Phần II: Chạm Vào Em Là Một Điều Xa Xỉ (Tử Du)
Ngày hôm sau , Sana tỉnh !Mẹ em, không cho tôi vào vì sợ Sana sẽ không chịu được . Thế là tôi đứng ở ngoài , bên trong tiếng nấc đau khổ của Sana vang lên bần bậc , những câu hỏi về đứa con xấu số từ miệng em tuông ra liên hồi , Sana cần hy vọng ,em muốn một câu nói không sao , nhưng mọi thứ chỉ là một sự thật đau đớn ...Mẹ em và mẹ tôi chỉ biết khóc , chỉ biết an ủi em...
Không cầm lòng được , tôi bước vào , Tử Du tôi muốn vuốt ve nỗi đau của Sana .Thế nhưng , vừa thấy tôi, đôi mắt đẫm nước của Sana long lên đáng sợ , trong đó chứa từ nỗi đau , chịu đựng đến nỗi oán hận , căm thù ... chưa bao giờ em nhìn tôi như thế , chưa bao giờ. Sana gào thét , tiếng thét xé cả không gian im lặng của bệnh viện , tiếng thét đau đớn , tiếng thét hận thù , tiếng thét đòi con ... Mắt em đỏ lên và em giảy giụa , em muốn tuông ra khỏi giường
"Sana..chị thực sự muốn ...giết em..?" ...... Các bác sĩ ùa tới , kéo tôi ra.
-Chu Tử Du mời ra ngoài.
Tôi không muốn ra , thà tôi để Sana giết đi còn hơn phải đối mặt với chính mình lúc này .Cánh cửa đóng sầm lại , đau điếng , chỉ còn tiếng thét của em , thế rồi nguôi dần ... nguôi dần . Họ lại tiêm cho em thuốc an thần , thuốc gây mê.
- Nó không còn nói được nữa-Mẹ Minatozaki nói gọn lỏn như thế . Ánh mắt của bà không oán không hận nhưng lại chứa cả đại dương đau thương vì xót con .
- Vì sao ... hả mẹ?- Tôi run môi ngập ngừng hỏi.
- Bác sĩ nói do chấn động tâm lí ... có lẽ trong tiềm thức , con bé không muốn tiếp xúc với ai.
- Khi xuất viện , nó sẽ về ở với mẹ ...
- Vâng ạ .
- Từ đây cho đến khi tâm lí nó ổn định , con hãy chuẩn bị đơn li hôn đi.
Câu nói mẹ tuông ra lạnh lùng , bất giác tôi không đứng nỗi . Quỳ thụp dưới chân bà van xin.
- Mẹ , xin mẹ đừng bắt con làm thế , Chu Tử Du con muốn chuộc lỗi.
- Có những lỗi lầm có thể tha thứ , tuy nhiên có những lỗi lầm cả ngàn đời cũng không thể nào rửa sạch được , và con đã gây ra một lỗi lầm vượt quá sự bao dung và thứ tha của con gái mẹ .
- Con không cần tha thứ , con chỉ xin mẹ cho con ở bên cô ấy , con chỉ cô ấy từ xa cũng được , xin mẹ đừng bắt con làm đơn li hôn ...
- Nếu con yêu nó , thì lúc đầu đừng đối xử với nó như vậy , mẹ nghĩ mọi chuyện đã muộn quá rồi ...
Tôi nghe tiếng tim mình đứt đoạn , nước mắt cứ chảy ,tôi không muốn , không muốn .... không muốn, thực sự không muốn ........
——————-
Ngày Sana ra viện , tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn em , trông em như một cây khô sắp gảy , yếu ớt , phải nhờ sự giúp đỡ của các cô y tá kia mới có thể vào xe được . Sóc của tôi – Người vợ của tôi ....Những ngày sau đó , tôi như một các xác rỗng không hồn , lang thang đầu này đáy kia chẳng ngừng nghĩ . Công việc của tôi bị trì trệ tôi cũng chẳng quan tâm , tôi đã gần như mất hết , thế nên , tôi muốn mất hết ... cho trọn vẹn ... Tôi lang thang về đêm trong men say. Con hẻm nhỏ đối diện tôi thật đơn độc, có hình bóng của một người đàn bà..Anh Mỹ...Tôi nhìn cô ta như nhìn chính mình nhếch miệng cười khinh bỉ cái thân xác ấy. Quay lưng bước đi thật nhanh, tôi bị một bàn tay kéo ngược lại...Con ả này...
- Tử Du ...
- Đi đi.
- Không ... em sẽ ở đây , bên...
- Chưa đủ sao..?
- ...
- Vì hai kẻ đáng nguyền rủa như tôi và cô mà một người phụ nữ đã phải chịu nỗi đau tột cùng cuộc sống , mà một đứa trẻ chưa kịp chào đời đã phải ra đi , thế chưa đủ sao .
- ...
- Chưa đủ sao ? chính tay tôi bóp nát hạnh phúc gia đình tôi,chính tôi đã giết trái tim người vợ đáng thương, chính tôi đã giết đi đứa con đầu lòng của mình ....CHƯA ĐỦ SAO !!...NHƯ THẾ CHƯA ĐỦ SAO ...!!?
Tôi gào khóc như một kẻ điên , cô ta chạy đến , ôm chặt và thốt lên một câu đáng đâm trăm nhát.
- Ta sẽ xây dựng một hạnh phúc khác . Du sẽ quên đi người phụ nữ đó , đứa trẻ đó thôi ...
Cái xô mạnh làm cô ta té bật gọng , tôi cười mỉa mai cho cái câu " một hạnh phúc khác "
- Thứ đàn bà như cô ... tàn độc và vô lương tâm .... hạnh phúc khác à ? Tôi sẽ giết chết cô nếu cô dám nói thêm một lần nào với tôi câu đó nữa. CÚT ĐI !
Thế rồi tôi quay lưng siêu vẹo bước đi , bỏ lại tiếng khóc chua chát phía sau .
———————————–
Trong men say , có một người đàn bà già nhẹ nhàng dìu tôi vào nhà . Đun nước ấm và lau mình cho tôi . Mắt tôi hé mở , và thấy tóc bà ấy bạc hơn khá nhiều.
- Mẹ à ...
- Ừ , chứ ai nữa .
- Mẹ ...con biết lỗi rồi....
Mẹ tôi đau lòng , chỉ xoa đầu như khi tôi còn nhỏ chứ chẳng biết nói gì hơn .
- Mẹ ...
- Ừ , mẹ đây.
- Tội con không tha thứ được phải không.
-...
- Mẹ ... con không muốn mất thêm cô ấy ..
- Có ngàn lỗi lầm trong nhân gian được tha thứ bằng sự khoan dung có trong những trái tim chứa đầy tình yêu thương của con người , con ạ. Mẹ không dám chắc con dâu sẽ tha thứ cho con , nhưng mẹ cũng không nỡ dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của con , con hãy làm những điều mà con nghĩ nên làm , nếu không được chấp nhận , thì dẫu gì cũng rửa được phần nào tội lỗi của con .
——————–
Cánh cửa mở dần ra :
- Con đến đây làm gì ?
- Con muốn ... nhìn cô ấy một chút thôi mẹ.
- Nó vẫn vậy thôi , chưa khá hơn được , con vào sẽ chỉ làm nó tồi tệ hơn.
- Dạ mẹ ... vậy mẹ chuyển bó hoa này dùm con được không. Cô ấy rất thích hoa hồng vàng ...
- Ừ , đưa cho mẹ , thôi con đi làm đi .
Ngày thứ nhất , tôi mang bó 99 bông hoa hồng vàng đến , loài hoa mà Sana thích nhất , nhưng chỉ nhìn em một tí thôi cũng không thể ...Từng ngày , từng ngày cứ trôi qua một cách lặng lẽ , em xa tôi vỏn vẹn gần một năm, trong một năm đấy , tôi không biết đã gửi cho em biết bao nhiêu bông hồng vàng , vậy mà cánh cửa ấy vẫn đóng sầm với tôi . Hôm nay , khuôn mặt quen thuộc vẫn ra mở cửa :
- Cô ấy sao rồi mẹ ?
- Nó khá hơn chút rồi .
- Vâng , vậy tốt quá .
- Con cũng bận nhiều việc , không cần ngày nào cũng đem hoa đến đâu .
- Không sao mẹ , con đi nhé .
- Ừ.
Nói đoạn , mẹ Sana nhanh tay khép cửa , vẫn như mọi hôm thôi . Tôi bước đi , chậm rãi như muốn có ai níu chân và ... thật nhỏ thôi , có tiếng cửa bậc nhẹ ra .
Sana..? Là Sana...! – Tôi quay đầu lại và thấy em, tôi vui mừng đến quên mình đang ở đâu , rồi dường như em muốn nói điều gì đó , em đang chạy ra .....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro