Chương 11 : trưởng thành
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt Giang Triều đã bước sang tuổi mười tám.
Mười ba năm trôi qua, dưới sự dẫn dắt của Thầy Vương, trí tuệ của Giang Triều như được chắp thêm đôi cánh. Cậu không chỉ tinh thông sách vở, từ thiên văn đến địa lý, từ kinh thư đến chiến lược binh pháp, mà còn nắm vững kinh doanh, am hiểu lòng người, và học được nghệ thuật ẩn mình – như lời Thầy Vương dặn, không khoe ra bao nhiêu chữ trong đầu mới giữ được người bên cạnh dài lâu. Cậu trở thành một con người lạnh lùng, điềm tĩnh, mọi cảm xúc đều bị che giấu dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ngọn lửa báo thù không ngừng cháy, âm ỉ và mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cậu dần trở thành cánh tay đắc lực không thể thiếu của Giang lão gia. Những vấn đề nan giải trong công việc kinh doanh của Giang gia, từ tranh chấp hợp đồng đến những phi vụ làm ăn béo bở, đều qua tay Giang Triều giải quyết một cách gọn gàng, mang lại lợi ích khổng lồ. Giang lão gia, dù vẫn giữ bản tính đa nghi, nhưng sự hiệu quả và "khí chất" vượt trội của Giang Triều khiến ông ta ngày càng tin tưởng và giao phó quyền lực. Ông ta tự hào về 'công cụ' mình đã rèn dũa, mà không hề hay biết về vực sâu tham vọng trong đôi mắt cậu.
Trong những năm tháng ấy, Giang Hoàn vẫn là một cái bóng vật vờ, dù thỉnh thoảng trở về từ nông thôn trong những dịp lễ tết, nhưng hắn chỉ biết vùi mình vào rượu chè, cờ bạc, không còn chút khí thế nào để cạnh tranh. Giang Bảo Châu, dù không ngừng tìm cách gây chuyện và thể hiện bản thân, nhưng sự nóng nảy cùng tính toán non nớt khiến cậu ta luôn lép vế trước Giang Triều, trở thành một đối thủ dễ đoán, chỉ càng làm nổi bật tài năng của Giang Triều.
Trần Ý Lan, vẫn là chính thất quyền uy trong Giang gia, nhưng sự lo lắng và bất lực trước sự trỗi dậy không ngừng của Giang Triều ngày càng lớn dần. Bà ta không ngừng bày mưu tính kế, thậm chí sử dụng con trai ruột của mình là Giang Hải để đối phó, nhưng mọi động thái đều bị Giang Triều hóa giải một cách tinh vi, khiến bà ta chỉ có thể bất lực chứng kiến ảnh hưởng của mình dần bị xói mòn, và con trai bị lu mờ.
Mười ba năm trôi qua, Giang Triều đã chờ đợi khoảnh khắc này, khoảnh khắc đủ lớn mạnh để bắt đầu thực hiện lời thề năm xưa. Giờ đây, ở tuổi mười tám, Giang Triều không còn là cậu bé gầy gò, sợ hãi năm xưa. Thanh niên đứng trước gương có dáng vóc cao ráo, tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa trí tuệ và sự lạnh lùng chết người. Đây là lúc cậu bước ra khỏi những bức tường của Giang gia, không chỉ để củng cố quyền lực tuyệt đối, mà còn để đối mặt với một thế giới rộng lớn hơn, nơi những thử thách mới và những cảm xúc phức tạp chưa từng có đang chờ đợi...
Khởi Đầu Của Cuộc Chinh Phục Mới
Buổi sáng hôm đó, Giang Triều khoác lên mình bộ vest đen lịch lãm, từng đường nét trên cơ thể toát lên vẻ chững chạc vượt xa tuổi mười tám. Cậu bước vào phòng họp VIP của tập đoàn Bách Việt – đối tác tiềm năng cho dự án khu đô thị mới đầy tham vọng của Giang gia. Ánh mắt cậu lướt qua từng gương mặt đối diện, đánh giá nhanh chóng biểu cảm, thái độ của từng người.
Trong căn phòng sang trọng, không khí căng như dây đàn. Giang Triều, thay mặt Giang lão gia, đang dẫn dắt một cuộc đàm phán quan trọng. Những ông chủ lớn tuổi, đầy kinh nghiệm ngồi đối diện, nhưng ánh mắt họ không ngừng dõi theo từng cử chỉ, từng lời nói dứt khoát của Giang Triều. Cậu không nói nhiều, mỗi câu chữ đều chứa đựng sức nặng và sự tính toán kỹ lưỡng, khiến đối phương phải suy ngẫm.
"Theo phân tích của chúng tôi, đề xuất này của quý vị... vẫn còn tồn tại những rủi ro nhất định đối với Giang gia," Giang Triều thản nhiên nói, giọng đều đều nhưng ngữ điệu đủ khiến người nghe phải cân nhắc. "Chúng ta đều muốn một mối làm ăn đôi bên cùng có lợi, nhưng Giang gia không chấp nhận bất kỳ sự bất trắc nào có thể ảnh hưởng đến thị phần của mình."
Cậu đặt xuống bàn một tập tài liệu, đẩy nhẹ về phía đối tác. Đó là những con số phân tích chi tiết, những điều khoản tiềm ẩn mà họ tưởng chừng đã giấu kín. Khuôn mặt những người đối diện dần biến sắc. Họ biết, đối thủ của mình không phải là một cậu nhóc mới lớn, mà là một kẻ có năng lực đáng sợ.
Giang Triều dựa lưng vào ghế, đôi tay đan vào nhau. Ánh mắt cậu vẫn tĩnh lặng, nhưng trong thâm tâm, cậu đang tận hưởng cảm giác kiểm soát mọi thứ. Đây mới chỉ là bước khởi đầu. Cậu muốn thứ gì, thì nhất định phải có được. Giang gia chỉ là bàn đạp, còn thế giới ngoài kia, mới là sân khấu của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro