Phiên ngoại 4

Để tránh bên ngoài hiểu lầm, Trường Canh mặc dù có khi ở qua đêm trong cung, cũng tuyệt đối không qua lại với hậu cung. Mọi việc liên quan đến hậu cung vẫn do Hoàng Hậu quản lý như trước. May mà hậu cung của Lý Phong không quá rắc rối. Hoàng Hậu như con ma ốm gắng gượng miễn cưỡng đứng đứng đầu, cả ngày đều chỉ ở trong cung điểm mão. Chưng từng nghe thấy chuyện hạ triều là dùng quải ấn chạy tới quấn lấy Hoàng Đế. Mới đầu cũng có người đứng ra phản đối, cho rằng chuyện này không hợp lý, đều bị mắng trở về –– Khi Hoàng Đế đăng cơ đã công bố mình là "Quyền Hoàng Đế", hiện giờ cẩn thận đến không chút du củ, như thế nào lại luôn có người chỉ sợ thiên hạ không loạn mà có ý đồ khuyến khích y cướp đoạt chính quyền?

Lấy Từ Lệnh cầm đầu Ngự Sử Đài thành ngự dụng thùng ô doa, đem chuyện "phá cái cũ xây dựng cái mới" ầm ĩ cả ngày. Mỗi ngày chuyên phụ trách cấp cho triều đình các hạng chính lệnh, tìm kiếm đủ loại lý luận căn cứ, cãi nhau càng danh chính ngôn thuận.

Thời điểm không ở lại trong cung, Hoàng Thượng sẽ làm bộ làm tịch về Nhạn Vương phủ. Sau đó đem Nhạn Vương phủ trở thành "phòng khách" lén lút tiếp kiến triều thần, xoay người là âm thầm tới Hầu phủ –– dù sao đi cũng không đến hai bước.

Năm nay mưa nhiều hơn năm trước, trước đêm thanh minh cũng đổ một trận mưa nhỏ.

Hằng năm không ở nhà, Cố Quân dù chưa tháo giáp, lại vẫn có thể an an ổn ổn trụ lại trong kinh thành. Cố Quân hiếm khi cảm thấy đối với y nhà cũng nặng như lòng trung thành của mình vậy, vì thế sai người sửa sang lại cỏ hoang mọc thành bụi ở Hầu phủ. Chuyện quỷ quái ở phủ An Định Hầu trong trong ngoài ngoài truyền ra vô số, giờ cuối cùng cũng giống nơi cho người ở.

Thời điểm chữa vườn chỉnh sửa lại phòng ốc rơi ra không ít vật cũ đã lâu. Vì thế theo sau Hoắc thống lĩnh ngày ngày loay hoay với đống đồ cũ trở thành thói quen yêu thích sau bữa tối của Hoàng thượng.

"Đây là đồ của trưởng công chúa năm đó sao?" Trường Canh chỉ vào một cái hòm ngay ngắn hỏi –– y rất tôn trọng, không tuỳ tiện động tay vào.

Lão phụ làm việc ở phòng thô sử nhìn thoáng qua, cười nói: "Cũng không phải, cái này chuyên dùng để đối phó tiểu Hầu gia."

Nói xong liền mở cái hòm ra, cái hòm thoạt nhìn rất giống nơi giấu những thứ quý hiếm, bên trong cư nhiên lại là một cái "chổi lông gà".

Trường Canh: "..."

Lão phụ kia nói: "Tiểu Hầu gia khi còn nhỏ suốt ngày gây chuyện, răn dạy chỉnh đốn y đều không hề để trong lòng, nhốt y trong phòng y liền phá khoá chui ra, còn biết chạy tới phòng bếp ăn vụng. Đánh nhẹ không hề có bao nhiêu tác dụng, tính tình lão gia lại bạo như vậy, thường xuyên muốn dùng gia pháp, gia pháp là những cái gì Hoàng Thượng cũng biết đấy, lão Hầu gia xuống tay nặng, tiểu hài tử làm sao chịu nổi? Công chúa sợ đánh xảy ra chuyện, có một lần trên đường hành quân nhìn thấy một thôn phụ mang theo cái này giáo huấn nhi tử, liền lấy chiêu đó đối phó y."

Trường Canh dùng hai tay đem cái chổi lông gà của Cố Đại Soái "thỉnh" ra, chỉ thấy bên trong chống đỡ vật ấy là một cái cột tinh tế, dùng sức mạnh quá sẽ gãy, không đến mức làm ra tai nạn chết người, bên ngoài là một vòng "lông gà" rất dày, cũng không phải lông gà rừng thật, mà là tiểu trúc ti tinh tế cùng một loại không rõ là cái gì, giống như lông động vật cứng dệt cùng một chỗ với nhau tạo thành, đánh trên người vừa kéo, mùi vị kia...

Trường Canh từ nhỏ lớn lên ở Hầu phủ, so với chủ nhân thật sự cũng gần giống chủ nhân. Lão bộc phụ tuy rằng phải sửa miệng gọi là "Hoàng Thượng", lại không thấy ngại chút nào, vui tươi hớn hở nói rằng: "Hầu gia chúng ta khi còn bé thật đúng là đào xuất vòng, trèo tường lật ngói, không chuyện ác nào không làm, sau lại chỉ sợ cái chổi này, không cần làm gì, chỉ cần nhắc tới cũng có thể khiến y thành thật một phen."

Cho tới bây giờ Cố Quân ở trước mặt Trường Canh đều là bộ dáng thành thục như trưởng bối, thời niên thiếu ấu thơ ngày trước của y đối với Trường Canh mà nói đều không hay biết gì, bởi vậy nghe cực kỳ hứng thú.

"Thời điểm ban đầu công chúa muốn đánh dùng rất tốt, y chạy khắp sân, một bên chạy một bên khóc, nháo đến cùng cứ như thật vậy."

Trường Canh ngạc nhiên nói: "Như thật? Chẳng lẽ là giả vờ ư?"

"Đương nhiên là giả vờ", lão bộc phụ vừa đi vừa thở dài "Tiểu Hầu gia chúng ta khi còn bé, không đánh mấy trượng thật mạnh đừng hy vọng có thể làm cho y rơi một giọt nước mắt thật, người xem y khóc khắp sân làm sét đánh không đổ mưa, miệng từ một bộ một bộ, động cái là tội nghiệp nói "Nương, người không thích con sao? Người không cần con sao? Con không phải thịt trên người nương sao?" Nếu không lại là " Nương muốn đổi một đệ đệ khác so với con tốt hơn sao? Con đều sửa lại, van cầu người đừng đổi một đệ đệ khác, con chỉ có một mình nương, nếu cũng không thương con, con liền trở thành một dã hài tử không ai muốn"... Nghe làm tâm người loạn chiến, công chúa đều không đành lòng xuống tay với y."

Trường Canh tưởng tượng đến tình cảnh kia, cười đến không thở nổi, Cố Quân không hổ là binh pháp đại gia, từ nhỏ đã biết "Hư thực tướng sinh", "Công tâm vi thượng"(*).
(*): Công tâm vi thượng: Đánh vào lòng người là thượng sách.

Nếp nhăn giữa khoé mắt lão bộc phụ mang ý cười chợt loé rồi tắt, lời nói bà bỗng thay đổi: "Sau khi đi một chuyến ở Biên Cương về, mọi chuyện đều thay đổi."

Nụ cười trên mặt Trường Canh dần biến mất.

Lão phụ vẫn còn chìm trong hồi ức: "Mỗi ngày y đều tự giam mình trong phòng, không để ý tới ai, cũng không khóc, đưa cơm vào thế nào thì đẩy ra như thế, ai dỗ cũng không mở miệng, cổng trong không bước cửa lớn không ra. Từ một con khỉ con biến thành một tiểu quỷ, cả người đều thay đổi –– Qua hai ba tháng, lão Hầu gia mới dàn xếp xong sự việc ở phương Bắc hồi phủ... Ai, lão gia còn không bằng đừng trở lại. Ta thấy lão Hầu gia đối với con trai mình cũng thật sự quá ngoan tuyệt, đại khái là do sự việc đã xảy ra rồi, lão Hầu gia sợ y sẽ như vậy mà thật sự bị phế đi."

Trường Canh nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào?"

"Lão Hầu gia một cước đá văng y ra khỏi cửa phòng, tức giận đem y từ trong phòng kéo ra. Người cũng tưởng tượng được, mắt y bị thương nặng như vậy, thấy ánh mặt trời thế nào sẽ không đau? Y thất tha thất thểu chảy nước mắt, lúc này thật sự là nước mắt, nhưng một tiếng trong họng cũng không phát ra." Lão bộc phụ giơ tay chỉ "Chính là phiến ao nhỏ kia, lão Hầu gia đem roi ngựa cuộn thành một vòng, vòng lên trên cổ tiểu Hầu gia, ấn đầu y bắt y nhìn xuống nước, rống vào tai y: "Ngươi nhìn xem ngươi hiện tại là cái dạng gì, ngươi xứng mang họ Cố sao?"

Trường Canh theo tay bà nhìn lại, ao đã sớm bỏ hoang nhiều năm, hai ngày nay mới trút nước vào, nuôi mấy con cá mới, đang thản nhiên tự đắc vẫy đuôi quay lại.

"Tiểu Hầu gia bị roi quất ngựa xiết một vòng quanh yết hầu, rống trở lại: 'Con không nhìn thấy."

Trường Canh theo lời của bà giống như  quay lại những năm trước, tay cầm "chổi lông gà" hơi run lên.

"Lão Hầu gia liền đem đầu y ấn vào trong nước nói "Nhìn không thấy thì ngươi nằm úp sấp trong nước tự mình hảo hảo nhìn, hoặc ngươi tự mình đứng lên, hoặc tự đi tìm xà nhà mà treo cổ, Cố gia ta thà rằng tuyệt hậu, cũng không lưu lại phế vật!' " lão bộc phụ nói tới đây, lắc đầu: "Nhiều năm như vậy, lão bà tử ta đều nhớ rõ không sót một chữ, thật sự quá độc ác."

Hai người đồng thời im lặng, không biết qua bao lâu, Trường Canh mới nhẹ giọng hỏi: "Lão Hầu gia bỏ được sao?"

"Người làm cha mẹ, tất nhiên đều sẽ đau lòng, nhưng cho dù luyến tiếc cũng có thế làm thế nào đây? Lão Hầu gia nói, xương cốt chặt đứt, chỉ có thể dùng đinh cứng ghim lại, càng là thống khổ tuyệt cảnh, lại càng không thể để cho y có một chút cảm giác có thể ỷ lại dựa vào, nếu không bản thân y sau khi chịu cực hình như vậy cả đời cũng không đứng dậy được." Lão bộc nữ tắc "Lão Hầu gia muốn không làm vậy, mười mấy năm trước ai có thể danh chính ngôn thuận mà ra tay thu thập Huyền Thiết Doanh thưa thớt từ các nơi?"

Không có Huyền Thiết Doanh, nói không chừng Đại Lương từ năm đó tại thời điểm chư quốc Tây Vực lần đầu tiên phản loạn cũng đã bị người từng bước một mà tằm ăn rỗi nuốt trôi, chỉ sợ làn sóng nhỏ đều không khiến người Tây Dương ngàn dặm xa xôi mà chạy tới cắn một miếng. Bọn họ này đó đều là cẩm tú từ giữa vương công cũ, còn có thể vinh hoa phú quý tới khi nào đâu?"

"Giữa mùa đông khắc nghiệt, không cho gia nhân cho y mặc một bộ áo lông chống lạnh, đông đến đứa bé kia tay chân đều xanh xao. Trở lại trong phòng đều đạp ra không cho ở, suốt ngày hơn mười con thiết khôi rối vây chuyển xung quanh y. Lão Hầu gia ở một bên nhìn, giống như chẳng sợ y sẽ chết cũng tuyệt không trát một chút mắt... Qua hai ba năm trôi qua, vợ chồng bọn họ trước sau đều đi, Nguyên Hoà Đế mới đem tiểu Hầu gia tiến cung."

Lão bộc phụ lời nói nhất đốn, liền nghe chỗ ngoặt truyền đến một tiếng chim hót sắc nhọn, hai người vừa nhấc đầu, nhìn thấy Cố Quân mang theo cái lồng chim sắt từ bên kia đi bộ lại đây, con chim nhà họ Thẩm bị Cố Quân trói mồm lại, hoảng sợ đến thất điên bát đảo, tức cũng không nói ra được, đàng phải thét chói tai.

Từ khi Cố Quân mang nó về, có thời gian đều chỉnh con chim này. Y  cả người lẫn điểu om sòm chưa bao giờ rơi xuống hạ phong, lúc này mang theo thành quả thắng lợi đi bộ ra, xuân phong đắc ý –– đắc ý đến khi thấy rõ đồ vật Trường Canh cầm trong tay, hắn đầu tiên là mị mắt một chút, sau đó sắc mặt đột nhiên đen thui.

Cố Quân bước nhanh đi tới, một tay giật lấy "chổi lông gà" : "Cái thứ hư gì nhảy ra cũng cầm chơi, không cho giữ!"

Thương bệnh như bóng với hình nhiều năm mặc dù trị khỏi, cũng thực dễ dàng có di chứng. Tỷ như Cố Quân cả đời cũng không có khả năng hoàn toàn mà tai thính mắt tinh, tỷ như Trường Canh tuy rằng thoát khỏi ác mộng quấn thân, nhưng hơi có mệt nhọc cùng suy nghĩ, ban đêm vẫn cứ sẽ nhiều mộng.

Tối hôm đó, không biết có phải là còn băn khoăn "chổi lông gà" kia bị Cố Quân cướp đi không, Trường Canh mơ một giấc mộng rất kỳ quái. Y mộng thấy mình đi vào Hầu phủ, không phải y quen thuộc An Định Hầu phủ ban đầu kia, ít nhất trong ấn tượng cũng không tiêu điều như vậy, người đến kẻ đi, có vẻ càng có nhân khí.

Từ rất xa, Trường Canh nghe thấy một trận âm thanh kim thiết, y theo tiếng đi qua, thấy trong bãi đất trống giữa hậu viện, một đám thiết khôi rối đằng đằng sát khí đang vây lại tấn công một tiểu nam hài. Tiểu nam hài kia trên mắt che một miếng vải đen, kín nửa khuôn mặt, gian nan mà trái phải trốn tránh.

Bỗng nhiên, một cỗ thiết khôi rối từ phía sau đến gần y, trường đao trong tay đã đổi thành thiết côn, quét ngang y, giống như cảm giác được tiếng gió lai giả bất thiện, tiểu nam hài kia theo bản năng muốn trốn tránh.

Chậm đã, không thể như vậy mà trốn.

Trường Canh trong nháy mắt hiện lên nhiều năm trước có người đã nói với y: "Ngươi trong lòng hoảng, chân liền yếu, chân đứng không vững, dù có kiếm pháp lợi hại cũng đều vô nguyên chi thuỷ, vô bản chi mộc... Lùi bước là phản ứng bình thường của con người, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngươi sẽ khó ngưng tụ lực phản kích, ngược lại sẽ luống cuống tay chân mà rơi xuống trong tay đối phương."

Nam hài tốc độ đương nhiên không có khả năng nhanh hơn thiết khôi rối, y trong nháy mắt do dự co rúm lại, rất nhanh bị thiết khôi rối đuổi theo, một tiếng vang rất lớn, quái vật kia dùng thiết côn hung hăng nện lên phía sau tấm lưng non nớt, quần áo đương trường nổ tung, lộ ra bên trong tấm giáp bảo hộ, người đã bị đánh bay ra ngoài.

Trường Canh vội bắt kịp tiến đến, một tay bế tiểu nam hài nửa người dính bụi đất đứng lên, đồng thời rút bội kiếm bên hông đinh trụ vài lần liên tiếp, không được như ý thì dây dưa không bỏ đuổi theo thiết khôi rối.

Y vứt bội kiếm đi, tay run run muốn cởi bỏ mảnh vải trên mặt nam hài, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Trường Canh quay đầu lại, chỉ thấy một người trung niên chắp hai tay sau lưng, đang chậm rãi đi tới. Nam nhân kia thân mặc thường phục, khuôn mặt thanh tú, phong độ nhẹ nhàng uyên bác như chi sĩ, ánh mắt lại mang theo lệ khí, lúc nhìn thẳng, trong ánh mắt ấy như có thiên quân vạn mã đao quang kiếm ảnh.

Trường Canh chưa từng thấy qua người này, người này so với Cố Quân khi thành niên cũng không coi là giống, nhưng y đối mặt một lần liền nhận ra thân phận người này –– ngũ quan mặt hình mặc dù khác nhau, nhưng trên người phụ tử này đều có loại đồ vật nhất mạch cùng thừa.

Người nọ đứng lại, nhìn Trường Canh nói: "Ngươi định đem hắn đi, cũng chăm không nổi hắn, tính miễn cưỡng mang đại, hơi có mưa gió, hắn cũng chịu không nổi..."

Trường Canh tiểu tâm ôm thân thể gầy nhỏ của nam hài đứng lên: "Y có thể dựa vào ta."

Lão An Định Hầu lắc đầu, Trường Canh chợt nghe thấy phía sau kim tráp thiêu đốt khi oanh minh, vội bay nhanh ôm nam hài lắc mình trốn, chỉ thấy thiết khôi lỗi vừa rồi bị y đinh trụ nhất bang đang tiến lại đây. Mỗi con tại chỗ tự phân thành hai, chỉ một khắc, đã biến thành một chi thiết chú trọng giáp quân, như hổ rình mồi theo dõi y, xa xa truyền đến một âm thanh tiếng mõ mơ hồ không rõ, thiết khôi lỗi tập thể cùng lao lên.

Trường Canh đành phải ôm lấy tiểu Cố Quân cướp đường chạy như điên, chật vật không kham nổi, nhìn lão nam nhân hờ hững bàng quan kia, trong lòng muốn gầm lên một trận –– ngay cả giang sơn cũ nát bấp bênh này ta còn có thể thu thập, chẳng lẽ không che chở nổi một Cố Quân?

Nhưng mà trong mộng nói không ra âm thanh, y hốt hoảng chạy trốn chợt vấp phải khoảng trống, Trường Canh trong lòng nhảy dựng lên, vươn tay nắm chắc một bàn tay khác. Y thình lình mở mắt ra, trong phòng đèn măng-sông đã bật, bên ngoài trời còn chưa sáng, chính mình đang gắt gao nắm lấy tay Cố Quân.

Cố Quân sờ soạng đầu y một phen: "Như thế nào hôm nay gọi không tỉnh? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Trường Canh ngây người nhìn y một khắc: "Nằm mộng."

Cố Quân hoảng sợ.

"Không phải ác mộng, không phải là Ô Nhĩ Cốt." Trường Canh trở người, ôm một bàn tay y, đem một cánh tay y đặt trong ngực, trán gối trên khuỷ tay Cố Quân nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng nói "Mơ thấy ta cướp ngươi từ trong tay lão Hầu gia mang đi, cha ngươi phái một đội thiết khôi lỗi đuổi giết ta."

Cố Quân đầu tiên ngẩn người, sau đó vô tâm vô tư cười rộ lên, cánh tay dùng một chút khí lực lôi Hoàng Thượng từ trong chăn ra, rút cánh tay mình về: "Lá gan bệ hạ không nhỏ nha, lão nhân gia trên tay ông ta có mười vạn âm binh đấy –– đi, lấy lại uy phong, mau đứng lên, hôm nay có đại triều hội. A, nói đến cũng là đến thanh minh, hay là lão ở bên kia thiếu tiền giấy dùng, cố ý nhắc nhở?"

Trường Canh ngồi ở bên giường nhìn y, nương theo ngọn đèn mà nhìn y đủ từ đầu đến chân, thẳng đến khi Cố Quân mặc xong quần áo, y mới thu hồi tầm mắt: "Cha ngươi thiếu tiền giấy dùng, vì cái gì tìm ta không tìm ngươi?"

"Chắc vì ngươi dễ bắt nạt." Cố Quân cười nói, sau đó nụ cười của y nhạt dần, "Ta không nợ ông ta cái gì, ông ta đại loại không dám đến gặp ta."

Thanh minh ngày đó, Trường Canh cố ý nghỉ nửa ngày, cùng Cố Quân đi cúng lăng mộ tổ tiên.

Cố Quân giống như  tu ngậm miệng thiện, nhìn bài vị trước mặt, nửa câu nói cũng không có, dường như chỉ định hoàn thành nhiệm vụ như đốt hoàn chỉ, sau đó lạnh lùng đứng sang một bên.

Mấy năm nay nhiều năm sở tác sở vi, y không cần phải nói, hai vị kia dưới suối vàng cũng đều biết.

Ngược lại Trường Canh nghiêm túc dâng hương, rót rượu, đang trước mặt Cố Quân nên y không tiện nói ra, đành mặc niệm trong lòng: "Ta về sau sẽ chăm sóc tốt cho y, xin hai vị yên tâm."

"Đi thôi." Cố Quân nhẹ nhàng kéo y.

Trường Canh phục hồi tinh thần, đang muốn cùng y trở về, liền thấy Cố Quân hờ hững chuyển hướng sang linh vị của công chúa: "Xem trọng phò mã nhà nương đi, để hắn không có việc gì ở dưới đó thành thật một chút, bớt đến quấy rầy người của ta."

Trường Canh: "..."

Hoắc Đan đi theo nghe xong lời đại nghịch bất đạo này, suýt nữa quỳ xuống một đầu khái chết ở trước mặt lão Hầu gia. Cố Quân khẽ hừ một tiếng, quay đầu lôi kéo Trường Canh rời đi.

Đừng nói không đúng, lời y nói quả nhiên thực có tác dụng. Từ đó về sau, Trường Canh không còn mơ thấy Cố lão Hầu gia cùng đại quân thiết khôi lỗi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro