Chương 37: Ngươi sinh không được ☆
ed: junie
Tề Niệm, Lữ Trạch và Văn Ngọc tức tốc lên đường, đến thị trấn nhỏ nơi Thư Đồng sống khi trời còn nửa đêm. Sau khi bàn bạc, cả nhóm quyết định chờ trời sáng hẳn rồi mới đến nhà Thư Đồng.
Lữ Trạch dặn dò: "Cậu xác định lại cụ thể số nhà đi. Đến nơi chúng ta vào thẳng."
Văn Ngọc gật đầu. Cô không còn chút buồn ngủ nào, cẩn thận kiểm tra lại địa chỉ nhà Thư Đồng. Lúc này, cô thầm cảm thấy may mắn vì trước đó từng gửi quà cho Thư Đồng, nhờ vậy mới biết địa chỉ chi tiết.
Tề Niệm ngáp dài, mệt mỏi nói: "Nghỉ tạm một chút đã."
Cả đêm không ngủ khiến cậu không thể chịu nổi nữa.
Ba người ngủ tạm trên ghế nhà ga vài tiếng. Khi trời vừa hửng sáng, Văn Ngọc sốt ruột giục: "Dậy thôi, chúng ta xuất phát!"
Họ dựa vào chỉ dẫn và hỏi thăm người dân dọc đường, cuối cùng cũng tìm được đến nhà Thư Đồng.
Văn Ngọc gõ cửa dồn dập. Bên trong vọng ra một giọng nam bực bội: "Ai đấy, sáng sớm đã làm ồn!"
Sau đó là giọng một phụ nữ đáp lại: "Được rồi, ra ngay đây!"
Một lúc sau, cánh cửa hé mở. Người phụ nữ trông khô gầy với khuôn mặt đầy nếp nhăn xuất hiện. Thấy mấy khuôn mặt lạ lẫm, bà có chút cảnh giác: "Các cậu tìm ai?"
Bà nói bằng tiếng địa phương, nhưng may mắn là phương ngữ quê Thư Đồng không quá khó hiểu. Cả nhóm đoán mò cũng hiểu được phần nào.
Văn Ngọc ngó vào trong nhà, trong khi Lữ Trạch lên tiếng giải thích: "Dì ơi, chúng cháu là bạn học của Thư Đồng. Chúng cháu đến để..."
Lời chưa dứt, sắc mặt người phụ nữ đã thay đổi. Bà lẩm bẩm: "Thư Đồng nào? Tôi không quen biết. Đi đi, mau đi đi!"
Nói xong, bà vừa đuổi người vừa định đóng cửa lại.
Nhưng ba người kia nhận ra ngay sự bất thường của bà. Không để bà có cơ hội đóng cửa, Tề Niệm nhanh tay chống cửa lại. Văn Ngọc thì nhanh nhẹn luồn qua cánh tay bà, chạy thẳng vào nhà.
Người phụ nữ hốt hoảng hét lớn: "Huy Huy, mau ra đây! Có người đến tìm Thư Đồng!"
Tiếng ồn làm kinh động người trong nhà. Một chàng trai lười nhác mặc đồ ngủ, kéo lê đôi dép bước ra từ phòng trong. Đó là Thư Huy. Vừa ra đến nơi, ánh mắt hắn đã dừng lại trên người Văn Ngọc, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đầy xấc xược.
Văn Ngọc cảm nhận được ánh nhìn mạo phạm của hắn, liền nhíu mày khó chịu.
Thấy vậy, Tề Niệm giận dữ quát: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Muốn gì hả, đồ vô liêm sỉ!"
Văn Ngọc không ngờ Thư Huy – dù là em hay anh của Thư Đồng – lại đáng ghét đến vậy. Cô càng thêm lo lắng, lớn tiếng hỏi: "Các người giấu Thư Đồng ở đâu? Mau đưa cậu ấy ra đây!"
Người phụ nữ định lên tiếng, nhưng Thư Huy đã nhanh miệng đáp trước: "Chị tôi đi học từ lâu rồi. Sao hả? Các người không gặp chị ấy à? Thế thì tôi cũng không biết, đi tìm ở chỗ khác đi."
Nghe con trai nói, cha mẹ Thư Đồng trong lòng không khỏi tự hào. Họ thầm khen con mình thông minh, biết đối phó với tình huống thế này.
Nhưng Tề Niệm và nhóm bạn không dễ bị lừa. Rõ ràng thái độ trước đó của người mẹ đã tố cáo mọi thứ.
Cả nhóm đều tin rằng Thư Đồng vẫn còn trong nhà.
Văn Ngọc gào lớn, hy vọng Thư Đồng nghe được: "Thư Đồng! Thư Đồng! Cậu có nghe thấy không? Chúng tớ đến cứu cậu đây!"
Nghe vậy, người phụ nữ lập tức hoảng loạn: "Cậu nói bậy bạ gì thế?! Thư Đồng là con gái tôi, tôi còn không yêu thương con mình à? Nói cái gì mà cứu, thật là nói linh tinh!"
Người đàn ông trong nhà bực bội quát lên: "Nói lăng nhăng cái gì?! Ai cho các người đến nhà chúng tôi! Đi ra ngoài ngay, đi mau!"
Nói xong, ông ta liền định giơ tay đuổi người ra khỏi nhà.
Trong phòng, Thư Đồng vốn đang tuyệt vọng, nghe thấy giọng nói quen thuộc bên ngoài, ban đầu cô ngỡ mình bị ảo giác. Nhưng khi nghe rõ Văn Ngọc đang gọi tên mình, cô lập tức kích động chạy đến cửa, đập cửa dữ dội: "Tớ ở đây! Tớ ở đây! Mau cứu tớ với!"
Tề Niệm luôn chú ý động tĩnh xung quanh, nhanh chóng chỉ tay về một góc phòng: "Ở căn phòng kia!"
Lữ Trạch lập tức định lao đến, nhưng bị cha con nhà họ Thư chặn lại. Cậu vội nhìn sang Tề Niệm ra hiệu. Hiểu ý, Tề Niệm nhanh chóng chạy tới, thử mở cửa nhưng phát hiện cửa đã khóa. Cậu nhíu mày: "Cửa khóa rồi!"
Mẹ Thư hốt hoảng chạy tới, vừa đẩy Tề Niệm vừa cố lôi cậu ra khỏi cửa. Bà ta không nói lý lẽ, ra tay mạnh bạo khiến mặt Tề Niệm bị cấu vài chỗ.
Trong lúc né tránh, Tề Niệm cúi đầu và phát hiện chìa khóa rơi bên cạnh người bà ta. Cậu nhanh chóng nhặt lấy.
Mẹ Thư thấy vậy liền phát điên, gào lên: "Trả chìa khóa cho tao! Trả ngay! Thằng nhóc chết tiệt!"
Bà ta như hóa điên, tay múa may cào cấu, miệng không ngừng buông lời tục tĩu. May mà sức lực của Tề Niệm lớn hơn, giữ chặt chìa khóa không để bà ta giật lại. Nhưng trong tình cảnh hỗn loạn này, cậu không có cơ hội mở cửa.
Lúc này, Văn Ngọc chạy đến. Tề Niệm vội trao chìa khóa cho cô, rồi quay lại ngăn cản mẹ Thư.
Cuối cùng, Văn Ngọc cũng thành công mở cửa. Thư Đồng từ trong phòng lao ra, gương mặt đầy hoảng loạn.
Nhìn thấy bạn mình, Văn Ngọc òa khóc: "Cậu gầy thế này là sao... hu hu..."
Trong khi đó, Lữ Trạch đã đến cực hạn, cố gắng thoát khỏi sự cản trở của cha con nhà họ Thư. Cuối cùng, cậu cũng giằng ra được, thở hổn hển: "Giờ không phải lúc để nói nhiều! Mau đưa Thư Đồng rời khỏi đây!"
Văn Ngọc gật đầu lia lịa, nắm chặt tay Thư Đồng. Tề Niệm và Lữ Trạch nhanh chóng che chắn cho hai cô gái, chuẩn bị rời đi.
Thấy nhóm người chuẩn bị rời khỏi, mẹ Thư càng cuống quýt. Bà ta gào lên, hốc mắt đỏ hoe, lớn tiếng uy hiếp: "Con nhóc thối tha! Nếu mày dám đi, thì cả đời này đừng hòng quay về nhà nữa!"
Bà ta cho rằng lời đe dọa này sẽ khiến Thư Đồng sợ hãi. Suốt cuộc đời, bà luôn tin rằng một người phụ nữ cần một chốn nương tựa. Nhưng lần này, bà đã nhầm.
Thư Đồng cười nhạt, nụ cười lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm. Cô gằn từng chữ: "Tôi ước gì cả đời không phải quay lại."
Những gì đã trải qua suốt những ngày qua khiến Thư Đồng hoàn toàn tuyệt vọng với gia đình này.
Mẹ Thư trố mắt, không tin vào tai mình. Bà ta ngồi sụp xuống đất, vỗ đùi gào khóc: "Đồ vô ơn! Tao cực khổ nuôi mày lớn, giờ mày dám chạy theo trai à?! Biết thế này... tao đã bóp chết mày từ lúc mới sinh!"
Lời nói độc địa của bà khiến Văn Ngọc lạnh người. Cô không ngờ trên đời lại có người mẹ ác độc như vậy. Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ: Người như thế không xứng làm mẹ!
Thư Huy cảm thấy phiền phức. Mỗi lần có chuyện, mẹ hắn luôn gào thét những câu này, chẳng giải quyết được gì. Nhưng hắn lập tức nghĩ ra kế khác, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Nhìn Thư Đồng, hắn cười nhạt, giọng đầy trào phúng: "Chị thật sự nghĩ lần này đi là xong à? Chúng tôi biết trường học của chị ở đâu. Đến lúc đó, cha mẹ tôi kéo đến trường quậy tung lên, chị nghĩ trường sẽ để yên sao? Cha mẹ mãi mãi là cha mẹ của chị, chị không thay đổi được điều đó. Họ quậy một lần, hai lần, liệu bạn bè chị có cứu chị cả đời không?"
Mẹ Thư Huy nghe thấy Thư Huy mở miệng, lập tức nhếch môi cười, rồi ngừng lại việc giả vờ khóc: "Đúng rồi, đến lúc đó tôi sẽ đến trường của các cậu gây chuyện, tôi sẽ ở lại trong ký túc xá của các cậu xem ai đuổi được tôi đi!"
Như thể tự thấy ý kiến của mình thật hay, bà ta lộ ra một nụ cười điên cuồng.
Thư Đồng cảm thấy người mình run lên: "Các người đang phạm pháp đấy, không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
Thư mẫu cười lạnh: "Mày còn định báo cảnh sát? Tao là mẹ mày, cảnh sát cũng không thể thay đổi điều gì. Ngày trước, nếu tao đánh chết mày, cũng chẳng ai dám nói gì!"
Nghe mẹ mình nói vậy, Thư Đồng chợt cảm thấy tuyệt vọng. Cô hiểu rằng bà ta nói đúng, với mối quan hệ huyết thống này, cô cả đời cũng không thể thoát khỏi họ.
Lữ Trạch lạnh lùng nhìn gia đình Thư Đồng: "Nếu không đi học bọn họ có tìm được cậu không?"
Lữ Trạch quay sang hỏi Thư Đồng: "Họ muốn cậu làm gì?"
Thư Đồng có chút bất ngờ, theo bản năng trả lời: "Họ muốn gả mình đi, mà để có lễ hỏi, họ dùng tiền lễ hỏi để mua nhà cho Thư Huy."
Lữ Trạch thẳng thắn nói: "Nếu cậu nghe lời họ, cả đời sẽ bị hủy hoại thôi."
Thư Đồng cười khổ. Cô làm sao không biết? Đó chính là lý do khiến cô phải liều mạng đấu tranh.
"Đại học là cơ hội quý giá, nhưng đôi khi nó cũng trở thành gánh nặng đối với cậu," Lữ Trạch nói. "Nếu như vậy, không bằng ngừng học."
Lữ Trạch nhìn gia đình Thư Đồng: "Nếu họ không tìm thấy cậu, tự nhiên sẽ không có cách nào đối phó với cậu."
Thư Đồng bỗng hiểu ra. Đúng vậy, chỉ cần họ không tìm thấy cô, cô sẽ tự do. Một lần từ bỏ đại học để đổi lấy cuộc sống yên bình sau này, thực sự có giá trị.
Cô lau nước mắt, mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng đã quyết định.
Gia đình Thư Đồng thấy Thư Đồng chuẩn bị trốn chạy thì hoàn toàn hoảng loạn, gào thét không cho cô đi.
Cha Thư, vốn không nói nhiều, bỗng lớn tiếng: "Các ngươi chờ đó, tao sẽ báo cảnh sát! Ta không tin họ sẽ mặc kệ!"
Tề Niệm lớn tiếng đáp: "Ông đi báo đi, xem đến lúc cảnh sát sẽ nghe ai."
Văn Ngọc thêm vào: "Các ngươi thực sự là đang buôn bán người! Đây chính là bán con gái!"
Thư gia gào thét: "Không được đi! Không được đi!"
Cả gia đình Thư Đồng sống trong một ngôi nhà kiểu cũ, đã có người nghe thấy tiếng động, bây giờ họ tụ tập lại xem náo nhiệt.
Mẹ Thư nhìn quanh, vội vã kêu gọi những người ngoài cửa: "Mau giúp tôi ngăn chặn con bé chết tiệt này!"
Nói rồi, bà ta chỉ tay về phía Tề Niệm: "Con bé này muốn chạy theo thằng nhóc này, nó không chuẩn bị vào đại học đâu!"
Người dân trong làng đều quen biết nhau, họ biết Thư gia đối xử không tốt với con gái, nhưng không rõ sự tình. Khi nghe tin Thư Đồng muốn bỏ nhà đi, họ vẫn theo bản năng chọn bênh vực Thư gia. Một đám người đứng ngoài, mỗi người một câu trách móc Thư Đồng và những người đi cùng.
Tề Niệm và những người khác biết rằng việc đột phá vòng vây là gần như không thể. Họ nhận thấy tình hình đang trở nên căng thẳng, nhưng hôm nay họ không thể đưa Thư Đồng đi, nếu sau này muốn mang cô đi sẽ rất khó khăn.
Tề Niệm vỗ vai mấy người bên cạnh, ra hiệu cho họ không cần giãy giụa vội. Lữ Trạch nhìn Tề Niệm và nháy mắt, khiến mọi người im lặng. Văn Ngọc và Thư Đồng tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng dừng lại không giãy giụa nữa.
Tề Niệm điều chỉnh lại khẩu trang rồi nâng lên.
Thư gia thấy bọn họ như vậy, còn tưởng rằng là nhận thua. Chưa kịp đắc ý, bỗng nghe thấy tiếng Tề Niệm.
Tề Niệm cố gắng xem nhẹ ánh mắt của nhiều người xung quanh, nỗ lực đắm chìm vào việc ăn dưa: [Những người này căn bản không biết rằng mình đang trợ Trụ vi ngược*!]
* trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược".
Mọi người đều thắc mắc: [Cái gì?]
Tề Niệm tiếp tục nói: [À, lý do họ không cho Thư Đồng rời đi, thực ra là vì họ muốn bức ép gia đình Thư Đồng, để giữ Thư Đồng lại và nhận lễ hỏi, nhằm mua phòng cho con cái mình. Thật là một món hời, Thư Đồng chính là hàng hiệu của trường, mà họ lại chuẩn bị hai mươi vạn để bán con gái!]
Sắc mặt của người Thư gia đại biến, họ liều mạng hô to, cố gắng ngăn cản Tề Niệm nói tiếp. Nhưng thật kỳ lạ, mặc cho họ hét lớn đến đâu, âm thanh của Tề Niệm vẫn rõ ràng vọng lại trong tai từng người.
[À đúng rồi, lý do cha mẹ Thư Huy sốt ruột mua nhà là vì bạn gái của Thư Huy đang mang thai.]
Thư Huy đứng đó, tự mãn như thể đó là điều đáng tự hào. Tề Niệm đột nhiên hít một hơi thật sâu, như thể đang thưởng thức một loại thông tin thú vị:
[Mang thai? Thư gia lại tin vào điều này? Họ có biết con trai mình không có khả năng đó không?]
Thư Huy tức giận, danh dự của hắn bị đụng chạm. Tề Niệm tiếp tục: [Thư Huy mắc chứng vô sinh đó! Nếu bạn gái hắn thật sự mang thai, tôi khuyên hắn nên xem lại có phải đầu mình có chút vấn đề không. Nói ngắn gọn, chứng vô sinh có nghĩa là không thể có con, và trường hợp này thì không thể chữa trị.]
Câu nói này khiến Thư mẫu suýt ngất đi, trong khi Thư phụ thì nổi điên. Lữ Trạch khoanh tay, nhìn vào sắc mặt hoảng loạn của Thư gia: [Không tin à? Các ngươi có thể dẫn hắn đi bệnh viện kiểm tra. Thật là tội nghiệp cho những người phải nuôi con trai của người khác mà không biết.]
Ban đầu, những người hàng xóm bênh vực Thư gia giờ lại có vẻ thông cảm cho Thư Đồng, đồng thời cảm thấy thương cảm cho Thư Huy.
Thấy Thư gia đang lâm vào hỗn loạn, Lữ Trạch liếc mắt ra hiệu cho mấy người, họ lập tức lén lút rời đi.
Thư gia nhìn thấy họ sắp đi thì không thể làm gì khác ngoài việc kêu gào. Thư Huy là đứa con duy nhất của họ, nếu thật sự không thể có con, cả nhà sẽ rơi vào bế tắc!
Khi Thư gia rối loạn, Tề Niệm và những người khác đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Không ai hỏi Tề Niệm làm sao biết những điều đó, dù trong lòng đều rất tò mò, đặc biệt là Lữ Trạch. Cậu đã ở bên Tề Niệm lâu như vậy mà không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Nhưng điều đó không quan trọng, Tề Niệm đã cứu mạng cậu, và đó là đủ.
Thư Đồng cảm kích nhìn mọi người: "Cảm ơn các cậu, cảm ơn!"
Nói xong, cô cúi người chào họ, cảm xúc trào dâng trong lòng, không có từ nào có thể diễn tả hết sự biết ơn của cô.
Văn Ngọc vội vàng nói: "Chúng ta là bạn bè, sao lại phải nói cảm ơn?"
Tề Niệm xoa bụng: "Tớ có chút đói bụng, chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Mọi người đến một quán ăn sáng ven đường, bánh bao ở đây rất lớn, vỏ mỏng mà nhân nhiều, ăn rất ngon. Tề Niệm ăn hai cái bánh bao, uống một bát cháo, cảm thấy hơi no.
Cậu hỏi mọi người: "Chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu? Về Kinh Thị à?"
Văn Ngọc lắc đầu: "Dễ gì mà đã về, thật là tiện nghi cho bọn họ."
Thư Đồng không còn tâm trạng để ăn sáng, sắc mặt cô có chút mờ mịt, không biết mình nên đi đâu tiếp theo. Lữ Trạch cũng không biết mình có nên nói về việc tìm kiếm đối tượng kết hôn hay không, chỉ sờ cằm: "Thư Đồng, nhà cậu có biết đối tượng kết hôn của mình ở đâu không?"
Văn Ngọc nhíu mày: "Đề cập đến những thứ đáng ghét đó làm gì? Hiện giờ tôi thực sự chán ghét những người này."
Thư Đồng gật đầu: "Tôi biết địa chỉ của nhà đối phương, bà ta đã nói với tôi."
Hiện tại, Thư Đồng không thể kêu "Mẹ" một cách tự nhiên. Lời mà mẹ Thư nói trước đây cũng chỉ nhằm thông báo rằng nhà trai có điều kiện tốt.
Tề Niệm nhận ra ý định của Lữ Trạch:"Cậu đang nghĩ đến việc đi tìm nhà trai phải không? "
Lữ Trạch cười một cách quái dị: "Thật vất vả mới đến được đây, sao lại không làm chút phiền phức cho bọn họ?"
Văn Ngọc cảm thấy lo lắng: "Không cần thiết đâu. Gặp chuyện không hay tốt nhất là nên tránh xa."
Tề Niệm bỗng nhớ ra: "Nhưng mà, ba mẹ Thư Đồng có lẽ đã nhận lễ hỏi từ nhà trai rồi."
Thư Đồng kéo khóe miệng, cười với chút trào phúng: "Đúng vậy, bọn họ đã nhận hai mươi vạn."
Lữ Trạch nói tiếp: "Nói thật lòng, ba mẹ Thư Đồng rất có khả năng sẽ không trả lại số tiền đó. Mà nếu nhà trai cũng muốn cưới Thư Đồng, có lẽ họ cũng sẽ tìm cách liên lạc với cậu."
Văn Ngọc bắt đầu cảm thấy sợ: "Vậy nếu không, chúng ta nên nghĩ cách trả lại tiền trước?"
Thư Đồng lập tức phản đối: "Không được! Tôi hiểu bọn họ, nếu biết tôi có thể có số tiền đó, họ sẽ càng thêm quấn lấy để đòi tiền."
Dù đã quyết tâm rời xa nơi này và không tìm được địa điểm nào để trốn, nhưng Thư Đồng không biết làm thế nào để nhờ Văn Ngọc và mọi người giúp mình số tiền đó, bởi cô đã nợ họ rất nhiều rồi.
Văn Ngọc bối rối, gãi đầu: "Vậy giờ phải làm sao đây?"
Thư Đồng há miệng thở dốc định nói không sao cả, cô sẽ tìm cách chạy thật xa để không bị Thư gia phát hiện.
Chưa kịp nói gì, Lữ Trạch đã cười nói: "Nên tớ mới nói phải cho bọn họ một chút phiền phức."
Tề Niệm hỏi: "Cậu định nói gì?"
Văn Ngọc sốt ruột kêu lên: "Các cậu mau nói đi, đừng có úp úp mở mở ở đây."
Tề Niệm cảm thấy thú vị, không ngờ hôm nay mình lại có dịp đánh đố người khác. Nhưng cậu cũng hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Tớ cũng không biết cậu ấy muốn làm gì."
Văn Ngọc bất lực: "Thế mà cậu cũng có vẻ thần bí như vậy."
Tề Niệm nghĩ thầm: "Tớ chỉ thuận miệng nói thôi mà."
Dưới sự thúc giục của mọi người, Lữ Trạch nói ra suy nghĩ của mình, trong khi Văn Ngọc có vẻ hoài nghi: "Cách này có hiệu quả không?"
Tề Niệm và Thư Đồng đều gật đầu, cho rằng biện pháp này khả thi.
Vì vậy, sau khi ăn xong bốn người liền tìm đến nhà trai.
Khi họ đến, cha của nhà trai mở cửa. Có lẽ ông ta đã nhận ra Thư Đồng từ ảnh chụp. Nhìn thấy Thư Đồng, ông ta lập tức cười nói: "Là Thư Đồng đúng không? Sao con lại đến đây? Đây là bạn của con phải không? Mau vào, mau vào!"
Mẹ của nhà trai cũng vội vàng rót trà cho họ.
Dù sao thì ít nhất bề ngoài nhà trai có vẻ bình thường. Nhưng người có thể làm ra chuyện như vậy với Thư gia rõ ràng không phải là người bình thường.
Thư Đồng hồi hộp nhấp một ngụm trà, cuối cùng không kìm nén được mà nói: "Chú dì à, thực ra...... cháu là từ nhà chạy ra."
Nghe vậy, sắc mặt mẹ nhà trai lập tức thay đổi, bà vội vàng nắm tay Thư Đồng, nói: "Đứa nhỏ này, sao lại như vậy? Có phải trong nhà chịu ủy khuất không? Nói với dì nhé, sau này chúng ta cũng là người một nhà, đừng sợ."
Nói xong, mẹ nhà trai ra hiệu cho chồng mình gọi điện thoại cho Thư gia.
Tề Niệm và mọi người nhìn thấy thái độ của mẹ nhà trai, sắc mặt cũng lạnh đi. Hiển nhiên nhà trai đã biết rõ tình hình của Thư gia.
Họ không ngăn cản cha nhà trai, bởi vì bây giờ Thư gia đang rối ren, có lẽ không còn tâm trạng để nghe điện thoại.
Quả nhiên, sau khi cha nhà trai gọi vài cuộc điện thoại, vẫn không có ai bắt máy.
Mẹ nhà trai thấy thế, liền cố gắng an ủi Thư Đồng: "Đồng Đồng không có việc gì, hiện giờ con không có nơi nào đi, không bằng ở lại nhà dì đi. Những bạn học của con có thể về trước, không có gì đại sự đâu. Dì sẽ nói chuyện với ba mẹ con. Ôi, nhìn kìa, khuôn mặt nhỏ gầy gò của con."
Bà ta sờ mặt Thư Đồng, khiến cô cảm thấy ghê tởm, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ cảm động: "Dì, người đối tốt với cháu như vậy, cháu... cháu thật sự không muốn lừa gạt người cùng ba mẹ cháu."
Mẹ nhà trai ngạc nhiên: "Gạt ta? Có ý gì vậy?" Bà ta không hiểu sao lại không giống như những gì bà nghĩ.
Bà vốn tưởng rằng Thư Đồng muốn từ chối việc gả cho con trai mình, và sẽ thuyết phục cô. Dĩ nhiên bà sẽ không đồng ý. Nhưng kết quả là Thư Đồng lại nói rằng cha mẹ cô đang lừa dối họ, khiến mẹ nhà trai lập tức nổi giận, hỏi tại sao lại như vậy.
Thư Đồng mím môi, có vẻ khó mở miệng: "Dì à, thật ra... cháu nguyện ý gả cho con trai người, nhưng... cháu không muốn lừa gạt ngài. Cháu không có khả năng sinh con, ngài vẫn còn nguyện ý cho cháu vào nhà ngài sao?"
Mẹ nhà trai nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: "Cháu nói gì? Cháu không phải đang đùa chứ?"
Thư Đồng vội vàng nói: "Dì, cháu nói thật đó, ngài sẽ không ngăn cản con trai ngài cưới cháu chứ? Cháu... cháu không thể sinh con, rất khó để gả ra ngoài. Nếu con trai ngài không cưới cháu, cháu thật sự không biết mình phải làm gì bây giờ."
Trong lòng Thư Đồng cảm thấy khinh bỉ những lời này. Cô ước gì mình thật sự không thể sinh con, ít nhất sẽ không bị đối xử như hàng hóa. Tuy nhiên, nhà trai rõ ràng đồng ý với những gì cô nói, bởi vì họ muốn con trai cưới vợ là để nối dõi tông đường. Nếu như không thể sinh con, thì việc gì phải cưới cô?
Mẹ nhà trai còn ôm chút hy vọng cuối cùng:"Hài tử, con yên tâm, dì không phải là người như vậy. Hãy nói cho dì biết, chuyện rốt cuộc là như thế nào? Có phải con đã nghĩ sai không?"
Thư Đồng như thể tin lời bà, liền lấy ra một bản báo cáo giả: "Không sai, bác sĩ nói rất khó mang thai, nhưng... nhưng cũng không phải là không có cơ hội."
Cuối cùng câu nói này như một cách để trấn an cha mẹ nhà trai. Nhưng sau khi xem xong báo cáo, nhà trai cha mẹ lập tức thay đổi sắc mặt, tay run rẩy mắng: "Không trách được, không trách được hai lão đông tây đó thúc giục nhanh chóng kết hôn, thì ra là phải cho chúng ta một thứ không thể sinh."
Thư Đồng nghe xong, sắc mặt đại biến: "Chú, dì, hai người đừng đi nhà cháu đòi lễ hỏi, đó là cho em cháu cưới vợ. Dù sao thì em trai cháu cũng không thể sinh con giống như cháu..."
Cô vừa nói vậy, hai người càng tin lời cô nói, vì Thư gia có hai người đều không sinh được, chắc chắn là có vấn đề trong gia tộc! Sao có thể để con trai mình cưới người như vậy?
Đúng, họ không thể đi đòi lễ hỏi nữa!
Hai người vội vàng đẩy Thư Đồng ra khỏi cửa, gấp rút kêu gọi người thân đi Thư gia để tìm hiểu sự việc.
Nhìn họ rời đi, Thư Đồng thở phào một hơi. "Cảm ơn mọi người" Thư Đồng nói: "Lần này tớ không thể cùng mọi người về trường học."
Văn Ngọc có chút khổ sở: "Thư Đồng..."
"Tớ quyết định rồi, mọi người hãy đi tiếp tục việc của mình." Tề Niệm nhìn Lữ Trạch, cảm thấy việc cố tình tìm phiền phức cho Thư gia thật không phải là phong cách của cậu.
Lữ Trạch tán thưởng: "Cậu hiểu tớ quá."
"Cậu có biết không? Trường học gần đây có một chương trình trao đổi sinh viên, lần này kéo dài một năm. Sau khi tốt nghiệp, cậu hoàn toàn có thể tìm cách ở lại đây, trời cao đất rộng tha hồ cho cậu." Lữ Trạch vẫn giữ vững phong thái tự tin: "Nhưng chi phí thì khá khó xin, nên phải xem vào bản thân cậu."
Tề Niệm giơ tay biểu thị nghi hoặc: "Sao tớ không biết nhỉ?"
Lữ Trạch đáp: "À, trường học chưa thông báo."
Văn Ngọc gần như nhảy cẫng lên: "Nếu điều này là thật, thì thật tuyệt vời! Thư Đồng, cố gắng lên nhé!"
Thư Đồng ánh mắt ảm đạm lại bừng sáng, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Được. Cảm ơn mọi người."
----
1. Có người nói "Lữ Trạch này bách sự thông lại giao du rộng khắp như vậy sao ban đầu còn bị vu oan đến nỗi muốn nhảy lầu, nhân thiết quá tua nhỏ"
Tui nghĩ đơn giản là, khi bạn Tề bị gán cho cái án oan như vậy, lại bị mọi người dè bỉu xa cách, châm chọc lại không thể giải oan cho mình nên mới lâm vào đường như vậy. Sự thật cũng đầy ra đó mà, trên thực tế cũng khá là nhiều người bị trầm cảm chỉ bởi vì dư luận, chẳng thể làm sáng tỏ cho bản thân mình.
2. Có người nói "Vì sao tất cả mọi người đều tin tiếng lòng của thụ? Trong này có một số người có đi kiểm chứng, một số khác là trực tiếp tin luôn??"
Đọc truyện giải trí chút đi mấy bồ, lỡ buff nhân vật chính quá ý mà.
Nhưng mà tui nghĩ là nhiều/một số người, khi đang lâm vào một hoàn cảnh/ hoàn cảnh của mấy nhận vật ý, nào đó, mà rồi nghe được suy nghĩ của thụ thì ai cũng có chút nghi ngờ mà.
Nhân đây tui nói luôn, có ai thấy anh Dung nhà ta biết bí mật/không phải nguyên chủ, của thụ chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro