CHƯƠNG 24: BẮT NẠT

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời Seoul xám xịt, những đám mây chì nặng trĩu sà xuống thấp, báo hiệu một cơn mưa mùa hạ sắp sửa ập đến. Không khí oi bức, ngột ngạt, đè nặng lên lồng ngực.

​Trước sảnh chính của biệt thự Kim gia, chiếc Maybach đen bóng đã nổ máy chờ sẵn. Tiếng động cơ rù rù êm ái nhưng lại khiến trái tim Jeon Jungkook thắt lại từng cơn.

​"Ba ngày thôi. Tôi sẽ về sớm."

​Kim Taehyung đứng trước cửa xe, một tay đút túi quần âu, tay kia vươn ra chỉnh lại cổ áo sơ mi hơi lệch cho cậu bé đang đứng cúi gằm mặt trước mặt mình. Hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn đã ngân ngấn nước, cái miệng nhỏ mím chặt cố kìm nén tiếng nấc.

​Jungkook không muốn hắn đi.

​Một linh cảm bất an mơ hồ cứ cào cấu trong ruột gan cậu. Suốt mấy ngày qua, dù bị mọi người cô lập, cậu vẫn cảm thấy an toàn vì mỗi tối đều được rúc vào lòng Cậu Út, được hơi ấm của hắn bao bọc. Hắn là bức tường thành duy nhất ngăn cách cậu với sự lạnh lẽo của thế giới ngoài kia.

​Giờ bức tường ấy sắp rời đi.

​"Anh... anh đi cẩn thận ạ..." Jungkook lí nhí, hai bàn tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy vạt áo vest đắt tiền của hắn, siết mạnh đến mức vải nhăn nhúm lại. Cậu muốn nói: Anh đừng đi. Em sợ lắm. Mọi người nhìn em lạ lắm.

Nhưng cậu không dám. Cậu sợ mình phiền phức. Cậu sợ làm ảnh hưởng công việc quan trọng của hắn. Cậu chỉ là một người giúp việc may mắn được chủ nhân để mắt tới, cậu lấy tư cách gì để giữ chân một Phó Chủ tịch tập đoàn?

​Taehyung cảm nhận được sự bịn rịn đó. Hắn bật cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cậu, ngay trước mặt đám người làm đang đứng xếp hàng tiễn chân phía xa.

​"Ngoan nào. Đừng làm mặt xấu nữa." Hắn thì thầm, giọng trầm ấm chỉ đủ hai người nghe. "Ở nhà nghe lời Quản gia Kang. Nếu ai dám bắt nạt em, cứ ghi lại vào sổ, về tôi sẽ xử lý hết. Chịu không?"

​Jungkook gật đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, méo xệch. "Dạ... em đợi anh về."

​"Tôi sẽ mua quà cho em."

​Taehyung xoa đầu cậu một cái cuối cùng, luyến tiếc buông tay rồi quay người bước lên xe.

​Rầm.

​Cánh cửa xe đóng lại, ngăn cách hai thế giới. Chiếc xe sang trọng từ từ lăn bánh, lướt qua cánh cổng sắt khổng lồ rồi khuất dạng sau hàng cây rẻ quạt.

​Jungkook đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo hướng chiếc xe vừa đi mất. Cậu cảm thấy như một lớp màng bảo vệ vô hình quanh mình vừa bị rút đi thô bạo. Gió lạnh ùa tới, dù trời đang đứng gió.

​Cậu đứng đó một lúc lâu, cho đến khi tiếng giày cao gót nện xuống nền đá cộp... cộp... vang lên sau lưng, kéo cậu về thực tại tàn khốc.

​"Xe đi khuất rồi."

​Giọng nói của Mina vang lên, lạnh lẽo, không còn chút cung kính giả tạo nào như lúc Cậu Út còn đứng đó. "Đừng đứng đó mà làm hòn vọng phu nữa. Cậu nghĩ mình là phu nhân đứng chờ chồng thật à?"

​Jungkook giật mình quay lại.

​Trước mặt cậu không chỉ có Mina, mà còn có cả nhóm người làm bếp, người làm vườn. Họ không tản đi làm việc như mọi khi. Họ đứng đó, khoanh tay, nhìn cậu. Những ánh mắt từng lén lút soi mói giờ đây công khai nhìn cậu với sự khinh bỉ, chán ghét và... hả hê.

​"Em... em đi làm việc ngay đây ạ..." Jungkook cúi đầu, định lách qua đám đông để về khu bếp.

​"Đứng lại." Mina gọi giật lại, giọng sắc như dao.

​Cô ta bước đến gần, trên tay cầm một chùm chìa khóa cũ kỹ, rỉ sét, kêu leng keng chói tai.

​"Hôm nay cậu không lau hành lang nữa." Mina nhếch mép. "Quản gia Kang đã đi tháp tùng Ông Bà chủ rồi. Ở nhà này hiện tại, tôi là người phân công công việc."

​Trái tim Jungkook đập thịch một cái. Quản gia Kang cũng đi rồi sao? Vậy là... cậu hoàn toàn cô độc.

​Mina dúi mạnh chùm chìa khóa vào tay cậu, lực mạnh đến mức làm lòng bàn tay cậu đau nhói.

​"Khu nhà kho số 3, phía sau vườn. Lâu rồi chưa ai dọn. Bụi bặm lắm rồi. Hôm nay cậu phụ trách dọn sạch chỗ đó."

​"Nhà kho số 3 ạ?" Jungkook mở to mắt kinh hoàng.

​Cậu biết nơi đó. Đó là một căn nhà gỗ cũ nát nằm tít góc khuất nhất của khu vườn rộng lớn, nơi chứa những đồ nội thất hỏng, gãy chân hoặc mối mọt từ chục năm trước. Nó to, bẩn thỉu, tối tăm và đầy chuột bọ. Ngay cả những người làm khỏe mạnh nhất cũng ngán ngẩm khi phải đến gần đó.

​"Nhưng... nhưng một mình em... chỗ đó rộng lắm..." Jungkook lắp bắp, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra.

​"Sao? Cậu chê việc à?" Mina cao giọng, lấn lướt. "Hay cậu nghĩ mình được Cậu Út cưng chiều, leo lên giường chủ vài lần là thành bà hoàng rồi? Cậu muốn ăn bám cái nhà này à?"

​Từ "ăn bám" như một mũi kim châm vào lòng tự trọng non nớt của Jungkook. Cậu sợ nhất là bị coi là kẻ vô dụng.

​"Không! Không phải ạ!" Cậu vội vã lắc đầu, mặt tái đi. "Em làm! Em làm ngay ạ! Chị đừng nói vậy..."

​"Tốt." Mina cười khẩy, hài lòng nhìn con mồi đã sập bẫy. "Làm cho sạch vào. Lau từng cái chân ghế, quét từng cái mạng nhện. Trước bữa tối phải xong. Không xong thì đừng hòng ăn cơm. Nội quy là nội quy."

​Nói rồi, cô ta phất tay ra hiệu. Đám người làm tản ra, để lại những tiếng cười khúc khích mỉa mai sau lưng.

​Jungkook nắm chặt chùm chìa khóa lạnh ngắt, lủi thủi đi về phía cuối vườn.

​...

​Két...tttt...

​Tiếng bản lề khô dầu rên rỉ vang lên khi Jungkook dùng cả hai tay đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch của nhà kho.

​Ngay lập tức, một đám bụi khổng lồ, dày đặc như sương mù ùa ra, xộc thẳng vào mũi cậu.

​"Khụ! Khụ... khụ...!"

​Jungkook ho sặc sụa, nước mắt chảy giàn giụa vì cay xè. Cậu phải lấy tay áo che mũi, nheo mắt nhìn vào bên trong.

​Cảnh tượng trước mắt khiến cậu muốn bật khóc.

​Bên trong tối om, chỉ có vài tia nắng yếu ớt lọt qua những khe hở trên mái tôn thủng lỗ chỗ. Mùi ẩm mốc nồng nặc bốc lên, quyện với mùi gỗ mục và mùi của những xác côn trùng chết khô. Mạng nhện chăng kín mọi ngóc ngách, từ trần nhà xuống tận sàn, trông như một mê cung ma quái. Những bộ bàn ghế gãy, những khung tranh cũ kỹ, những bức tượng sứt mẻ chất đống lộn xộn cao đến tận trần nhà.

​Đây không phải là việc dành cho một người. Đây là việc của cả một đội dọn dẹp chuyên nghiệp.

​Nhưng Jungkook không có lựa chọn. Hình ảnh Mina với ánh mắt sắc lẹm hiện lên trong đầu cậu: Không xong thì đừng hòng ăn cơm.

​Jungkook hít một hơi sâu rồi lại ho vì bụi, xắn tay áo lên. Cậu lấy xô nước và giẻ lau từ góc cửa, bắt đầu "cuộc chiến" không cân sức.

Cậu bé nhỏ nhắn leo trèo lên những đống ghế cũ chông chênh để quét mạng nhện trên trần. Bụi rơi xuống như mưa rào, phủ trắng mái tóc đen mềm mại, bám đầy vào lông mi, lọt vào cả trong cổ áo cậu. Ngứa ngáy. Khó chịu.

​Mỗi lần cậu hít thở là một lần phổi cậu biểu tình. Tiếng thở của cậu bắt đầu nặng nhọc hơn. Hộc... hộc...

​Nhưng quét dọn chưa phải là kinh khủng nhất. Kinh khủng nhất là phải di dời những đồ vật nặng để lau sàn bên dưới.

​"Một... hai... ba... hự!"

​Jungkook cắn răng, dùng tấm vai gầy guộc của mình tì vào một chiếc tủ gỗ sồi lim nặng trịch. Chân cậu bám chặt xuống sàn nhà đầy bụi, cố hết sức để đẩy nó nhích ra một chút.

​Rầm!

​Chiếc tủ trượt đi một đoạn ngắn, nhưng vì sàn nhà trơn trượt do bụi, chân Jungkook bị trượt theo. Cậu mất đà, ngã chúi về phía trước. Cánh tay trần của cậu quệt mạnh vào một cạnh sắt nhọn nhô ra từ chiếc ghế gãy bên cạnh.

​Rẹt.

​"A!"

​Jungkook hét lên một tiếng đau đớn, ôm chặt lấy bắp tay.

​Cậu vội vàng nhìn xuống. Một vết xước dài, sâu hoắm, chạy dọc bắp tay trắng nõn. Máu tươi bắt đầu rỉ ra, đỏ thẫm, loang lổ trên làn da dính đầy bụi bẩn.

​Đau. Rát.

​Nước mắt trào ra vì đau đớn, hòa lẫn với mồ hôi và bụi bẩn trên mặt tạo thành những vệt lem luốc. Cậu muốn dừng lại. Cậu muốn chạy về phòng, muốn gọi Cậu Út.

​Nhưng Cậu Út đang ở Nhật Bản. Cậu Út không nghe thấy cậu.

​Jungkook cắn môi, quệt vội vệt máu vào cái tạp dề đã đen sì. Cậu không dám nghỉ. Nếu nghỉ, cậu sẽ không kịp. Nếu không kịp, cậu sẽ bị bỏ đói. Và nếu bị bỏ đói, cậu sẽ chết...

​Cái suy nghĩ ngây ngô và sợ hãi đó thúc ép cậu tiếp tục đứng dậy.

​Thời gian trôi qua nặng nề như đeo chì.

​Buổi chiều dần tàn. Ánh sáng trong nhà kho tắt ngấm. Không có đèn điện, không gian chìm vào bóng tối nhập nhoạng đáng sợ. Tiếng sột soạt của lũ chuột bắt đầu vang lên trong các góc tối khiến da gà Jungkook nổi lên từng đợt.

​Cậu vừa lau sàn, vừa run rẩy, vừa thầm thì những câu hát không đầu không cuối để tự trấn an mình.

​Cơ thể cậu đã đến giới hạn. Cơn đau từ thắt lưng, đó là vết thương cũ chưa lành hẳn, nó quay lại hành hạ dữ dội mỗi khi cậu cúi xuống vắt giẻ. Hai cánh tay phồng rộp, run bần bật vì mang vác quá nặng. Bụng cậu réo lên từng hồi grừ... grừ... thảm thiết.

...

Bảy giờ tối.

​Jungkook lê bước chân nặng trĩu ra khỏi nhà kho. Cả người cậu như vừa chui ra từ đống rác. Tóc tai bết bát, mặt mũi lấm lem như chú mèo hoang, quần áo xộc xệch, rách vài chỗ. Trên tay, trên chân chi chít những vết xước nhỏ và vết bầm tím.

​Cậu đi về phía khu nhà chính. Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ phòng bếp như một lời mời gọi thiên đường.

​Cậu đẩy cửa bước vào.

​Mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi khiến dạ dày cậu co thắt lại.

​Nhưng...

​Mọi người đã ăn xong.

​Trên bàn ăn dài, bát đĩa bẩn chất đống hỗn độn. Những khay thức ăn đã trống trơn.

​Mina đang đứng dựa lưng vào bồn rửa bát, thong thả gọt một quả táo tráng miệng. Thấy Jungkook bước vào với bộ dạng thảm hại, cô ta không hề tỏ ra ngạc nhiên hay thương xót.

​"Xong chưa?" Cô ta hỏi, mắt vẫn dán vào quả táo, giọng lạnh tanh.

​"Dạ... dạ xong rồi ạ..." Jungkook thều thào, giọng khàn đặc vì hít quá nhiều bụi. Cậu phải vịn tay vào khung cửa mới đứng vững được. "Chị ơi... cơm... phần cơm của em..."

​Mina quay lại. Cô ta cắn một miếng táo giòn tan rộp một cái, nhai nhồm nhoàm rồi mới đủng đỉnh trả lời.

​"Cơm á? Cậu nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi?"

​Jungkook ngơ ngác nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Bảy giờ mười lăm.

​"Quá giờ ăn 15 phút rồi." Mina nhún vai. "Tôi tưởng cậu không ăn nên đã dọn hết rồi. Nội quy là nội quy, quá giờ thì nhịn."

​"Nhưng... nhưng chị bảo làm xong..." Jungkook lắp bắp, đôi mắt mở to hoảng hốt. Cậu đã làm xong mà? Cậu đã cố gắng hết sức mà?

​"Tôi bảo làm xong trước bữa tối." Mina ngắt lời, ánh mắt sắc lẹm. "Cậu làm chậm như rùa bò, để mọi người phải đợi à? Ở đây không ai hầu cậu cả."

​"Chị... em đói lắm... cho em xin chút cơm cháy cũng được... hay chút canh thừa thôi..." Jungkook mếu máo, tiến lại gần, đưa bàn tay sưng tấy, rớm máu ra như van xin.

​"Hết rồi. Đổ cho chó ăn hết rồi."

​Mina hất hàm về phía chồng bát đĩa bẩn cao ngất ngưởng trong bồn.

​"Muốn có cái bỏ vào bụng thì rửa hết đống bát này đi. Sạch sẽ vào. May ra mai tôi còn xem xét giữ lại cho một ít."

​Nói rồi, cô ta cầm quả táo dở, đi thẳng ra cửa, tắt đèn khu bếp cái cạch.

​Bóng tối bao trùm lấy Jungkook.

​Cậu đứng trơ trọi giữa căn bếp rộng lớn, lạnh lẽo. Đói. Đau. Mệt. Và tủi thân cùng cực.

​Jungkook từ từ trượt người xuống, ngồi bệt trên nền gạch lạnh. Cậu ôm lấy cái bụng lép kẹp đang đau quặn lại.

​Cậu Út đi rồi. Không còn ai xoa đầu cậu. Không còn ai hỏi cậu có đau không.

​Cậu nhìn xuống vết thương rớm máu trên tay, nước mắt nóng hổi rơi xuống, làm xót miệng vết thương.

​"Anh ơi..."

​Tiếng gọi yếu ớt, vỡ vụn tan vào bóng đêm đặc quánh.

​"Anh về đi... Em đau... Em đói..."

​Nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng gió rít gào qua khe cửa và tiếng chuột chạy lạch cạch trong góc tối. Đêm nay, cậu bé nhỏ nhất nhà lại phải cuộn mình chịu đựng sự hành hạ, không một ai hay biết.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nono