Chương 8: Đúng là bệnh thần kinh☆

ed: junie

Tề Niệm ăn uống xong, từ từ đi theo Chử Thiên Hằng ra cửa.

Trước khi rời khỏi nhà, cậu vẫn còn ôm một chút hy vọng quay đầu nhìn về phía Ninh Mẫn với ánh mắt mong cầu.

Dì, cứu mạng!

Nhưng Ninh Mẫn chỉ mỉm cười nhìn họ, vẻ mặt đầy vui mừng như thể có thể nhìn thấy một tương lai tươi sáng với mối quan hệ anh em tốt đẹp của họ.

Chử Thiên Hằng quay đầu nhìn Tề Niệm đang đứng bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu: "Em trai, sao còn chưa đi?"

Tề Niệm giật mình, cúi đầu bước nhanh đuổi kịp Chử Thiên Hằng.

Chử Thiên Hằng mở cửa gara, lấy ra một chiếc xe thể thao màu hồng nhạt rồi nói với Tề Niệm: "Lên xe."

Tề Niệm chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng ngồi lên ghế phụ.

Sau đó, chiếc xe thể thao lao vút đi với tốc độ nhanh chóng như chớp. Đến nơi, Chử Thiên Hằng dừng xe nhìn Tề Niệm đang nôn bên ven đường, tâm trạng vui vẻ nói: "Thật là vô dụng."

Tốc độ không ngừng tăng lên, Tề Niệm có chút không chịu nổi, lén lút giơ ngón giữa ra, chĩa về phía Chử Thiên Hằng. Nhưng khi cảm thấy ánh mắt của đối phương như nhìn xuyên qua lưng mình, Tề Niệm lập tức thu lại tay, ngoan ngoãn đi theo sau Chử Thiên Hằng.

Họ đến một khu câu lạc bộ cao cấp. Sau khi vào, Chử Thiên Hằng tháo khẩu trang và kính râm xuống. Khuôn mặt nổi tiếng của hắn lập tức lộ ra khiến mọi người xung quanh không thể không liếc nhìn, tò mò đánh giá.

Trước mặt người ngoài, Chử Thiên Hằng có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng khi thấy mọi người nhìn mình, hắn lại mỉm cười một cách ôn hòa, khiến những người nhìn hắn không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Tề Niệm muốn nói với những người xung quanh rằng, thật ra Chử Thiên Hằng ác liệt đến mức nào, nhưng giờ đây cậu vẫn còn cảm thấy choáng váng vì tốc độ xe.

Ở câu lạc bộ cao cấp này, mọi người đều rất giữ quy củ. Dù đã thấy Chử Thiên Hằng thì họ cũng chỉ đứng từ xa nhìn mà không đến làm phiền.

Tề Niệm thu mình lại, cố gắng làm cho sự hiện diện của mình trở nên vô hình, lặng lẽ theo Chử Thiên Hằng bước vào một gian ghế lô.

Ghế lô xa hoa và tráng lệ đến mức khiến Tề Niệm suýt chút nữa bị choáng ngợp. Cậu nhìn xung quanh, thích ứng dần và thậm chí có cảm giác hơi thích thú với không khí ở đây. Bất chợt, Tề Niệm cảm thấy, đúng là anh em, người này cùng nguyên chủ có điểm gì đó rất giống nhau.

Ừm... Dù sao thì hai người cũng không có quan hệ huyết thống.

Trong ghế lô có vài người, nhìn qua thì có vẻ quan hệ khá thân thiết với Chử Thiên Hằng. Khi họ nhìn thấy Tề Niệm, đều không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.

Tuy nhiên, vì Chử Thiên Hằng không chủ động giới thiệu, nên họ cũng không hỏi gì thêm.

Chỉ có một chàng thanh niên có vẻ ngoài văn nhã và thanh tú ngồi cạnh Chử Thiên Hằng. Cậu ta nhìn Tề Niệm với vẻ tò mò, rồi cười nói: "Thiên Hằng, sao không giới thiệu một chút?"

Chử Thiên Hằng không thèm để ý, dỗi dãi đáp lại: "Cậu sao mà tò mò thế?"

Chàng trai chỉ cười, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt nhìn Tề Niệm lại ẩn chứa chút địch ý.

Tề Niệm vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại, cố gắng che giấu mọi sự chú ý, không để ý đến những ánh mắt xung quanh.

Chử Thiên Hằng thì quen thuộc với mọi thứ ở đây, chỉ cần ra hiệu cho người phục vụ một cái, rồi quay sang nhìn Tề Niệm, không biết lại có ý đồ gì xấu, anh mỉm cười rồi nói: "Cho cậu ấy một ly sữa bò."

Tề Niệm gật đầu: "Cảm ơn."

Cậu thực sự không có ý định uống rượu.

Chử Thiên Hằng thấy Tề Niệm vui vẻ nhận ly sữa bò, cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa, bĩu môi một cái rồi quay sang không để ý đến cậu nữa.

Tề Niệm cũng không bận tâm, nơi này phục vụ rất chu đáo. Ly sữa bò vẫn còn nóng hổi, Tề Niệm rất thích uống và nhâm nhi một bát lớn.

Uống nhiều một chút, Tề Niệm bắt đầu cảm thấy cần phải đi vệ sinh. Cậu do dự một chút, không biết có nên nói với Chử Thiên Hằng hay không.

Chử Thiên Hằng hiển nhiên đang trò chuyện vui vẻ với mọi người, không để ý đến Tề Niệm. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt của Tề Niệm, hắn nhướng mày rồi hỏi: "Làm gì vậy?"

Một câu này khiến tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía Tề Niệm.

Tề Niệm cảm thấy hơi căng thẳng, vội vã đáp: "Em... em muốn đi WC."

Chử Thiên Hằng không biết nói gì nữa. Hắn cảm thấy Tề Niệm giờ đây khác hẳn so với trước kia, không hiểu sao cậu lại thay đổi nhiều đến thế. Hắn chỉ xua tay bảo: "Đi đi."

Tề Niệm như trút được gánh nặng, lập tức vội vàng bước ra cửa tìm nhà vệ sinh.

Đây là lần đầu tiên Tề Niệm đến nơi này, vì không quen thuộc nên cậu ngượng ngùng hỏi người xung quanh. Dưới sự chỉ dẫn của họ, cậu đi lòng vòng một lúc rồi cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh.

Lúc này, cậu đã không còn nhịn được nữa. Nhưng khi vừa bước vào cửa, có một người đột ngột chặn cậu lại.

Tề Niệm nhận ra người này là chàng trai thanh tú, văn nhã vừa nãy ngồi cạnh Chử Thiên Hằng.

Khác hẳn với vẻ mặt tươi cười lúc nãy, người này lúc này tỏ ra đầy căng thẳng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Chưa kịp để Tề Niệm phản ứng, anh ta đã giơ tay nắm lấy cổ áo Tề Niệm và quát: "Mày là ai?"

Tề Niệm cảm thấy nóng mặt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng: "Buông tôi ra!"

Tuy nhiên, đối phương không hề thả cậu ra mà vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lẩm bẩm: "Cách hắn xa một chút, Chử Thiên Hằng là của tao, hắn là của tao!"

Tề Niệm nghe vậy, vội vàng đáp: "Được rồi, được rồi, tôi chỉ muốn đi WC thôi!"

Nhưng đối phương không những không thả cậu ra mà còn nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ: "Mày đang chơi trò gì vậy hửm?"

Tề Niệm chỉ biết im lặng.

Nhưng trước khi Tề Niệm kịp phản ứng, Chử Thiên Hằng xuất hiện. Thấy Tề Niệm lâu không trở về, anh lập tức đẩy mạnh Khương Dịch ra và mắng: "Khương Dịch, cậu có bệnh à?"

Khương Dịch bị đẩy ngã, vai đụng phải tường, đau đến mức sắc mặt trắng bệch. Hắn không thể tin nổi nhìn Chử Thiên Hằng, hỏi: "Anh lại bảo vệ nó!"

Chử Thiên Hằng chẳng buồn trả lời, cảm thấy Khương Dịch rõ ràng là có vấn đề. Anh bực bội đáp: "Tôi bảo vệ cậu ấy thì sao? Cậu là ai? Cậu và tôi quen nhau à? Mau cút đi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay!"

Khương Dịch tức giận nhìn Tề Niệm thêm lần nữa, rồi ôm vai bỏ đi.

Chử Thiên Hằng quay lại định xem Tề Niệm thế nào. Dù anh không thực sự quan tâm đến cậu, nhưng vì sợ về sau bị Ninh Mẫn nhắc mãi, anh mới cố gắng để ý.

Nhưng khi chưa kịp nói gì, anh đã thấy Tề Niệm mặt đỏ bừng, chạy vội vào toilet.

Chử Thiên Hằng hơi ngẩn người một chút rồi bật cười.

Đột nhiên, anh cảm thấy người em trai này thật sự có chút thú vị. À, so với trước kia, giờ cậu nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

Tề Niệm tưởng rằng chuyện xảy ra hôm qua với Khương Dịch sẽ không tái diễn, cậu thật sự không muốn gặp lại đối phương. Cảm giác Khương Dịch có vẻ tinh thần không ổn, nên Tề Niệm mong muốn tránh xa người như vậy càng xa càng tốt.

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng vào ngày hôm sau, khi đang ở phòng ôn tập chuẩn bị cho kỳ học lại—bởi hiện tại cậu vẫn còn là sinh viên, dù không liên quan gì đến chuyên ngành mà nguyên chủ đã chọn, nhưng Tề Niệm vẫn phải cố gắng học bổ sung trong kỳ nghỉ hè—cậu lại gặp Khương Dịch.

Tề Niệm thật sự không thích chuyên ngành này, không biết liệu sau này có thể chuyển chuyên ngành hay không.

Sau vài giờ học, Tề Niệm đứng dậy đi ra ngoài, vừa để mắt nghỉ ngơi vừa đi rót nước. Nhưng khi đi xuống lầu, cậu lại gặp phải một người mà cậu không muốn gặp chút nào.

Khương Dịch đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ này mặc dù đang cười nhưng Tề Niệm có thể cảm nhận được rõ ràng rằng bà không vui.

So với người phụ nữ trung niên, Chử Thiên Hằng ngồi ở một bên, mặt đầy khó chịu, không hề che giấu thái độ. Nếu không có Ninh Mẫn ở đó, chắc hẳn Chử Thiên Hằng đã bỏ đi từ lâu.

Tề Niệm nghe thấy những lời của người phụ nữ trung niên, rất nhanh đã hiểu được tại sao sắc mặt Chử Thiên Hằng lại khó coi như vậy. Cậu cảm thấy thật vô lý. Hóa ra, chỉ vì hôm qua anh trai cậu đẩy Khương Dịch một cái, giờ Khương Dịch lại mang mẹ đến đây.

Tề Niệm thực sự muốn bật cười, không thể tin được người này lại có thể làm một chuyện trẻ con như thế, như thể đang đi cáo trạng.

Nhưng thực tế, chuyện này cũng không hoàn toàn do Khương Dịch mà ra.

Sau khi về nhà, Khương Dịch không nói gì với mẹ, nhưng bà lại rất nhạy cảm với cảm xúc của con trai. Khi phát hiện Khương Dịch không vui, bà lập tức bắt đầu hỏi han đủ thứ, lo lắng rằng có chuyện gì xảy ra với con trai mình.

Khương Dịch không muốn kể, mặc dù Chử Thiên Hằng đã có thái độ khá lạnh lùng với hắn, nhưng Khương Dịch vẫn cảm mến anh. Hắn hiểu tính cách của mẹ mình, sợ bà sẽ làm phiền Chử Thiên Hằng, nên đành phải giấu diếm.

Ai ngờ, mẹ Khương vẫn phát hiện ra sự bất thường. Bà để ý thấy Khương Dịch có dấu hiệu bị thương sau lưng, dó à do Chử Thiên Hằng vô tình đẩy hắn mà thành.

Mẹ Khương tức giận, không ngừng truy hỏi Khương Dịch về chuyện đã xảy ra, lo lắng con trai bị bắt nạt hay không.

Khương Dịch cảm thấy thật mệt mỏi với tính cách của mẹ, hai người đã cãi vã một trận lớn. Cuộc sống mỗi ngày phải đối mặt với mẹ như vậy thật sự rất căng thẳng.

Trước kia, mẹ Khương không phải như vậy. Thật ra Khương Dịch đã từng có một người em trai. Khi đó, mẹ Khương vẫn giống như bao người mẹ khác, quan tâm đến hai đứa con nhưng không có sự kiểm soát quá mức như bây giờ.

Mọi chuyện chỉ thay đổi khi một ngày em trai của Khương Dịch mất tích và không bao giờ trở lại. Sau cú sốc đó, mẹ Khương cảm thấy mình đã sai, rằng bà đã không chú ý quan tâm đến con cái.

Kể từ đó, bà bắt đầu siết chặt sự kiểm soát đối với Khương Dịch. Bây giờ, Khương Dịch đã hơn hai mươi tuổi, nhưng dù đi đâu hắn vẫn phải báo cáo với mẹ.

Khương Dịch hiểu rõ, tất cả sự thay đổi này đều bắt nguồn từ người em trai đã mất và sự phân biệt mà mẹ dành cho hắn, khiến bà càng thêm kiểm soát hắn hơn.

Trước kia, Khương Dịch vẫn luôn tự nhủ rằng đây là điều mình phải chấp nhận. Tuy nhiên, khi càng lớn lên hắn càng cảm thấy mẹ mình ngày càng quá đáng, hắn bắt đầu cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Giống như bây giờ, sau cuộc cãi vã lớn với mẹ, bà lại vi phạm ý nguyện của Khương Dịch mà đi điều tra hắn. Cuối cùng, bà cũng biết được mọi chuyện liền lập tức quyết định đến nhà tìm Chử Thiên Hằng yêu cầu anh phải xin lỗi con trai bà.

Khương Dịch khuyên nhủ suốt nửa ngày nhưng không thể thay đổi quyết định của mẹ. Cuối cùng, hắn đành phải cùng bà đến nhà Chử Thiên Hằng.

Và thế là Tề Niệm chứng kiến một cảnh tượng như vậy.

Không thể không nói, Ninh Mẫn quả thật rất có khí chất. Dù tình huống như vậy, trên mặt bà vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

Đương nhiên, Ninh Mẫn hiểu rõ tình huống của mẹ Khương . Là một người mẹ, bà thật sự đồng cảm với bà ấy, đó là lý do bà có thể kiên nhẫn như vậy.

Tề Niệm nhìn qua rồi tính toán rút lui. Cậu không thể giúp gì trong tình huống này.

Tuy nhiên, khi vừa chuẩn bị quay đi, Tề Niệm nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh hai: "Niệm Niệm, vừa lúc em cũng ở đây."

Tề Niệm đành phải xoay người lại, đối diện với nụ cười của Chử Thiên Hằng, miễn cưỡng cười đáp: "Em... không thể đi sao."

Chử Thiên Hằng nhướng mày, không đồng ý: "Sao lại không được? Chuyện này cũng liên quan đến em, phải giải thích rõ ràng chứ."

Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Tề Niệm, buộc cậu phải mỉm cười bước tới.

Cậu định sẽ ngồi bên cạnh Ninh Mẫn nhưng Chử Thiên Hằng không chịu buông tha, dùng tay kéo Tề Niệm lại, ấn cậu ngồi bên cạnh mình.

Tề Niệm nhìn Ninh Mẫn bằng ánh mắt cầu cứu, hy vọng bà sẽ giúp đỡ mình, nhưng chỉ thấy bà nở một nụ cười vui vẻ đáp lại.

Tề Niệm chỉ biết thở dài trong lòng, không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng miễn cưỡng cười : "Bác gái, chào bác."

Mẹ Khương dường như không có tâm trạng trò chuyện nên chỉ gật đầu. Tuy nhiên, Khương Dịch lại nhìn Tề Niệm với vẻ mặt kỳ lạ.

Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm vì mẹ Khương không nói gì thêm, nhưng ngay khi cậu định thở phù một hơi thì Chử Thiên Hằng lại giơ tay lên, bất ngờ kéo tóc Tề Niệm.

Tề Niệm mở to mắt, không thể tin vào những gì vừa xảy ra.

Nếu là Chử Dung Thời xoa đầu Tề Niệm, có lẽ cậu sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng khi người ấy là Chử Thiên Hằng, cảm giác lại hơi... kinh tởm.

Cảm giác của Tề Niệm là, đối phương dường như đang nghẹn trong cổ họng cái gì đó.

Quả nhiên, khi Tề Niệm đang nghĩ ngợi thì Chử Thiên Hằng liền mở miệng, thở dài nói: "Bác gái, người cảm thấy con trai người bị khi dễ, kỳ thật, người chịu ủy khuất phải là Niệm Niệm nhà cháu."

Mẹ Khương nghe xong thì nhíu mày.

Ninh Mẫn lập tức sốt ruột nói: "Niệm Niệm sao lại chịu ủy khuất? Đứa nhỏ này sao không nói cho ta biết?"

Tề Niệm chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Không có gì đâu..."

Chử Thiên Hằng nghe vậy, lập tức nâng cao giọng: "Sao lại không có gì? Anh chính là nhìn thấy Khương Dịch nắm cổ áo của em, gì chứ, Niệm Niệm đứa nhỏ này nhát gan, lúc đó mặt đỏ bừng, nếu không phải anh đến kịp, có lẽ đã ngất xỉu rồi."

Nói Tề Niệm nhát gan làm gì có ai tin, vì dù sao cậu cũng có "hắc sử*"—trong mắt mọi người, cậu vốn dĩ là kẻ nghịch ngợm, ham chơi. Nhưng khi Chử Thiên Hằng nói vậy, Tề Niệm chỉ cảm thấy thật xấu hổ.

*lịch sử đen. Biết sao giờ, nguyên chủ bá quá mà

Dù vậy, Ninh Mẫn lại không nghĩ thế. Bà nhìn Tề Niệm với ánh mắt đầy thương cảm. Gần đây, Tề Niệm đúng là rất ngoan, thế là bà tin lời Chử Thiên Hằng nói, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Ninh Mẫn nhíu mày, không còn nở nụ cười ôn nhu như mọi khi mà thay vào đó là vẻ bất mãn: "Thì ra là vậy, không trách được ngày hôm qua Niệm Niệm về nhà ăn ít cơm, chắc là bị dọa rồi."

Tề Niệm cảm thấy hơi xấu hổ. Sao bà lại nghĩ thế? Cậu ăn ít cơm không phải là vì trước bữa cơm bị dì bắt ăn điểm tâm sao, ăn điểm tâm rồi thì đương nhiên không thể ăn nhiều cơm được nữa.

Ninh Mẫn rõ ràng nghĩ vậy, nói với mẹ Khương bằng giọng không còn dịu dàng: "Khương phu nhân, thật ra tôi không muốn can thiệp vào chuyện của trẻ con, nhưng Thiên Hằng đã làm Khương Dịch bị thương, chuyện này đúng là nên trách. Nhưng giờ tôi mới biết, Thiên Hằng làm vậy là vì muốn bảo vệ em trai. Nếu không phải Thiên Hằng đến kịp, chắc hẳn Niệm Niệm sẽ bị thương mất."

Chử Thiên Hằng nghe vậy, không biết nghĩ gì lấy tay đỡ trán.

Từ một góc nhìn khác, có thể ai đó sẽ cho rằng hắn đang khổ sở, nhưng bởi Tề Niệm ngồi cạnh hắn nên hắn thấy rõ ràng đối phương đang cười mình!

Tề Niệm nhớ lại ngày hôm qua mình bị Khương Dịch nắm cổ áo, suýt chút nữa là "nghẹn tiẻu" trong quần. Cả khuôn mặt đẹp đẽ giờ đỏ bừng vì xấu hổ và bực bội.

Cậu lén nhìn Chử Thiên Hằng, không ngờ Chử Thiên Hằng lại nhìn lại cậu, cười nhạt: "Lá gan cũng lớn lên nhiều rồi đấy."

Tề Niệm không biết phải làm sao, chỉ có thể rụt đầu lại như một con cừu con bị dọa.

Mẹ Khương nghe xong lời của Ninh Mẫn thì sắc mặt liền không còn tốt nữa. Bà nói: "Nhưng Tề Niệm nhà cô đâu có bị thương? Còn Khương Dịch nhà chúng tôi, thật sự là bị đánh đến mức thê thảm."

Ninh Mẫn cảm thấy mẹ Khương không còn giữ được lý trí. Cô vừa mới nói rõ ràng rằng nguyên nhân dẫn đến sự việc là do Khương Dịch, dù cho hắn có bị thương, cũng là tự hắn đáng chịu. Bà không nên kéo con trai mình vào chuyện này, đừng có yêu cầu con trai mình xin lỗi, vì điều đó là không thể.

Ninh Mẫn nghĩ, con trai bà là bảo bối của bà, nhưng mình cũng có con trai, và con bà cũng là bảo bối của bà.

Khương Dịch đứng bên cạnh xấu hổ cố gắng khuyên can mẹ Khương . Nhưng mẹ Khương lại bảo vệ con trai mình đến mức gần như có vấn đề về tâm lý. Mỗi khi có chuyện liên quan đến con trai, bà lại như mất lý trí: "Dù thế nào đi nữa, Tiểu Dịch quả thật bị thương, hôm nay Chử Thiên Hằng phải xin lỗi!"

Khi nghe thấy lời này, sắc mặt Ninh Mẫn và Chử Thiên Hằng đều thay đổi. Họ thật sự không thể chịu nổi sự ngang ngược này!

Chưa kịp để Ninh Mẫn phản ứng, một âm thanh trò chuyện nhỏ từ phía bên cạnh truyền đến.

[Mình đã nghĩ sao mà kỳ quái vậy mà... Thì ra bà Khương này trước kia có hai đứa con, nhưng đứa con út bị mất tích nên đã chịu đả kích nặng nề, thế nên mới bảo vệ Khương Dịch đến mức bệnh hoạn như vậy.]

Ninh Mẫn và Chử Thiên Hằng theo âm thanh quay lại, thấy Tề Niệm đang chống cằm, cúi đầu trầm tư, hoàn toàn không chú ý đến cuộc trò chuyện của mẹ và anh trai.

Tề Niệm vẫn tiếp tục lẩm bẩm.

[Nhưng mà chuyện này mình không trách anh hai đâu, ai bảo Khương Dịch lại thích anh ấy chứ...]

Những người xung quanh không thể giấu được vẻ mặt đầy kinh ngạc. Mẹ Khương nhìn vào mắt Khương Dịch, thấy hắn có vẻ lo lắng và kích động. Sau đó, hắn nhìn sang Chử Thiên Hằng, nhưng phát hiện vẻ mặt của Chử Thiên Hằng đầy sự ghét bỏ, anh cau mày khiến hắn cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân đều lạnh buốt.

Mẹ Khương thấy con trai mình như vậy, lòng đau như cắt, bà vừa định lên tiếng vì không thể kiềm chế được cảm xúc nữa.

Nhưng đúng lúc đó, Tề Niệm lại tiếp tục nói: [Ôi, nhìn xem tôi tìm thấy cái gì! Khương Tri, đứa em trai mất tích của Khương Dịch, không phải chỉ là ngẫu nhiên đâu... Trời ơi... Khương Dịch này vì ghen tị với sự quan tâm của cha mẹ dành cho em trai mà đã nhân lúc mẹ ngủ say, trộm mang Khương Tri và ném đi... Trời ơi, xem ra sinh em bé trước tiên vẫn cần hỏi ý kiến của ông anh đầu tiên. Nhưng nhìn Khương Dịch từ nhỏ đã có vấn đề thần kinh rồi...]

Lời nói của Tề Niệm giống như một quả bom nổ giữa không gian, khiến mẹ Khương sắc mặt tái xanh, run rẩy nhìn con trai mình. Lúc đó, bà thấy một tia lo sợ vụt qua trong mắt Khương Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro