Mê Cung Của Gió
Ánh sáng nhạt của tinh thể pha lê lập lòe trong bóng rừng, phản chiếu trên mặt đất những hoa văn xoáy tròn như cánh gió đang múa. Satoshi, Serena và Kael bước đi theo vệt sáng ấy, mỗi bước chân vang lên khẽ khàng, hòa vào tiếng gió thì thầm không dứt. Không ai nói, nhưng cả ba đều cảm thấy: thứ đang chờ phía trước không chỉ là một thử thách đơn thuần.
Đột nhiên, không khí trở nên đặc quánh. Sương mù từ bốn phía dâng lên, cuộn xoáy, rồi đan xen như một tấm màn khổng lồ. Những đường xoắn khí lưu trên mảnh vải dẫn đường của Lira rực sáng, rồi biến mất. Họ đã bước vào mê cung của Thần Gió.
Ngay khi cánh cổng sau lưng khép lại, mọi âm thanh trong rừng biến mất. Không còn tiếng chim, không còn tiếng mưa nhỏ, chỉ còn nhịp tim dồn dập của chính họ. Sương mù đặc quánh như dầu, bám lên da thịt lạnh buốt, mùi tanh ngai ngái như máu loãng phảng phất trong không khí.
Serena rùng mình, khẽ siết viên pha lê Pyra. Ánh sáng đỏ lấp lánh từ viên ngọc bị nuốt chửng gần như tức khắc, chỉ còn lại quầng sáng yếu ớt như ngọn nến giữa đêm đen.
Từ xa vọng lại tiếng xào xạc... không phải tiếng gió, mà như tiếng móng tay cào vào thân cây. Một bóng người thoáng hiện giữa làn sương. Bước chân chậm chạp, gương mặt trắng bệch, đôi mắt rỗng hoác.
Satoshi sững lại:
— "Không thể nào..."
Đó chính là hình ảnh của cậu — một Satoshi khác, tái nhợt như xác chết, miệng nhếch thành nụ cười méo mó. Gió rít qua khe răng hắn, phát ra tiếng thì thầm:
— "Ngươi không bao giờ là hi vọng của họ... ngươi chỉ là kẻ thất bại."
Serena quay sang, và tim cô thắt lại. Trước mắt cô, cả ngôi làng ngày xưa hiện ra — nhưng giờ đây, không còn ánh lửa ấm áp, mà là những bóng người cháy đen, da thịt nứt toác, vẫn bước đi, vẫn gọi tên cô trong tiếng kêu thảm thiết.
— "S..E...RE..NA em đ..a..u quá ...cứu em"
Kael siết chặt chuôi kiếm, nhưng rồi bỗng chao đảo. Trước mặt anh, một bóng hình khổng lồ hiện ra — một con quái vật, toàn thân bị xiềng xích gió quấn quanh, đôi mắt lồi ra đầy máu, giọng như hàng trăm con dao cào vào tai:
— "Ngươi đã chọn bỏ mặc tất cả... ngươi định chốn tránh mãi sao."
Mê cung này không có tường, không có lối rẽ, nhưng từng lớp sương dựng thành vách ngăn, đẩy họ vào những ảo ảnh riêng. Gió gào rú như hàng nghìn linh hồn bị xé toạc. Không gian bỗng tanh nồng mùi sắt gỉ, mặt đất mềm oặt như thịt sống, mỗi bước chân lún xuống để lại dấu máu loang lổ.
Serena quỳ sụp xuống, tai nghe văng vẳng tiếng khóc của chính mình ngày xưa:
— "Tại sao cô... lại bỏ mặc họ chết? Tại sao cô không cứu họ"
Satoshi bị vòng tay lạnh ngắt của bản sao mình siết chặt, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào vai, máu rịn ra. Cậu gào lên, nhưng tiếng hét bị nuốt trọn trong gió.
Kael loạng choạng, vết xiềng gió từ ảo ảnh con quái vật quấn lấy chân tay anh, lôi tuột xuống bóng tối dưới đất.
Tất cả như đang bị kéo vào vực sâu không đáy, nơi gió không còn là hơi thở, mà là móng vuốt muốn xé toạc linh hồn.
Ngay khoảnh khắc ấy, viên pha lê Pyra trong tay Serena bỗng nứt ra một đường nhỏ, ánh sáng đỏ bùng dữ dội, ép lùi màn sương trong chốc lát. Từ khe nứt vang vọng tiếng gầm trầm thấp — không phải của lửa, mà như tiếng kêu u uất của một linh hồn bị giam cầm từ ngàn đời.
Kael hét lớn, giọng lạc đi vì tuyệt vọng lẫn quyết tâm:
— "Đây không phải thử thách của gió! Đây là sự thù hận của những kẻ đã chết trong khu rừng này!"
Nhưng gió chỉ gầm gào dữ hơn, tiếng la hét chồng chất như muôn vạn hồn ma. Không còn lối thoát, chỉ có những con đường xoắn tròn vô tận, dẫn sâu hơn vào bóng tối.
🌑 Ảo cảnh của Satoshi
Không gian vặn xoắn quanh cậu như một lớp màn gió lẫn sương. Khi mở mắt, Satoshi thấy mình đứng trong một căn phòng hẹp, trần thấp, tường loang lổ ẩm mốc. Không có cửa sổ, chỉ một ngọn đèn vàng lịm treo trên trần, ánh sáng rỉ xuống như sắp tắt lịm. Mùi tanh ẩm của sắt gỉ và máu khô xộc vào mũi, khiến cậu nghẹn lại. Trong góc phòng, một đứa bé ngồi gập gối, lưng dựa vào tường, đôi vai gầy run lên trong im lặng.
Satoshi bước đến. Nhưng khi bóng ngọn đèn chạm vào, đứa bé ngẩng mặt. Cậu sững sờ — đó là chính cậu, thuở nhỏ, với đôi mắt đen thẳm vô hồn. Thằng bé không khóc, chỉ cười nhạt, nụ cười méo mó đến rợn ngợp. Giọng nó vang lên khe khẽ, không rõ từ miệng hay từ bóng tối thấm qua vách tường:
"Họ chưa từng quay lại... Cha mẹ. Họ bỏ lại ta coi như bỏ một món đồ hỏng. Và ta vẫn đứng đây, mòn mỏi chờ đợi. Ngươi nghĩ mình đủ mạnh mẽ ư? Không, chỉ là một đứa trẻ bị vứt đi, đang bám lấy ảo vọng mà thôi."
Cánh cửa cũ kẽo kẹt mở ra sau lưng. Ánh sáng lọt vào, phác họa dáng hình cha mẹ cậu. Satoshi vội lao tới, cánh tay run rẩy đưa về phía họ. Nhưng vừa chạm đến, hình bóng kia vỡ vụn như tro bụi, cuốn theo gió biến mất. Cánh cửa đóng sập lại, tiếng kim loại vang vọng trong xương tủy.
Căn phòng bắt đầu rạn nứt. Từ khe hở trên sàn, vô số bàn tay tái nhợt trồi lên, ngón tay lạnh lẽo bấu lấy mắt cá chân cậu. Những khuôn mặt mờ ảo xuất hiện trong bóng tối — bạn bè, đồng đội từng ngã xuống, ai cũng nhìn cậu bằng đôi mắt trắng dã. Miệng họ cử động, cùng phát ra tiếng rì rầm:
"Ngươi chỉ là đồ bỏ đi... Thứ như ngươi không xứng đáng được sống...Tại sao ngươi không chết đi."
Satoshi vùng vẫy, nhưng càng giãy, xiềng xích vô hình càng siết chặt ngực. Hơi thở nghẹn lại, tim đập loạn. Đứa trẻ kia vẫn ngồi trong góc, nhìn cậu bằng đôi mắt vô tận, thì thầm một câu cuối, âm thanh vặn xoắn thành nhát dao xuyên thẳng vào tim:
"Ngươi sẽ chẳng cứu được ai. Bởi ngươi chính là kẻ vô dụng. Một món đồ hạ đẳng."
Ánh đèn vụt tắt. Chỉ còn bóng tối đặc quánh nuốt trọn lấy Satoshi.
🌑 Ảo cảnh của Serena
Sương mù cuộn xoáy, trắng đục như sáp chảy, mở ra một con đường hẹp. Serena bước đi, lòng ngực nhói buốt như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Ở cuối con đường, thấp thoáng một ngôi nhà cũ quen thuộc. Những bức tường gỗ đã mục rữa, mái ngói đen kịt bởi rêu mốc, nhưng với Serena... nó vẫn là nơi cô từng ngây thơ gọi là "nhà".
Cánh cửa mở ra mà không một tiếng động. Bên trong, bóng tối dày đặc như thứ chất lỏng đặc quánh. Serena run rẩy bước vào, và bóng tối rút dần, nhường chỗ cho hai hình dáng. Cha. Mẹ. Nhưng gương mặt họ như được khâu vá từ những mảnh da khác nhau, méo mó, nụ cười kéo dài tới tận mang tai, không còn chút ấm áp nào. Ánh mắt họ trống rỗng, đen ngòm như hai hố sâu.
Serena lao đến, nhưng khoảng cách không bao giờ rút ngắn. Mỗi bước chạy, ngôi nhà lại dài thêm, hành lang kéo giãn bất tận. Từ bóng tối, giọng nói vang lên—không phải một, mà là vô số âm thanh hòa trộn: vừa thì thầm, vừa gào thét.
"Tại sao cô không chết đi... Tại sao năm đó cô không cứu ta."
Serena bị chặn lại. Trước mặt cô, cha mẹ "đứng đó", nhưng thân thể họ bắt đầu rạn nứt. Từng mảnh thịt bong tróc, rơi xuống như tro bụi, để lộ khung xương rỗng. Nhưng miệng họ vẫn mấp máy, nụ cười kéo dài, tiếng nói lạnh lẽo xé tâm trí:
"Con không tìm ai cả... Con chỉ đang chạy trốn sự thật. Sự thật rằng con sẽ mãi mãi chỉ có một mình."
Tiếng gió thổi xuyên qua căn nhà, rít lên như tiếng cười méo mó. Serena ôm chặt đầu, trái tim đập loạn, nhưng bóng tối lại dâng lên, nuốt trọn mọi hình ảnh. Cô hét lên, nhưng âm thanh chìm nghỉm, như thể chính giọng nói của mình cũng bị mê cung tước đoạt.
Chỉ còn lại một thứ: nỗi cô độc, phình to như một con thú vô hình đang rúc rỉa linh hồn cô từng mảnh một.
🌑 Ảo cảnh của Kael
Bước chân Kael dẫn tới một khoảng trống mênh mông. Không có lối ra, chỉ một mặt đất bạc lạnh như gương. Từng cơn gió rít qua, mang theo tiếng thì thầm: "Kẻ gieo tai họa... kẻ mang bóng tối..."
Kael ngẩng lên, và bầu trời vỡ nát thành ngàn mảnh gương khổng lồ, phản chiếu gương mặt hắn ở muôn hình vạn trạng. Có gương mặt cười nhạt, có gương mặt nhuốm máu, có gương mặt méo mó như quỷ. Tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt.
Một tiếng gầm bật ra từ phía sâu: mặt đất nứt toác, và từ đó trồi lên một hình hài khổng lồ—chính là hắn, nhưng thân thể đen kịt, mạch máu sáng như dung nham đỏ, đôi mắt rực sáng căm hận. Con quái vật cúi xuống, giọng vang vọng như sấm:
"Ngươi tưởng ngươi là người hùng ư, Kael? Ngươi chỉ là thứ quái vật mà thế giới này nguyền rủa. Ngươi sinh ra để hủy diệt, không để cứu rỗi."
Kael siết chặt kiếm, tim đập loạn. Hắn lao tới, nhưng mỗi nhát chém chỉ làm sinh thể kia nhân đôi. Giờ đây hàng chục, hàng trăm Kael quỷ dị bao vây hắn, tất cả cùng cất giọng:
"Ngươi giấu chúng sau nụ cười. Ngươi giấu chúng trong lời thề bảo vệ. Nhưng ngươi biết rõ—máu đen vẫn chảy trong tim ngươi. Và một ngày, ngươi sẽ phản bội tất cả."
Hắn gào lên: "Câm miệng! Ta không phải quái vật!" Nhưng ngay khi hét, hơi thở hắn hóa thành khói đen, quấn quanh thân, ăn mòn da thịt. Bàn tay hắn rạn nứt, lộ ra móng vuốt dài, ánh mắt đỏ rực—hắn đang biến thành chính thứ hắn căm ghét.
Giữa cơn hỗn loạn, một hình bóng nhỏ bé xuất hiện trước mặt—một đứa trẻ, gương mặt ngây thơ, đôi mắt trong trẻo. Nó nhìn Kael và hỏi: "Nếu ngươi không phải quái vật... thì tại sao ta lại tồn tại trong ngươi?"
Kael sững sờ. Đứa bé ấy cũng là hắn, phần nhân tính nhỏ bé cuối cùng bị giam cầm. Nhưng ngay khi hắn định chạm vào, lũ Kael quỷ dữ lao tới, xâu xé đứa trẻ thành tro bụi.
Tiếng tim Kael đập như trống trận, nhưng mỗi nhịp lại vang lên như một bản cáo trạng. Hắn loạng choạng, đôi tay giờ đây nửa người, nửa quái. Móng vuốt sẫm màu nhỏ máu xuống mặt gương bên dưới, và mỗi giọt máu rơi xuống lại biến thành một khuôn mặt méo mó—những kẻ từng chết trong đời hắn. Chúng nắm lấy chân hắn, gào thét:
"Ngươi nói bảo vệ ư? Ngươi chỉ biết giết chóc. Ngươi tồn tại chỉ để nhuộm máu thế giới này."
Kael vùng vẫy, nhưng càng dẫy, chúng càng bám chặt, kéo hắn xuống vực thẳm. Cả không gian rung chuyển, gió cuộn xoáy thành những lưỡi dao, cứa ngang dọc thân thể hắn.
Trong cơn hỗn loạn, Kael bất giác thấy lại khuôn mặt của Satoshi và Serena hiện lên trong gương. Nhưng chúng không nhìn hắn như đồng đội—ánh mắt họ nhuốm đầy sợ hãi và khinh bỉ. Serena lùi lại, giọng vang vọng, lạnh lẽo như gió băng:
"Ta đã tin tưởng ngươi... Nhưng rốt cuộc, ngươi cũng chỉ là quái vật đội lốt người."
Satoshi siết chặt nắm đấm, mắt đỏ rực:
"Con quái vật đội lốt con người thật kinh tởm."
Trái tim Kael thắt nghẹt. Hắn hét lên, gào khản giọng:
"Không! Ta không phải quái vật! Ta... ta không muốn trở thành thế này!"
Nhưng gương vỡ vụn, những mảnh vỡ rơi như mưa dao, xuyên qua da thịt hắn. Mỗi vết cắt không làm hắn đau—mà làm lộ ra bên trong lớp thịt người chỉ toàn khói đen xoắn cuộn.
Rồi, từ bóng tối, giọng nói quen thuộc lại vang lên—trầm, khàn, như vọng từ chính xương tủy hắn:
"Kael... ngươi có thể chống lại đến bao giờ? Chấp nhận đi. Ngươi không phải con người. Ngươi là ta."
Một đôi mắt đỏ lừ mở ra trong bóng đêm trước mặt hắn—không phải của kẻ khác, mà chính là đôi mắt hắn từng nhìn thấy trong ác mộng sâu nhất.
Cơn gió lặng dần. Mê cung chìm trong một thứ tĩnh lặng đến rợn người, như thể cả thế giới vừa nín thở. Những ảo cảnh vẫn cuộn xoáy, nuốt lấy từng linh hồn trong nhóm, khiến họ không thể nhìn thấy nhau.
Ở đâu đó, có tiếng rạn vỡ—nhưng không phải từ đá hay gương, mà như chính không gian đang bị bẻ gãy. Một khe nứt mở ra giữa tầng sương mù, tràn ra thứ ánh sáng xanh nhạt, lạnh lẽo, nhấp nháy như mạch điện của một sinh vật khổng lồ đang ngủ say.
Và trong khoảnh khắc, cái bóng ấy lại hiện lên. Nó không bước ra, không tiến lại gần, chỉ để lại dấu ấn duy nhất: nụ cười méo mó. Một đường cong rách nát trên khoảng trống tối đen, như thể chính bóng tối cũng đang bị cười nhạo.
Trong bóng tối cuối hành lang, một hình dáng mơ hồ đứng đó—không di chuyển, không tiến đến, chỉ lặng lẽ quan sát. Ánh sáng yếu ớt soi lên nụ cười cong méo của nó, một nụ cười như thể đã nhìn thấy vô số kẻ trước đây đi vào... và chẳng bao giờ quay lại.
Từ rất xa, vang vọng lại một âm thanh mơ hồ, chẳng rõ là tiếng cười, tiếng khóc, hay lời thì thầm. Nó chỉ nói một câu, lẫn vào trong gió:
"Con người, thật thú vị làm sao."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro