TRUYỆN DO MÉN TINI (@MenTini_01) EDIT, BETA VÀ CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, MỌI NGƯỜI LƯU Ý HÃY Ở WATTPAD!!!
--- ---
Bác sĩ Hứa đứng lên Hứa Tích Sương liền đi theo, cậu đột nhiên cảm giác đại não của mình có chút hỗn loạn, khung cảnh trước mắt đột nhiên lắc lư, thân thể cũng đi theo một chút uể oải, nếu không phải cậu còn sót lại một chút ý thức kịp thời đỡ cái bàn bên cạnh, thì thiếu chút nữa liền phải ngã quỵ trên mặt đất.
Bác sĩ Hứa đi tới đỡ lấy cậu, sắc mặt ngưng trọng mà sờ sờ trán của cậu, sau đó từ trong ngăn kéo móc ra nhiệt kế, nhắm ngay trán Hứa Tích Sương ấn một cái, sau đó đối Hứa Tích Sương nói: "Sốt nhẹ."
Để Hứa Tích Sương ngồi xuống một lần nữa, tiếp theo giơ tay phải đang bị thương của Hứa Tích Sương lên bị, mở ra lớp băng vải xiêu xiêu vẹo vẹo Hứa Tích Sương, miêng vết thương bên trong có chút sinh.
"Thể chất của cậu như thế nào cậu không biết sao?" bác sĩ Hứa thanh âm có chút nghiêm khắc, "Hệ thống miễn dịch trên cơ thể cậu trên cơ bản là vô dụng, nhìn vết thương nhỏ có vẻ vô hại này nhưng có thể lấy mạng cậu đấy, biết không?"
"Thực xin lỗi." Hứa Tích Sương chân thành xin lỗi, "Tôi về sau sẽ chú ý."
Cậu đích xác biết thể chất của mình như thế nào, nhưng tối hôm qua trong mớ suy nghĩ hỗn loạn cậu mới nhất thời quên mất thân thể hiện tại của mình không chịu nổi lăn lộn. Hơn nữa cậu cả một đêm qua đều suy nghĩ chính mình đang mang thai hay sao, căn bản không có tâm tình đi quản vết thương trên tay, mới kéo dài đến hiện tại, làm miệng vết thương nhiễm trùng, chính mình cũng bị sốt nhẹ.
"Xử lý miệng vết thương trước." Bác sĩ Hứa nói.
Hứa Tích Sương gật gật đầu, vươn tay phải ra, tùy ý để bác sĩ Hứa xử lý.
Cậu uống thuốc bác sĩ Hứa kê, còn dư lại thì bỏ vào túi áo, vừa ngẩng đầu lên liền thấy được tầm mắt hoài nghi của bác sĩ Hứa.
Hứa Tích Sương vừa thấy biểu tình nảy, liền biết bác sĩ Hứa là hoài nghi cậu bởi vì phát sốt sinh ra ảo giác, cảm thấy cậu hiện tại đầu có chút vấn đề, vô ngữ mà trừu trừu khóe miệng, đối với bác sĩ Hứa nói: "Bác sĩ Hứa, tôi thật sự yêu cầu làm kiểm tra."
Bác sĩ Hứa không muốn cùng Hứa Tích Sương đang phát sốt tranh chấp, để tránh ảnh hưởng người tới tâm trạng của người bệnh, sinh ra mâu thuẫn, dù sao chỉ là làm một cái kiểm tra liền thôi mà. Hắn gật gật đầu, mang theo Hứa Tích Sương đi ra ngoài.
Vài phút sau, Hứa Tích Sương nhìn tên căn phòng trước mặt, đối với bác sĩ Hứa nói: "Bác sĩ Hứa, tôi không đi khoa thần kinh."
Bác sĩ Hứa nhún nhún vai, mang theo Hứa Tích Sương hướng một một phòng khác
Hứa Tích Sương: "... Cũng không đi khoa não."
Cuối cùng bác sĩ Hứa vẫn là mang theo Hứa Tích Sương ngừng ở khoa phụ sản, hắn vốn dĩ muốn để bác sĩ khoa phụ sản chuyên nghiệp kiểm tra cho Hứa Tích Sương, nhưng là Hứa Tích Sương nói cái gì cũng không cho, mười hạng toàn năng như bác sĩ Hứa chỉ có thể tự mình kiểm tra.
Trải qua kiểm tra nước tiểu, kiểm tra máu cùng siêu âm... thậm chí còn bắt mạch, khi ra kết quả cũng chỉ có một ——
Hứa Tích Sương thật sự mang thai.
Hơi siết tờ giấy kết quả kiểm tra trong tay, bác sĩ Hứa lâm vào trầm tư, trên mặt toàn là biểu tình hoài nghi nhân sinh, tóc trên đầu dường như thưa thớt đi một ít.
Kiến thức rộng rãi của bác sĩ Hứa thật sự chưa từng thấy qua cái này.
Biểu tình trên mặt Hứa Tích Sương cũng rất không tốt, cậu ngồi ở giường bệnh nhẹ nhàng vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, bác sĩ Hứa rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, hắn run run hỏi Hứa Tích Sương: "Chúng ta, chúng ta xác minh trước một chút đi, cậu là nam nhân bình thường, có các hiện tượng của nam nhân, không phải người song tính đi?"
Hứa Tích Sương nhìn vẻ mặt của bác sĩ Hứa với biểu tình "Mau nói cho tôi biết là tôi đang nằm mơ đi", rốt cuộc cũng tìm được một người so với chính mình còn khiếp sợ hơn, tâm trạng đột nhiên tốt hơn một chút, cậu hồi tưởng bác sĩ Hứa trải qua một màn á khẩu, cố ý nói: "Tôi là..."
"À à, nguyên lai là như thế, trách không được." Bác sĩ Hứa rốt cuộc cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, điềm đạm mà đẩy cặp mắt kính, "Như vậy đây cũng ó khả năng..."
"Tôi là nam nhân hàng thật giá thật." Hứa Tích Sương ngắt lời.
Cậu nghĩ cuốn tiểu thuyết xanh lành mạnh, không phải hải đường.
(Hải đường là trang truyện "gu mặn" đủ loại play)
Bác sĩ Hứa vì câu nói của Hứa Tích Sương mà trở tay không kịp, hắn phảng phất yên lặng làm động tác đẩy kính, cả người giống một bức tượng ngốc tại chỗ.
Hứa Tích Sương kiên nhẫn đợi trong chốc lát, nhàm chán đến ngáp một cái, đang chừo thì bác sĩ Hứa lên tiếng nói: "Tôi hiện tại có chút nghĩ tới nghiên cứu nam nhân sinh con. Có lẽ trong một ngày nào đó, tôi thật sự có thể đạt được giải thưởng Nobel y học..."
Hứa Tích Sương:...
"Tôi từ chối làm đối tượng nghiên cứu." Hứa Tích Sương không lưu tình chút nào mà nói, cậu hỏi tiếp vấn đề mình hiện tại quan tâm nhất, "Tôi có thể sinh non không?"
Nói cậu ích kỷ cũng được, máu lạnh cũng đúng, vô tình cũng thế, cũng không muốn vì đứa nhỏ này mà đánh đổi cả mạnh sống của mình được, hơn nữa đứa nhỏ này sau khi cậu chết đi sẽ bị Yến Ngọc Sơn cùng Trì Tư Nguyên nuôi nấng, chỉ là nghĩ vậy một chút, Hứa Tích Sương liền cảm thấy bực bội.
Không phải, hắn cực cực khổ khổ mang thai 9 tháng 10 ngày sinh hạ nhãi con, dựa vào cái gì Yến Ngọc Sơn cùng Trì Tư Nguyên là có thể hưởng thụ thành quả mà cậu vất vả như vật được, mang theo nhai con thành một nhà ba người hạnh phúc a?
Chờ đến khi tinh thần ổn định lại, mới có thể thanh thản mà hoài* đứa nhỏ này chờ chết, sau đó khi chết đem nhãi con giao cho Yến Ngọc Sơn cùng Trì Tư Nguyên? Cậu tự nhận là mình không phải thánh mẫu, làm không được điều này, vậy chỉ có thể uỷ khuất đứa nhỏ này một chút.
(Hoài: mang, mang thai)
"Tôi cũng không phải bác sĩ chuyên về khoa này, tôi nghĩ cậu nên đi tìm bác sĩ khoa sản phụ hỏi một chút." bác sĩ Hứa đối Hứa Tích Sương nói, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không tiết lôh thông tin của cậu, chỉ là cầm kết quả kiểm tra cho bên khoa sản kiểm tra một chút thôi."
"Được." Hứa Tích Sương gật gật đầu, "Làm phiền bác sĩ Hứa rồi, cảm ơn anh."
Bác sĩ Hứa đứng lên, có chút do dự mà giơ tay vỗ vỗ lên bả vai Hứa Tích Sương an ủi cậu: "Cậu cũng không biết mình có thể mang thai đi? Thể chất của cậu đặc thù, tôi chưa gặp qua chuyện này bao giờ, cái này có thể thêm vào sách giáo khoa trình độ cao."
"Nhưng là mặc kệ thể chất của cậu là cái dạng gì, tôi làm bác sĩ, đều sẽ tận lực giúp cậu." Bác sĩ Hứa nói, "Chuyện nam nhân có thể mang thai đích xác không thể tưởng tượng được, nhưng mà cậu yên tâm, hiện tại khoa học kĩ thuật phát triển, trình độ y học cũng tăng lên nhiều, chúng tôi sẽ tìm được biện pháp giải quyết."
Hứa Tích Sương gật gật đầu, cảm kích mỉm cười với bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa ra khỏi phòng bệnh, đi tìm bác sĩ chuyên về khoa sản.
Sau khi bác sĩ Hứa rời khỏi, Hứa Tích Sương lấy điện thoại ra từ túi áo, đêm qua bởi vì ngủ không được, lần mò cũng rìm ra video thằn lằn vẫy đuôi, xem lại một lần nữa, thả lỏng tâm trạng.
Hứa Tích Sương xem đi xem lại video thằn lằn vẫy đuôi 5 6 lần, bác sic Hứa từ bên ngoài đi vào, nhje nhành đẩy cửa ra, nhìn về phía mép giường Hứa Tích Sương đang ngồi.
Bác sĩ Hứa ánh mắt phức tạm, nhưng là hắn không thể nào nói cho người trước mắt còn không đến hai mươi tuổi, diện mạo tinh xảo, bởi vì phát sốt mà sắc mặt ửng đỏ, tương lai phải rất tốt, cả nước có lẽ sẽ tìm không ra người có tướng mạo đẹp hơn cậu thiếu niên này, nói cho đối phương sự thật quả là tàn nhẫn.
Bác sĩ Hứa hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Hứa Tích Sương, nghiêm túc nói: "Cậu hiện tại không thể sinh non, bằng không chắc chắn sẽ tử vong*"
(Tử vong: chết)
"Hơn nữa," Hứa bác sĩ không đành lòng mà dời đi tầm mắt, "Hơn nữa ngươi sinh sản tỉ lệ tử vong cũng rất cao, thuận sản cơ hồ không có khả năng, chỉ có thể tiến hành sinh mổ giải phẫu. Nhưng là dựa theo ngươi hiện tại thân thể tố chất, bảo thủ phỏng chừng...... Ngươi chỉ có 1% khả năng...... Có thể sống sót."
"Hơn nữa," bác sĩ Hứa không đành lòng dời tầm mắt đi, "Hơn nữa cậu sinh con tỉ lệ tử vong cũng rất cao, sinh thường cơ hồ không có khả năng, chỉ có thể tiến hành sinh mổ. Nhưng dựa theo tình hình hiện tại của cậu, phỏng chừng... cậu chỉ có 1% khả năng... có thể sống sót."
Hứa Tích Sương thong thả mà chớp mắt một cái, trên thực tế cậu đối với lết quả này đều đã đoán trước được, rốt cuộc vẫn là không thay đổi được, tác giả nếu đã để cậu là công cụ sinh con, cậu liền phải đem "Tử" đưa đến vị, mới có thể vừa lòng mà chết.
Hứa Tích Sương hiện tại cũng có thể hiểu, vì sao nguyên thân sau khi phát hiện mình mang thai liền muốn chạy trốn, là muốn trốn tránh hiện thực, chạy tới một nơi không ai biết mình là ai, quên hết mọi chuyện, thoải mái dễ chịu mà sinh hạ nhãi con, sai đó an tĩnh mà chết.
Có thể là bởi vì đã trần ai lạc định, chết đã đến nơi, Hứa Tích Sương ngược lại rất bình tĩnh không gợn sóng, giống như cục diện đáng buồn này, sắc mặt cũn lãnh đến doạ người, bác sĩ Hứa nhìn đến sợ đến mất hồn, sợ Hứa Tích Sương trong lòng lại nghĩ quẩn.
Nhưng mà Hứa Tích Sương chỉ là nhàn nhạt mà dò hỏi hắn: "Tôi còn có bao nhiêu thời gian?"
Hứa bác sĩ sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng trả lời: "Đại khái là còn chín tháng."
"Cậu hiện tại quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể." bác sĩ Hứa tận tình khuyên bảo, " Hiện tại tố chất của cậu quá kém, nếu cậu tĩnh dưỡng thân thể thật tốt trong chín tháng tới, tỉ lệ sống sót cũng sẽ tăng lên. Hứa Tích Sương, không cần từ bỏ hy vọng, vì chính cậu, cậu cũng phải cố gắng sống sót, biết không?"
"Tôi biết." Hứa Tích Sương nói, "Tôi sẽ không từ bỏ."
Bất quá giả thiết trong nguyên thư không thể thay đổi mà thôi, cậu là người xuyên qua, sự thành do người, chỉ cần còn có hy vọng, cậu liền sẽ nỗ lực thay đổi vận mệnh của mình.
Nguyên thân muốn chạy trốn, rời khỏi giới giải trí, cậu cành không làm vậy!
Nếu đã quyết định cùng vận mệnh đối mặt, cùng cốt truyện trong nguyên thư đấu tranh, Cậu liền sẽ không dễ dàng chạy trốn, càng phải cùng nguyên thân ngược lại với nhau, làm giả thiết đó sụp đổ!
Hứa Tích Sương thở ra một hơi dài, như muốn đem buồn bực cùng phẫn nộ trong người thở ra, quả nhiên tâm tình liền tốt hơn nhiều, đứng lên nhìn bác sĩ Hứa mỉm cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Hứa đã hỗ trợ, tôi đi trước."
"Cậu từ từ đã." bác sĩ Hứa gọi Hứa Tích Sương lại, đưa cho cậu một tờ giấy, "Đây là tôi từ khoa phụ sản lấy, cậu đi tới tiệm thuốc bốc, dùng để điều tiết thân thể, có tác dụng thư giãn."
"Nếu có vấn đề gì, đặc biệt là trong thời gian phản ứng mang thai, nhất định phải tới bệnh viện tìm tôi." bác sĩ Hứa vỗ vỗ bả vai Hứa Tích Sương, "Đừng tự gánh một mình, không dễ dàng đâu."
"Cảm ơn Hứa bác sĩ." Hứa Tích Sương gật gật đầu.
Hứa Tích Sương đi xuống lầu, chuẩn bị lấy thuốc, nhưng cậu không ngờ hiệu thuốc bảo mật rất tốt, còn dùng túi kín cho cậu, chỉ cần đem về, mỗi ngày uống một túi nhỏ là được, rất thuận tiện. Vì thế cậu ở lại hơn hai giờ, thu được mười mấy túi thuốc, lúc này mới gọi xe về khách sạn.
Vì sốt nhẹ nên khi lên xe liền có cảm giác choáng váng đầu, sau khi về tới khách sạn, để túi thuốc trên bàn, rồi bổ nhào lebe trên giường tiếp tục ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, Hứa Tích Sương nữa tỉnh nữa mê mở mắt, cảm giác như có người ngồi bên mép giường của cậu, dùng khăn lạnh giúp cậu hạ nhiệt độ. Bàn tay đối phương rất to rộng, cũng thật ấm áp, khi vỗ nhẹ vào sau lưng cậu, làm cậu có một loại cảm giác an tâm lạ thường.
Hứa Tích Sương ngửi thấy một mùi hương dễ chịu trên người đối phương, mặt mày giãn ta, lại ngủ thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro