sau khi cuộc trò chuyện hụt hẫng tột độ, và ngay khi Sakura bắt đầu tự hỏi liệu cậu có chờ cô đổi chủ đề hay không, cậu nói, "Mẹ tôi hẳn sẽ thích cậu."

Lông mày Sakura nhướng lên vì ngạc nhiên trước sự lựa chọn chủ đề của cậu. Cậu hiếm khi nhắc đến những người thân trong gia đình đã khuất của mình nên cô biết điều quan trọng là phải cẩn thận bước đi bất cứ khi nào cậu làm vậy. "Ồ, vậy à?" cô hỏi nhẹ nhàng, cảm thấy môi mình đang kéo lên trên. "Mẹ mình biết cô ấy. Cũng rất tôn trọng cô ấy."

Sasuke mỉm cười một chút trước lời nhận xét của cô. "Rõ ràng là cô ấy hòa đồng với tất cả những người cô ấy gặp. Một sự tương phản rõ rệt với cha tôi." Sakura chăm chú quan sát cậu, tận hưởng cơ hội này để tìm hiểu thêm về quá khứ của cậu. "Anh ta sẽ mất một thời gian để quay lại. Nhưng tôi nghĩ cậu đã vượt qua anh ta, mặc dù cậu không phải là một Uchiha."

Chờ đã ... cái gì?

"Và Itachi... Tôi không biết nữa," cậu nói với giọng trầm hơn, tâm trạng của cậu trở nên u ám rõ rệt.

Sakura dừng lại trên đường đi. Và có lẽ cô thật thô lỗ khi thực hiện một cảnh như thế này giữa lúc cậu tiết lộ mọi việc, nhưng cô không thể đợi thêm một giây nào nữa.

Cô đứng thẳng với Sasuke và cậu phản chiếu chuyển động, nhìn xuống cô với vẻ hoang mang, chờ đợi lời giải thích về sự gián đoạn đột ngột của cô. Cậu không hề nao núng khi cô đặt tay lên ngực cậu, trượt chúng lên và cuộn các ngón tay quanh vai cậu, giảm khoảng cách giữa chúng và giúp cô ổn định ngay lập tức. Cậu không chống cự, mà thay vào đó, chú ý đến hành động của cô, đôi mắt cậu tò mò quan sát cô.

"Sasuke, tôi cần nói với cậu vài điều. Về anh trai cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro