CHAP 13: QUÁ KHỨ CỦA HAI CHÚNG TA (2)

- Ôi, Mebuki, lâu lắm mới gặp lại cậu- Phu nhân nhà Uchiha mừng rỡ, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy người bạn cũ

- Mikoto, cậu xinh đẹp quá đấy. Ừm, ngót 4 năm rồi đấy, a bé Sasu! Cute quá à, yêu thế- Bà Mebuki liến thoắng rồi cúi xuống véo má cậu nhóc 5 tuổi đang ngơ ngác nhìn hai bà mẹ như hai sinh vật lạ.

- Ưm. Sakura đâu rồi nhỉ, lâu lắm không được gặp, ba hay bốn năm rồi nhỉ- Mikoto gãi đầu, ngó ngó nghiêng nghiêng.

- Nó đang học đàn ấy

- À...Thế t...

- Để con đi tìm cho- Chưa để mẹ nói hết câu Sasuke đã hớp lời rồi phóng một mạch để lại hai bậc phụ huynh đang trân trối nhìn, sau đó họ bụm miệng cười một cách khả nghi, đen tối

-------------------

 "Cái gì thế này, rộng khiếp"

 Sasuke mặt hoa mày chóng, không ngờ cái khuôn viên nhà Furuyuki nó lại khủng bố tới như vậy. Sao không thiết kế kiểu hiện đại thang máy đi lại còn vòng vo tam quốc như thế cơ chứ? Mỏi hết cả chân. Nhà thì kéo dài một dãy rồi ngắt rồi lại kéo dài cũng dãy khác. Đi đâu cũng toàn là cây cảnh, suối chảy róc rách, có thể nói...nhà hoang...bởi Sasuke có thấy người giúp việc nào đâu. Mới chỉ thấy bà Mebuki, Sakura với ông Kizashi thôi mà, đừng nói cái nhà rộng kinh khủng khiếp như thế này chỉ dành cho ba người ở thôi nhé.

 Thôi, bỏ qua. Tìm Sakura cái đã.

 Bỗng....hình như Sasuke nghe tiếng đàn gảy....không chắc không phải đâu...nhưng có thể lắm đấy chứ, bởi vì tiếng vọng du dương làm xao xuyến hồn người ấy tuy không to nhưng đủ làm ai mê mẩn kia mà.

 Căng tai ra nghe, Sasuke như nín thở, tim như ngừng đập.

 A! Đúng là tiếng đàn. Chắc chắn là Sakura, cậu liền phóng như bay theo tiếng đàn vọng và rồi chết đứng. Quai hàm như rơi lệch, mắt sáng như sao đêm...

 ĐẸP. QUÁ!

 À không phải quá đẹp!

 Sasuke đứng hình, ngắm nhìn một cô bé anh đào dễ thương với mái tóc mượt óng ả, bộ kimono tím huyền làm tăng vẻ duyên dáng. Đôi tay búp măng trần trắng trẻo như đầy ma lực lướt nhẹ trên dây đàn huyền cầm bằng gỗ. Giai điệu lúc trầm lúc bổng, lúc du dương, lúc thổn thức, lúc bay bổng... Mình Sakura đung đưa theo từng điệu nhạc, uyển chuyển, nhẹ nhàng, tinh tế làm rung động trái tim ai.

 "Bộp" "Bộp"

 Sasuke tự động vỗ tay cổ vũ khi bản nhạc kết thúc.

 Sakura xấu hổ, mặt đỏ bừng như trái gấc, khép nép vào bên cửa mà ấp úng

- Trời ơi Sakura-chan ơi, cậu đàn hay quá

- c...chan?

"Rầm". Ai đó bất tỉnh.

-----------

- Nè, hôm nay cậu bệnh gì à- Sasuke lo lắng

- Không tại....mà bỏ đi...Sasuke sao lại gặp mình vậy?

- Sasuke? Gọi kun đi- Ai đó bực mình

- Hả đầu lia lịa.Nhưng....ủa....cái gì thơm thế nhỉ

- Tada. Cupcake đây.

 Không biết từ đâu, Sasuke lôi ra một chiếc bánh đỏ tía, thơm mùi mận chín khiến sakura mê mẩn. Cô bé lao tới, định chồm lấy chiếc bánh nhưng nhanh trí hơn, Sasuke đã giơ nó cao qua đầu. Đương nhiên, với chiều cao 'khiêm tốn' ấy, làm sao mà Sakura với được mà thay vào đó...là ôm chầm lấy Sasuke...khiến cậu ta đỏ mặt vì sung sướng, còn cô...

 "Rầm" Xỉu lần hai

-------------

- Muốn ăn bánh không- Sasuke giương chiếc bánh trước mặt cô bạn, cố tình đung đưa nó như khiêu khích

- Ứ thèm...- Cô bé lắc đầu giận dữ.

- Được rồi, tặng luôn cái bánh miễn phí này. Có lấy không. Đảm bảo là ngon là...ngon lắm luôn á

- Thiệt không...cho Sakura thiệt hả.

 Nhanh như cắt, không để cho cậu bạn kịp trả lời, Sakura đã vồ lấy cái bánh và...cắn một miếng trước sự sửng sốt đến kinh ngạc

 Vị ngòn ngọt thanh thanh luồn lách qua năm giác quan của Sakura như liều thuốc mê làm mê mẩn cô bé. Bao nhiêu ưu muội như tan biến hoàn toàn. Sakura như chìm đắm vào thế giới kẹo ngọt.

 Rồi như vô thức...Cô lao tới, hôn vào má Sasuke, ngọt ngào:

- Cảm ơn Sasuke- kun nha

- Hắc... Hắc

 "Rầm" Ai đó xỉu vì mắc cỡ

- Ôi, Sasuke-kun. Sao cậu chết thảm thế. Cậu chết rồi ai mang bánh cho tớ ăn mỗi ngày- Sakura khóc ròng thổn thức, tay chân đập tứ tung loạn xạ. Nghe xong câu nói này, mặt ai đó lại càng đen như cái đít nồi, rồi xỉu lần hai.

 Để hạ hỏa, Sakura bèn dẫn cậu bạn lên thung lũng hoa anh đào- nơi mà họ gặp gỡ nhau lần đầu tiên

----------------------

Tại thung lũng hoa anh đào , trên thảm cỏ xanh biếc trải dài bạt ngàn như đường biên giới nối liền bầu trời với mặt đất , đúng như tên gọi là thung lũng hoa anh đào, nơi đây đâu đâu cũng là những cây anh đào già cổ thụ bốn mùa rộ hoa. Từng cánh hoa mỏng lất phất trong không gian tĩnh lặng, như một cơn mưa màu hồng. Tiếng chim hót líu lo kết hợp cùng tiếng suối róc rách chảy tạo thành một bản nhạc du dương lúc trầm, lúc bổng làm say mê lòng người. Hương hoa thơm ngát như sánh quyện lại cùng nhau theo gió thoảng đi vấn vương trong bầu không khí ẩm nồng của mùa xuân.

Điểm tô trên đó, có một cặp đôi tí hon đang cùng chơi đùa. Cô nhóc xinh quá.Nỏi bật nhất là mái tóc màu hồng phấn, vầng trán dô một cách duyên dáng, đôi mắt lục bảo chơm chớp dưới hàng mi dài cong vút. Hai má phúng phính ửng đỏ, làn da trắng mịn. Ngồi cùng cô là một cậu bé trông rất đẹp trai, lãng tử. Mái tóc đen bóng hơi dựng ngược về phía sau, con mắt đen sâu hun hút, làn da trắng sữa có khi còn hơn cả con gái kia.

Hai đứa bé ngồi cùng nhau dưới gốc cây anh đào lớn và đẹp nhất, chân ngâm trong làn nước mát lạnh, tay trong tay rất tình tứ. Từng cánh hoa anh đào rơi xuống, đọng lại trên mái tóc trên làn da hai người. Cảnh đẹp tuyệt mĩ đến mê hồn, nay thêm một cặp đôi tí hon thì lại càng mê hồn hơn.

- Sasuke này-cô bé ấp úng

- Có chuyện gì sao?-Cậu trai lo lắng hỏi.

- Lớn lên...tớ...tớ...sẽ trở thành...vợ...của...cậu!

Mây như ngừng trôi, gió như ngừng thổi, chim như ngừng hót, thời gian như đọng lại,trái tim của cậu bé đó như ngừng đập. Cậu sững người, hai má màu cà chua, nhìn cô bé đang rụp mặt sau mái tóc hồng, mỉm cười nhẹ và vuốt tóc cô bé, cậu ôn nhu:

- Nhớ nhé

-------------------------

 Mới đây thôi mà đã chiều muộn.

 Sau khi ăn chơi chán chê, các bậc phụ huynh ngồi quây quần bên chiếc bàn thạch đá cạnh hồ trong khuôn viên nhà Furuyuki cười nói vui vẻ, nhưng ẩn chứa trong đó là sự nặng nề không lời giải đáp.

 Trình tự ngồi theo chữ U vuông vắn.

Thanh dọc phải: Kizashi x Mebuki

Thanh dọc trái: Fugaku x Mikoto

Còn Itachi thì cô đơn lẻ loi một mình trên đường cong. Ai bảo yêu chủ nghĩa FA làm cái gì kia chứ.

 Không khí tràn ngập niềm vui. Mọi người cùng nhau nhâm nhi ly trà nóng. Nhưng hình như phía nhà Furuyuki có điều gì đó bất thường. Thật vậy, ông Kizashi từ đầu đến giờ cứ ấp úng định nói gì nhưng lại ngưng...Rồi cả đám rơi vào tính trầm tư đến đáng sợ

- Mikoto, Fugaku, Itachi à, có lẽ đây là lần cuối cùng nhà Furuyuki gặp các bạn- Bà Mebuki căng thẳng

- Hả, cái gì cơ? Là sao?- Mikoto ớn người, cảm thấy sờ sợ, bất an

- Furuyuki...đang đứng trước tình trạng diệt vong

 "Ầm ầm"

 Một cơn cuồng phong như trỗi dậy.

 Bầu không khí ảm đạm. Ánh trăng bao phủ lên mọi vật, thấm đẫm nỗi buồn không đáy. Bầu trời đen, thấp, không lấy một gợn mây báo hiệu một điềm xấu sắp xảy ra. Những cơn gió lạnh buốt thổi làm người ta rùng mình, sởn gai ốc, kết hợp với lời nói cuồng phong bão tố của ông Kizashi khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng, nặng nề.

- Cái gì...Ki...- Fugaku đen mặt, không thốt nên lời.

- Thật đó, làm ơn. Hãy giúp tớ bảo vệ...Sakura

-------------------------

- Mẹ ơi, nhà Uchiha về rồi ạ?

 Sakura chui trong tấm chăn mềm, ló đầu ra hỏi mẹ.

- Ừ. Họ về rồi con ạ! - Bà Mebuki tắt đèn dầu rồi tiến đến bên con gái âu yếm- Con gái ơi, mẹ ngủ với con bữa nay nha!

- Vâng. Con sợ tối- Sakura rúc vào ngực mẹ cười khúc khích.

- Mẹ ru con ngủ nào. Nhắm mắt vào đi

 Cô bé ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

 Đợi đến khi cô con gái chìm vào giấc ngủ sâu. Bà Mebuki mới lặng lẽ nhìn con...mà khóc. Vuốt tóc cô con gái nhỏ rồi đặt lên đó một nụ hôn:

- Sakura! Có lẽ đây là lần cuối cùng...mẹ hôn con

 Dứt lời, bà tạo một ít Chakra màu lục bao phủ lấy Sakura rồi vùi cô vào đống chăn ấm áp.

 Cơ thể bà...rừng rực...bốc cháy...hòa với mọi thứ xung quanh...tạo nên...một vụ hỏa hoạn...


***********************************

 25/12

 GIÁNG SINH AN LÀNH NHA MỌI NGƯỜI

 BYE BYE






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro