Chap 2
Mui xe thể thao mở ra trên đường cao tốc, gió thổi mạnh làm rối tóc Tử Du, thổi lên tay áo sơ mi trắng nhạt của em, lộ ra cánh tay đeo một cái đồng hồ Rolex nạm kim cương, kiểu dáng rất đẹp.
Nhìn Tử Du, Sana bất chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Ngày đó, Sana vừa vào khách sạn liền để ý đến Tử Du, không hề nghi ngờ, diện mạo của em rất dễ dàng hấp dẫn người khác chú ý, bất quá trên người em là quần áo PlayGirl làm cho em nhìn qua có điểm giống ăn chơi trác táng — mà cô lại ghét nhất loại này. Hơn nữa, cô không thích ánh mắt em, ánh mắt hẹp dài nheo lại đến khi không thể xuyên thấu.
Khi bọn họ được bạn bè giới thiệu, Tử Du nghe được tên cô liền do dự, sau đó mỉm cười ý nhị, chủ động vươn tay: "Tôi tên Tử Du."
Sau đó, em cùng với cô nói chuyện đơn giản với nhau vài câu, hỏi cô "Bình thường thích làm cái gì?" Hàn huyên vô nghĩa, cô cũng không có hứng thú, chỉ qua loa vài câu. Tử Du chắc cảm giác được sự hờ hững nên tự thức thời không hỏi phương thức liên lạc với cô.
Sana vẫn nghĩ hai người sẽ không còn gặp lại nữa, không nghĩ tới lần này ngẫu nhiên lại gặp gỡ bất ngờ. Ngược lạ, làm cô có dịp nhìn kỹ người thiếu nữ trước mặt lần nữa. Miệng em hơi hơi cong lên, cho dù lúc không cười cũng như là đang cười, khi cười rộ lên, ý cười bên môi như mang theo một ý nghĩ xấu không thể nhìn ra, ánh mắt nửa mờ ám lại lộ ra chút gian gian. Loại cảm giác này có điểm giống Sở Lưu Hương dưới ngòi bút Cổ Long, trong ôn nhu mang theo chút hư hỏng làm cho người ta nghiến răng...
Sana đang hết sức chăm chú thưởng thức, Tử Du đột ngột dừng ngay bên đường, cũng may cô có chuẩn bị trước, đã thắt dây an toàn, nếu không đã sớm hôn lên tấm kính chắn gió trước mặt. Lấy lại tinh thần, ngồi ổn, Sana mới nhìn thấy một người siêu cấp dễ nhìn đứng bên đường, dáng người thon gọn, hơi thở lạnh lùng, toàn thân toát lên khí chất quý tộc.
Đứng bên cạnh cô ta còn có một cô gái, tóc xoăn rối nhẹ lay động trong gió, hai má phớt hồng, môi mềm mại...Một chút quyến rũ kia.... Mặc dù không có dáng người ma quỷ hay mông lung trong ánh mắt, vẫn làm cho người ta mê mẫn.
Cô gặp qua rất nhiều cô gái tiểu thụ làm cho người ta khâm phục, nhưng chưa từng gặp qua một người cực phẩm như thế. Cô ấy mang đến cảm giác không thể không ngưỡng mộ- đó là lời khen ngợi chân thành của Sana.
"Lần đầu tiên em đến muộn." Người lạnh lùng, dễ nhìn kia đem một cái túi hồ sơ để ra ghế sau, ánh mắt sâu thẳm đảo qua mặt Sana, lại nhìn về phía Tử Du, tùy ý hỏi: "Chưa thấy qua, mới quen à?"
"Trên đường nhặt được."
Sana đối với hình dung của em rất không hài lòng, bất quá cho em chút mặt mũi, cô chỉ hung hăng đá em một cước.
"Chị ấy là Minatozaki Sana". Em cắn răng nhìn về phía cô, giới thiệu với cô: "Bạn tôi Myoui Mina, đây là vợ của chị ấy, Im Nayeon."
"Xin chào!" Vì không muốn Tử Du ăn nói lung tung, Sana đành tự giới thiệu trước: "Tôi với Tử Du trước kia đã quen biết, vừa rồi ba mẹ tôi buộc tôi đi xem mặt, thật vất vả mới tìm được cơ hội trốn thoát, trùng hợp ở cửa khách sạn gặp được em ấy, thuận tiện lên xe em ấy đi trốn."
"Xem mặt?". Myoui Mina có thâm ý khác nhìn thoáng qua Tử Du, mở cửa xe, giúp đỡ vợ của cô ta ngồi lên, tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi Sana: "Cô xem mặt ai?"
"Một tay ăn chơi nổi tiếng, mẹ tôi còn khen em ấy đến tận trời, nói cái gì tuổi trẻ tài cao". Nhắc tới người kia, da đầu của cô bắt đầu run lên, càng ngày càng nghi ngờ ánh mắt của ba mẹ. "Em ấy có gia thế bối cảnh như vậy, chắc là nhờ mỗi ngày ôm tiểu thụ mới có thể duy trì công ty, tính làm cái gì... Tên là gì, Chou..."
Cô nhất thời lại quên tên, dùng sức vỗ vỗ Tử Du đang lái xe: "Em ấy tên gì nhỉ?"
"Chou Tzuyu." Em không kiên nhẫn trả lời.
"Đúng, tên thật khó nhớ."
"Phải không đó?" Tử Du mặt nhăn nhíu mày.
"Đương nhiên, so với số lượng bạn gái của em ấy, tên em ấy thật khó nhớ".
Myoui Mina ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. "Đúng vậy."
"Cô cũng quen em ấy?" Sana nghe vậy vội vàng quay đầu, gặp Myoui Mina cười đến có chút giấu diếm, thái độ kia vừa nhìn là biết không phải quen biết bình thường. Cô hỏi: "Bạn Momo của tôi nói, bạn gái của em ấy dùng CPU Dual-Core thống kê cũng không hết. Cô nghe nói qua chưa?"
"CPU Dual-Core?" Tử Du bĩu môi, rất buồn bực hỏi: "Không phải 64bit chứ?"
Myoui Mina nói: "Tôi sẽ thử tính toán số liệu Mellon, tốc độ tính toán rất nhanh, bất quá có thể thống kê ra số bạn gái của em ấy hay không, rất khó nói!".
Sana nghe vậy, càng thêm tức giận, nghĩ đến chính mình bị ba mẹ đẩy vào hố lửa thảm thiết, nhịn không được: "Hừ! Tiêu tiền mua cái bằng MBA, liền cho rằng chính mình tài hoa hơn người.... Trùng hợp thắng cổ phiếu, liền nghĩ mình là thiên tài đầu tư.... Gặp được mấy tiểu thụ tham hư vinh hám giàu, lại cho sự quyến rũ của mình không thể kháng cự, tôi đã gặp qua phế vật, nhưng chưa thấy qua phế vật tự cho là đúng như vậy...."
Tử Du rất ngạc nhiên nhìn cô: "Trên thế giới còn có người như vậy sao?"
"Đúng vậy! Nhân loại đã tiến hóa lâu rồi, đầu óc em ấy sao lại còn chưa tiến hoá?" Cô xoa xoa cái đầu vì tự hỏi nhiều quá mà mơ hồ, xoa cổ họng khô khốc tiếp tục nói: "Ngay cả sói tiến hóa còn có thể trồng trọt, tư tưởng của em ấy sao còn dừng lại ở xã hội nguyên thuỷ thế nhỉ?!"
Tử Du không biết lấy bình nước khoáng từ chỗ nào đưa cho cô cười nói: "Nói như vậy: cô ta còn sống sẽ là đau khổ của nhân loại?"
"Khó tránh khỏi sẽ có một hai người nguyên thuỷ không tiến hóa hoàn toàn, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, bất quá người như vậy thật sự là rất hiếm thấy".
"A, xin hỏi chị học ngành gì?"
"Học Quản Trị Kinh Doanh!"
"Tôi còn tưởng chị học Tâm Lí Học ."
"Em có biết tôi không thể vừa mắt em ấy nhất là về cái gì không?" Sana uống miếng nước, lại nghĩ tới một chuyện Momo từng nói: "Tớ nghe nói em ấy đồng thời kết giao rất nhiều tiểu thụ. Có một lần, ba tiểu thụ tình cờ chạm mặt ở bữa tiệc, một người trong đó chất vấn: Sao có thể như vậy? Em ấy cư nhiên dõng dạc nói: 'Cô giữ không được lòng của tôi, đừng nói là tôi trăng hoa'. Em xem, em ấy căn bản không phải trăng hoa, mà là không yêu không bền!"
"Có chuyện này sao? Tôi cũng chưa nghe nói, chị làm sao mà biết được?"
"Momo nói."
"Ah! Momo, Momo." Tử Du có chút hưng trí nhẩm hai lần, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, quay đầu nhìn hai người nãy giờ bị xem nhẹ thật lâu: "Minari, em giúp chị vay trước được không?"
"Nếu là vì chuyện cổ phiếu mà áy náy, thì không cần!"
"Chị biết rồi?"
"Chị mua cổ phiếu, tự mình không giữ được TaeJin em nên biết vì cái gì. TaeJin theo chị nhiều như vậy năm, nói sao cũng không thể tùy tiện ."
Đối thoại của bọn họ khiến cho Sana không ngừng khiếp sợ. Người Tử Du làm cho thua thì ra là cô ta! Sana vụng trộm nhìn về kính sau, tầm mắt Myoui Mina dừng lại ở ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy rõ một góc cạnh nhưng trên mặt không thấy một chút oán trách...Mà tay cô ta vẫn cầm lấy tay vợ, chưa từng buông ra.
"Xin lỗi." Tử Du nói.
"Không sao." Myoui Mina nhíu mày: "Hắn muốn chị trắng tay, có rất nhiều cách thu công ty chị."
"Em có thể giúp chị làm gì?"
Myoui Mina nhìn cảnh vật chạy như bay ngoài cửa sổ, trầm tư thật lâu: "Hiện tại chỉ còn loại cổ phiếu từ trước đến nay vẫn thấp nhất kia, em có hứng thú thừa dịp này thu mua công ty kia hay không?"
"Em nghe nói công ty kia vẫn lỗ lã, cổ phiếu tăng lên mấy ngày hôm trước bất quá là do có người khống chế nó."
"Nguyên nhân chính là thế, muốn mượn xác đưa ra thị trường thì nó là lựa chọn tốt nhất"
"Ý của chị là?"
"Đó là một đầu tư kiếm lợi ổn định, có hứng thú không?".
Lại là một trận trầm mặc, Myoui Mina nhìn vợ ngủ trong lòng, cởi áo khoác của mình khoác trên người vợ, dùng thân thể giúp cô ấy che ánh mặt trời nóng rực, quyến luyến vỗ về, vuốt ve mái tóc xoăn của cô. Giờ khắc này tất cả cương nghị của cô ta đều hóa thành dịu dàng.
Biểu tình trên mặt Tử Du có chút cứng ngắc, đôi môi đóng mở nhiều lần mới nói: "Minari, em muốn hỏi chị một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Chị có biết yêu là gì không?"
"Chính là muốn đứng ở trước mặt một người, vì chị ấy che gió chắn mưa, cho dù một chút sức lực cuối cùng hao hết cũng sẽ không tự nói với mình: 'Tôi không thể làm gì!'"
Câu trả lời mới cảm động làm sao, Tử Du thua bởi cô ta cũng không oan chút nào!
Nghe xong câu trả lời của Myoui Mina, Tử Du lâm vào trầm tư, tốc độ của Porsche càng lúc càng nhanh, vượt qua hai trăm km, Sana bắt đầu nhìn chung quanh trong xe.
"Chị tìm cái gì đấy?" Tử Du hỏi cô.
"Túi khí!". Cô vừa tìm, vừa nói: "Túi khí của Porsche có an toàn không? Thời khắc quan trọng có bung ra hay không?"
"Chị yên tâm, tính an toàn của túi khí rất tốt, lần trước tôi gặp tai nạn xe nhờ nó mà chỉ bị trầy da một chút."
"Vậy tôi an tâm rồi." Cô vừa buông tâm xuống, nghe thấy Tử Du nói tiếp.
"Bất quá túi khí hỏng rồi, tôi vẫn chưa có thời gian đi đổi cái mới."
"A?! Em không phải nói thật chứ?" Sắc mặt cô trở nên trắng bệch nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Ba mẹ tôi chỉ có một người con gái là tôi.... Tôi năm nay mới hai mươi ba, còn chưa có người yêu..."
Em kinh ngạc nhìn cô. Cô lại nhìn chặng đường. "Tôi mà xảy ra chuyện gì, cũng không ai giúp tôi chăm sóc ba mẹ tôi..." Tử Du im lặng, nhưng tốc độ xe không ngừng giảm lại, cuối cùng giảm chỉ còn một trăm hai mươi km/ giờ. Cô cười trộm trong lòng. Hì hì! Người có tiền quả nhiên khôn khéo, vừa nghe nói phải giúp cô chăm sóc ba mẹ cả đời, lập tức giảm tốc độ !
Nhưng cô không nghĩ đến, sự thông minh nho nhỏ của cô lại tạo nên gợn sóng ở đáy lòng Tử Du.
Trong ánh hoàng hôn, mặt trời cô độc trên mặt biển. Nước biển tràn lên bờ. Cô gái mặc váy dài màu vàng kéo làn váy lên, chân trần đi trên bãi biển, ánh nắng chiều màu đỏ chiếu vào trên nụ cười hồn nhiên của cô, so với nước biển càng trong vắt hơn. Nhìn hình ảnh đẹp như vậy.... Tử Du lại nghĩ tới Irene.
Lần đầu tiên em gặp Irene cũng là hoàng hôn, em đến nhà họ Myoui, vừa vào cửa liền thấy Irene nhã nhặn ngồi ở ghế ngoài sân đọc báo chí cho ông nội của cô, mỗi một câu cô đọc đều nhìn biểu tình của ông nội, nhìn thấy sự hưng trí trên mặt người, mới tiếp tục đọc. Tóc đen, bóng mượt rũ xuống bên mặt, hai tròng mắt trong vắt, đẹp mà tĩnh mịch như sóng, ánh trời chiều cũng chiếu vào trên tươi cười hồn nhiên của cô như thế, tinh khiết vô cùng...
Trong nháy mắt đó, em muốn kết hôn với cô, không có cảm xúc mạnh mẽ gì hết, chỉ cảm thấy cô sẽ là một người vợ tốt. Sau đó, em mới biết được thân thế của Irene. Cha mẹ cô chết sớm, mười tuổi được nhà Myoui thu dưỡng. Nhà giàu có, tuy là áo cơm không lo nhưng tránh không được ăn nhờ ở đậu, phải cẩn thận nhìn ánh mắt người khác. Cô vẫn luôn cố gắng học tập, làm việc, nhất là sau khi huyết mạch duy nhất của nhà Myoui được tìm về, cô càng thêm cẩn thận, chặt chẽ, không dám nhiều lời, không dám làm thiếu một chuyện.
Nhưng vận mệnh đối với cô rất không công bằng, bắt cô đính hôn cùng em gái là Myoui Mina – không hề có quan hệ huyết thống. Lúc cõi lòng cô đầy chờ mong nghĩ đến người cô yêu sẽ yêu quý, trân trọng cô, làm bạn với cô cả đời, cô lại tận mắt thấy vị hôn phu của mình gọi điện thoại cho người con gái khác, đáng buồn hơn là sau khi em ấy cúp điện thoại, còn yên lặng ở ban công uống rượu cả một đêm. Đó là lần đầu tiên cô thấy Myoui Mina uống rượu.
Đêm đó, Tử Du cũng lần đầu tiên thấy Irene rơi lệ, lần đầu tiên đau lòng vì một cô gái. Em muốn yêu cô, cũng không thể yêu, muốn giúp cô, lại không cách nào giúp. Cho nên, chỉ có thể trầm mặc nhìn cô khóc, không nói gì, nghe cô hỏi: "Tử Du, chị nên làm như thế nào?"
Sau đó, Irene từng hỏi: "Chị nên làm như thế nào mới có thể giữ được em ấy?"
"Vì sao nhất định phải giữ lại một trái tim không thuộc về chị?" Em hỏi lại.
Cô nói: "Ở nhà Myoui, cho dù chị thích cái gì cũng không dám xin người khác, ngay cả nhiều thứ mình muốn xem thêm vài lần đều lo lắng gia gia phát hiện. Lúc đó, chị không có cách nào khác đành bỏ qua, đây là lần duy nhất chị muốn vì chính mình mà nắm giữ... Chị mặc kệ người khác nhìn chị ra sao, chị thích em ấy, chị muốn ở cùng với em ấy!"
...Ba năm, suốt ba năm trôi qua. Tử Du chưa bao giờ nghĩ tới có thể có được Irene, cũng chưa bao giờ để cho cô biết em yêu cô, em chỉ hy vọng cô có thể giành được hạnh phúc mà cô khát vọng đã lâu.
Giờ đây, cô đã mất đi người mình yêu, em thầm muốn cho cô biết, cô không mất tất cả, cuối cùng lại đổi lấy là một câu vô tình: "Em không hiểu tình yêu là gì!".
Một câu châm chọc cỡ nào! Bao nhiêu đêm em thức trắng cùng cô, bao nhiêu lần nước mắt nóng bỏng của cô chảy xuống làm phỏng lòng bàn tay em. Em vì cô đau lòng ba năm, cô ngay cả một câu: "Chị xin lỗi, không yêu em là tiếc nuối lớn nhất của chị!" cũng không nói để an ủi em. Làm sao trái tim em có thể không băng giá?
Không biết khi nào, Mina ngồi ở bên cạnh em, mỉm cười nhìn theo Sana đang nhặt vỏ sò bỏ vào váy nói: "Nhìn kỹ thấy rất thuận mắt."
Tử Du thuận miệng nói: "Đáng tiếc chị ấy đối với em hiểu lầm quá sâu."
"Hiểu lầm? Chị không nghĩ là hiểu lầm."
Tử Du khẽ cắn môi, không có phản bác. Mina không hiểu làm sao chuyển chủ đề: "Tzuyu... Có chuyện này chị muốn hỏi em."
"Chuyện gì?"
"Ba năm trước Irene gọi điện cho Nayeonie, chuyện này em biết không?"
Tử Du nhìn Mina, mờ mịt lắc đầu.
"Ba năm trước chị ấy nói với Nayeonie, chị ấy là vị hôn thê của chị, khuyên Nayeonie rời đi, đừng làm cho chị khó xử!. Vài ngày trước, chị đã nói rõ ràng tất cả với Irene, nói rõ ràng lựa chọn của chị.... Irene vẫn lừa Nayeonie nói chị sẽ không cưới chị ấy, khuyên chị ấy rời xa chị...".
Nghe chuyện thật như thế, Tử Du cảm giác chính mình giống như bị sóng biển nhấn chìm, ngày đêm đảo lộn, trời đất rung chuyển. Mặt em không chút thay đổi nhìn ánh trời chiều ở xa, đôi mắt phản chiếu màu sắc của những đám mây hồng.
Làm thế nào em có thể nghĩ đến, Irene nhìn qua hiền lành, tốt bụng lại dám tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà phải làm như vậy!
Mina nói tiếp: "Em cho rằng Irene rất hoàn mỹ sao? Em cho rằng chị ấy thật sự chấp nhất tình yêu của chị sao? Chị cảm thấy chị ấy cho tới bây giờ không có yêu chị, dù cho có yêu một chút, cũng không cần phải làm như vậy!".
"Chị ấy không thương chị sao lại chờ nhiều năm như vậy?"
"Chị ấy chỉ là muốn gả cho một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm".
"Kỳ thật chị ấy nói với chị không ít lần, em rất biết cách làm cho tiểu thụ vui vẻ, biết lãng mạn, lại thú vị, nếu em có thể một lòng một dạ, tuyệt đối là người mà mọi tiểu thụ tha thiết ước mơ!"
"Vậy sao!"
"Tình yêu của em với Irene, không phải không có cơ hội."
Em yêu cô?! Đây quả thực là một sự châm chọc rất lớn. Tzuyu chua xót cười cười.
Em tự xưng là đọc được ý nghĩ tất cả mọi người, tự xưng là không có tiểu thụ nào em nhìn không thấu, lại hoá ra ba năm chưa nhìn thấu lòng một người... Em đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay. Yêu, không thể thu hồi.
Nhưng những hành động tùy tiện cô đã làm, em không có cách nào tha thứ được...
Đêm đã về khuya, Sana được Tử Du đưa về trường, cô nghĩ lần này Tử Du sẽ xin phương thức liên lạc với cô, bởi vì hôm nay bọn họ thực sự rất vui vẻ.
Cô đẩy Tử Du ngã xuống biển, nhìn em bị nước biển làm quần áo ướt sũng thì sảng khoái cười nhạo. Bọn họ chân trần rượt nhau trên bãi biển, cùng cười vui, mở ra hai tay đón gió biển; bọn họ ngồi ở bờ biển uống bia, em còn giúp lau đi bia chảy xuống khoé miệng, cô giúp em gạt ra những hạt cát dính trên tóc
Bọn họ nằm trên bờ cát đếm sao, em nói từ tình yêu của Pushkin*, đến bài "Thoa đầu phượng"** của Lục Du từ ngàn năm trước. Cô lại bàn từ bài "Giang thành tử"*** của Tô Thức, đến cả tập truyện "Sáu giấc mộng"**** của Quỳnh Dao.
Bốn người họ đói đến rã người mới vào một quán ăn nhỏ. Cô ở trong quán, ăn một chén cơm cực lớn, đó là chén cơm ngon nhất mà cô từng ăn. Nhưng em vẫn không xin số điện thoại, thậm chí ngay cả hẹn gặp lại cũng thèm không nói với cô. Mặc dù có chút thất vọng, Sana vẫn im lặng....Bèo nước gặp nhau, cần gì phải bận tâm chứ!?
Vừa về phòng ngủ, Sana mệt mỏi ngã quỵ ở trên giường, hô to: "Cứu mạng a!".
Momo đang chuẩn bị ôm một chồng sách vở thật dày đi ra cửa, giương mắt nhìn quần áo của cô, thấy trên chân cô có dính cát, ra vẻ không hiểu hỏi: "Cậu mới từ sa mạc Sahara trở về à ?"
"Uh, tớ mới đi bộ về, thật là xa a."
Momo cười cười, không nói chuyện.
Sana nhìn chồng sách trong lòng Momo, hỏi: " Cậu không phải muốn làm bác học chứ? Cậu biết rõ rồi mà!".
"Tớ không được lựa chọn! Sếp nói bài của tớ làm chưa sâu, kêu tớ cùng cô ta tiếp tục làm xong mới được đi, thanh xuân của tớ a! Xem ra phải lãng phí mất rồi !
"Bao nhiêu cô gái muốn đem thời gian tiêu phí trên người Yoo Jeongyeon đều không có cơ hội, cậu phải thoả mãn chứ!".
Hiện giờ ở đại học T, ngươi có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng nếu ngươi không biết Yoo Jeongyeon là ai, toàn bộ nữ sinh tiểu thụ trong trường sẽ khinh bỉ ngươi.
Hai mươi bốn tuổi từ MIT về nước, chưa đến hai năm được làm hướng dẫn Tiến Sĩ, chính là hai chữ: "trâu bò"*!
Về phần diện mạo, toàn bộ nữ sinh tiểu thụ trong trường có cùng quan điểm là: Đầu năm nay, bộ dạng đẹp không là gì, Yoo Jeongyeon bộ dạng đẹp vừa có khí chất lại có nhân cách mị lực, vậy mới là loại hi hữu!
Mà nhắc tới Yoo Jeongyeon, Momo luôn cười nhạt: "Cậu thử ở cùng cô ta một chút cho tớ xem, cậu không bị cô ta bức điên mới là lạ!".
Sana thở dài một tiếng, thanh xuân của cô sao lại không phải tiêu hao ở trong này. Một văn bằng thạc sĩ bình thường không đại diện được cái gì, hơn nữa đối với loại sinh viên không có lý tưởng như cô, thực tài ít đáng thương. Nhưng ở trước mặt phần đông phụ nữ ham hư vinh, bằng cấp, gia thế và bối cảnh, ắt là đề tài không thể thiếu. Cái này được gọi là hiện thực!
"Tớ đi học, không cần để cửa, buổi tối tớ không về".
Thấy Momo ra ngoài, Sana đột nhiên đứng lên, chạy vội đến trước máy tính ngồi xuống, cũng bắt đầu viết báo cáo. Lúc đang viết đến ý tứ tuôn trào, di động vang lên, cô tiện tay bắt lấy. "Xin chào!".
"Hi! Khuya như vậy còn chưa ngủ." Giọng nữ trung, nghe rất dễ chịu. Cô không tự giác nhìn điện thoại, là một chuỗi dãy số xa lạ.
"Xin hỏi cô là?". Cô dùng bả vai đỡ điện thoại, tay tiếp tục gõ bàn phím.
"Tử Du, còn nhớ không?"
Là em?
"Uh, hình như có chút ấn tượng, không nhớ rõ lắm." Cô vừa cười nói vừa cố nhớ lại mình đưa số điện thoại cho em khi nào.
Hay là trao đổi điện thoaị?
Sao một chút cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ cô mất trí nhớ. "Em làm sao biết số điện thoại của tôi?"
"Tôi nhờ người bạn ở cục điều tra liên bang của Đài Loan giúp tôi tra."
"Hiệu suất làm việc của bạn em thật cao, mới không đến một giờ đã có thể điều tra ra."
"Không, nửa giờ trước tôi đã biết, nửa giờ còn lại thì suy xét có nên gọi cuộc điện thoại này hay không."
Cô dừng tất cả động tác lại, bởi cô đã cảm nhận được một tia ái muội từ trong lời nói của em. Trong nháy mắt, cô nhớ ánh mắt Tử Du nhìn người kia rời đi, cô lập tức khôi phục tâm trạng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Tìm tôi có chuyện gì không?".
"Không có gì, tâm trạng tôi không tốt, muốn nghe giọng của chị thôi."
"Có ai nói với em, phương pháp theo đuổi này quá cũ rồi hay không, kính nhờ em trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi theo đuổi tôi tiếp, tránh lãng phí thời gian của mọi người."
"Chị nói cái gì!?" Bên kia rõ ràng là tiếng ai đó đang cao giọng.
"Tôi đang bận nhiều việc, đang viết nghiên cứu báo cáo, chờ khi nào em có chút kinh nghiệm thì liên hệ với tôi. Bye bye!"
Gác điện thoại, Sana tiếp tục viết báo cáo, viết viết, trong đầu bất ngờ hiện lên tươi cười của Tử Du! Nói thật, em càng nhìn càng đẹp, nhân phẩm, tính cách đều là tốt khó gặp. Nhưng, cô không muốn sống ở trong bóng của con gái kia, lại càng không muốn để em đem nỗi nhớ nhung với người khác hoá thành dây dưa với cô...
********************
Sana vẫn cho rằng mình lạnh lùng cự tuyệt như vậy chắc chắn Tử Du sẽ mất ngủ một đêm. Khi tỉnh lại em sẽ hối hận vì không biết tự lượng sức.
Thế nhưng cô còn chưa tỉnh ngủ, Momo vẻ mặt mệt mỏi đã mở cửa, bước vào chỉ chỉ cửa: "Dì à! Nói cho dì biết có một chiếc Porsche đã chờ dì dưới lầu một buổi sáng rồi đó."
Sana mờ mịt nhìn, chưa tới tám giờ người kia không thể nào đến.
Momo leo lên giường, đắp lại cái chăn, sau đó trở mình rồi lại ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt: "Sana, cậu nhắc em ấy lần sau đến đừng có phong cách như vậy, coi chừng trở thành tiêu đề trên SNS, bị những con mọt sách chửi rủa! Tớ lại phải mắc công giải thích giùm cậu."
"Nếu lần sau còn dám đến, tớ đánh gãy chân em ấy!"
Cô vội vàng rửa mặt xong, mặc một bộ quần áo thể thao chạy vội xuống lầu, liền thấy không ít nữ sinh nhìn xe em chỉ trỏ.
Cô vừa định làm bộ như không biết cái xe này, định đi vòng qua, Tử Du đột nhiên xuống xe, lộ khuôn mặt tươi cười vô tội: "Buổi sáng tốt lành! Phòng ngủ các chị quy định thật kỳ cục, chưa tám giờ không cho tiếp khách."
"Ha ha." Cô giả ngu hỏi:"Thật khéo nha! Em đang đợi ai à?"
"Đúng vậy, đang đợi!"
"Chúng ta còn không nhanh đi đi ?"
Sana cố gắng không làm những người đi đường chú ý, từ khi ba ba lái xe tới đón cô, có người hiểu lầm cô quen người giàu có thì cô mới biết miệng lưỡi người đời thật đáng sợ. Từ đó về sau cô luôn luôn thận trọng từ lời nói đến hành động. Không nghĩ tới cô vất vả thành lập hình tượng, hoàn toàn bị người này hủy.
"Em tới là để nói với chị......" giọng nói Tử Du vừa đủ đánh thức Momo đang ngủ: "Minatozaki Sana, em muốn chứng minh với chị, em nhất định có thể theo đuổi chị!"
Nói xong em tiêu sái xoay người, mở cửa lên xe. Cái gì! Cô làm sao có thể tiêu hóa giọng điệu này? Cô hung hăng kéo tay áo lên, hung hăng đạp một cước lên chiếc Porsche, rống to với cửa kính xe đang dần dần khép lại: "Nếu em có thể theo đuổi tôi, tôi sẽ đổi sang họ của em!"
Tay em vươn đến tay áo cô, "Em sẽ cân nhắc việc này!"
Nói xong, khởi động xe, chạy đi mất!
*****************
Ngày sau đó, Sana tràn đầy hy vọng đợi Tử Du triển khai thế tấn công mãnh liệt vì cô đã chuẩn bị tốt phòng tuyến tâm lý vững chắc chống đỡ em.
Không ngờ, thủ đoạn Tử Du theo đuổi so với dự đoán của cô càng không đáng nhắc tới.
Mỗi ngày bó hoa đưa đến phòng ngủ dưới lầu, nói thẳng ra bó hoa kia đều bị ném vào siêu đại thùng rác ở ngoài hàng hiên phòng ngủ. Có khi nhận được những món quà nhỏ tinh xảo, cô cũng tùy tay ném, làm gần đây cô lao công mỗi lần thấy cô đều trêu chọc.
Thỉnh thoảng về đêm em gọi điện thoại cho cô nói những chuyện không đâu.
Chẳng hạn như bây giờ, em lại gọi điện thoại đến, mở miệng câu đầu tiên kể em vừa xem xong bộ "Sáu giấc mộng". Sau đó bắt đầu quở trách những người xấu dưới ngòi bút Quỳnh Dao.
Bỗng điện thoại bên kia khẽ cười một tiếng. "Chị khi nào thì nói qua thích em? Kỳ thật em chỉ muốn cùng chị trò chuyện cho đỡ nhàm chán thôi."
"Vậy lần sau tâm sự em phải trả phí."
"Không thành vấn đề, bao nhiêu tiền?"
"Theo giá thị trường, một giờ một trăm."
"Đắt như vậy? Vậy em cúp máy, hôm khác nói tiếp!"
"......" Điện thoại bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút, Sana ngây ngốc nhìn chằm chằm di động, người này cũng có điểm thú vị.
Ngày hôm sau buổi tối, Tử Du lại gọi điện thoại tới, giọng điệu vẫn như cũ: "Sana chan, nhớ em không?"
Cô trả lời lạnh như băng: "Xin lỗi! Vui lòng giới thiệu, tôi không nhớ rõ em là ai !"
"Tốt! Em là Chu Tử Du, xuất thân cao quý, đến nay chưa kết hôn, thiếu nữ xinh đẹp, quyến rũ chết người......"
"Dừng!" Cô không thể nhịn được nữa bèn ngắt lời em, may mắn vừa rồi không ăn gì. "Em đừng làm tôi buồn nôn được không?"
"Em chỉ ăn ngay nói thật!"
"Xí! Tôi đã thấy khả năng thổi phồng của em không ai vượt qua."
"Chị không tin? Ngày mai gặp mặt, em sẽ cho chị kiểm chứng một chút."
"Kiểm chứng?" Sana rất khinh thường bĩu môi: "Em một ngày ngoài đi dạo cùng Porsche, nửa đêm không việc gì gọi điện thoại quấy rầy tôi, còn có việc có thể làm sao? Theo tôi thấy, sự nghiệp viễn thông của quốc gia nhanh chóng phát triển, chính là bởi vì có loại người nhàm chán như mỗi giây phút đều góp một viên gạch!"
"Em không có việc gì làm?!" Em dừng một chút, hỏi: "Ngày mai chị rảnh không?"
"Để làm gì?"
"Em cho chị thấy em không có việc gì làm là như thế nào!"
"Tôi không rảnh!"
******************
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Sana đang ôm chăn ngủ say, Tử Du gọi điện thoại bảo cô xuống lầu, nói có chuyện quan trọng muốn tìm. Vội vàng mặc quần áo xuống lầu, cô vẫn còn trong trạng thái buồn ngủ híp mắt nhìn em.
"Sớm vậy! Có chuyện gì không?!".
"Công trường bên kia xảy ra chút vấn đề, quản lí hạng mục mời em đi qua xử lý một chút."
"Đâu có liên quan tới tôi ?".
"Lên xe rồi hãy nói!" Nói xong, cũng không phân trần lôi kéo tay cô, đẩy cô lên xe.
Nửa giờ sao, xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng đang thi công, Sana còn chưa rõ chuyện gì, một đám người tiến lên chặn xe bọn họ, nói nhao nhao, ồn ào.
Bởi vì rất loạn, Sana không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ đơn giản nghe thấy trong bọn họ có công nhân đang đòi tiền lương, có người cung cấp hàng hoá đang đòi tiền hàng còn nợ, còn có một đám người yêu cầu rút khỏi công trình và đòi đảm bảo đền bù tổn thất. Xem ra tình hình sự nghiệp của em cũng không thành công lắm, giống như gần phá sản...
Tử Du xuống xe, thái độ cực kỳ thành khẩn giải thích với bọn họ, nói với tất cả mọi người: "Mong mọi người đợi mấy ngày nữa, vấn đề rất nhanh sẽ có thể giải quyết".
Nhưng cổ họng em nói có chút khàn khàn, căn bản không có người nghe.
Tử Du nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra vẻ lo âu. "Như vậy đi, bất kể có yêu cầu gì, hôm nay tôi đều đáp ứng mọi người, nhưng mọi người phải chọn ra vài người đại diện, theo tôi đi vào trong bàn bạc thoả đáng."
Những người đó thương lượng với nhau một chút, rất nhanh chọn ra ba người lớn tuổi nhất. Tử Du dẫn họ tiến vào văn phòng đơn sơ trước công trình. Sau khi ngồi xuống mặt đối mặt, Tử Du không nói thêm gì, cầm mấy tờ giấy đặt lên bàn. "Có yêu cầu gì các chú cứ đề ra đi."
Vài người bắt đầu giành nói trước, em tập trung tinh thần vừa nghe, vừa ghi lại tất cả yêu cầu của bọn họ, hơn nữa còn nói với bọn họ: "Tôi hiện tại đi chuẩn bị cho các chú, buổi sáng ngày mai các chú lại đây lấy tiền, tôi cam đoan sẽ không thiếu một phân tiền!"
"Lỡ ngày mai cô chạy thì chúng tôi phải làm sao?"
"Nếu muốn chạy, hôm nay tôi tới làm gì?!"
Họ liếc nhìn nhau. "Được rồi, chúng tôi tin cô một lần."
Sự việc cuối cùng tạm thời giải quyết xong, Tử Du đuổi xong mọi người. Bấy giờ đã là tám giờ rưỡi. Em vội vàng lái xe chở Sana đến một toà văn phòng ở cách xa nội thành.
Trong tưởng tượng của Sana, công ty Tử Du hẳn là đặt ở nơi phồn hoa, văn phòng nguy nga, xa hoa lộng lẫy, rộng lớn, nhân viên là trai xinh gái đẹp, đương nhiên cũng không thể thiếu một cái cửa sổ sát đất có thể ngắm toàn bộ phong cảnh...
Trên thực tế, công ty em hoàn toàn không phải như thế, hoặc là nói đây căn bản không thể gọi là một công ty, gần như là một văn phòng có phần rộng rãi mà thôi.
Không trang hoàng hoa lệ, thậm chí ngay cả cái bàn và ghế dựa giống như của boss cũng không có.
Nhân viên cũng rất kỳ quái, vài người già trung niên, y phục không chỉnh, tóc hỗn độn, ngồi ở trước máy tính, vẻ mặt cổ hũ.
Tử Du vừa vào cửa, liền có một người đầu đầy tóc bạc nhưng nhìn qua lại thật trẻ tuổi đi tới: "Đại boss, ST******* bắt đầu phiên giao dịch lại rớt xuống, làm sao bây giờ?"
"Tiếp tục chiếm giữ!"
"Nhưng chúng ta chiếm giữ đã rất nhiều".
Thêm một nhân viên đứng lên: "Xem tình hình, loại cổ phiếu này sắp tới không thể tăng lên, không bằng......"
Tử Du quả quyết đánh gãy hắn: "Đem toàn bộ cổ phiếu này chiếm giữ!" .
Vài người nhất thời quá sợ hãi, xem biểu tình của bọn họ, Tử Du giống như vừa đưa ra một quyết định đặc biệt vô lý.
Vài người nghị luận một phen, trong đó có người đứng lên nói: "Đại boss, cô đã thu lỗ năm trăm ngàn cho loại cổ phiếu này, cho dù này loại cổ phiếu này tăng lên, chúng ta cũng thu không đủ phí tổn... cô thu tay lại đi."
"Cứ làm theo lời tôi nói." Biểu tình Tử Du vẫn kiên định như cũ, giống như bất luận lời nói của kẻ nào cũng sẽ không ảnh hưởng quyết định của em. Em vỗ vỗ vai Sana, chỉ chỉ cái bàn bên cửa kính: "Sana unnie, chị ngồi bên kia uống chút cà phê trước, tôi có vài việc phải xử lý một chút."
"Ừhm, em đi đi, không cần để ý đến tôi."
Cô nhận ly cà phê từ máy làm cà phê tự động, ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Tử Du cởi áo khoác, ngồi ở trước một máy tính, rất nhanh liền chuyển động chuột, gõ bàn phím.
Thấy em như vậy, Sana mới hiểu được, thì ra sự nghiệp của Tử Du đều không phải thành công như cô tưởng, lại càng không phải cái loại ăn chơi trác táng ngồi trong văn phòng máy lạnh tuỳ tiện ký văn kiện, mắng mỏ cấp dưới. Em đang làm chứng khoán đầu tư — một loại "trò chơi con số " tùy thời có khả năng trở thành hai bàn tay trắng!
"Chiếm giữ toàn bộ các cổ phiếu khác, làm quyền chứng!"
Một câu của Tử Du, tất cả trong phòng đều kinh hô.
"Cái gì!"
"Đại boss..."
Tử Du căn bản không để ý tới biểu hiện khó có thể lý giải của bọn họ , quyết đoán nói: "Lập tức chiếm giữ, chuẩn bị chuyển màn!"
Sana từng học qua một khoá đầu tư tài sản, đối cổ phiếu cùng chứng khoán cũng biết một ít.
Quyền chứng là một loại chứng khoán phiêu lưu cao, tiền lời cao, tính đầu tư rất mạnh, một khi sai lầm sẽ phải mất hết tiền gốc, cho nên người đầu tư có ánh mắt tinh tường sẽ không lựa chọn đầu tư dài hạn.
Cô hiểu được, Tử Du sở dĩ lựa chọn cách này, nhất định là đang gặp khó khăn rất lớn, mới có thể bất đắc dĩ dùng tất cả của mình làm tiền đặt cược.
Quen biết lâu như vậy, ấn tượng Tử Du cho cô là một người thích nói xằng bậy, bất cần đời, thậm chí có phần chơi bời lêu lổng, hôm nay cô mới phát hiện em cũng có một mặt khác, lúc làm việc so với bất luận người nào đều cẩn thận quả quyết, bởi vì mỗi một giây, mỗi một con số dao động trên bàn phím, đều đại biểu cho một lần đánh bạc của toàn bộ bản thân....
Em như vậy, làm cô có chút không dời được tầm mắt!
Một buổi sáng, Sana không nhớ rõ mình uống mấy ly cà phê, cô giống như luôn bưng ly cà phê nhìn bộ dáng làm việc của em, nhìn em cau mày với những đồ thị đường cong thay đổi liên tục trong máy tính. Vào giữa trưa, Tử Du gọi điện thoại bảo người ta đưa thêm một phần cơm lên, sau khi cho cô một hộp, lại ngồi trở lại trước máy tính cùng mọi người vừa ăn vừa ghi lại những đường cong thay đổi liên tục trong đồ thị.
Ăn cơm xong em bắt đầu gọi điện thoại không ngừng: Ngân hàng, bệnh viện, thậm chí là luật sư... Sana thật không rõ em đang gặp phiền toái gì, chỉ cảm thấy nếu cho cô sống một ngày trong cuộc sống áp lực như vậy, cô nhất định biến thành người điên, mà em giống như lúc nào cũng cười thật nhẹ nhàng, sống thật ung dung.
Đợi đến khi xong việc, em đưa cô về trường mới nói câu thứ hai trong hôm nay: "Sana chan, thật có lỗi, hôm nay đã không quan tâm chăm sóc được chị"
"Mỗi ngày em đều làm việc như vậy, không thấy áp lực lớn sao?"
"Không có cách nào, làm đầu tư chứng khoán chính là như vậy." Em đậu xe ở ven đường, dụi dụi mày, dựa vào lưng ghế: "Em đã làm việc vất vả để tất cả trở thành một con số, mà con số này tại bất kỳ thời điểm nào cũng khả năng bị mất sạch.... Chị biết không? Rất nhiều lần em mơ thấy mình hai bàn tay trắng, loại cảm giác này thật sự rất thất bại......"
"Em không phải gặp phiền toái gì chứ? Tôi có thể gì giúp không?"
Tử Du lắc đầu. "Hiện tại em đang thu mua một công ty, nếu ngày mai cổ phiếu kia tiếp tục rớt giá, tài chính trên tay em là đủ rồi... Nhưng nếu loại cổ phiếu kia lên giá lại, em sẽ thất bại trong gang tấc......"
"Đã giảm tới mức đó rồi, sao có thể đảo chiều được chứ?"
"Có thể! Bởi vì đằng sau nó có một cao thủ thực sự đang thao túng, ông ta nghĩ gì, không ai có thể nắm bắt được."
"Tử Du..." Nhìn bộ dạng mệt mỏi của em, Sana đột nhiên cảm thấy có phần thương cảm, mặc dù cô không giúp được gì nhưng ít ra cũng có thể ở bên cạnh giúp em giảm bớt áp lực. "Hôm nay tôi sẽ ở bên cạnh em..."
Thấy em ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn cô đầy ám muội, Sana đột nhiên nhận ra mình đã dùng sai từ.
Cô hếch cằm, quay gương mặt đỏ bừng sang chỗ khác. "Nhìn cái gì mà nhìn? Em đừng có nghĩ linh tinh..."
"Ồ?" Tử Du đặt một cánh tay lên ghế của cô, người hơi ngả một chút về phía cô, hỏi khẽ: "Vậy em nghĩ thế nào...mới không phải là nghĩ linh tinh?"
Ngực cô như thể bị vật gì đó đập mạnh vào, cảm giác đau thắt lại.
Khả năng ăn nói lanh lợi của cô lúc này hoàn toàn biến mất, cô chỉ lắp bắp: "Tôi... Ý tôi... là tôi sẽ ở bên cạnh để trò chuyện cùng em."
Bàn tay còn lại của em lại đặt lên vai cô, làm như vô tình chạm vào mái tóc xoăn của cô, nụ cười ranh mãnh đầy ám muội càng rõ. "Chỉ trò chuyện thôi à?"
Lòng cô bỗng rối bời, nhìn ánh mắt đầy mê hoặc của em, trong giây lát cô quên mất mình đang ở chỗ nào, chỉ biết gật đầu lia lịa.
"Vậy thì được!" Tử Du ngồi thẳng lại, trầm ngâm nói: "Em cũng thực sự lo lắng chị có suy nghĩ khác về em đấy..."
Suy nghĩ khác?! Cái người thiếu nữ này... da mặt làm bằng gì thế không biết?!
"Nhân lúc em vẫn còn tiền, chị muốn đi đâu?" Em hỏi. "Trung tâm thương mại? Quán ăn Âu? Hay là..."
"Ừm, tôi sẽ dẫn em đi tới một nơi!"
Khi họ đứng dưới chân một ngọn núi hoang vắng không một bóng người, Tử Du đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của cáp treo, em nhìn cô như nhìn một quái vật, mà là loài quái vật giống như khủng long đó. "Chị sẽ không nói với em là chúng ta đi bộ lên đó đấy chứ?"
"Em toàn hỏi thừa!"
Leo lên núi đối với một vài người mà nói là một thú vui khó diễn tả bằng lời, trải qua một đoạn đường gập ghềnh đầy gai góc, từng bước đi tới đỉnh cao.
Khi đứng trên đỉnh núi, đô thị phồn hoa, cư dân đông đúc hiện ra trước mắt mới biết cái thế giới lung linh rực rỡ đó nhỏ bé biết bao, những tòa nhà cao tầng đều có thể nằm dưới chân ta.
Nhưng leo núi đối với một số người, đó thực sự là một sự hành hạ, không có gió điều hòa mát rượi, không có xe đua bứt phá, đội cái nóng nực trên đầu, giẫm lên những viên đá sắc nhọn để trèo lên cái đỉnh núi nhỏ xíu ngay đến tên cũng chẳng có, rõ ràng là tự mình làm khổ mình.
"Tử Du, em nhìn đằng kia đi! Đó là trường tôi đấy!" Sana phấn khích chỉ về hướng trường Đại học T.
Tử Du mệt mỏi tìm một phiến đá rồi ngồi xuống, lắc lư đôi chân mỏi nhừ. "Minatozaki Sana, chị nói thật với em xem, rốt cuộc có cáp treo để xuống núi không?"
"Đương nhiên không có rồi. Đây chẳng qua chỉ là một ngọn núi nhỏ vô danh, ngoài mấy người đi tập thể dục buổi sáng trèo lên ngắm cảnh, chẳng có ai tới đây cả, sao có thể có cáp treo được chứ?"
"Vậy lát nữa chị cõng em xuống núi, nếu không, em sẽ không xuống nữa đâu."
"Xí! Em thế mà cũng đòi làm cường công!"
"Chị thế mà cũng là tiểu thụ à?!"
Sana lườm em một cái, cầm lấy cánh tay kéo em đứng dậy. "Không lái Porsche em không thể đi nổi sao? Không đeo Rolex , thời gian trở nên vô nghĩa với em chắc? Không quẹt thẻ, không mua kim cương thì sẽ không có tiểu thụ nào yêu em sao?"
Tử Du nhìn cô, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.
"Không có tiền, em sẽ không còn là em hả?!"
"..." Em thực sự không biết.
"Khi còn nhỏ, bố dẫn tôi trèo lên ngọn núi này, tôi đã khóc bắt ông phải cõng. Ông đã nói với tôi rằng: "Sana chan, bố không thể cõng con cả đời được, con phải tự đi con đường của mình." Khi tôi lớn, ông vẫn thích dẫn tôi tới treo ngọn núi này, nói với tôi: "Sana chan, bố có bao nhiêu tiền chăng nữa thì cũng là tiền của bố, con chẳng có gì cả, con vẫn phải tự đi con đường của mình!""
Tử Du chăm chú nhìn cô, một lúc lâu mới nói: "Chị có một người bố tốt!"
"Từ nhỏ tới lớn, tiền tiêu vặt của tôi không nhiều hơn các bạn, quần áo của tôi cũng không đẹp hơn các bạn gái khác. Ông không cho tôi ra nước ngoài học, bắt tôi giống các học sinh khác thi vào trường Đại học T, học thạc sĩ, tôi luôn cho rằng ông không tốt với tôi. Sau này trong một lần chúng tôi đi leo núi, khi tôi ngoái lại nhìn ông, thấy ông đang bám vào một cái cây và thở dốc, mồ hôi đầm đìa, tôi mới hiểu ông yêu tôi biết chừng nào."
"Thế sự vô thường. Ông không dám chắc có thể làm chỗ dựa cho chị suốt cả cuộc đời cho nên ông hy vọng chị có thể sống một cuộc sống như những cô gái bình thường khác, ngay cả khi đến một ngày chị không có gì cả, chị vẫn có thể sống tốt!"
Sana cười, vỗ vào vai em. "Rất tốt, năng lực lĩnh hội rất tốt."
"Quá khen rồi!"
"Thực ra, không có gì cả cũng không phải là điều đáng sợ, trời đâu thể sập xuống được chứ! Chúng ta vẫn còn đôi tay có thể làm việc, đôi chân có thể bước đi, đôi mắt có thể nhìn thấy thế giới phồn hoa rực rỡ... Có gì mà em phải sợ chứ?!"
Tử Du bước lên một bước, đứng bên cạnh Sana.
Những dãy núi xanh thẫm phía xa xa, những tòa nhà cao tầng chen chúc dưới chân. Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.
"Đúng là không có gì phải sợ cả." Em nói. "Bố em cũng từng bị phá sản, ông thực sự đã mất tất cả, ngay đến căn nhà cũng bị ngân hàng phong tỏa. Ông đã nói với em: Không có gì, ngủ rất ngon, một hộp cơm cũng đủ no bụng. Quan trọng nhất là... mẹ em không rời xa ông."
Đường phố dần lên đèn, những tòa nhà cao tầng bắt đầu lấp lánh, những ngọn đèn cao áp trên cầu vượt cũng sáng rực rỡ...
Tử Du chăm chú nhìn Sana đang ngồi bên cạnh.
Thì ra, khi bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, người đứng ở nơi ít rực rỡ nhất mới chính là người mà em muốn tìm kiếm nhất.
Con đường vốn đã gập ghềnh, trong đêm tối càng khó bước.
Tử Du dắt tay Sana, dìu cô từ từ đi xuống núi. Khi đi đến giữa sườn núi, cô không cẩn thận dẫm phải một bụi cỏ, trượt chân suýt ngã, may mà em kịp thời đỡ.
"Không sao chứ hả? Chị có bị trẹo chân không?"
Cô xoa xoa mắt cá chân, hơi đau một chút, chỉ một chút thôi, nhưng em kiên quyết đòi cõng cô.
Cõng một người trên lưng, đường càng khó đi, Tử Du bước từng bước khó nhọc xuống núi, cỏ dại dính đầy chân, mồ hôi thấm đẫm chiếc áo sơ mi, cành cây khô cào rách cả quần.
Cô hỏi em: "Em có mệt không?"
Em nói: "Ngay cả khi em mất tất cả, em vẫn có thể cõng chị như thế này để đi!"
Cô cười, bám chặt vào lưng em, hít hà mùi mồ hôi thoang thoảng trên người em, trong lòng dâng lên một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời.
Chua có, ngọt có và cả một chút si mê nữa.
Ánh đèn mờ tối, tình ca uyển chuyển.
Rượu ngon kề môi, tiểu mỹ thụ trong lòng.
Đối với bất kỳ người cường công nào, đây đều là sự cám dỗ chết người, chứ đừng nói đến một hoa hoa tiểu thư bản tính phong lưu.
Tử Du mỉm cười nhìn thiếu nữ đã ngà ngà say đang gục trong lòng mình, mùi hương dìu dịu tỏa ra từ cơ thể cô, đó không phải là mùi nước hoa mà là mùi thơm chỉ có riêng ở thiếu nữ.
"Tử Du, em sẽ không thất bại đâu..." Cô đã say tới mức đầu óc quay cuồng nhưng vẫn dựa vào vai em, cố gắng an ủi em: "Tôi tin em! Em nhất định sẽ vượt qua được khó khăn này... Đợi khi nào nhà em xây xong, tôi nhất định sẽ mua một căn để làm nhà... của tôi..."
Em ngắm gương mặt trong sáng của cô, lấy ngón tay khẽ khàng gạt những sợi tóc mềm mại, hỏi khẽ: "Nếu như việc thu mua của em thất bại, tối mai chị vẫn ở bên cạnh em chứ?"
"Em chỉ hỏi thừa, chúng ta là bạn bè mà!" Cô nói với khẩu khí rất mạnh mẽ: "Cùng lắm thì ngày mai tôi sẽ mời em là được chứ gì..."
Em nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng trở nên dịu dàng, lưu luyến. "Sana chan..."
"Em vẫn còn trẻ, có mất tất cả thì vẫn có thể bắt đầu lại!"
"Ngốc ạ, chị là cô gái ngốc nhất mà em từng gặp..." Em kéo eo cô để cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn ở trong lòng em. Cô thực sự rất ngốc, sao có thể dễ dàng tin tưởng một người ngay đến tên cũng chưa biết, sao có thể dễ dàng say và ngã vào lòng một người như vậy...
Nhưng em lại thích sự ngốc nghếch đó của cô, thích sự tin tưởng và chân thành mà cô dành cho em.
Em cũng đã biết Sana từ rất lâu rồi... Hôm đó là một ngày hè trời trong xanh không một gợn mây, hoa tường vi trong vườn nở rất rực rỡ, một cô gái nhỏ ngồi giữa khóm hoa đếm cánh hoa rất say sưa. Gương mặt hồng hào nõn nà, đôi mắt to trong sáng, đôi môi mịn màng và cả mái tóc dài xoăn nhẹ nữa, giống như búp bê đáng yêu. Lúc đó, bố em cười, hỏi em: "Có xinh không? Sau này lấy về làm vợ nhé?"
Lúc đó em vẫn chưa hiểu tình yêu là gì nhưng đã sung sướng gật đầu. "Vâng ạ!" Về sau, do mối quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết, em và Sana thường chơi với nhau. Do em còn nhỏ được tẩm bổ nhiều quá nên hơi béo, còn Sana lại rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng cô chưa từng chế giễu em.
Không lâu sau, chịu ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính ở Mỹ, kinh tế thế giới bắt đầu đi xuống, rất nhiều công ty ăn xổi ở thì đã phải tuyên bố phá sản và đóng cửa vì cuộc khủng hoảng này. Công ty của Chou Han In cũng gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn, đứng bên bờ vực phá sản. Thời điểm đó, mọi người thân mình còn lo chưa xong, không có ai muốn cho ông vay tiền, chỉ có Minatozaki Hatsuke, người bạn thời đại học với ông đã lấy công ty thực phẩm duy nhất của mình ra thế chấp, giúp ông vay tiền để quay vòng vốn. Mặc dù số tiền không nhiều, cũng không giải quyết được vấn đề nhưng đã giúp ông nhận ra ai là người bạn thực sự trong cái thế giới kinh doanh lạnh lùng, thiếu tình người này. Cuối cùng công ty của ông vẫn phải tuyên bố phá sản... Chính lần thất bại này đã tạo nên sự nghiệp ngày hôm nay của ông.
Từ đó về sau, em không còn nhìn thấy Sana nữa, nhưng ký ức về cô thì vô cùng sâu đậm.
Có thể là tình cờ, cũng có thể là sự sắp đặt của số phận, buổi tối hôm trước khi đi Mỹ du học, em đã tới quán bar để đợi một người bạn, đúng lúc đó nghe thấy có người gọi tên "Sana". Em tò mò nhìn về phía phát ra giọng nói đó, dưới ánh đèn mờ ảo, em vẫn có thể nhận ra bóng dáng của cô gái nhỏ có đôi mắt to long lanh và mái tóc xoăn đáng yêu đó. Cô vẫn đáng yêu như vậy, đặc biệt là bộ dạng cô vừa xem múa thoát y vừa ăn ba cốc kem chuối... thật đáng yêu làm sao!
Có điều, em không ngờ, lần gặp gỡ tình cờ đó của họ lại khiến cô phải chờ đợi bốn năm trời.
Bốn năm, thực sự rất dài.
...
"Tử Du?" Cơ thể mềm mại của Sana khẽ ngọ nguậy trong lòng em, cô nheo nheo mắt ngẩng lên nhìn em.
Bàn tay thon nhỏ chỉ vào mặt em, cô nhíu mày lại. "Em đừng có lắc qua lắc lại thế, em ngồi yên cho tôi xem nào, tôi phát hiện ra em rất giống một người..."
"Ai?"
"Chính là... cái cô nàng xinh đẹp tôi đã nhìn thấy bốn năm trước... Em đừng cử động, góc này, ánh sáng này... đúng là rất giống."
Cô tiến sát hơn một chút, mắt nheo lại mơ màng, gương mặt không đánh chút phấn nào vẫn trở nên ửng hồng, đôi môi mềm mại khẽ rướn lên. Đôi môi mịn màng vẫn còn đượm mùi Hennessy, quyến rũ vô cùng khiến em không kìm lòng được, muốn được thưởng thức, nhiều hơn nữa...
Tử Du nhất thời thất thần, môi không kiểm soát được, cúi xuống, vào thời khắc hai cặp môi sắp chạm vào nhau đó... tiếng nhạc chuông điện thoại đặc biệt đã phá ngang cảm xúc của em, không cần nhìn em cũng biết ai đang gọi tới, bởi đó là nhạc chuông em cài đặt riêng cho số máy của Irene.
Em ngồi trên sofa, bất động nhìn chiếc điện thoại để trên bàn đang rung và không ngừng quay tròn, ánh sáng xanh nhấp nháy xung quanh chiếc điện thoại khiến mắt em cảm thấy nhức nhối.
Điện thoại đổ mười mấy chuông rồi ngắt khoảng một phút, sau đó lại tiếp tục đổ chuông.
Em hít một hơi thật sâu, cầm lấy chiếc điện thoại, gạt tay để mở.
Sau khi điện thoại được kết nối, em không chủ động nói gì cả, bởi vì thực sự em không biết nên nói gì.
"Tzuyu?!" Irene hồ nghi hỏi.
"Ừm!" Em lạnh lùng ra hiệu vẫn đang nghe.
"Em... bây giờ có rảnh không? Chị có việc muốn gặp em."
Tử Du nhìn Sana đang ngủ ngon lành trong lòng mình, kìm nén niềm khát khao đang dâng lên trong lòng. "Xin lỗi, hiện giờ không rảnh lắm."
"Chỉ cần một phút thôi..." Irene chần chừ giây lát rồi nói tiếp: "Chị đang ở ngoài cửa."
"Ngoài cửa?" Tử Du lập tức đặt Sana đang nằm trong lòng mình trở lại sofa, đẩy cửa bước ra.
Irene đứng ở ngoài cửa, qua khe cửa đang từ từ khép lại, nhìn vào trong phòng. "Rất hiếm khi nhìn thấy một cô gái xuất hiện hai lần bên cạnh em."
Em cười khổ, ngắt điện thoại, nắm chặt trong tay. Đây thực sự là một điều rất đáng mỉa mai.
Trong hoàn cảnh bối rối mặt đối mặt thế này, Tử Du thực sự không tìm được đề tài gì để trò chuyện cả, đành hỏi: "Chẳng phải chị nói tìm em có việc sao? Việc gì vậy?"
Irene sửng sốt như thể không ngờ em lại hỏi thẳng thắn đến vậy, nhưng cô nhanh chóng chuyển sang giọng điệu rất nghiêm túc: "Nghe nói em muốn mua lại công ty đó."
"Sao chị biết?"
"Chị nghe ông nói."
"Thì ra ông ấy biết cả rồi..." Tử Du bất giác thở dài, thật không hổ là huyền thoại của giới chứng khoán, không có sự thay đổi nào trên biểu đồ thoát khỏi cặp mắt sắc sảo của ông ta.
"Ông bảo chị nói với em, đừng can dự vào việc của nhà họ Myoui."
"Việc của nhà họ Myoui thì em không có hứng thú quan tâm nữa, nhưng việc của bạn em thì em không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Tzuyu..."
"Xin lỗi, em còn có việc." Nói xong, em đẩy cửa đi vào.
Em đang định đóng cửa thì nghe thấy Irene nói: "Chúng ta có thể bàn bạc thêm được không? Chị..."
"Sana chan cần em chăm sóc... Những kẻ như em mặc dù không biết thế nào là tình yêu nhưng ít nhất cũng vẫn biết thế nào là trách nhiệm."
"Chị xin lỗi!" Irene đột nhiên kéo tay em lại, nói: "Hôm đó tâm trạng chị không tốt, đã nói những lời không nên nói... Em có thể tha thứ cho chị không?"
"Em không trách chị!"
Nhìn vẻ mặt đầy hối hận của Irene ở trước mặt, mắt ngân ngấn nước trông vẫn rất trong sáng, em đột nhiên nhận ra những lời Irene nói không sai chút nào: "Em không biết thế nào là yêu!"
...
Bề ngoài mặc dù cố tỏ ra thoải mái nhưng khi quay vào phòng, trong lòng Tử Du vẫn vương vấn chút thất vọng.
"Chị đang tìm gì vậy?" Em nhìn thấy Sana đang mơ mơ màng màng giơ tay sờ khắp nơi, thắc mắc hỏi.
"Điện thoại di động của tôi đâu rồi? Hình như tôi nghe thấy điện thoại của tôi đổ chuông, chắc là "Hung thần đêm khuya" gọi tới đấy..."
"Hung thần đêm khuya?" Xuất phát từ cái gọi là hiếu kỳ, em tìm thấy điện thoại di động trong túi xách của cô, trên danh mục cuộc gọi đến quả nhiên có hiển thị dòng chữ "Hung thần đêm khuya", nhưng số điện thoại lại chính là của em.
Em bật cười thành tiếng.
Cô gái này tế bào não thuộc loại gì thế không biết? Sao đáng yêu đến vậy?
"Đi thôi!" Em giơ tay đỡ cô dậy, người cô nhẹ hơn em nghĩ rất nhiều và cũng mềm hơn rất nhiều.
"Đi đâu?"
Em cười ranh mãnh. "Tới khách sạn thuê phòng!"
"Ồ!" Cô vẫn không hề mở mắt, gục vào lòng em ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro