Chap 30 - NEW BLOOD (người tiếp thêm sinh lực)

Nếu bất kỳ Genin mới nào của Konoha có hứng thú với cảnh quan thì họ thật may mắn.

Bởi vì khi Tsunade và Sakura hoàn thành xong trận đấu ở Khu tập luyện số 6, họ đã để nó ở trạng thái cần ít nhất 12 ngày thực hiện các nhiệm vụ Cấp D để khiến ta có thể nhận dạng được một phần của nó.

Sau khi phớt lờ lời cầu xin của Iruka "Nhưng... Tsunade-sama! Sakura vẫn chỉ là một đứa trẻ!" và việc Sarutobi nhất quyết yêu cầu Tsunade "dùng đầu chứ không phải nắm đấm" để giải quyết mọi việc, Tsunade đã nhanh chóng kéo Sakura đang ngơ ngác đi để đấu với bà,sau khi kính cẩn chờ đợi cho đến khi họ được đến khu vực tập luyện được chỉ định. Trước khi tung cú đấm đầu tiên vào 'sư phụ' của cô, học viên Sakura (ở kiếp trước), đã chết lặng trước tình huống này. Cô không thể phản đối và khá bối rối trước ý định của Tsunade khi muốn chiến đấu với cô ngay từ đầu, nên cô không còn cách nào khác đành làm theo.

Ở hiện tại, Sakura nhỏ hơn và ít cơ bắp hơn Tsunade đáng kể và với ít năm kinh nghiệm chiến đấu hơn (đặc biệt là trong kiếp này), nhưng lúc này Tsunade đang không khỏe do say. Vì vậy, với sự trợ giúp của Bách Hào Ấn, ký ức trong thời gian luyện tập và thành thạo các kỹ thuật của sư phụ cô ở kiếp trước, Sakura và Tsunade đã ngang nhau trong chiến này.

Trận đấu chủ yếu là về thể thuật, vì đây là sở thích chiến đấu của cả hai. "Vậy... sau này người có định huấn luyện con không?" Sakura thở hổn hển trước sức nóng của cuộc chiến, sau khi nhảy sang một bên để tránh một trận động đất do một cú đấm Charka gây ra xé toạc mặt đất dưới chân cô. Cô không khỏi ngạc nhiên trước cách sư phụ của mình chiến đấu ấn tượng như thế nào ngay cả khi bà say.

"Sao ta phải làm vậy?" Tsunade đáp lại trong khi lau vết bẩn trên mặt bằng mu bàn tay. “Ngươi chỉ là một con nhóc vênh váo đang làm phí thời gian của ta.”

Sakura nghiến răng và tung một cú đá thấp, quét vào mắt cá chân của Tsunade. Có phải sư phụ cô này luôn dễ nổi cáu như vậy trước khi trở thành Hokage? Tsunade né đòn và tung một cú đá sắc bén vào hông Sakura. Gót chân của bà đá văng cô, khiến cô trượt dọc trên mặt đất, qua những khối đất bị bật tung từ những cú đánh trước đó.

Không lãng phí thời gian (Sakura biết Tsunade có thể khá khó đoán trong những lúc có tâm trạng như thế này), Sakura đứng dậy, đặt bàn tay đeo găng lên phần hông bị thương để chữa lành. "Con không ăn cắp kỹ thuật của người, nếu đó là điều người tức giận," Sakura gầm gừ, ngày càng thất vọng. Đôi mắt của Tsunade dừng lại ở ánh sáng xanh lục bao quanh bàn tay Sakura. Sakura dừng lại ngay sau đó, khi cô cảm thấy vết thương đã lành. "Mọi thứ người nhìn thấy đều là kết quả của sự chăm chỉ của con. Nhưng con vẫn chưa mạnh mẽ như mong đợi."

Sakura lao về phía trước, truyền charka xuống cánh tay và tung một cú vung không thương tiếc vào mặt sư phụ cũ của mình. Tsunade kịp thời đỡ được nắm đấm chứa đầy Charka cô, nhưng cú đánh khiến bà ngã ra sau do sức mạnh quá lớn của nó.

"Cô là người duy nhất con muốn theo học," Sakura rít lên, lườm người lớn tuổi hơn mình bằng đôi mắt màu ngọc lục bảo lạnh lùng, giọng cô khàn khàn vì thất vọng và kiệt sức.

Tsunade khịt mũi. "Nghe này nhóc... Sakura, hay bất kể tên ngươi là gì. Cuộc sống của ta hoàn toàn là một mớ hỗn độn và ta không muốn dính dáng gì đến ngôi làng chết tiệt này hay lối sống ninja ngu ngốc của ngươi."

Sakura hạ tay xuống và quan sát bà    một cách cẩn thận hơn, khi bà lắc lư tại chỗ, với đôi mắt đờ đẫn và má đỏ bừng. "Vậy tại sao người lại quay lại?" Sakura hỏi với vẻ chán nản khi cuối cùng cô nhận ra rằng đây không phải là người mà cô biết trước kia.

“Ta đã tức giận và say rượu,” là câu trả lời thẳng thừng của Tsunade trước khi nấc lên đúng lúc. Có vẻ như cơn thịnh nộ do say xỉn của bà đã mất đi. “Ngay khi ta tỉnh táo ta sẽ ra khỏi đây.”

Sakura cau mày, không hoàn toàn tin tưởng vào câu trả lời của Tsunade, nhưng cũng không muốn tranh cãi một cách vô nghĩa. Người thầy cũ của cô là một người bướng bỉnh, khi bà muốn trở bất cứ điều gì, vì vậy mẹo để thuyết phục bà về bất cứ điều gì là khiến bà có tâm trạng vui vẻ hoặc gặp phải một sự xui xẻo.

"Được thôi," Sakura càu nhàu và quay gót. “Nếu người không có gì để cho con thì việc ở lại đây chỉ lãng phí thời gian của con thôi .” Cô hướng sự chú ý của mình đến con đường nối Sân tập số Sáu (hoặc phần còn lại của nó) với ngôi làng, nơi có hai bóng người đang đứng – Iruka và một người phụ nữ gầy gò, tóc đen mà Sakura đã cả đời chưa gặp (theo nghĩa đen) . Người phụ nữ một tay ôm chặt con lợn cưng của mình và dùng tay kia xoa bóp trán.

“Nghe đây nhóc –,” Tsunade bắt đầu từ phía sau Sakura, Chakra của bà bùng lên, nhưng Sakura đã mất kiên nhẫn.

"Con có rất nhiều mạng sống cần cứu và nhiều điều cần phải học. Và nếu người không giúp con, con sẽ tìm tự tìm người hướng dẫn ở nơi khác." Sakura bắt đầu bước đi, về phía nơi Iruka và Shizune đang bồn chồn lo lắng, có lẽ đang xem xét thời điểm thích hợp để xen vào. "Và, nói thật thì, cuộc sống của con cũng khá lộn xộn. Nhiều hơn những gì người có thể tưởng tượng."

Cô cảm nhận được Tsunade đang tiến tới để trả đũa, cô căng thẳng chuẩn bị tự vệ, nhưng chuyển động đột ngột dừng lại, theo sau là âm thanh nôn mửa đến thắt ruột.

Sakura trợn mắt và rời đi, để lại Shizune chăm sóc cho người thầy đang say xỉn của mình và phớt lờ tiếng rên rỉ của Iruka.

Chà... đó là một sự thất vọng, là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sakura khi cô về đến nhà, khi cảm xúc của cô đã ổn định lại. Gặp lại Tsunade lẽ ra sẽ giải quyết được một số vấn đề của cô. Nhưng điều đó không giúp được gì cả.

Sakura cởi đôi dép của mình ra và cố gắng lau sạch vết bẩn bám trên tay và chân sau một cuộc chiến bực bội với Sanin huyền thoại say rượu, trước khi cô mang theo nó (vết bẩn) đi khắp nhà. Cô lúc này khá bẩn thỉu và không quan tâm đến việc rửa sạch nó. Hơn nữa, lúc này đang là đầu giờ chiều, bố mẹ cô có lẽ vẫn đang đi làm.

"Sakura? Đó là con à?"

Tệ thật. "Con chào mẹ," Sakura ngập ngừng trả lời khi đi được nửa hành lang, lo lắng liếc nhìn lối vào bếp đúng lúc Mebuki thò đầu ra. Bà bắt gặp ánh mắt của Sakura và khuôn mặt bà trở nên nghiêm túc hơn.

"Con… cần gì không? Gần đây con có vẻ khá bận," Mebuki lặng lẽ hỏi, đặt tách trà mà bà đang đánh bóng lên chiếc tủ gần đó và nhíu mày.

Sakura mím môi và đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh rực rỡ của mẹ cô. Cô không còn sức để giả vờ như mình ổn.

Mebuki thở dài, khoanh tay dựa vào thành cửa bếp. "Mẹ không nghĩ rằng con có thể trông tệ hơn lần cuối cùng mẹ gặp con. Khi con trở về nhà sau kỳ thi thứ hai."

"Con cũng thấy vậy," Sakura đồng ý, giọng cô nhẹ nhàng, nhớ lại tâm trạng hỗn loạn của mình khi phát hiện ra cuộn giấy du hành thời gian bị rách.

"Con biết đấy, Sakura, dù yêu thích công việc ninja này nhưng đừng quên con phải chăm sóc cho bản thân. Con vẫn đang gặp bác sĩ trị liệu về thói quen ngủ không lành mạnh của mình à?"

"À... ừm," Sakura lẩm bẩm. Cô đã hoàn toàn quên mất điều đó. Có cảm giác như cách đây một thời gian, cô đổ lỗi cho Sasuke đâm xuyên qua cửa sổ phòng ngủ của cô là do phản ứng dữ dội trước nỗi kinh hoàng ban đêm.

“Tốt thôi,” Mebuki châm biếm. "Nếu con có một đêm nghỉ ngơi đàng hoàng chắc chắn sẽ giúp con quên đi cậu ấy. Sự phân tâm chính là chìa khóa."

Sakura gật đầu rồi dừng lại. "Đợi đã. Mẹ bảo đừng để ý đến ai nữa cơ?"

Mebuki đảo mắt. "Tất nhiên là Sasuke rồi. Trừ khi bây giờ con có một người khác?"

Sakura nuốt khan, tim đập thình thịch, ký ức về cuộc gặp gỡ gần đây của họ lại hiện về. "Tất cả những chuyện này không phải như vậy. Bọn con... ổn," cô nói dối, những giọt nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt đã phản bội lời nói của cô.

Nhưng mẹ cô chỉ khịt mũi đáp lại. "Thôi nào, Sakura. Cậu bé đó quá đẹp trai và tốt bụng để có thể trở thành một kẻ khốn nạn." Và rồi Mebuki bước nhanh về phía trước và ôm Sakura bằng một tay, khiến cô mất cảnh giác. Úp mặt vào vai mẹ, nước mắt cô không thể kìm được lăn dài trên má. "Nhưng nếu thằng bé biết điều gì là tốt nhất cho mình, nó sẽ quay lại. Và nếu không... dù sao thì nó cũng không đáng để con tốn thời gian."

Sakura mỉm cười yếu ớt trước lớp vải mềm mại trên chiếc áo sơ mi màu vàng của mẹ cô. Cô không thích bộc lộ những vấn đề của mình với các thành viên trong gia đình. Bởi vì, với tư cách là những bậc cha mẹ dân sự, họ thường không thể làm gì nhiều để giải quyết nó. Và điều cuối cùng Sakura muốn là Mebuki lo lắng cho cô (ít nhất là nhiều hơn những gì cô đã làm).

Nhưng bằng cách nào đó, bà vẫn có thể nhìn xuyên qua và đập nát bức tường của con gái mình.

Sakura quyết định cô sẽ đợi cho đến khi bố cô đi làm về rồi mới thông báo cho bố mẹ cô về việc mà cô đã yêu cầu với Hokage vào tối hôm đó. Chấp nhận yêu cầu của cô, Hokage sắp xếp cho hai vệ sĩ của ANBU Black Ops để mắt đến nhà Sakura vào ban đêm vô thời hạn hoặc cho đến khi Sakura tuyên bố rằng cô không còn gặp nguy hiểm nữa (mặc dù cô nghi ngờ rằng mình sẽ không bao giờ biết chắc điều đó).

Thành thật mà nói, khi đối đầu với một siêu phản diện như Orochimaru, Sakura biết rằng hai vệ sĩ ANBU sẽ không tạo ra nhiều khác biệt, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì, và việc yêu cầu thêm sự hỗ trợ có thể làm căng thẳng mối quan hệ mong manh giữa cô với hội đồng cấp cao của làng.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ và quan sát căn phòng xem có dấu hiệu nào của sự xuất hiện trở lại của Kabuto không, cô lê bước đến giường và thả mình xuống đó.

Sakura đã hình dung ra cuộc gặp gỡ với Tsunade trong kiếp này sẽ cứu rỗi tất cả. Có lẽ bà có thể giúp đỡ cô trong sứ mệnh du hành thời gian? Có lẽ bà có thể sửa được cuộn giấy? là những câu hỏi đến với cô trước khi họ thực sự gặp nhau. Nhưng bây giờ Sakura đau đớn nhận ra rằng Tsunade có lẽ thậm chí còn không biết hoặc không quan tâm gì đến cuộn giấy cả.

Điều đó có nghĩa là, ít nhất là trong tháng tới, Sakura sẽ hoàn toàn tự lập.

Tự mình giải quyết vấn đề, Sakura lấy chiếc quần lót cuộn tròn, rách nát từ túi đựng vũ khí của mình. Cô cần cải thiện nơi ẩn giấu của cuộn giấy, đặc biệt là khi nó đã bị hư hại và Kabuto cùng Orochimaru có thể đang theo dõi cô.

Nếu Sasuke ở đây, Sakura có thể đã nhờ cậu giúp cô bảo vệ nó ở đâu đó trong khuôn viên nhà Sasuke, một trong những nơi cổ xưa nhất, được canh gác nghiêm ngặt nhất trong toàn bộ ngôi làng. Nhưng điều đó sẽ khiến cô phải tiết lộ nhiều hơn về nhiệm vụ du hành thời gian của mình, trừ khi cô bịa ra một lời nói dối phức tạp. Và, tất nhiên, tất cả chỉ là giả định rằng cậu sẽ nói chuyện với cô lần nữa.

Trong lúc đó, cô sẽ phải tự xoay sở nếu không có sự giúp đỡ của cậu. Giờ khi hậu quả của việc giữ cuộn giấy trong phòng ngủ lớn hơn nhiều so với việc giữ nó bên người, Sakura nhận ra rằng tốt nhất cô không nên để nó lại nữa. Vì vậy, không cần phải đắn đo thêm nữa, Sakura đã tăng gấp đôi khả năng phòng thủ của cuộn giấy bằng cách đảm bảo việc biến đổi đồ lót thành một cuộn giấy phong ấn nhỏ, và nhét nó trở lại bao đựng vũ khí của mình, giấu nó trong một túi có khóa kéo bên trong.

Sau sự cải thiện nhỏ về khả năng bảo vệ cuộn giấy, Sakura cảm thấy một tia an toàn nho nhỏ - một tia hy vọng mặc dù mọi thứ khác trong cuộc sống của cô hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

Nếu có điều gì mà lối sống ninja đã dạy cho Sakura trong nhiều năm qua, thì đó là khả năng phục hồi cảm xúc, bằng cách biết cách làm tê liệt bản thân khi thế giới xung quanh đang yên bình, hoặc bằng cách tập trung vào việc sinh tồn như một sự xao nhãng; bằng cách đặt ra các mục tiêu để thoát khỏi những tình huống hủy diệt, bất chấp mọi khó khăn. Có một người đồng đội siêu lạc quan, cụ thể là Naruto, chắc chắn đã giúp ích về mặt đó.

Sau bữa tối, Sakura bận rộn dọn dẹp, giấu thêm vũ khí xung quanh phòng ngủ (để dễ lấy ra nếu có vụ đột nhập khác xảy ra) và lục lọi bộ sưu tập thảo dược đang ngày càng cạn kiệt của mình.

Nhưng sau khoảng một tiếng đồng hồ, Sakura quyết định tốt hơn hết là cô nên tìm cách giải trí ở nơi khác, một phần vì cô đang thiếu một số nguyên liệu để pha chế bất kỳ loại thuốc mỡ hoặc chất độc hữu ích nào, và một phần vì những ống nghiệm và cốc thủy tinh đẹp đẽ mà Sasuke đã mua cho cô hàng tháng trời trước đây hơi khó nhìn vào lúc này.

Đương nhiên, đôi chân của Sakura đã đưa cô đến bệnh viện của làng, nơi thực sự đã trở thành ngôi nhà của cô trong nhiều năm qua. Có tin đồn về việc Tsunade trở lại Konoha lan khắp các hành lang lát gạch trắng, nhưng họ cho biết không có người tìm thấy bà ở đây.

Tốt thôi, Sakura cay đắng nghĩ, vẫn còn hơi tức giận vì cuộc chạm trán gay gắt của họ vào lúc đó và không có tâm trạng cho một cuộc chiến khác thứ khiến tinh thần của cô tụt dốc thêm.

Cô đã dành phần lớn buổi tối của mình với Ino, người cuối cùng đã có thể di chuyển được với sự trợ giúp của khung tập đi. Đôi chân của cô ấy đã phải gánh chịu hậu quả nặng nề từ trận dịch hạch của Orochimaru và Sakura nghi ngờ những vết bầm tím trên chúng sẽ phải mất ít nhất vài tháng mới biến mất. Nhưng mặt khác, ít nhất là với Sakura, Ino vẫn xinh đẹp đến kinh ngạc như mọi khi. Chắc chắn, khuôn mặt cô ấy hơi trũng xuống, làn da nhợt nhạt và mái tóc dài vàng óng bết lại và bám vào tĩnh điện của chiếc áo choàng bệnh viện, nhưng điều đó không quan trọng. Ino vẫn còn sống, đôi mắt và nụ cười của cô ấy vẫn rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Họ đi bộ đến căng tin bệnh viện để uống một tách trà tối, Ino với xe tập đi và áo choàng bệnh viện, còn Sakura mặc một chiếc quần crop và áo phông đỏ giản dị. Về mặt kỹ thuật, Sakura không làm nhiệm vụ nên không cần phải mặc áo khoác phòng thí nghiệm hay mặc quần áo bảo hộ lao động. Hai người họ trò chuyện thoải mái về Kỳ thi tuyển chọn Chūnin, quá trình hồi phục của Ino và kế hoạch của Sakura trong tháng tới. Có vẻ như tất cả những chuyện vụn vặt tầm thường giữa họ đã tạm thời bị lãng quên.

"À, ngoài việc luyện tập cho kỳ thi tiếp theo, tớ muốn tìm hiểu thêm về căn bệnh này," Sakura nói trong khi nhúng túi trà vào và ra khỏi cốc nước đun sôi của mình. "Mình biết cách chữa trị bây giờ vẫn chưa đủ để ngăn chặn nó lây lan. Tớ vẫn không hiểu nó lây truyền như thế nào hoặc nó tiến hóa như thế nào." Cô quyết định không nói ra rằng cô biết ai là người gây ra căn bệnh này. Hoặc căn bệnh này được đặc biệt tạo ra cho cô.

Ino nhún vai và thổi vào cốc trà hương trái cây trước khi nhấp một ngụm nhỏ. “Tớ không thể giúp gì được cho cậu đâu, Trán vồ,” cô nói. "Tớ thậm chí còn không biết làm thế nào tớ bị dính phải nó."

"Thật ư?"

"Không." Cô lắc đầu. “Ý tớ là, vào đêm thứ hai trong rừng, tớ thức dậy khi thấy bắp chân bị đốt nhưng tớ nghĩ đó chỉ là vết côn trùng cắn hay gì đó. Phải đến vài ngày sau, các triệu chứng mới bắt đầu xuất hiện."

Sakura mím môi và vòng tay quanh chiếc cốc của mình. "Kỳ lạ," cô nói. "Điều đó có thể có nhiều ý nghĩa."

"Nhưng nếu có người có thể đoán ra gì đó thì đó chính là cậu." Sakura ngước lên và thấy Ino đang hướng mắt về thứ gì đó trên mặt đất bên cạnh cô, mặt cô hơi đỏ bừng. "Sau những việc cậu đã làm... khi không ai khác có thể... tất cả bọn tớ đều cảm thấy an toàn hơn khi có cậu ở bên."

Sakura cảm thấy má mình hơi nóng khi cô nhìn chằm chằm vào bạn mình. Chắc chắn, một lời nhận xét như thế có nghĩa là Sakura có những kỳ vọng to lớn để giúp đỡ mọi người, nhưng cô không thể ngăn trái tim mình rung động. Ngoài khi cố gắng thu hút sự chú ý của một cậu bạn nào đó, Ino hiếm khi đưa ra lời khen ngợi.

"Cảm ơn, Ino heo."

Mặc dù tình trạng của Ino không còn nguy hiểm đến tính mạng và cũng không bị coi là có khả năng lây nhiễm, nhưng cô vẫn được yêu cầu ở lại khu cách ly thêm vài ngày nữa để phòng trường hợp bất kỳ triệu chứng tái phát nào xuất hiện có thể được ngăn chặn ngay lập tức. Sau khi chúc ngủ ngon, Sakura đi lang thang vào hành lang bệnh viện vài phút, quyết định xem liệu cô đã sẵn sàng trở về nhà và chìm đắm trong suy nghĩ riêng tư hay chưa.

Cánh cửa phòng cách ly mở ra sau lưng cô và Sakura quay lại thấy mái tóc đỏ rực. Bụng cô sắp lộn ngược vì cô biết người mới đến này là ai nhưng sẽ không bao giờ tưởng tượng được việc nhìn thấy người đó trong bối cảnh này.

"Cậu là Sakura phải không?" Cô gái trẻ hỏi, đẩy kính lên dọc theo sống mũi thon gọn. Cô ấy có vẻ trạc tuổi Sakura và đeo một chiếc mũ bảo vệ đầu của Kusagakure trên trán. Tóc cô rụng thành từng mảnh xung quanh.

"Cậu đang làm gì ở đây?" là câu trả lời thẳng thừng và theo bản năng của Sakura. Cô gái này đang làm cái quái gì ở đây vậy? Sakura biết, từ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với cô ở kiếp trước – Karin, hay bất kể tên cô ấy là gì – rằng cô ấy là người của tên Orochimaru và là một phần trong đội của Sasuke sau khi cậu ta phản bội làng.

Karin ném cho cô một cái nhìn đầy xúc phạm. "Tôi đang đi thăm đồng đội của mình."

Các bánh răng đang quay trong đầu Sakura. Liệu cô có thể tin tưởng cô gái này không? Bất cứ điều gì khiến cô nhớ đến Sasuke của kiếp trước đều ngay lập tức giương cờ đỏ trong đầu cô. Nhưng nếu lòng trung thành của Karin hiện tại là ở Kusagakure, phải chăng điều đó có nghĩa là cô ấy vẫn phải người của Orochimaru?

"Ồ, đúng rồi," Sakura nói, lắc đầu, hy vọng Karin sẽ bác bỏ lời nhận xét thô lỗ trước đó của mình. Đồng đội của cô ấy chắc hẳn là một trong những người còn lại trong phòng cách ly, cùng với Ino và Souta. "Tôi hy vọng đồng đội của cậu vẫn ổn."

"Cảm ơn cậu," Karin trả lời với một nụ cười nhẹ và chìa tay ra. “Nhân tiện, tôi là Karin.” Sakura há hốc mồm nhìn bàn tay đang chờ đợi cô nắm lấy, tương tự như khi Tenten giới thiệu bản thân sau bài kiểm tra đầu tiên. Thật kỳ lạ khi cô được giới thiệu với những người mà cô đã biết. Nhưng họ chưa bao giờ thực sự có một lời chào thích hợp. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ là khi Sasuke cố gắng để Sakura giết cô.

"Rất vui được gặp cậu," Sakura nói, hơi lúng túng. "Vậy cậu có định về làng sau khi đồng đội của cậu được xuất viện không?" cô nói chuyện một cách lịch sự.

Karin nghịch nghịch chiếc kính của mình, rõ ràng là một thói quen lo lắng. “Ồ, tôi cũng định thế, nhưng…” – cô liếc nhìn xuống chân mình – “Tôi đang định nán lại xem trận đấu của một người.”

Sakura nhướn mày trước điều này.

“Tôi cũng quan tâm đến mảng y tế,” cô giải thích thêm. “Còn cậu thì…Chà, tôi chưa bao giờ thấy một ninja y tế ưu tú nào chiến đấu trước đây. Vì vậy tôi nghĩ nó có thể sẽ thú vị.”

Sakura kiềm chế không để những lời tâng bốc lọt vào đầu mình, bởi theo tất cả những gì cô biết, Karin đang ám chỉ Kabuto. Chắc chắn các ninja Âm thanh coi anh ta như một người theo chủ nghĩa tinh hoa. Có lẽ Karin hy vọng được thấy Sakura bị đánh chết?

Nhưng nếu những suy nghĩ thiếu tin tưởng của Sakura chỉ đơn thuần là đi chệch hướng, và có lẽ là như vậy, thì có lẽ Karin là cô gái không tệ. Và có lẽ họ thực sự có thể trở thành bạn tốt.

Trước khi Sakura kịp trả lời, cánh cửa khẩn cấp phía trước họ bật mở. Hai chiếc cáng đang được một nhóm y tá, thường dân và nhân viên bảo vệ ninja trực ban đưa lên.

"Dọn dẹp phòng cấp cứu!" ai đó hét lên. "Họ là thường dân!"

Nỗi sợ hãi dâng trào trong bụng Sakura. Đối với các ninja, có điều gì đó vô cùng đáng lo ngại về thương tích của thường dân, đặc biệt khi họ đến từ quê hương của mình. Họ không chỉ chết dễ dàng hơn do thiếu charka mà cái chết của họ còn tượng trưng cho sự thất bại của các ninja trong làng trong việc bảo vệ họ.

Khi đám đông đến gần hơn, Sakura chợt nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp rằng bố mẹ cô đang nằm trên những chiếc cáng đó, và lòng bàn tay cô lạnh buốt. Nhưng khi họ ở trong tầm nhìn, cô xác nhận rằng không, họ không phải là bố mẹ cô. Nhưng điều đó không hẳn khiến Sakura bình tĩnh được nhiều vì trên người họ đầy những vết loang lổ màu đen.

"Bệnh nguyền!" Sakura kêu lên, tay cô đưa lên miệng vì sốc. Bây giờ những người bình thường đang bị kéo vào mớ hỗn độn này? Orochimaru đang làm cái quái gì vậy?

Một y tá khiêng cáng nhận ra một tring hai cô gái đang đứng đó là ai. "Haruno Sakura!" Cô y tá kêu lên, và cứ thế, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. "Đi với chúng tôi. Ngay bây giờ."

Và sau đó, trong cơn xuất thần, Sakura đi theo đám đông, không có cơ hội chào tạm biệt Karin, vào một căn phòng riêng khác – căn phòng này nhỏ hơn căn phòng mà Ino và những người khác đang bị ở. những bệnh nhân này phải ở phòng khác những người đã thuyên giảm bệnh, những người mà cơ thể họ có thể không chịu đựng được việc tái tiếp xúc với căn bệnh này. Tại thời điểm này, thật khó để nói liệu họ đã phát triển khả năng miễn dịch với căn bệnh này chưa hay liệu đây có phải là cùng một căn bệnh hay không.

Khi vào phòng, mọi người đều đeo khẩu trang che kín mí mắt dưới và đeo găng tay mỏng dùng một lần. Sakura, người không được giao nhiệm vụ, cũng được giao chúng và cô nhanh chóng buộc tóc lại thành một búi rối bù bằng một sợi thun trên cổ tay.

Phải mất một lúc Sakura mới nhận ra đám đông đang tản ra để nhường chỗ cho cô. Cô tiến về phía trước không một chút do dự và quan tâm đến diện mạo của bệnh nhân. Cô cố gắng không thể hiện sự thất vọng của mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Những thường dân, một người đàn ông và một người phụ nữ, chắc chắn mang những triệu chứng của căn bệnh Orochimaru, có lẽ vì cơ thể họ yếu hơn hoặc có lẽ vì căn bệnh này, bằng cách nào đó, đã tấn công nạn nhân của nó mạnh mẽ hơn. Có nhiều vết đen trên chúng hơn những gì cô từng thấy trên các ninja Otogakure khi họ chết trong rừng.

Sakura đưa tay về phía trước và xé toạc áo sơ mi của người đàn ông để có thể tiếp cận rõ hơn làn da bên dưới của anh ta. Một trong những y tá gần đó làm theo sự hướng dẫn của Sakura và làm điều tương tự với người phụ nữ. Điều này cho thấy những vết đốm đã bò dọc theo xương đòn của họ, chạm tới ngực và trải ra như mạng nhện đen như mực.

Trái tim Sakura thắt lại. Mọi thứ đã kết thúc.

“Họ đã chết,” cô tuyên bố ngay cả trước khi kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của họ. Căn phòng trở nên tĩnh lặng. Việc thông báo những điều này chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng Sakura đã quen với điều đó theo năm tháng. Cô cảm thấy có nhiều cặp mắt quay lại nhìn cô, yêu cầu một lời giải thích. “Các ký sinh trùng đã hút oxy từ máu xung quanh tim của họ,” – cô chỉ vào dấu vết dọc theo thân – “khiến tim ngừng đập đột ngột.” Cô tưởng tượng mình đang đọc thuộc lòng một đoạn trong sách giáo khoa để giảm bớt cảm xúc.

Sau một khoảng thời gian tạm dừng kéo dài, một số y tá vẫn đến để kiểm tra và kiểm tra kỹ các dấu hiệu sinh tồn của họ, chiếu đèn vào đồng tử, bóp các điểm mạch của họ và gõ nhẹ vào đầu gối của họ bằng những chiếc búa cao su nhỏ. Họ chỉ xác nhận được lời khẳng định của Sakura.

Sau đó, cánh cửa phòng riêng bật mở và hai nhân vật mới bước vào không gian vốn đã chật chội. Nhưng Sakura không thể nào nhẹ nhõm hơn được nữa.

“Vậy thì căn bệnh mà mọi người đang lo lắng này là gì vậy?” Shizune sải bước đầy tự tin, với dáng vẻ của một người thông thạo đường đi trong bệnh viện. Ayame, người giám sát trước đây của Sakura, người đã đấu tranh để được thăng chức, đi theo, đôi mắt cô đảo quanh lo lắng khi đeo mặt nạ vào.

"Tôi sẽ trả lời cho chị," Sakura trả lời và đôi mắt của Shizune mở to ngạc nhiên khi người nhỏ nhất ở đó trả lời cô. Môi Ayame nhếch lên thành một nụ cười tự hào.

Vì thế cô giải thích cho họ, cảm thấy được an ủi rằng họ không cần giải thích bất kỳ thuật ngữ hay từ viết tắt nào của cô. Đặc biệt, Shizune người luôn ở bên cạnh cô khi đối mặt với một sự cố y tế khó hiểu.

Sau khi giải tán những người không còn cần thiết trong phòng (tám mươi phần trăm trong nhóm), Sakura và Shizune cùng nhau khám phá cơ thể để tìm dấu hiệu về cách các bệnh nhân mắc bệnh ngay từ đầu.

Nhưng ngoài một lỗ thủng duy nhất, rộng khoảng bằng đầu ngón tay, trên cánh tay của người đàn ông, không có bất kỳ thứ gì nào trên đó. Không có một vết đâm nào trên người người phụ nữ. Họ suy đoán thêm một lúc nữa, thảo luận xem điều gì có thể đã khiến anh ta bị thương và thủng, liệu căn bệnh này có truyền nhiễm hay không. Sakura kể cho Shizune tất cả những gì cô biết, ngoại trừ sự liên quan của Orochimaru (bởi vì, bằng cách nào đó, cô cảm thấy như thể hắn ta sẽ biết nếu cô kể).

Và chắc chắn rằng giờ đây, khi một bộ óc thông minh khác đã xuất hiện, họ có thể thực hiện kiểm tra toàn diện hơn các nạn nhân còn sống và bệnh nhân, đồng thời tìm hiểu nhiều hơn về căn bệnh khủng khiếp này. Mặc dù hôm nay dân thường đã thiệt mạng nhưng Sakura cảm thấy gánh nặng của mình đã được trút bỏ phần nào.

"Tôi có thể chỉ cho cô căn phòng cách ly với những người sống sót ở ngay cuối hành lang, Shizune-san," Ayame đề nghị khi trời đã tối. "Bây giờ em có thể về nhà và nghỉ ngơi rồi, Sakura. Một lần nữa cảm ơn em vì đã hướng dẫn bọn chị."

Sakura gật đầu đáp lại. "Chắc chắn rồi. Dù sao thì em cũng cần phải... đi ngủ thôi," cô nói và có ý đó. Cô cảm thấy kiệt sức sau một ngày dài căng thẳng về tinh thần, và bây giờ ít nhất có Shizune ở bên, cô cảm thấy an ủi hơn khi biết rằng mình có thể có một người bạn đồng hành để trao đổi ý kiến trong tháng tới. Dù sao thì Shizune cũng là người trong những người cố vấn đầu tiên của cô.

Vì vậy, Sakura rời khỏi phòng, tháo khẩu trang và găng tay rồi ném chúng vào thùng rác trên đường đi ra ngoài. Cô loạng choạng đi dọc hành lang và đi về phía lối ra khu khẩn cấp, kiệt sức đến mức không nhận ra Tsunade đang đứng đó, ngay bên ngoài cửa, khoanh tay dựa vào tường.

Sakura có xu hướng mơ một cách sống động vào những đêm sau khi bệnh nhân qua đời do cô chăm sóc.

Vào đêm đặc biệt đó, những giấc mơ của Sakura đã đưa cô trở lại Vùng đất Sóng - trở lại khi cuộc sống mới này còn tươi sáng và những vấn đề của cô đơn giản hơn nhiều.

“Đi thôi,” giọng nói mơ hồ của Sasuke vang lên. Và rồi cô có thể cảm thấy cậu kéo cô ra khỏi túi ngủ và ra khỏi nhà ông Tazuna, dẫn cô đến khu vực họ học cách trèo cây, giữa một khu rừng tối tăm lờ mờ. Cậu không thả tay cô ra cho đến khi họ đến được gốc một cái cây to lớn và cậu bắt đầu trèo lên đó.

Sakura biết mình phải làm gì. Sau khi chộp lấy quả thông đang chờ sẵn dưới chân mình, cô đi lên thân cây, chuẩn bị ném nó vào đồng đội của mình, người mà cô cảm nhận được Charka của cậu ở cành cây ngay trên đầu.

Cuộc chiến với quả thông diễn ra sau đó, bụng Sakura reo lên như chào mùa hè khi cô nhảy qua những cành cây cao, làn da lộ ra của cô ngứa ran khi không khí ban đêm mát mẻ thổi qua. Cử động của cô đôi khi rất liều lĩnh khi né tránh nỗ lực của Sasuke nhằm giữ cô bằng quả bóng gỗ hình cầu, nhưng cô không quan tâm vì cô biết mình sẽ không ngã. Tất cả những gì quan trọng, trong ảo giác buồn vui lẫn lộn, là cảm giác hồi hộp khi bay, cách Sasuke nhịn cười trước những động tác kịch tính hơn của cô, và làm thế nào, từ trên đó, không có lý do gì để cô nhìn xuống.

Sakura chìm đắm trong hiện thực của giấc mơ, tận hưởng từng khoảnh khắc ký ức êm đềm mà nó tái hiện trong cô, ngay cả khi một cành cây gãy dưới chân cô, khiến cô ngã nhào xuống đất. Bởi vì, Sasuke đã bắt được cô, đúng như những gì cô nhớ là cậu đã làm, bằng cách ghim cô vào thân cây cùng với cơ thể mình, sử dụng bàn tay và bàn chân chứa đầy Charka của mình làm mỏ neo để bảo vệ cả hai khỏi một cú ngã nguy hiểm. Và cô cười nhạo sự ngu ngốc của tất cả những điều đó, như cô đã cười trong ký ức, ngoại trừ lần này có gì đó khác biệt – trước khi kéo cô xuống cành cây gần đó để ngồi lên, Sasuke nghiêng người về phía trước vài inch và hôn cô.

Nó thoáng qua và nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để trái tim Sakura bùng nổ vì hưng phấn. Và khi Sasuke lùi lại để nhìn cô với vẻ mặt có vẻ trống rỗng đối với người không quen biết cậu, Sakura cảm nhận được mối liên hệ giữa họ qua ánh mắt đen tối, xuyên thấu của cậu.

“Tớ yêu cậu,” cô thở ra, bất lực và tuyệt vọng vì cô có cảm giác rằng khoảnh khắc hoàn hảo này đang dần tan vỡ.

Và cô đã đúng.

Bởi vì lời vừa rời khỏi môi cô, khung cảnh xung quanh họ đã thay đổi.

Những sắc đỏ và tím đáng sợ soi sáng những đám mây trên bầu trời đêm, cây cối ngày càng cao hơn, tối tăm hơn, đe dọa hơn, và Sakura nhận thức sâu sắc rằng mình đang bị treo lơ lửng ở độ cao 70 feet trên không mà không có gì ngoài Sasuke giữ cho cô khỏi lao xuống chỗ chết.

Bị nhốt trong vòng tay cậu đột nhiên không có cảm giác an toàn cho lắm. Da của Sasuke nhuốm màu xám bệnh hoạn trong khi đôi cánh không có lông, có khía mọc ra từ lưng và xé toạc áo sơ mi của cậu. Sharingan đỏ ngầu, Sakura vùng vẫy trước sự nắm giữ của Sasuke, nhưng cậu không để cô nhúc nhích. Cậu mỉm cười nham hiểm trước cuộc đấu tranh của cô.

“Yêu cậu ấy… thật nguy hiểm,” là điều cuối cùng cô nghe thấy trước khi Sasuke quấn những ngón tay đầy móng vuốt của mình quanh cổ cô, quả thông rơi khỏi đầu ngón tay cô và rơi thẳng xuống đất.

Không cần phải nói, Sakura đã không bình tĩnh tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Những giọt nước mắt chảy dài trên má cô khi cô mở mắt ra, chân tay run rẩy và toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Bây giờ vẫn là ban đêm - mặt trăng và các ngôi sao tỏa ánh sáng dịu nhẹ qua khe hở trên tấm rèm của cô.

Sakura liếc quanh phòng và thấy nó đúng như lúc cô rời đi – quần áo của cô ngày hôm đó vẫn ở trên sàn, không có kẻ mạo danh hay bẫy nào được đặt ra, vũ khí và túi y tế của cô vẫn còn ở cạnh giường. Phần lớn căn phòng của cô trông vẫn giống hệt như mọi khi. Nhưng cô không cảm thấy an toàn khi ở đây.

Có lẽ bây giờ Kabuto, một trong những kẻ thù khủng khiếp nhất của cô, đã xác nhận rằng anh ta và những người khác từ Otogakure đang ở đâu đó, cô sẽ không bao giờ coi căn phòng của mình là nơi trú ẩn an toàn nữa, như cô vẫn luôn lớn lên. Ngoài căn hộ ở kiếp trước, chỉ có một nơi duy nhất mà Sakura muốn đến.

Vì vậy, không thực sự suy nghĩ kỹ về kế hoạch của mình, Sakura đã hành động. Cô mặc một chiếc áo len và quần thể thao thoải mái, thu thập vũ khí, vật tư y tế và ví rồi rời khỏi nhà, cẩn thận khóa cửa sau lưng bằng Charka. May mắn thay, các vệ sĩ ANBU, dù họ ở đâu, cũng không gây rắc rối cho cô.

Cô lặng lẽ bước đi khắp ngôi làng, di chuyển qua những con phố vắng vẻ, ngập ánh trăng trên đôi chân đã được huấn luyện về thuật tàng hình. Một lúc sau, cô đã đến căn hộ của Sasuke.

Lần này Sakura cẩn thận đá cửa nhẹ nhàng hơn để không đánh thức bất cứ ai sống gần khu nhà tộc Uchiha. Những cái bẫy không bắn vũ khí vào cô (vì chúng đã sử dụng hết vũ khí vào cô ở đêm hôm trước) và chiếc bàn phụ mà Sakura đã đập xuống đất trước đó vẫn ở đúng nơi cô để nó, cùng với chiếc senbon đẫm máu trên phòng khách. sàn nhà và đống bát đĩa bẩn trong bồn rửa từ bữa sáng của cô vào sáng hôm đó.

Sau khi bịt kín cánh cửa bằng charka, Sakura bước qua nhà, đi ngang qua chiếc ghế dài vì vẫn chưa đủ. Cô đi dọc hành lang đến phòng Sasuke và cuộn tròn trên giường cậu, bám vào chăn và gối, nơi mùi hương của cậu vẫn còn vương vấn.

Sáng hôm sau, Sakura lang thang trước cổng làng Lá. Sương rải trên cỏ dọc con đường đất, không khí tĩnh lặng và trong lành. Không lâu sau bình minh, cô đến đó và mặc dù giấc ngủ bị gián đoạn, cô vẫn cảm thấy đủ năng lượng để rời khỏi căn hộ của Sasuke và tiếp tục ngày mới. Cô nhận ra, thật kỳ lạ khi cô tìm nơi ẩn náu trong sự thoải mái ở nhà của Sasuke khi cậu là người khiến cô kinh hãi trong cơn ác mộng.

Các nhân viên bảo vệ liếc nhìn cô một cách ngắn gọn và tò mò khi cô đến gần khách trọ của Konoha, nhưng họ dường như không quá bận tâm bởi sự hiện diện của cô. Dù sao thì có lẽ cũng gần hết ca đêm của họ rồi. Một người quay đi và người kia quay lại giấc ngủ ngắn của mình.

Khi đến cổng, cô dừng lại, nhìn ra con đường đất trải dài với hàng cây rậm rạp. Mặt trời ló dạng ở đường chân trời, xuyên qua những rặng núi xa xa, và những đám mây thưa thớt rải rác trên bầu trời. Sáng hôm đó Sakura chưa buồn thay áo len và quần thể thao và tóc cô vẫn còn rối bù sau giấc ngủ.

Lúc này cô đang nhớ các đồng đội của mình, đặc biệt là Sasuke, vì cô rất muốn hàn gắn mọi chuyện giữa họ. Cô cảm thấy tội lỗi vì đã làm cậu khó chịu, mặc dù cô biết mình không thể giấu bí mật về gia tộc cậu lâu hơn nữa. Đơn giản là cậu ấy xứng đáng được biết sự thật. Nhưng có lẽ có cách tiếp cận của cô hơi nhạy cảm.

Đó là một mưu đồ. Sự trả thù, vụ thảm sát… một âm mưu.

Những lời nói trước đó của cô vang vọng trong đầu cô. thật ngốc, Sakura nghĩ, khoanh tay và nhắm mắt lại. Cô vẫn quan tâm đến cậu nhiều như trước, nhưng ở kiếp này, thay vì xa cách cô, Sasuke dường như cởi mở hơn trong việc mời cô vào thế giới của cậu. Không còn nghi ngờ gì nữa, mối quan hệ của họ đang được củng cố. Hoặc là cô đã tin như vậy cho đến cuộc nói chuyện gần đây của họ trên con đường.

"Đang đợi ai đó?"

Sakura gần như giật mình khi nghe thấy giọng nói đó sau khi bị suy nghĩ quá nhiều. Cô quay lại và cuối cùng nhận thấy một bóng người đang tựa vào bên ngoài cánh cổng đang mở của Konoha, nhìn chằm chằm về phía trước trên cùng con đường dẫn đến phần còn lại của Hỏa Quốc.

"Tsunade-sama," Sakura nói, giọng cô hơi khàn. Sư phụ cũ của cô đang có một lập trường tương đối ôn hòa, rõ ràng là đã tỉnh táo và chơi đùa một cách vô tâm với chiếc mặt dây chuyền treo trên cổ cô. Cánh tay còn lại của cô khoanh lại, móng tay sơn đỏ nổi bật trên nền chiếc áo choàng màu xanh đậm.

Bụng Sakura hơi cồn cào. Có phải Tsunade-sama sắp rời làng không? Mặc dù cô gần như đã từ bỏ ý định để Tsunade ở lại giúp đỡ, nhưng một tia hy vọng vẫn còn sót lại. Sakura đưa mắt nhìn xuống đất và không nói thêm gì nữa.

Có một sự tạm dừng. "Vậy khi ngươi nói cuộc sống của ngươi là một mớ hỗn độn... chính xác thì ý của ngươi là gì?" Tsunade hỏi, phá vỡ sự im lặng mà không nhìn về phía cô.

Sakura ngạc nhiên ngẩng đầu lên. “Đó là một câu chuyện dài,” cô thành thật trả lời, cảm xúc của cô hơi dâng trào trước sự quan tâm không chính đáng của bà dành cho cô.

Tsunade nhướn mày và liếc nhìn Sakura. “ngươi là người ở đây à, nhóc?”

Cô cười khúc khích một cách đen tối. "Về mặt kỹ thuật thì đúng vậy." Và Sakura không quan tâm liệu lúc này cô có vẻ bí ẩn hay không. "Mà tất cả những câu hỏi này là sao vậy? Đột nhiên con không phải là kẻ lãng phí thời gian của người một cách vô ích sao?" Nhưng Tsunade chọn cách phớt lờ lời nhận xét này.

"Một nguyên tắc nhỏ đối với các ninja y tế là tránh bị thương bằng mọi giá," cô lẩm bẩm, với chính mình hơn là với Sakura, và đưa mắt nhìn về phía chân trời. "Tuy nhiên, ngươi nói muốn học thêm các kỹ năng chiến đấu."

Trái tim Sakura rung động. Cô cho rằng sẽ chẳng có hại gì khi thực hiện nỗ lực cuối cùng nhằm lay chuyển Sanin bướng bỉnh. "Nhưng có một ngoại lệ cho quy tắc đó, phải không, Tsunade-sama? Và người có thể giúp con hoàn thiện nó chỉ có người." Cô nhận thấy ánh mắt của Tsunade lướt xuống trán cô, đôi môi đỏ mọng của cô mím lại thành một đường mỏng.

“Vậy là ngươi không có hứng thú học cách pha chế thuốc mỡ, thuốc độc hay bất cứ thứ gì.”

"Không, con đã làm chủ được điều đó," Sakura tự tin trả lời. "Con đã đạt được tất cả những kỹ năng cần thiết dưới sự hướng dẫn của Chiyo-sama từ Suna." Cô quên nói thêm rằng cô cũng đã được chính Tsunade chia sẻ khá nhiều về thuốc mỡ ở kiếp trước.

Tsunade nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. “Và chính xác thì tại sao ngươi lại cần phải mạnh mẽ đến thế?” bà hỏi với vẻ quan tâm nhẹ nhàng, và thúc giục. Sakura có thể thừa nhận đó là một câu hỏi quan trọng cần phải hỏi, bởi vì kỹ thuật Tái Sinh Sáng Tạo là một con dao hai lưỡi. Giờ đây Sakura đã có Sức mạnh của Bách Hào Ấn, cô có thể sử dụng nó để khiến cơ thể mình gần như không thể bị phá hủy, nhưng phải trả giá bằng tuổi thọ của mình. Đó là một kỹ thuật tuyệt vời nhưng cũng cực kỳ mạo hiểm mà cô có thể sử dụng.

Sakura nhận ra rằng nói dối chẳng có ý nghĩa gì khi sự thật là một câu chuyện đủ tai hại để thuyết phục bà. "Có một căn bệnh lây lan khắp làng, như người có thể đã nghe nói. Nó được tạo ra bởi Kabuto, người của Orochimaru, theo lệnh của hắn," cô giải thích, đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề, để ý thấy sự quan tâm của Tsunade đối với vấn đề đồng đội cũ của bà. "Nó đang phát triển và con nghĩ... con nghĩ điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra. Với toàn bộ ngôi làng, và thậm chí có thể vượt xa nó. Vì vậy, hắn ta cần phải được ngăn chặn."

Tsunade im lặng nên Sakura tiếp tục. "Bọn chúng đang đặc biệt truy lùng con, con được biết. Orochimaru biết con là người đã phát hiện ra loại bệnh của hắn và chữa khỏi nó. Hắn tìm con và đe dọa con, hắn đã lây bệnh cho người bạn thân nhất của con và gây ra một lời nguyền lên bạn con." Con…” Sakura dừng lại, nhận ra rằng cô thực sự không biết phải xưng hô với Sasuke như thế nào. "- bạn trai của con," cô lặng lẽ kết thúc. Ôi gì thế này. Chắc hẳn nửa làng cũng nghĩ vậy phải không? “Và gần đây con mới biết rằng chính Kabuto đang theo dõi con, cố gắng xâm nhập suy nghĩ con.”

Mặc dù hơi thở của cô đã nhanh hơn và đôi tay run rẩy nắm lại, Sakura thấy việc trút bỏ những lo lắng của mình với người thầy cũ của mình thật dễ dàng và nhẹ nhõm một cách đáng ngạc nhiên, bất chấp mối quan hệ không ổn định giữa họ hiện tại.

Tsunade cuối cùng cũng lên tiếng. “Và anh bạn Kabuto này… là người mà ngươi sẽ chiến đấu trong Kỳ thi thứ ba?”

Sakura gật đầu. "Con nên làm gì? Nói với Hokage?"

Tsunade khịt mũi khi nghe điều này. "Pfft. Không," Sakura chết lặng. “Sarutobi sẽ không quan tâm đâu.”

"Rồi sao -"

"Được rồi! Được rồi. Ta sẽ giúp ngươi," Tsunade ngắt lời. Hơi thở của Sakura nghẹn lại trong cổ họng. "Không phải trong cả tháng hay sao cũng được, nhưng ta sẽ chỉ cho ngươi vài điều trước khi ta rời đi. Chỉ cần ngươi hứa với ta là ngươi sẽ đá đít hắn ta, được chứ?" Cô đứng thẳng lên, hất mái tóc vàng dài qua vai, quay gót và bước trở lại qua cổng, hướng về lõi làng. “Giờ thì đừng làm phiền ta về chuyện đó nữa!”

Và Sakura chỉ đứng đó sững sờ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tsunade. Phải mất một lúc cô mới bình tĩnh lại và lẩm bẩm, "Con hứa," trong khi môi cô nhếch lên nụ cười lớn nhất mà cô từng có trong nhiều tháng và nước mắt chảy dài trên khóe mắt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro