1.2 Người


- GOJO SATORU !!!!!!

- Huhu , bé quát anh !

Em đang rất mệt mỏi vì cái tính ăn vạ của Satoru , thà cái nết suốt ngày cứ ngông ngông như Kaiser thì em còn tạm chấp nhận . Còn người này thì ngoài kiêu ngạo còn trong nhõng nhẽo như trẻ lên năm khiến em có chút nhức đầu .

Đã vậy hồi em đi làm nhiệm vụ ở vùng ngoại ô mua được bánh kintsuba nhân đậu đỏ ở đấy nổi tiếng vì độ ngon và thơm của bánh . Đâu ngờ được lúc em đi tập luyện với đàn anh Geto thì bánh bị anh ta ăn vụng rồi !

Đúng là càng nghĩ càng tức mà !

- Hứ ! Đúng rồi Isagi Yoichi tôi đây quát  anh đấy !

- Ơ , bé la anh !

 Nói rồi đàn anh dưới đất còn nằm ngoài kí túc xá của em mà khóc nhè .

- Cái thằng này , một khắc cũng không ra dáng đàn anh mẫu mực được à ?

Một cậu thiếu niên bước ra, đôi mắt cáo sắc xảo nhìn ngó tình hình xung quanh mà mỉa mai bạn thân . Song cậu trai còn cố tình đạp thằng bạn một cái thật đau .

- Geto Suguru , cậu là đồ không có lương tâm à ? Dám đá bạn thân của cậu như vậy !

- Xin lỗi nhé , tôi đây từ chối nhận loại bạn như cậu !

Em cạn lời nhìn hai tên dở hơi chí chóe qua lại với nhau , đóng sầm cửa phòng .


. . .

. . .

. . .


- Chị khóc đấy à , Utahime ?

Trước mặt Utahime là hình ảnh khuôn mặt siêu cấp đáng ghét của Gojo phóng đại . Đáng ghé tới mức chỉ cần nhìn vào thôi là muốn đấm rồi !

- Không có , tao không khóc , hãy lịch sự hơn đi !

- Ồ ! Tôi còn định dỗ chị đấy .

- Nếu chị khóc , cậu có dỗ không ?

- Mồ , chị Mei mạnh như vậy thì sao khóc như ai kia được .

Gojo vừa nói vừa không quên móc mỉa đàn chị .

-/Bụp/ Im lặng nào Satoru .

Em tiến từng bước tới chỗ Utahime . Dỡ đống đất đá đè lên người chị ta xuống , chìa tay ra để đỡ đàn chị .

- Chị không sao chứ , Utahime - senpai ?

- Huhu , Yoichi của chị !

- Ê , cái mụ già kia ! Ai là Yoichi của chị chứ , em ấy của tôi mà ? Bỏ hai cái tay ch* của chị ra khỏi em ấy đi !

- Đếch !

- Xí , tao cốc thèm cãi với nít ranh như mày !

- Chị-!

- Thôi nào thôi nào .

Shoko giờ xem kịch đủ rồi , cũng phải đứng ra giảng hòa .

- Aaaa , Shoko của chị !

Utahime như thấy được vị cứu tinh của mình , nắm lấy tay Yoichi mà chạy lại chỗ Shoko .

- Huhu , em với Yoichi không được giống như hai tên ngốc đấy đâu nhé !

Chị vừa ôm hai đứa đàn em đáng mến lại ngó ngiêng sang dùng ánh mắt đừng hòng cướp người của bà mầy .

- Ai là tên ngốc hả bà già ?

- Mà cho em hỏi tí , Geto - senpai với Gojo - senpai đặt màn chưa ?

- Đ* m* , quên cha nó rồi !

- Rồi tới công chuyện luôn !

Geto chỉ biết thở dài ngao ngán khi thằng bạn làm ra vẻ mặt vô ( số ) tội .


. . .

. . .

. . .


- Vụ hôm nay , là con báo nào quên đặt màn ?

Bốn người các em quỳ trong phòng , giọng diệu em khẽ run run dưới áp lực vô hình và giọng nói kiềm nén tức giận đến từ Yaga - sensei .

- L-là Satoru-an-anh ấy ... QUÊN ĐẶT MÀN .

- Đúng đó thầy !

- Nó á thầy !

Sau cùng thì Satoru đã được ăn một cú đấm siêu giòn tan từ người thầy thân yêu .

/ Bụp /

- Huhu , em xin lỗi mà . Tha em , hic !


. . .

. . .

. . .


Lúc mọi người lơ đãng , Satoru đã kéo em tới một góc vắng vẻ , ép em vào góc tường . Khó xử hơn là chân Satoru tách hai chân em ra , một tay thì niết nhẹ eo , tay kia thì chống lên bức tường phía sau lưng em .

- Bé hay nhỉ , dám bán đứng anh ha ?

- D-dạ em nào dám ...

Giọng em run rẩy trước đôi mắt sắc lẹm của Satoru .

" Đcm mày , bố đây sống 19 năm kiếp trước và 16 năm ở kiếp này là tổng 35 tuổi . Bé bé con c*c ! "

Không để em kịp nói hết câu , Satoru chủ động hôn em , luồn lưỡi chu du hết ngóc ngách trong khoang miệng . Lưỡi tinh quái của anh điêu luyện vờn chiếc lưỡi ẩm ướt , hút hết mật ngọt khiến em run rẩy .

- Dừng-um~

- Một nụ hôn sâu cũng khiến em nhũn được à ? Nhạy cảm quá đó bé con !

Em dùng tay che đi khuôn mặt vốn đỏ bừng của mình , lồng ngực phập phồng vì bị người kia hút hết dưỡng khí .

Satoru lại lấy khăn giấy chùi nước bọt dính trên cằm em , sau lại cắn nhẹ cánh môi dưới khiến em giật thót .

- Đi thôi , Yoichi !

Mặc dù nghe nhiều tiếng Yoichi nhưng thanh âm này khiến em có cảm giác ỷ lại vào người hơn , một cái cảm giác được bảo vệ , nâng niu như báu vật . Nhìn lên khuôn mặt anh tuấn lãnh đậm của người khiến em phì cười . Bởi em nhận thấy tia bối rối và ngại ngùng trong đôi mắt ấy .

- Hahha , buồn cười quá hahaha !

- Hứ , có gì đâu mà buồn cười !

- Chỉ là thấy muốn cười thôi !

Satoru lại nắm tay em chậc hơn , bước chân đồng đều tiếng về phía trước .




" Không phải cùng nắm tay đến hiện tại , mà chúng ta còn phải cùng sánh bước đến tương lai ! "









-     Time | 3:05 on 11/4/2025     - 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro