Chương 53: Sở thích kỳ quặc ☆

edit: junie


Khương Dịch như đang phát điên, biểu hiện khiến người khác khó nói thành lời. Vẻ mặt hắn đầy căm hận nhìn Lữ Trạch cứ như thể người bị vứt bỏ ngày trước là hắn, như thể chính hắn mới là nạn nhân thực sự.

Nhìn thấy trạng thái tinh thần của Khương Dịch không ổn định, Tề Niệm và Lữ Trạch liếc mắt trao đổi rồi quyết định sẽ tránh xa một chút. Dù sao chẳng ai lại đi so đo với một kẻ điên làm gì.

Nhưng khi hai người định rời đi, Khương Dịch lại không chịu bỏ qua. Hắn vươn tay ra chặn đường họ.

Lữ Trạch càng lúc càng mất kiên nhẫn, đang định động thủ thì từ xa vang lên giọng nói của một người phụ nữ: "Khương Dịch, mẹ đã nói đừng gây rối nữa. Sao con không chịu nghe lời vậy?"

Tề Niệm quay đầu nhìn phát hiện đó là Khương phu nhân.

Khương phu nhân gần đây thường xuyên lén đến thăm Lữ Trạch nên sự xuất hiện của bà ở đây không có gì lạ.

Khương phu nhân tiến đến bên cạnh Khương Dịch, khuôn mặt lạnh lùng: "Về ngay! Nghe chưa? Ta bảo con về nhà!"

Khương Dịch đầy vẻ không phục, trừng mắt nhìn Lữ Trạch: "Mẹ vì hắn mà không cần con và ba sao? Dựa vào cái gì chứ? Từ nhỏ mẹ đã thiên vị hắn, bây giờ vẫn như vậy!"

Khương phu nhân không chịu nổi nữa. Đến tận giờ phút này Khương Dịch vẫn không nhận ra lỗi lầm của mình. Lần đầu tiên bà giơ tay tát mạnh vào mặt hắn.

Bà run rẩy, nhìn Khương Dịch: "Bởi vì Tiểu Tri cũng là con trai của ta! Vì con, nó đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy, vẫn chưa đủ sao? Nếu con không thể chấp nhận nó, ta không thể bù đắp cho con trai của mình à?!"

Khương Dịch sững sờ, tay ôm lấy gương mặt tê rát. Hắn không ngờ mẹ mình lại đánh hắn, hơn nữa còn vì Khương Tri mà đánh hắn!

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà mẹ lại yêu thương Khương Tri hơn? Chẳng lẽ hắn không phải con trai của bà sao?

Tâm lý Khương Dịch thực sự đã vặn vẹo. Hắn hoàn toàn không nhận ra rằng Khương Tri cũng là con trai của Khương phu nhân. Khi đó Khương Tri còn nhỏ, Khương phu nhân tự nhiên chú ý đến nó nhiều hơn. Nhưng bà chưa bao giờ xem nhẹ Khương Dịch, tình yêu bà dành cho con trai lớn luôn không thay đổi. Bà không ngờ rằng con trai lớn lại có những ý nghĩ đáng sợ như vậy.

Khương Dịch đầy oán hận, che mặt bỏ đi. Khương phu nhân đứng đó, ánh mắt hơi bối rối nhìn Lữ Trạch. Nhưng người sau vẻ mặt hoàn toàn bình thản như thể những gì vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến hắn.

Khương phu nhân cảm thấy khó chịu, khẽ gọi: "Tiểu Tri..."

Lữ Trạch ngắt lời: "Tôi không phải là Tiểu Tri. Tôi tên là Lữ Trạch."

"Được... Được, Tiểu Trạch. Vừa rồi... thật xin lỗi. Con đã phải chịu nhiều khổ sở."
Nhìn Lữ Trạch giờ đây đã trưởng thành, cao lớn, Khương phu nhân vừa xót xa vừa vui mừng. Bà xót xa vì con trai mình phải chịu khổ nhiều năm, nhưng cũng vui mừng vì nó giờ đây đã trở thành một người xuất sắc.

Bà nhìn Lữ Trạch, lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp. Bà hiểu rằng mình đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của nó. Dù Khương Dịch sai, nhưng sâu trong lòng Khương phu nhân vẫn tự trách bản thân.

Lữ Trạch nhìn người phụ nữ đang khóc không thành tiếng. Động tác rời đi của hắn khựng lại. Hắn lấy ra một tờ khăn giấy, đưa cho bà: "Tôi không khổ. Tôi sống rất tốt."

Đợi đến khi Khương phu nhân hoàn hồn, bóng dáng Lữ Trạch đã biến mất. Bà vừa khóc vừa cười, không biết nên vui hay buồn.

Về đến nhà, Khương phu nhân thấy Khương Dịch ngồi trên sofa, bên cạnh là cha Khương. Sắc mặt cả hai đều không tốt.

Cha Khương trước mặt Khương phu nhân đã nghiêm khắc quở trách Khương Dịch:
"Năm đó con làm sai có thể nói là do còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Nhưng hôm nay con không nên tìm em trai của con gây chuyện!"

Khương Dịch không phục, lớn tiếng: "Ba! Nếu không phải vì hắn thì mẹ sẽ đòi ly hôn với ba sao?"

Cha Khương nhìn Khương Dịch, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Có vẻ như qua bao nhiêu năm, đứa con này đã bị nuôi thành kẻ vô dụng, hoàn toàn không biết suy nghĩ.

Trước đây, cha Khương không còn lựa chọn nào khác bởi vì chỉ có mỗi Khương Dịch là con. Nhưng giờ đây sự xuất hiện của Lữ Trạch khiến ông có ý nghĩ khác. Lữ Trạch xuất sắc hơn ông tưởng rất nhiều.

Tuy nhiên, bất kể trong lòng nghĩ gì, cha Khương vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, lắc đầu nói: "Mẹ con muốn ly hôn không phải vì em trai con. Em trai con cũng là người bị hại. Sai lầm nằm ở ta và cả ở con nữa!"

Khương Dịch kinh ngạc nhìn cha mình, không thể hiểu nổi vì sao ông lại đột nhiên đứng về phía Lữ Trạch.

Không còn ai đứng về phía mình, Khương Dịch bỗng cảm thấy hoang mang. Người duy nhất luôn bên hắn giờ không còn nữa, hắn nên làm gì đây?

Trong phút chốc, Khương Dịch im lặng, cả người như quả bóng bị xì hơi không còn chút sức sống.

Sau khi quở trách con trai, cha Khương cũng không ngăn cản hắn rời đi. Ông quay lại nhìn vợ mình: "Đừng nhắc chuyện ly hôn nữa. Nếu đứa trẻ kia biết, chắc chắn cũng sẽ không dễ chịu."

Khương phu nhân quật cường nhìn ông, giọng nói mang theo sự đau khổ: "Nếu ông không nhận con thì tôi sẽ nhận. Nó là đứa con mà tôi mang nặng đẻ đau suốt mười tháng. Trước kia tôi đã có lỗi với nó, giờ không thể tiếp tục như vậy nữa. Ông có biết nó đã trải qua những gì không?

Từ nhỏ đã sống trong khó khăn, vì nhà nghèo mà suýt nữa phải bỏ học. Nếu không phải đứa trẻ đó thông minh, học hành giỏi giang, thì nó làm sao có được ngày hôm nay? Vất vả lắm mới thi đỗ Kinh Đại rồi lại bị người khác hãm hại đến mức suýt nữa nhảy lầu. Mỗi lần nghĩ đến đây, tim tôi như bị dao cắt, đau đớn khôn nguôi. Nó rõ ràng không đáng phải chịu những chuyện này..."

Cha Khương nghe vậy cũng không khỏi động lòng. Dù sao đó cũng là con ruột của ông. Ông thở dài, bước đến ôm vợ vào lòng: "Tôi biết, tôi hiểu cả. Chính vì vậy, chúng ta mới cần cố gắng bù đắp cho nó."

Khương phu nhân ngẩng đầu nhìn ông, không hiểu vì sao chồng mình lại thay đổi đột ngột như vậy. Trước đây ông sẵn sàng hy sinh đứa trẻ kia vì Khương Dịch, nhưng giờ lại...

Cha Khương thở dài thêm lần nữa: "Khương Dịch đứa nhỏ này bị chiều hư rồi, tính cách quá ích kỷ. Phải để nó biết khó thay đổi."

Khương phu nhân không nói gì. Giờ đây, bà đã quá thất vọng với Khương Dịch.

Cha Khương tiếp tục: "Vậy nên, tôi nghĩ chúng ta nên đón đứa trẻ đó về. Bà thấy thế nào?"

Khương phu nhân nhíu mày: "Ông nghĩ đơn giản quá. Hiện tại nó sẽ không đồng ý đâu. Tôi cũng không muốn làm phiền đến cuộc sống của nó bây giờ."

Ban đầu, Khương phu nhân đã có ý định ly hôn với cha Khương, sau đó lấy một nửa tài sản để tìm cách giúp đỡ Lữ Trạch. Bà nghe nói Lữ Trạch đang làm trong ngành game nên dự định đầu tư vào công ty của cậu, mặc dù bà không muốn công khai trực tiếp việc này.

Nếu Lữ Trạch không cần tình yêu gia đình, bà chỉ có thể bù đắp bằng tiền bạc.

Nhưng chuyện đưa Lữ Trạch trở về không phải là một lựa chọn tốt. Với tình hình gia đình hiện tại, ép buộc cậu trở về chỉ khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Vì vậy khi cha Khương đưa ra ý kiến này, Khương phu nhân lập tức phản đối.

"Tôi biết. Tôi sẽ tìm một cách nào đó vẹn toàn hơn," Cha Khương nói. Ông cảm thấy Khương gia cần thêm một người thừa kế thực sự xứng đáng.

Khương phu nhân nhìn ông nhưng không nói gì thêm. Cha Khương là người quá lý trí đến mức đáng sợ. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ông sẽ không làm ra những hành động bốc đồng.

---

Tối thứ sáu, Tề Niệm nhận được tin nhắn từ Ninh Hạo.

[Ninh Hạo]: "Ngày mai tổ chức tiệc thú bò sát, đừng quên nhé. Có mấy con vật siêu đáng yêu luôn!"

Dựa vào sở thích của Ninh Hạo, anh nói đáng yêu thì Tề Niệm cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng.

[Ninh Hạo]: (gửi định vị)


[Ninh Hạo]: "Nhớ đến đấy nhé. Tiểu Phấn rất nhớ em đấy."

[Tề Niệm]: "Em với Tiểu Phấn chỉ gặp nhau một lần thôi mà? Sao nó lại nhớ em được?"


Tề Niệm nghi ngờ Ninh Hạo đang trêu mình.

Ninh Hạo gửi thẳng một đoạn video.

Tề Niệm mở video, thấy Tiểu Phấn – một con rắn nhỏ màu hồng nhạt đang nằm trên bàn. Trước mặt nó là một chiếc điện thoại, trên màn hình là ảnh của Tề Niệm.

Tiểu Phấn không biết có thật sự nhận ra Tề Niệm hay chỉ thấy thú vị, nhưng nó bò quanh chiếc điện thoại rồi cuộn mình ôm lấy nó.

Càng nhìn, Tề Niệm càng thấy Tiểu Phấn đáng yêu hơn.

Ninh Hạo, như cảm thấy đã lấy được bằng chứng, nói chuyện đầy tự tin:

[Ninh Hạo]: "Sao? Giờ em tin chưa? Anh đã bảo Tiểu Phấn rất quý em mà. Nó đối xử thân thiết với em hơn cả anh. Buồn cười thật chứ!"

Không hiểu vì sao Tề Niệm thấy trong lời nói của Ninh Hạo lại thoáng có chút vị ghen tuông.

[Tề Niệm]: "Ha ha, có thể là vì ngày nào nó cũng được nhìn thấy anh đấy."

[Ninh Hạo]: "Cũng đúng. Tiểu Phấn làm sao không thân với anh được chứ?"

Ninh Hạo tự an ủi bản thân một cách hoàn hảo rồi không quên nhắc Tề Niệm nhớ tham gia bữa tiệc ngày mai. Sau đó, anh mãn nguyện mà thoát mạng.

Tề Niệm mở lại video, càng xem càng thấy Tiểu Phấn dễ thương liền vui vẻ gửi nó đi khắp nơi.

Đầu tiên, cậu gửi vào nhóm bạn với Lữ Trạch và Lưu Ngọc.

[Lưu Ngọc]: "A a a! Tớ suýt ném luôn điện thoại, tớ sợ rắn lắm!"

[Tề Niệm]: "Ồ... thật sao? Ngại quá, tớ xin lỗi."


Tề Niệm vội vàng thu hồi lại video.

[Lữ Trạch]: "Cậu nuôi à?"

[Tề Niệm]: "Không, là anh họ tớ nuôi. Anh còn rủ tớ ngày mai đi tham gia tiệc bò sát thú cưng nữa."

[Lưu Ngọc]: "Lạy cậu luôn đó, nhưng dù sao cũng tôn trọng sở thích của cậu. À, mà Tề Niệm này, cậu biết không, mấy ngày nữa Chu Cảnh sẽ debut với nhóm mới, có cả concert debut đấy!"

Nghe vậy Tề Niệm chột dạ không thôi vì bản thân hoàn toàn không biết chuyện này. Cậu lập tức cuống cuồng chạy đi hỏi thăm Chu Cảnh.

Chu Cảnh lại tưởng Tề Niệm nhớ đến mình, cảm động vô cùng và hứa sẽ cố gắng để đạt được vị trí debut.

[Tề Niệm]: Tê... thật sự cảm thấy hổ thẹn.

Cậu sau đó trò chuyện với Chử Dung Thời:

[Tề Niệm]: "Sao anh? Đáng yêu đúng không ạ!"

Một lúc sau, bên kia trả lời.

[Chử Dung Thời]: "Ừ, đáng yêu."

[Chử Dung Thời]: "Ninh Hạo nuôi à?"

Biết Chử Dung Thời từng thấy qua thú cưng của Ninh Hạo, Tề Niệm trả lời "Đúng vậy." Chử Dung Thời lại hỏi liệu cậu có muốn nuôi một con không.

[Tề Niệm]: "Không đâu ha ha ha, em không có thời gian chăm sóc đâu."

Ở phía bên kia, Chử Dung Thời nhìn tin nhắn của Tề Niệm rồi tắt giao diện tìm kiếm "Các loài rắn nhỏ dễ nuôi" mà anh vừa mở trước đó. =))))) nhanh quá rồi đó anh à

[Chử Dung Thời]: "Ừm, tốt."

Tất cả vẫn ổn cho đến khi Chử Thiên Hằng nhập cuộc, mang đến một không khí khác lạ.

[Chử Thiên Hằng]: "Thích rắn thế sao? Gần đây anh hai của em muốn quay một MV, em muốn tham gia không?"

Tề Niệm đầy mặt dấu chấm hỏi:

[Tề Niệm]: "Quay MV thì liên quan gì đến rắn?"

Chử Thiên Hằng gửi một tấm hình từ nhóm hậu kỳ của đội quay MV, trong đó có một người đưa ra ý tưởng: "Cần có yếu tố rắn trong cảnh quay."

Mọi người bắt đầu góp ý, cuối cùng một người đề xuất: "Tôi nghĩ cần một con rắn bò toàn màn hình. Phải là rắn thật, nhưng là loại thú cưng không độc và thân thiện. Chỉ cần ba giây thôi không cần dài quá, nếu không sẽ mất cảm giác huyền bí." truyện chỉ được đăng tải ở wattpad conam520

Chử Thiên Hằng không nhịn được, lên tiếng trong nhóm: "Cái ý tưởng này của cậu, khẳng định không vượt quá ba giây."

Người kia lại tưởng mình được khen: "Đúng không? Quả nhiên Chử ca cũng đồng ý với ý tưởng này!"

[Chử Thiên Hằng]: "Tôi đồng ý cái đầu cậu! Nếu vượt quá ba giây, tôi sẽ mời mọi người ăn tiệc!"

[Tề Niệm]: "Vậy cuối cùng thế nào..."

[Chử Thiên Hằng]: "Đã quyết định rồi, ha ha."

Tề Niệm: "..." Thật đau lòng cho anh hai của mình.

Dù sao Tề Niệm cũng có chút lo lắng.

[Tề Niệm]: "Quay như vậy có nguy hiểm không?"

[Chử Thiên Hằng]: "Đều là rắn không độc, rất lành. Nếu nó dám cắn, anh sẽ mời em ăn canh rắn."

Dù vẻ ngoài bình tĩnh hưng Chử Thiên Hằng thật ra rất căng thẳng. Dù là rắn không độc, việc để nó bò trên người cũng không dễ chịu chút nào.

[Tề Niệm]: "Hy vọng em không phải ăn canh rắn."

Ở đầu bên kia Chử Thiên Hằng cười nhẹ, cảm thấy có chút muốn trêu cậu em mình.

---

Sáng hôm sau Tề Niệm rời nhà. Thời tiết hôm nay rất đẹp. Mặt trời chiếu sáng nhưng vì cuối thu nên không quá nóng.

Bữa tiệc được tổ chức tại một trang trại ngoại ô, nơi một người chuyên nuôi thú bò sát cho mượn địa điểm. Sân cỏ rộng lớn, xanh mướt và thơm mùi cỏ.

Tề Niệm đến nơi, trong lòng hơi lo lắng vì không biết nên giao tiếp thế nào với những người khác. Nếu được, cậu chỉ muốn giữ im lặng. May mắn thay, cậu vừa đến đã thấy Ninh Hạo.

Phù, thật may quá. Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, cậu nghĩ mình sẽ phải giao lưu với nhiều người để rèn luyện kỹ năng xã hội. Nhưng không ngờ, hầu hết mọi người ở đây đều trầm tính, ít nói.

Tuy mọi người trong bữa tiệc bò sát đều trầm tính, nhưng một khi nhắc đến thú cưng của mình, họ lập tức thao thao bất tuyệt, ánh mắt lấp lánh tự hào như đang nói về con cái mình.

Ninh Hạo dẫn Tề Niệm đi khắp nơi như cá gặp nước, dừng lại trước một cô gái trẻ.

Ninh Hạo: "Để anh giới thiệu với em thú cưng dễ thương nhất ở đây!"

Tề Niệm tò mò nhìn qua và lập tức sững sờ, đó là một con nhện!

Con nhện nhỏ với lớp lông tơ mềm mại, cơ thể lông xù và đôi mắt to đen láy như bước ra từ phim hoạt hình. Thoạt nhìn nó hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Tề Niệm về thú cưng.

Cô gái trẻ đầy kiêu hãnh giới thiệu: "Đây là nhện nhảy nhỏ của tôi, đáng yêu không? Lúc đầu tôi cũng sợ côn trùng lắm, nhưng từ khi thấy nó, tôi hoàn toàn bị chinh phục. Làm sao có thể có thứ gì nhỏ nhắn mà đáng yêu như vậy?" truyện chỉ được đăng tải ở wattpad conam520

Cô tiếp tục kể: "Nuôi thú cưng bò sát thực sự giúp rèn luyện sự dũng cảm. Trước đây tôi rất nhát gan, nhìn thấy chuột là hét lên. Nhưng bây giờ, tôi có thể tay không bắt chuột! Lần đầu bắt chuột dù nó nhìn cũng khá đáng yêu, nhưng vì nghe nói chuột mang virus nên tôivẫn bóp chết nó."

Khi kể đến đoạn này, mắt cô lóe lên ánh sáng kỳ lạ, trông vừa kích động vừa đáng sợ. "À, lúc đó tôi còn quay lại video. Cậu có muốn xem không?"

Tề Niệm vội vàng lùi lại: "Không... không cần đâu."

Dù không sợ chuột, nhưng ý nghĩ tay không bắt chuột vẫn khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Cô gái thấy Tề Niệm từ chối, tưởng rằng cậu sợ liền đề nghị mượn hamster của bạn để làm mẫu. Nhưng không lâu sau, cô ủ rũ quay lại: "Bạn tôi không cho tôi chạm vào hamster sợ tôi làm nó chết. Nhưng trời đất chứng giám, tôi không hề hung dữ như vậy! Lần bóp chết con chuột kia, lòng tôi vẫn rất sợ hãi!"

Ninh Hạo nhanh chóng cười xòa để xoa dịu cô: "Đúng đúng, tôi tin tưởng cậu mà. Nhìn cậu đã biết là người rất nhu mì rồi."

Cuối cùng cô gái cũng nguôi ngoai và hứa sẽ không chia sẻ câu chuyện bắt chuột nữa để tránh bị hiểu lầm.

Khi rời đi, Ninh Hạo cười nói: "Thấy chưa, người ở đây ai cũng thú vị mà!"

Tề Niệm gật đầu đồng tình. Ninh Hạo càng thêm phấn khích: "Để anh dẫn em gặp một đại lão. Hắn không chỉ nuôi Tiểu Phấn như anh, mà còn nuôi cả chục con rắn khác. Hắn thậm chí còn có một phòng riêng chỉ để nuôi rắn."

Tề Niệm nhìn theo ánh mắt của Ninh Hạo, thấy một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc áo sơ mi đơn giản, đứng cách đó không xa. Ông ta đang kiên nhẫn trả lời câu hỏi của những người xung quanh về cách nuôi rắn.

Ninh Hạo không kìm được kéo Tề Niệm đến: "Anh có vài câu hỏi muốn hỏi. Mau lên,người ta luôn bị người hỏi vây kín như vậy đó!"

Khi đến gần, họ thấy nhóm người xung quanh ông đã đông hơn. Ninh Hạo tự tin mang Tiểu Phấn ra khoe. Tiểu Phấn là một con rắn lớn, khá nặng nhưng Ninh Hạo vẫn cõng nó trên vai mà không hề mệt khiến Tề Niệm có chút khâm phục.

Qua cuộc trò chuyện, Tề Niệm biết được người đàn ông này tên là Tân Ấp. Trước đây, ông là nhân viên chuyên chăm sóc bò sát tại một sở thú. Sau này, để toàn tâm chăm sóc cho đàn rắn của mình, ông đã từ chức.

Với kiến thức chuyên sâu và kinh nghiệm phong phú, Tân Ấp được mọi người trong cộng đồng nuôi bò sát vô cùng tin tưởng và kính trọng.

Ninh Hạo nhìn ông với ánh mắt đầy ngưỡng mộ như thể đang nhìn một ngôi sao sáng chói. Dù rất muốn hỏi thêm nhưng sau vài câu, anh nhường cơ hội cho người khác.

Tề Niệm đứng một bên quan sát cảm nhận không khí nhiệt huyết của những người yêu bò sát. Trong lòng cậu dần dần dấy lên một chút tò mò về thế giới mới lạ này.

Ninh Hạo dẫn Tề Niệm ra khỏi đám đông, vừa đi vừa không ngừng khen ngợi Tân Ấp: "Hắn ta thật sự quá lợi hại! Anh có vấn đề gì không giải quyết được, chỉ cần hỏi hắn là rõ ngay. Lại còn rất kiên nhẫn nữa chứ!"

Tề Niệm tò mò hỏi nhỏ: "Hắn không có công việc sao?"

Ninh Hạo hơi khựng lại rồi đáp: "Đúng vậy, bởi vì hắn phải chăm sóc mười mấy con rắn đó mà."

Tề Niệm ngạc nhiên: "Anh họ, nuôi Tiểu Phấn có tốn tiền không?"

Ninh Hạo: "Đương nhiên là tốn rồi!"

Nhắc đến việc này, Ninh Hạo lập tức thao thao bất tuyệt về chi phí nuôi Tiểu Phấn, cuối cùng kết luận: "Nhưng chỉ cần Tiểu Phấn khỏe mạnh là anh thấy vui lắm rồi. Không thể để Tiểu Phấn phải chịu khổ được!"

Tề Niệm khẽ gật đầu rồi hỏi thêm: "Vậy nếu nuôi một con đã tốn kém như vậy, hắn nuôi nhiều con thế tiền từ đâu ra?"

Ninh Hạo vò đầu, cười ngây ngô: "Anh cũng không rõ, có lẽ nhà hắn giàu chăng?"

Tề Niệm lắc đầu bất lực, cố ý ám chỉ nhưng Ninh Hạo vẫn không nhận ra.

Đúng lúc đó, Tân Ấp trò chuyện xong với nhóm người xung quanh và chủ động bước tới, nở nụ cười thân thiện: "Tôi có thể xem con rắn của cậu không? Vừa rồi nhìn lướt qua tôi thấy nó rất dễ thương."

Ninh Hạo lập tức hào hứng: "Được chứ! Được chứ!"

Tề Niệm đứng bên cạnh im lặng, cảm giác có gì đó không ổn.

Ninh Hạo lấy Tiểu Phấn ra, Tân Ấp nhìn với ánh mắt tán thưởng: "Không tồi, nuôi rất đẹp!"

Ninh Hạo như được khen chính mình, lập tức chia sẻ nhiệt tình về cách chăm sóc Tiểu Phấn, xen lẫn vài lời oán trách nhẹ nhàng. Cuộc trò chuyện chuyển sang vấn đề khó khăn của Ninh Hạo: "Nói thật, tôi rất lo lắng. Người nhà tôi ai cũng sợ Tiểu Phấn. Để nó ở nhà tôi không yên tâm mà mang nó đi cùng thì không tiện. Dạo này tôi mất ngủ vì chuyện này."  truyện chỉ được đăng tải ở wattpad conam520

Tân Ấp cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Phấn: "Nếu cậu thật sự không có cách nào thì có thể gửi nó cho tôi. Tôi giúp cậu chăm sóc vài ngày."

Ninh Hạo: "Thật sao? Như vậy thì có phiền anh không?"

Tân Ấp: "Không sao. Tôi đã có hơn mười con rắn, thêm một con cũng chẳng vấn đề gì. Hơn nữa, tôi thật sự thích Tiểu Phấn, đang định nuôi một con tương tự nên chăm sóc thử trước cũng tốt."

Ninh Hạo nghe vậy thì vui mừng đáp ứng ngay, thậm chí còn trao đổi cả thông tin liên lạc.

Khi Tân Ấp rời đi, Tề Niệm cảm thấy không ổn, liền hỏi: "Anh thật sự muốn đưa Tiểu Phấn cho hắn chăm sóc? Anh yên tâm sao?"

Ninh Hạo: "Nếu là người khác thì anh không yên tâm, nhưng Tân đại thần sao có thể giống như người thường? Tiểu Phấn chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt!"

Tề Niệm không thể nhịn được nữa, trong lòng thầm nghĩ: [Sao mình cứ gặp phải những chuyện kỳ quái thế này? Ám chỉ nửa ngày mà anh họ còn không hiểu!]

Cậu tiếp tục phun tào trong tâm trí: [ Cái tên Tân Ấp kia nhìn bề ngoài thì đạo mạo, nhưng thực ra có sở thích kỳ quặc! Hắn không phải tự ý từ chức ở sở thú, mà là bị sa thải!]

[ Hắn có hành vi quá mức khó nói. Hắn còn quay video với rắn, đăng lên những trang mạng kỳ lạ để kiếm tiền. Mấy con rắn trước đây hắn 'giúp chăm sóc' đều không có kết cục tốt. Anh họ, anh tỉnh táo lại đi!]

Tề Niệm trừng mắt nhìn Ninh Hạo, cố gắng ngăn chặn thảm họa xảy ra nhưng Ninh Hạo chỉ mỉm cười ngây ngô không hề nhận ra điều bất thường.

-----

Mọi người đoán xem Tân Ấp đã làm gì với mấy em rắn!!!!


Hãy cho mình 1 vote nha >0<

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro