Chap 4 : Nỗi Đau Và Mâu Thuẫn
Hạ Chi Quang trở về biệt thự vào một đêm trời mưa tầm tã, những giọt nước mưa như những lưỡi dao sắc bén quất vào người. Hắn bước qua cổng lớn, tay giữ chặt bụng, nơi vết thương rỉ máu. Mặc dù cơ thể đang chịu đựng nỗi đau thể xác, nhưng ánh mắt của hắn vẫn sắc lạnh như mọi khi, không để lộ chút yếu đuối nào. Lúc này, toàn bộ biệt thự chìm trong sự yên lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều bên ngoài.
Người hầu và thuộc hạ của Hạ Chi Quang trong biệt thự đều đã biết chuyện, nhưng không ai dám tiến gần hắn. Tất cả chỉ cúi đầu, lặng lẽ bước đi, tránh ánh mắt đầy quyền lực của ông trùm. Ngay cả khi hắn bị thương nặng, sự lạnh lùng và tàn nhẫn vẫn bao trùm lấy hắn, khiến mọi người đều phải lùi lại một khoảng cách an toàn.
Hoàng Tuấn Tiệp từ xa nhìn thấy Hạ Chi Quang bước vào với cơ thể đầy máu, cảm thấy lòng mình chợt thắt lại. Mặc dù anh không thể nhớ hết về quá khứ, nhưng trong suốt thời gian sống ở đây, anh đã dần hình thành một mối liên kết kỳ lạ với Hạ Chi Quang – người đàn ông vừa bí ẩn vừa nguy hiểm này. Mỗi lần nhìn vào mắt hắn , Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy như có điều gì đó quen thuộc, như thể anh đã từng gặp hắn ở đâu đó trước đây. Nhưng ký ức của anh vẫn là một mớ hỗn độn.
Hạ Chi Quang không cho phép bất kỳ ai chăm sóc mình, dù là người hầu trung thành nhất trong biệt thự. Hắn bước thẳng về phòng mình, đôi môi mím chặt, không để lộ ra một tiếng kêu đau. Vết thương trên bụng đã khiến máu thấm đẫm chiếc áo sơ mi đen, nhưng hắn vẫn cố giữ cho dáng đi mạnh mẽ, không hề lảo đảo.
Hoàng Tuấn Tiệp không thể chịu đựng nổi sự thờ ơ này. Anh không phải là người dễ dàng bỏ mặc ai đó, đặc biệt là khi người đó là người đã cưu mang mình. Bước nhanh đến gần Hạ Chi Quang,Hoàng Tuấn Tiệp gọi với theo, "Anh bị thương, để tôi giúp."
Quang dừng lại giữa hành lang, nhưng không quay lại. Hắn đứng im lặng một lúc, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cố gắng che giấu sự mệt mỏi. "Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu," hắn nói, giọng nói đầy lạnh lùng và xa cách.
Hoàng Tuấn Tiệp không chịu bỏ cuộc, bước thêm một bước nữa, cố gắng tiếp cận. "Anh không thể cứ để vết thương như vậy. Ít nhất để tôi băng bó cho anh."
Không một lời báo trước, Hạ Chi Quang quay phắt lại, ánh mắt như dao sắc nhìn thẳng vào Tiệp. "Cậu nghĩ mình là ai mà dám đụng vào tôi?" Hắn hất tay mạnh, đẩy Tiệp ra xa. Sức mạnh từ cú đẩy khiến Tuấn Tiệp không kịp phản ứng, cả cơ thể anh ngã nhào vào tường. Lưng anh đập mạnh vào bức tường đá lạnh lẽo, cơn đau từ cú va chạm truyền đến khiến anh khẽ nhăn mặt.
Hoàng Tuấn Tiệp ôm lấy lưng mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bức tường, nhưng ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi Hạ Chi Quang. Dù bị đối xử thô bạo, anh không hề trách móc hay tức giận. Thay vào đó, trong lòng anh chỉ còn lại sự lo lắng. Anh biết rõ Hạ Chi Quang là một người máu lạnh và khó gần, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể đứng nhìn hắn tự hủy hoại bản thân.
Hạ Chi Quang ngay sau cú đẩy đó cũng không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ quay lưng và tiếp tục bước về phía phòng mình, từng bước đi vẫn kiên định dù máu đã thấm đẫm cả chiếc áo. Anh cố gắng đứng dậy, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng cao lớn đang rời xa mình.
"Cậu không hiểu được tôi đâu," Hạ Chi Quang lẩm bẩm trong đầu, ánh mắt hắn lóe lên một tia đau đớn mà chính hắn cũng không muốn thừa nhận. Vết thương trên bụng không chỉ đơn thuần là một vết cắt. Đó là bằng chứng cho những cuộc chiến không ngừng nghỉ mà hắn đã phải đối mặt, những kẻ thù nguy hiểm luôn rình rập xung quanh hắn. Nhưng với Hạ Chi Quang , nỗi đau thể xác không là gì so với sự cô độc và nỗi sợ bị phản bội mà hắn luôn phải gánh chịu.
Khi trở về phòng, Hạ Chi Quang ngồi xuống ghế, rút ra một chai rượu từ ngăn kéo. Hắn đổ rượu trực tiếp lên vết thương, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau rát bỏng. Hắn đã quen với việc tự chăm sóc mình, không cho phép bất kỳ ai can thiệp vào. Đối với hắn, sự yếu đuối chỉ là cái cớ để người khác lợi dụng.
Trong lúc Hạ Chi Quang đang tự xử lý vết thương,Hoàng Tuấn Tiệp lặng lẽ đứng bên ngoài cửa phòng hắn. Anh không muốn bỏ đi, nhưng cũng không dám bước vào lần nữa. Anh biết rằng hắn đang che giấu điều gì đó, một sự đau đớn mà không ai ngoài hắn có thể hiểu được. Và dù bị đẩy ngã, Hoàng Tuấn Tiệp vẫn không thể quay lưng với người đàn ông này.
Sau khi tự băng bó qua loa, Hạ Chi Quang ngả người ra sau ghế, mắt nhìn trân trối lên trần nhà. Trong đầu hắn, những hình ảnh về cuộc đối đầu đêm qua hiện ra rõ mồn một. Đó là một cuộc giao dịch bất thành, khi hắn bị mai phục bởi những kẻ thù cũ. Chúng đã chuẩn bị kỹ càng, và dù Quang thoát được, nhưng vết thương để lại cho hắn không chỉ là về thể xác.
Tuấn Tiệp vẫn đứng đó, anh cảm thấy thời gian như chậm lại. Anh tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục cố gắng giúp đỡ Hạ Chi Quang hay không, nhưng nỗi sợ về sự thờ ơ và lạnh lùng của hắn khiến anh do dự.
Bất ngờ, cửa phòng bật mở, và một trong những thuộc hạ thân tín của Hạ Chi Quang bước vào với vẻ mặt căng thẳng. Hắn cúi đầu trước Hạ Chi Quang, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không giấu nổi sự lo lắng: "Ông chủ, có tin tức mới từ những kẻ tấn công. Chúng ta cần thảo luận ngay."
Hạ Chi Quang ngồi thẳng dậy, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm. "Được, chuẩn bị phòng họp. Tôi sẽ xuống ngay."
Hoàng Tuấn Tiệp đứng lặng lẽ theo dõi, không thể không tự hỏi rằng những kẻ tấn công đó là ai, và tại sao Quang lại luôn bị cuốn vào những cuộc chiến không hồi kết như vậy. Nhưng dù anh có cố gắng hiểu, mọi thứ vẫn chỉ là một màn sương mù mờ ảo, như chính ký ức đã mất của anh.
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, Hạ Chi Quang đứng dậy, dù vết thương vẫn còn nhức nhối nhưng hắn không hề biểu lộ chút đau đớn nào. Bản lĩnh và sự cứng rắn của hắn khiến tất cả những người xung quanh phải nể phục và dè chừng. Quang liếc nhìn về phía cánh cửa phòng, nơi Tiệp vẫn đang đứng lặng lẽ, dường như chưa chịu rời đi.
"Tiệp, vào đi," Quang nói, giọng trầm nhưng đầy uy quyền. Dù hắn không cho phép ai lại gần mình khi bị thương, nhưng Tiệp lại khác. Sâu trong lòng, có lẽ Quang vẫn cảm thấy một mối liên hệ đặc biệt nào đó với người đàn ông đã cứu mạng mình.
Tiệp hơi bất ngờ khi nghe thấy lời gọi của Quang, nhưng anh vẫn bước vào phòng mà không do dự. Quang ngồi xuống ghế, mắt nhìn Tiệp một lúc lâu trước khi quay sang thuộc hạ, ra hiệu cho hắn rời đi. Thuộc hạ cúi đầu chào rồi lặng lẽ bước ra, để lại không gian riêng cho hai người.
"Anh thật sự không cần sự giúp đỡ của tôi sao?" Tiệp hỏi, ánh mắt dõi theo từng cử động của Quang.
Quang khẽ lắc đầu, đôi môi mím chặt, nhưng không còn lạnh lùng như trước. "Tôi đã quen với việc tự mình lo mọi thứ. Cậu không cần lo lắng cho tôi."
Tiệp cảm thấy có chút thất vọng, nhưng anh hiểu rõ Quang là người không dễ dàng để ai bước vào cuộc sống của mình, đặc biệt là khi hắn đang bị thương. Dù vậy, anh vẫn không thể bỏ mặc được. Có điều gì đó thôi thúc anh phải quan tâm đến người đàn ông này, một cảm giác mà Tiệp không thể giải thích được.
"Vậy còn chuyện của những kẻ tấn công anh? Chúng là ai?" Tiệp bất giác hỏi.
Quang không đáp lại ngay lập tức. Hắn im lặng một lúc, như đang cân nhắc xem có nên chia sẻ với Tiệp hay không. Cuối cùng, hắn nói, giọng điệu trầm và bí ẩn: "Chỉ là những kẻ thù cũ. Chuyện này không liên quan đến cậu."
"Nhưng tôi đã ở đây. Nếu anh cần, tôi có thể giúp," Tiệp khăng khăng.
Quang nhìn Tiệp, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu nổi sự ngạc nhiên trước sự quan tâm của anh. "Cậu nghĩ mình có thể làm gì? Cậu không nhớ bất cứ điều gì về bản thân mình, không biết rõ mình là ai."
Lời nói của Quang đánh trúng vào nỗi bất lực của Tiệp. Đúng, anh không nhớ gì về quá khứ, không biết mình từng làm gì hay là ai, nhưng anh vẫn có cảm giác mình không phải là người tầm thường. Có điều gì đó trong bản năng của anh, một phần nào đó mách bảo rằng anh từng là một người mạnh mẽ, đủ sức bảo vệ chính mình và những người xung quanh.
"Đúng, tôi không nhớ gì cả. Nhưng tôi không thể cứ đứng yên và nhìn anh tự chiến đấu một mình," Tiệp nói, giọng nói đầy quyết tâm.
Quang khẽ nhếch mép, như cười nhạo sự quyết tâm của Tiệp. "Cậu quá ngây thơ, Tiệp. Thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ. Những người như tôi... không cần sự bảo vệ của ai cả."
Tiệp im lặng, không biết phải nói gì thêm. Anh hiểu rằng Quang không muốn mở lòng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ. Tiệp biết rằng Quang đang che giấu nỗi đau, không chỉ là thể xác mà còn là tinh thần.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Quang rút điện thoại từ túi áo, ánh mắt sắc lạnh khi nhìn vào màn hình. Sau vài giây do dự, hắn nhấc máy.
"Tôi nghe đây."
Giọng nói bên kia vang lên, nghe rất gấp gáp và khẩn cấp. "Ông chủ, chúng ta có vấn đề. Đám người của kẻ thù đã di chuyển. Chúng ta cần có hành động ngay lập tức."
Quang khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Được, tôi sẽ có mặt ngay. Chuẩn bị sẵn sàng."
Hắn cúp máy, ánh mắt quay lại nhìn Tiệp. "Tôi có việc phải giải quyết ngay. Cậu nghỉ ngơi đi, đừng can thiệp vào chuyện này."
Tiệp hiểu rằng Quang đang cố gắng giữ anh ngoài cuộc, nhưng anh cũng biết mình không thể cứ đứng nhìn. Khi Quang bước ra khỏi phòng, Tiệp đứng đó, lòng đầy mâu thuẫn. Anh có nên theo dõi hắn, hay nên tin tưởng và để hắn tự giải quyết mọi thứ?
Quang ra khỏi phòng, không hề biết rằng Tiệp đang âm thầm quyết định sẽ không để hắn đối mặt với kẻ thù một mình. Ký ức có thể đã mất, nhưng cảm giác bảo vệ Quang đang dần trở thành điều duy nhất khiến Tiệp cảm thấy mình có mục đích. Dù thế nào, anh cũng sẽ không để Quang bị tổn thương thêm lần nữa.
Mặc dù Hạ Chi Quang có thể lạnh lùng và đối xử với Hoàng Tuấn Tiệp bằng thái độ không mấy tốt đẹp, nhưng sâu thẳm bên trong, hắn vẫn không thể quên ân huệ của người đàn ông đã cứu mạng mình trong đám cháy. Quang biết rõ rằng Tiệp đã mất toàn bộ ký ức, không biết mình là ai và không có nơi nào để đi. Chính vì vậy, dù bên ngoài tỏ ra cứng rắn và tàn nhẫn, Quang vẫn quyết định cho Tiệp ở lại biệt thự của mình. Hắn cho rằng đó là cách trả ơn người đã cứu mạng mình, dù sự hiện diện của Tiệp đôi khi khiến hắn bực mình.
Bản thân Tiệp cũng cảm thấy mâu thuẫn. Anh không hiểu vì sao một người như Quang, người dường như không biết đến lòng nhân từ, lại quyết định giữ anh ở lại. Tuy nhiên, dù không thể nhớ gì về quá khứ, Tiệp cũng nhận ra rằng Quang không phải là kiểu người dễ dàng để người khác bước vào cuộc sống của mình. Điều đó khiến Tiệp càng thêm tò mò và quan tâm đến người đàn ông này, dù anh biết rõ rằng sự quan tâm đó có thể không được đáp lại bằng tình cảm tương tự.
Thời gian trôi qua, Hoàng Tuấn Tiệp dần quen với cuộc sống trong biệt thự, nhưng anh vẫn không ngừng cảm nhận sự xa cách từ Hạ Chi Quang. Những lúc Hạ Chi Quang bị thương hay gặp chuyện khó khăn, hắn không cho phép ai giúp đỡ mình, kể cả Hoàng Tuấn Tiệp. Tuy nhiên, điều đó không ngăn được anh tiếp tục lo lắng cho Hạ Chi Quang, bởi Hoàng Tuấn Tiệp biết rằng, dù lạnh lùng và tàn nhẫn, hắn vẫn là con người, và con người ai cũng có những nỗi đau được giấu kín.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro