Chương 112: PN "Lương Hoài, lần này tôi sẽ đi, chúng ta kết thúc tại đây."

Vân Cẩm vừa mới vào phòng, liền có chút hối hận.

Này không phải là cậu tự đưa tới cửa sao.

Mình thật là dễ lừa!

Vân Cẩm ảo não suy nghĩ, vì sau bất luận Lương Hoài còn nói cái gì, cậu đều sẽ không lại dễ dàng bị hắn dắt mũi nữa!!!

“Ngồi xuống đi.” Lương Hoài từ từ lấy trong tủ lạnh nhỏ ra một lon soda, “Uống không?”

Vân Cẩm nhìn chằm chằm Lương Hoài đầy cảnh giác, cậu không ngồi xuống, cũng không nhận lấy lon nước trong tay Lương Hoài.

Cảm giác được Vân Cẩm đang khẩn trương, Lương Hoài buồn cười mà liếc nhìn cậu một cái.

Trái ngược với sự câu nệ của Vân Cẩm, Lương Hoài vẫn rất tùy ý, hắn ngồi xuống bên mép giường, mở nắp lon nước, ngửa đầu uống một ngụm soda.

Nước trong cái lon thủy tinh trong suốt chậm rãi chảy xuống đôi môi mỏng,  nam  nhân nâng cằm làm lộ hầu kết gợi cảm đang khẽ động, khiến người ta muốn nhào lên cắn một miếng.

Vân Cẩm nuốt một ngụm nước bọt.

Tuy rằng cái gì Lương Hoài cũng không có làm, nhưng hắn động một cái cũng giống như đang câu dẫn cậu.

Nói cách khác, ánh mắt Vân Cẩm đã không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.

Nhất cử nhất động của Lương Hoài đều toát lên một vẻ mị lực không nói nên làm, cái này đại khái cũng là nguyên nhân khiến hắn rất nổi tiếng trong giới giải trí, không tính kỹ thuật diễn xuất, người này đã tự mang theo mười phần mị lực cá nhân, nên lúc nào cũng khiến tầm mắt của người khác chỉ có thể dừng lại trên người hắn.

Lương Hoài không nhanh không chậm uống hết lon nước, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Vân Cẩm, khóe miệng hơi hơi giơ lên: “Nếu đã tiến vào, vậy thì ngồi một lát rồi hãy đi.”

Vân Cẩm có cảm giác, nếu cậu tiếp tục ngồi chung một phòng với Lương Hoài bây giờ sẽ rất nguy hiểm.

"Không ngồi, bây giờ tôi sẽ đi."

"Cậu thật sự muốn đi?" Lương Hoài nhìn chằm chằm mặt Vân Cẩm mà cười trào phúng, "Kỳ thực cậu vẫn đang luyến tiếc đúng không?"

Hắn khẽ nói: "Vân Cẩm, cậu rõ ràng là người đưa ra yêu cầu kết thúc mối quan hệ này trước, bây giờ lại gấp không chờ nổi mà tới gõ cửa phòng tôi."

"Hẳn là cậu chưa hề muốn rời đi, thích can tâm chịu nhục sao."

Vân Cẩm nhìn vẻ mặt trào phúng của Lương Hoài, trong lòng có chút khổ sở.

Không phải bởi vì Lương Hoài ghét bỏ cậu mà đau lòng, cũng không phải bởi vì Lương Hoài khinh bỉ cậu là người thích can tâm chịu đựng nên khổ sở, mà là vì cậu đào tim đào phổi thích một người nhiều đến thế lại chỉ đổi được kết quả này.

Ngày đó ở trên đảo, đầu óc cậu không tỉnh táo liền chèo lên giường Lương Hoài.

Lương Hoài đại khái cũng cảm thấy cậu có chút dễ nhìn, vì thế đưa ra yêu cầu làm bạn giường, thuận tiện cũng lấy ra ảnh chụp sau khi Vân Cẩm uống say để uy hiếp cậu.

Ngay lúc đó làm sao Vân Cẩm có thể không đồng ý?

Tuy rằng Vân Cẩm trong lòng rất khó chịu, bởi vì Lương Hoài quả thực chỉ xem cậu như công cụ để giải quyết nhu cầu, nhưng cậu cũng không để ý, mặc dù Lương Hoài khiến cậu khổ sở, lại càng không để ý tới cảm nhận của Vân Cẩm, cậu vẫn vô cùng nhẫn nại, ôn nhu mà chấp nhận hắn.

Bởi vì, cậu còn thích hắn.

Giờ phút này, Vân Cẩm đột nhiên hiểu rõ, cẩn thận suy nghĩ.

Cậu đã từng gặp qua những người yêu nhau nên biểu hiện thế nào, tỷ như cha mẹ, lại tỷ như Phó Thời Văn cùng Quý Kha.

Lương Hoài đích thực không yêu cậu.

Thế nên cho dù cậu cho không hắn nhiều thứ như thế, nào Lương Hoài cũng sẽ không thích Vân Cẩm, ngược lại còn cho rằng cậu thật ti tiện.

Cậu quả thực không cần tiếp tục mặt dày đeo bám hắn, đem tâm can của mình cho người khác giày xéo.

Vân Cẩm rũ mắt, "Lương Hoài, lần này tôi sẽ đi, chúng ta kết thúc tại đây."

"Tôi rất nghiêm túc."

Nói xong, Vân Cẩm quay đầu đi về phía cửa, khi tay cậu vừa đặt trên then cửa, phía sau truyền đến thanh âm phẫn nộ từ Lương Hoài.

"Vân Cẩm, nếu như cậu bước ra khỏi cánh cửa này thì từ nay về sau chúng ta sẽ không có bất cứ chút quan hệ nào nữa."

Bước chân Vân Cẩm hơi khựng lại, ngay sau đó cậu mở cửa, thấp giọng nói: "Tạm biệt."

Nói rồi Vân Cẩm đóng cửa, rời khỏi phòng Lương Hoài.

Lương Hoài ngồi trên giường, nhìn cánh cửa vừa khép lại, cả người đều ngây ngẩn.

Hắn chưa từng có nghĩ tới, sẽ có ngày Vân Cẩm thật sự rời đi.

...

Vân Cẩm trở lại phòng của mình, hít sâu một hơi.

Nói ra câu chặt đứt quan hệ với Lương Hoài, hình như cũng không khó khăn như vậy.

Cậu tắm rửa xong liền chơi game một chút, đợi đến giờ để đắp mặt nạ, trùm chăn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay Vân Cẩm ngủ rất ngon nên buổi sáng hôm sau cậu cảm thấy tinh thần rất thoải mái dễ chịu.

Có lẽ là bởi vì đã nói ra cho nên tâm tình của Vân Cẩm hôm nay rất tốt, buổi sáng khi ăn cơm, ngay cả Tiểu Hứa cũng phải bất ngờ hỏi cậu có chuyện gì cao hứng sao.

Vân Cẩm cười cười trả lời: "Ừ, anh cậu vừa sáng tỏ một chút sự tình."

Vừa ngẩng đầu, Vân Cẩm liền phát hiện Lương Hoài cùng với vẻ mặt âm trầm đi qua từ bên cạnh cậu.

Vân Cẩm không đổi sắc mặt mà tiếp tục ăn cơm.

Hình như gần đây cậu tiêu thụ nhiều năng lượng hơn, có chút cảm giác không đủ no.

...

Đạo diễn Tôn nổi tiếng với những quy định nghiêm ngặt khi đóng phim, kéo theo Vân Cẩm cũng phải nỗ lực để đạt được yêu cầu của đạo diễn.

Đổi lại trong mấy ngày này, đạo diễn Tôn cũng nhận ra người thanh niên này không giống với tưởng tượng của ông.

Tuy rằng thiên phú của cậu có giới hạn, kỹ thuật diễn xuất cũng tương đối đại trà, nhưng có thể nhìn ra được cậu vẫn luôn cố gắng hết sức để sắm vai nhân vật của mình, thái độ rất đoan chính, khi bị nhắc nhở sẽ lập tức xem xét sửa lại.

Làm việc không qua quýt, cẩu thả, thậm chí đôi khi còn có hơi ngây ngốc, đúng là một thiếu niên rất đơn thuần.

So với những tiểu minh tinh ông từng tiếp xúc qua quả thực nảy sinh nhiều hào cảm hơn không ít.

Đối với sự khác biệt rất lớn của Vân Cẩm, đạo diễn Tôn cảm thấy người trẻ tuổi này còn rất không tệ.

Ngược lại, người làm cho ông bớt lo lắng lại càng khiến ông lo lắng thêm.

Không biết mấy ngày gần đây Lương Hoài bị làm sao, thời điểm đóng phim thường xuyên xảy ra lỗi, thực không phù hợp với tiêu chuẩn hàng ngày của hắn.

Hơn nữa ông còn nghe nói gần đây Lương Hoài cùng với nữ phụ số ba phá lệ gần gũi, tai tiếng của hai người đều đã truyền tới trong ngoài miệng lưỡi của giới truyền thông.

Đạo diễn Tôn không quá thích nhìn thấy trong đoàn phim của mình có tai tiếng, mà điều này hẳn là Lương Hoài cũng biết.

Nhưng mỗi lần đạo diễn Tôn nhắc tới chuyện này, Lương Hoài đều nói là do hắn tương đối nhập diễn, cũng chỉ vì muốn quảng bá trá hình cho bộ phim.

...

Cảnh quay hôm nay diễn ra ở bên rừng trúc.

Nếu đến để chụp ảnh, có thể nhìn thấy nơi này là một rừng trúc xanh biếc bạt ngàn, rất đẹp đẽ.

Sau khi Vân Cẩm hóa trang xong, thấy vẫn chưa tới cảnh quay của mình, cậu liền ngồi một bên đọc lại lời thoại.

Cách đó không xa là Lương Hoài và Tạ Vũ Hân đứng cùng một chỗ đang đối diễn, nhìn thực thân mật.

Không ít người trong đoàn phim đều có suy đoán hai người này đang có mối quan hệ thân mật với nhau.

Thậm chí có người còn bắt đầu cảm thán, vận khí của cô nàng Tạ Vũ Hân này thật tốt, lại có thể lọt vào mắt xanh của Lương Hoài.

Lương Hoài không chỉ là diễn viên, hắn còn sở hữu văn phòng của riêng mình, hiện tại ký hợp đồng với không ít nghệ sĩ.

Nếu đặt được một chân lên chiếc thuyền này của Lương Hoài, Tạ Vũ Hân dù không muốn nổi tiếng cũng khó.

"Nếu như lương Hoài có thể coi trọng tôi thì thật là tốt."

"Ai nha, đều là số phận, dù sao chúng ta cũng chỉ có thể hâm mộ."

Hai nữ diễn viên vừa đi vừa nói, thanh âm không lớn không nhỏ.

Vân Cẩm nhìn kịch bản, mím môi.

Trong phim, Vân Cẩm sắm vai một công tử quyền quý, tuy rằng tu vi không cao, nhưng trong nhà cậu có mỏ quặng, gia tộc còn có thế lực khổng lồ, là tiểu đệ duy nhất của nam chính.

Phân đoạn này là cảnh nam chính cùng một số bằng hữu cùng nhau tìm kiếm một loại yêu thú ở trong rừng trúc, lại vừa vặn gặp được bạch nguyệt quang của y.

Nhân vật của Vân Cẩm bị nữ phụ số 3 ngộ nhận thành một tên hái hoa tặc đồi bại, bị cô cho một cái bạt tai, hơn nữa còn bị bắt lại.

Sau đó nam chính ra mặt cứu được Vân Cẩm, cũng làm sáng tỏ rằng cậu không phải tên hái hoa tặc.

Kịch bản chính cuộc phân cảnh này là như vậy.

Hết thảy phía trước đều quay chụp khá thuận lợi, hầu như Vân Cẩm đều không bị NG, kế tiếp chỉ còn vai diễn phối hợp cùng Tạ Vũ Hân.

Lương Hoài ngồi một bên uống nước, ánh mắt âm u dừng trên người Vân Cẩm.

Tạ Vũ Hân vẫn còn là người mới, kinh nghiệm đóng phim so với Vân Cẩm thì còn thiếu một chút, có hơi câu nệ không tự nhiên.

Đạo diễn Tôn lại là người rất nghiêm khắc, dẫn tới mỗi phân cảnh đều phải quay lại rất nhiều lần mới có thể qua.

Có lẽ là bởi vì tầng quan hệ của Lương Hoài, đạo diễn Tôn đối với Tạ Vũ Hân cơ hồ đều không có sắc mặt thì tốt, hầu như ông đều lạnh mặt mỗi lần không vừa ý với cô.

Dọa cô gái sợ muốn khóc.

"Đừng khẩn trương, diễn như bình thường là có thể qua." Vân Cẩm an ủi Tạ Vũ Hân.

Tạ Vũ Hân hồng hốc mắt gật gật đầu, "Cảm ơn anh."

Sau khi phân cảnh cái bạt tai lại NG thêm mấy lần, đạo diễn Tôn liền trực tiếp đứng lên dạy bọn họ nên đánh thế nào, sau khi bị đánh nên phản ứng kiểu gì.

Đạo diễn Tôn tuy rằng rất nghiêm khắc, nhưng khi cầm tay chỉ dạy bọn họ vẫn rất rành mạch và rõ ràng.

Vân Cẩm đem lời dạy của ông tiếp thu kỹ càng.

"Đều nhớ kỹ đi, bắt đầu quay."

Lần đầu tiên, động tác vả mặt của Tạ Vũ Hân quá giả, NG.

Lần thứ hai, Tạ Vũ Hân như cũ vẫn không khá hơn, NG.

Lần thứ ba, Tạ Vũ Hân thiếu chút nữa đã đánh vào mặt Vân Cẩm, cô sợ tới mức lập tức thu hồi tay, liên tục xin lỗi, NG.

Liên tục ba lần một chút cũng không quay được, đạo diễn Tôn tức giận tới mức ở một bên trừng mắt thổi râu.

"Nghỉ ngơi trong chốc lát." Ông hô lên.

Chỉ là không nghĩ tới sau khi nghỉ ngơi, Tạ Vũ Hân vẫn tiếp tục NG.

Dựa theo phong cách của đạo diễn Tôn, nhiệm vụ quay chụp mỗi ngày đều thực hiện theo kế hoạch, nếu như hôm nay không thể chụp xong cảnh quay này liền không thể nghỉ.

Mấy chục nhân viên công tác của đoàn phim đều phải ở lại bồi bọn họ.

Hốc mắt Tạ Vũ Hân hồng hồng, nhu nhược đáng thương, "Rất xin lỗi, đều là do tôi làm không tốt, hại mọi người không thể tan tầm sớm."

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, tôn đạo liền gọi Vân Cẩm, "Vân Cẩm, tôi hỏi cậu một chút có thể cho cô ấy đánh thật hay không?"

"Nói như vậy, khả năng sẽ dễ dàng thông qua hơn, phản ứng cũng sẽ chân thật hơn, hiệu quả quay chụp cũng sẽ tốt hơn."

Mọi người đều biết đánh thật hiệu quả sẽ càng tốt, nhưng đánh thẳng vào mặt sẽ rất đau.

Dưới mấy chục đôi mắt nhìn vào Vân Cẩm, cậu do dự một chút, cuối cùng liền gật đầu.

Thời điểm đóng phim sớm hơn một chút đều là đánh thật, Vân Cẩm biết, cái này cũng không được trả lương mà chỉ là điều nên làm, rốt cuộc thì tiền lương của diễn viên cũng rất cao, những thứ này không cần thiết phải trả tiền.

Ngược lại, Tạ Vũ Hân lắc đầu, "Không được, tôi không thể......"

"Cô mau lên." Tôn đạo trừng mắt nhìn Tạ Vũ Hân một cái.

Tạ Vũ Hân im miệng.

Lúc này, rất rõ ràng là cảnh quay có tiến bộ, tạ Vũ Hân tát vào mặt Vân Cẩm một cái.

Tiếng 'chát' trong trẻo vang lên.

Mặt Vân Cẩm lệch sang một bên.

Vân cẩm mặt bị ném tới rồi một bên.

"Cắt! Tạ Vũ Hân, biểu cảm của cô không đúng, suy nghĩ lại về những điều tôi vừa dạy cho cô!" Tôn đạo nhíu mày.

"Thực xin lỗi đạo diễn, tôi sẽ chú ý." Tạ Vũ Hân xin lỗi.

Làn da Vân Cẩm rất trắng, nháy mắt liền đỏ lên một mảng lớn, chuyên viên trang điểm chỉ đành đắp thêm phấn, tiếp tục quay một lần nữa.

Cậu cảm giác trên mặt nóng rát, chỉ có thể nhịn một chút, lần tiếp theo hẳn là có thể thông qua.

Lần thứ hai, Tạ Vũ Hân lại đánh một cái tát vào mặt Vân Cẩm, động tác và biểu cảm đều rất đúng, nhưng quần áo của cô nàng lại che hết mặt của cậu.

Lần thứ ba, Tạ Vũ Hân lại một lần nữa đánh vào mặt Vân Cẩm, lần này nguyên nhân NG là do Tạ Vũ Hân đánh xong liền bước hụt, không đứng vững.

"Cắt!" Đạo diễn Tôn tức giận rống lên, "Tạ Vũ Hân, rốt cuộc là cô muốn như thế nào!"
Hốc mắt Tạ Vũ Hân treo nước mắt: "Thực xin lỗi, tôi..... tôi quá khẩn trương......" 

_______________________________________

Không Mua: má cay bà Vũ Hân quá 🥰☺️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro