Chương 26

Thứ Sáu, An Húc đã dậy sớm và vào bếp lịch kịch bận rộn.

Phải nói là, theo giáo viên học nấu ăn vẫn hiệu quả hơn tự mình mày mò trên mạng, ít nhất bây giờ An Húc đã có thể chiên được một quả trứng lòng đào hoàn hảo.

An Húc đặt bánh bao đã mua vào nồi hấp, mỗi người trong gia đình ba người một quả trứng chiên hoàn hảo trong bát.

Hai tiếng "đát đát"* vang lên, đùi An Húc đột nhiên bị ôm chặt: "Ba ơi, ba ơi, không được cúi đầu nhìn, ba đoán xem con là anh hai hay Nhạc Nhạc?"

*chẳng hiểu dịch ra kiểu gì, chắc là tiếng va chạm lúc hai tay An Nhạc ôm đùi ba.

An Húc nghe vậy, nhịn cười trêu chọc cô bé: "Ừm? Ba đoán xem nào, ba đoán người đang ôm đùi ba là Khang Khang."

Nhạc Nhạc mím môi cười trộm: "Hề hề hề, con cho ba thêm một cơ hội nữa, ba đoán lại xem nào."

An Húc: "Còn một cơ hội nữa sao, vậy là ba đoán sai rồi? Hoá ra là Nhạc Nhạc đang ôm đùi ba à?"

"Hahahahaha, đúng vậy, chính là Nhạc Nhạc đây." Nhạc Nhạc cười phá lên, không còn vẻ cẩn thận như trước. An Khang đi theo sau che mặt, em gái cậu bé hình như hơi ngốc nghếch một chút, nhưng không sao, cậu là anh trai, sẽ bảo vệ em gái.

Nhạc Nhạc: "Ba ơi, thơm quá, ba nấu món gì ngon vậy ạ?" Nhạc Nhạc hít hít cái mũi nhỏ, ngửi thấy mùi thơm, bụng réo ùng ục.

An Húc: "Con yêu đói bụng rồi sao? Khang Khang đói chưa con?"

An Khang gật đầu, dù không đói cũng phải gật, ba đã làm món ngon rồi, sao có thể không biết điều chứ?

An Húc: "Hai đứa đã vệ sinh cá nhân chưa? Nhanh đi, rửa mặt đánh răng xong chúng ta có thể ăn sáng rồi."

Thế là An Khang dẫn An Nhạc đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.

Dùng đũa gắp quả trứng lòng đào lên, An Nhạc theo thói quen thổi thổi, rồi há to miệng, cắn một miếng hết một phần tư, lòng đỏ trứng nửa lỏng chảy vào bát.

"Ưm, ba ơi, ngon tuyệt vời, trứng ba làm càng ngày càng ngon ạ." Nhạc Nhạc nịnh ba, miệng đầy trứng, nói chuyện cũng không rõ.

An Khang cũng không ngừng gật đầu bày tỏ sự đồng tình.

An Húc: "Cảm ơn cục cưng đã khen, con và anh hai thích ăn chính là động lực lớn nhất của ba rồi. Một lát ăn cơm xong chúng ta phải dọn đồ thật nhanh, 1 tiếng nữa chú Phương sẽ đến đón chúng ta đó, biết chưa?"

"Biết rồi ạ." Hai đứa trẻ tăng tốc độ ăn.

10 giờ 15 phút, An Húc vẫn đang dọn đồ trong phòng, đột nhiên chuông cửa vang lên. Nhạc Nhạc đã dọn xong đồ trước, vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, hớn hở chạy đi mở cửa.

Nhạc Nhạc: "Bác Phương* ạ, chú... chú là ai ạ? Chú tìm ai ạ?" An Nhạc vốn tưởng là Phương Khải Minh đến đón họ, vui vẻ chạy đi mở cửa. Lần trước cô bé bị ốm, những cảnh quay sau đó không hoàn thành, cũng chưa được chơi đùa thoải mái với chị Tuyền, cô bé còn tưởng bây giờ đến đón họ là có thể đi chơi rồi.

*Tôi quyết định lại rồi =))) cái quy cách xưng hô này không thuần Việt đc 

Ai ngờ mở cửa ra chỉ thấy một đôi chân dài miên man, An Nhạc ngẩng đầu mới phát hiện là một người lạ. An Nhạc có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại, đây là ở nhà mình, ba và anh hai cũng ở nhà, thế là không còn sợ nữa, còn dám mở miệng hỏi đối phương là ai.

Người đàn ông lạ mặt, tức là Cố Bách Hoài vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, cúi đầu nhìn An Nhạc đang run rẩy ngước lên nhìn mình đầy mong đợi. Khoảnh khắc này, bao nhiêu ý định đã chuẩn bị trong đầu trước khi đến đều quên sạch.

Đây, đây là con gái anh đây sao.

An Nhạc nhìn người đàn ông không nói gì có chút sợ hãi, đang định gọi người, An Khang đi tới, kéo An Nhạc ra sau mình: "Chào chú, xin hỏi chú tìm ai ạ?"

Cố Bách Hoài:

"Tôi, tôi tìm..."

An Húc:

"Khang Khang, bé Nhạc ơi, ai đến vậy?" An Húc bước tới, rồi bốn mắt đối mặt với Cố Bách Hoài.

Cố Bách Hoài: "Chào, An Húc!" Cố Bách Hoài lúng túng giơ tay, vẫy vẫy.

Nụ cười trên mặt An Húc vốn có lập tức biến mất trong một giây, tốc độ nhanh đến mức có thể sánh ngang với những người chuyên đổi mặt nạ*.

*Trong kinh kịch Tứ Xuyên, có một loại nghệ thuật tên là biến diện, người diễn sẽ chuẩn bị nhiều lớp mặt nạ bằng lụa được vẽ tay tỉ mỉ đeo lên mặt, kết hợp với công cụ bí truyền (chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ), chỉ một cái lắc đầu đã thay đổi mặt nạ.

An Húc: "Khang Khang, bé Nhạc, hai đứa vào nhà tiếp tục dọn đồ đi, ba có chút việc, lát nữa sẽ vào ngay."

An Khang nhìn ba, rồi lại nhìn người chú xa lạ này? Hay là bác? Khẽ "dạ" một tiếng, rồi kéo tay An Nhạc đi vào trong.

Sau khi bọn trẻ rời đi, An Húc mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Không cần phải nói, cũng không cần có ký ức của 'cậu', chỉ dựa vào vẻ ngoài của người đàn ông này, cậu đã có thể đoán ra người đàn ông này là ai.

Đây chẳng phải là gã đàn ông chó má mà mình đã mắng N lần thì còn ai nữa?

Ý gì đây? Từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện, bây giờ sự nghiệp của cậu có chút khởi sắc, các con cũng rất ngoan ngoãn, anh ta xuất hiện làm gì?

Nhìn bộ dạng vest chỉnh tề, lẽ nào là đến để tranh giành quyền giám hộ con với mình?

Không thể nào, cậu sẽ không nhường con cho đối phương. Trong sách, 'cậu' bị nam chính đưa vào tù, các con bị đưa vào viện mồ côi, người đàn ông này không hề xuất hiện. Bây giờ càng không cần anh ta xuất hiện.

An Húc đã tự suy diễn rất nhiều, nhìn Cố Bách Hoài, vẻ mặt càng khó coi hơn.

Cố Bách Hoài đương nhiên nhìn ra sự không vui của An Húc.

Nhưng cũng không trách được, lúc trước hai người họ chỉ là tình một đêm. Khi đó An Húc vẫn là một sinh viên mới tốt nghiệp, trẻ tuổi bồng bột, ai ngờ sau đêm đó, đối phương biến mất tăm, còn mình lại mang thai. Trong khoảng thời gian đó còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ người đó lại xuất hiện trước mặt cậu, là ai cũng sẽ không có sắc mặt tốt.

Đúng vậy, vụ tai nạn xe đó đã khiến Cố Bách Hoài nhớ lại tất cả những người mà trước đây anh đã quên. Những giấc mơ gần đây liên tục thấy cảnh ân ái với An Húc không phải là do ban ngày suy nghĩ nhiều, mà là chuyện đã thực sự xảy ra.

Ngày hôm đó, anh và Hàn Thư Khanh cùng mấy người bạn đang uống rượu trong phòng riêng ở quán bar. Một bên phòng là cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn bộ sảnh dưới, nhưng phía dưới lại không nhìn thấy phía trên.

Khi đang uống rượu, anh vô tình liếc nhìn, vừa vặn thấy An Húc đang nhảy múa trên sân khấu. Chỉ cái nhìn đó, anh đã nghe thấy tiếng tim mình đập.

Tiếng lòng mách bảo anh, anh muốn An Húc, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm anh có cảm giác rung động.

Nhưng trong nháy mắt, điệu nhảy của An Húc kết thúc và anh ấy bước xuống sân khấu. Anh nói với Hàn Thư Khanh một tiếng rồi xuống lầu tìm, nhưng sàn nhảy quá đông người, anh không còn thấy bóng dáng An Húc nữa.

Điều này khiến anh không khỏi có chút thất vọng, anh không biết bao giờ mới có thể gặp lại chàng trai khiến anh động lòng này.

Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị lên lầu, một bóng người loạng choạng từ trong bóng tối ngã ra, lao thẳng vào lòng anh.

Anh mặt lạnh đi, vừa định đẩy người 'tự dâng mình' ra thì người đó ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ ửng hồng bất thường, khóe mắt có lệ, giọng nói có chút khàn khàn và khó chịu nói 'giúp tôi'.

Khoảnh khắc đó, Cố Bách Hoài chỉ cảm thấy toàn thân máu đều đông cứng lại.

Anh biết An Húc trong tình trạng hiện tại chắc chắn là đã trúng kế của người khác. Cách giúp cậu ấy ngoài chuyện ứ ừ ra thì còn có thể đưa đến bệnh viện.

Chỉ là bệnh viện quá xa, hơn nữa, báu vật* đã đến tay rồi, trong lòng anh không nỡ. Anh tự nhận mình là quân tử, nhưng lúc này trong lòng lại nghĩ, quân tử ai thích làm thì người đó làm đi.

*ở đây gốc là bảo bối =)))) các bạn muốn thuần Việt hay giữ nguyên? Ôi thực ra thì ở các mức độ quen biết này chưa tới mức để gọi là cục cưng, hay bé yêu, hay em bé đồ, tôi không biết nữa

Thế là anh ghé sát tai An Húc, nói nhỏ: "Nhìn tôi đi." Rồi một tay ôm lấy An Húc đang trượt xuống, một tay nâng mặt An Húc, để An Húc nhìn vào mặt anh.

Cố Bách Hoài: "Em biết cách giúp em là gì đúng không? Nhìn tôi và nói cho tôi biết, em rõ không? Đồng ý không?"

"Tôi biết, đồng ý."

Đó là câu trả lời của An Húc lúc bấy giờ.

Thế là Cố Bách Hoài một tay bế An Húc lên, đi đến căn phòng riêng của anh ở lầu trên.

Đêm hôm đó An Húc nhiệt tình như lửa, An Húc dù đã trúng thuốc, nhưng cả hai đều là lần đầu, không tránh khỏi việc An Húc bị thương.

Sáng hôm sau An Húc tỉnh dậy sớm hơn anh, có chút mất trí nhớ. Chỉ nhớ rằng hôm qua sau khi nhảy xong đã uống một ly rượu trái cây, sau đó thì say mèm, những chuyện khác thì không nhớ nổi.

Và những cơn đau trên cơ thể cùng người đàn ông đang ngủ quay lưng lại với cậu trên giường đều không ngừng ám chỉ những gì đã xảy ra đêm qua và nó điên cuồng đến mức nào.

An Húc chưa kịp nhìn đối phương trông như thế nào thì điện thoại reo. Là bà gọi đến hỏi vì sao cậu cả đêm không về, có phải có chuyện gì không. Thế là An Húc cũng không cần biết người đàn ông đó là ai nữa, dù sao sau này cũng sẽ không có giao thiệp gì, vội vàng mặc quần áo rời đi.

Còn khi Cố Bách Hoài tỉnh dậy, đang định quan tâm đối phương thì phát hiện đối phương đã phủi mông đi mất rồi. Lúc đó Cố Bách Hoài tức đến mức bật cười.

Sau khi trở về, Cố Bách Hoài liền bảo Hướng Tấn Dương tra tài liệu của An Húc, và đích thân đi đến tiệm hoa mua một bó hồng. An Húc là người đầu tiên khiến anh động lòng, cũng là người đầu tiên của anh về mọi mặt. Anh không biết An Húc có bạn trai hay không, nhưng, anh muốn theo đuổi An Húc. Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, đúng lúc anh đang lái xe mang hoa đi tìm An Húc, chuẩn bị tỏ tình, thì anh gặp tai nạn xe. Vụ tai nạn không nghiêm trọng, nhưng lại khiến anh quên mất An Húc.

Đây quả thực là lỗi của anh, là anh đã để An Húc những năm qua sống vất vả như vậy, một mình phải nuôi hai đứa trẻ, lại còn phải trải qua cú sốc mất người thân. Có thể tưởng tượng được An Húc những năm qua đã trải qua khó khăn như thế nào. Vì vậy, khi chiều hôm qua anh tỉnh dậy và đã khôi phục trí nhớ, nếu không phải vẫn còn lý trí kìm nén, e rằng lúc đó anh đã chạy đến tìm An Húc rồi.

Nhìn An Húc mặt lạnh tanh, Cố Bách Hoài cũng không nản lòng, mỉm cười với An Húc. 

Cố Bách Hoài: "An Húc, nhiều năm qua, em và các con đã chịu khổ rồi, tôi đến đón em và các con về nhà." Cố Bách Hoài cười, cố gắng hết sức để An Húc cảm nhận được sự thân thiện của anh.

An Húc: "Đừng có xà lơ, anh là ai chứ hả?" 

Cố Bách Hoài: "Tôi là người đàn ông của em, là ba lớn của hai cục cưng." Anh không sợ An Húc chửi, chỉ sợ An Húc không thèm để ý đến anh. Rõ ràng, tình hình hiện tại đang theo chiều hướng tốt.

An Húc cười lạnh: "Anh nói anh là ba tụi nó thì là ba tụi nhỏ thật hả? Sao lúc trước chả thấy mặt mũi anh đâu?" Đừng tưởng anh nói thế là tôi phải chấp nhận nhé, tôi không chấp nhận, ai cũng không làm gì được tôi!

Nghe đến đây, Cố Bách Hoài có chút ngượng ngùng, đây quả thực là lỗi của anh: "Tôi nói tôi bị tai nạn xe mất trí nhớ, em tin không?" Mặc dù nghe rất giống đang thoái thác trách nhiệm, nhưng đây là sự thật mà.

An Húc mặt không cảm xúc: "Chính anh có tin không?" Anh tưởng đây là đóng phim truyền hình chắc? Mấy loại tình tiết cẩu huyết chồng chéo lên nhau, tai nạn xe lại không có vấn đề gì khác mà chỉ bị mất trí nhớ thôi sao? Bây giờ tiểu thuyết cũng không cẩu huyết đến mức đó nữa rồi! Biện minh cũng không biết bịa ra cái gì cao siêu hơn, một chút cũng không dụng tâm.

Cố Bách Hoài vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi tin." Vì đây là sự thật, sao có thể không tin chứ.

An Húc: ...

Tôi chưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ đến thế.

Chưa. Từng. Có!

==========

Lời tác giả:

Thứ Hai đáng ghét của người đi làm, hức hức hức.

Editor: Thực ra hôm nay là thứ Ba, hẹ hẹ hẹ hẹ hẹ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro