24. Tổng giám đốc Mặc: Cả hai người đều là của tôi!
Chương 24. Tổng giám đốc Mặc: Cả hai người đều là của tôi!
Ngủ cùng nhau à? Cố Giai Mính vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề hơn mười giây, cuối cùng từ trong kẽ răng nặn ra một tiếng: "A!”
Mới không cần ngươi ở cùng!
Mặc tổng cũng không tức giận, buồn cười cầm lấy sách của mình tiếp tục đọc, "Vậy thật sự là quá tiếc nuối." Thế nhưng không sao, ngày sau còn dài.
Cố Giai Mính: "..."
Thật sự, một chút cũng không tiếc nuối!
Trước khi đi ngủ, Mặc Trạch Dương chạy đến phòng Cố Giai Mính, nằm sấp ở cửa nhỏ giọng hỏi: "Ba, con có thể mời bạn con đến nhà chúng ta chơi không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử tràn đầy chờ mong, vội vàng muốn khoe lãnh địa mới của mình với các bạn nhỏ.
Còn tưởng rằng con trai suy nghĩ rõ ràng, biết mình không thể rời khỏi ba, Cố Giai Mính sắc mặt biến đổi vài lần, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói được, cố nặn ra nụ cười vui vẻ: "Có thể a, con muốn mời ai thì mời người đó, ba chuẩn bị đồ ăn vặt và đồ chơi cho các con, con có thể mời bạn của con ở lại ăn cơm rồi hãy trở về.”
Mặc Trạch Dương rất vui vẻ chạy đi, nhìn nó muốn đi ra ngoài, Cố Giai Mính nắm lấy, lạnh mặt mất hứng hỏi: “ Con đi đâu vậy?"
"Con muốn đem tin tức này nói cho cha ~" Thanh âm sữa mềm mại, vừa nghe liền mang theo ỷ lại, Cố Giai Mính hít sâu một hơi, ngực chua xót, trong lòng đạp đổ một hàng giấm chua!
"Baba," Mặc Trạch Dương căng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc hỏi: "Nếu không để cho cha biết con không phải là con người, cha sẽ mãi mãi là cha con sao?”
Con ngươi Cố Giai Mính chợt lóe, liền cảm giác ngực bị vật sắc nhọn nào đó hung hăng đâm một cái, đau đớn.
Nhìn đôi mắt chờ mong này, Cố Giai Mính trầm mặc, anh cũng không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.
Phải, phải.
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, chờ câu trả lời: "Ba?”
Cố Giai Mính vuốt đầu ní, nhỏ giọng nói: "Đúng, anh ấy sẽ vĩnh viễn yêu con, cẩn thận giấu là được rồi.”
Nhận được đáp án hài lòng, Mặc Trạch Dương vui vẻ đi xuống dưới lầu tìm Mặc Uẩn Tề.
————
Thứ bảy, gia đình Mặc Trạch Dương chào đón ba đứa trẻ đến chơi.
Một cậu bé đội mũ lưỡi trai màu xanh lam, khuôn mặt bánh bao tròn trịa, hết lần này tới lần khác thoạt nhìn lại cool ngầu, Mặc Trạch Dương giới thiệu cho các ba, đây là bạn rất tốt của nó, tên là Vương Triết Nhan.
"Chào chú Mặc, chào chú Cố, đây là lễ vật baba bảo cháu mang đến, quấy rầy rồi." Đứa nhỏ rất lễ phép tặng lễ vật của mình, đáy mắt Mặc Uẩn Tề hiện lên vài phần ý cười, ánh mắt con trai hắn kết bạn rất tốt, bé con này rất có giáo dưỡng.
Cố Giai Mính hiểu rõ, trong mũ của đứa nhỏ này cất giấu một đôi tai mèo, hẳn là còn chưa biết giấu như thế nào, một con mèo nhỏ.
Một đứa trẻ khác có cái đầu lông đỏ, nhưng đứa trẻ này thoạt nhìn không phù hợp với vẻ bề ngoài của nó, ngược lại nhát gan ngượng ngùng, cũng mang đến một phần lễ vật thích hợp.
Mặc tổng khẽ gật đầu, âm thầm suy đoán trong nhà đứa nhỏ này là ai, dưới hoàn cảnh gia đình gì mới tạo nên phong cách ăn mặc như vậy, vì tương lai của Mặc Trạch Dương, anh đối với bạn mà con trai giao hữu vẫn phải quan sát kỹ lưỡng.
Cố Giai Mính híp mắt hiểu rõ, là một con gà trống nhỏ vừa mới hóa hình a, chính là quả cầu nhung nhỏ màu vàng lúc Mặc Trạch Dương vừa đi học vẫn luôn thích nâng trong lòng bàn tay, chậc chậc, trưởng thành rồi.
Bé nam cuối cùng tùy tiện đứng phía trước, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, bộ dạng đẹp mắt, sống mũi cao mắt phượng, tuy rằng trắng trẻo nộn nộn, giữa hai hàng lông mày lại mang theo một chút anh khí, nhìn ra được gen tốt của cha mẹ nó. Tiểu hài tử khom lưng chín mươi độ, giọng nói nhỏ nhắn giòn tan vabg lên, "Chào hai chú, con là Bạch Kỳ Quân!”
Cố Giai Mính vừa nghe thằng bé nói chuyện, mặt liền thay đổi, đây là muốn xắn tay áo, a! Hắn còn chưa tìm nhóc, ngược lại nhóc lại đưa tới cửa! Đây chính là con sói nhỏ vẫn luôn đối nghịch với Mặc Trạch Dương kia, đừng nhìn đều là lông trắng, khi dễ con trai hắn hắn cũng không đồng ý!
"Tiểu tử, nhà ngươi ở đâu? Cha tên gì, làm gì?" Cố Giai Mính xắn tay áo xong, bắt đầu tra hỏi thông tin của đối phương.
Mặc Uẩn Tề giữ chặt cái tay không an phận vủa hắn, nói với Mặc Trạch Dương: "Dẫn bạn của con đi chơi đi.”
Cố Giai Mính xắn tay áo một nửa, bất mãn liếc xéo anh, "Tôi còn chưa hỏi xong đâu?"
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ hỏi: "Em hỏi thăm cái này làm cái gì?”
Cố Giai Mân đưa ra lý do rất đầy đủ, hung tợn nói: "Con trai nó bắt nạt con trai tôi, tôi liền đi đánh ba nó. "
Mặc Uẩn Tề nhìn biểu tình này của hắn, đột nhiên bị chọc cười, "Anh còn tưởng rằng em muốn đánh đứa nhỏ đấy, chuyện của bọn nhỏ liền để cho chúng tự mình giải quyết.”
“Tôi lại không biết xấu hổ như vậy sao?” Cố Giai Mính tức giận chọc chọc ngực Mặc Uẩn Tề, "Trong lòng anh, rốt cuộc tôi có hình tượng gì? "
Mặc Uẩn Tề rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Đáng yêu. "
Cố Giai Mính không được tự nhiên lại chọc một ngón tay, a! Thú hai chân nhân loại xảo quyệt, ngươi cho rằng ngươi khen ta ta sẽ cảm động sao?
Cố Giai Mính từng chút từng chút chọc, Mặc Uẩn Tề vẻ mặt sủng nịnh nhìn hắn, chọc chọt chọt, Cố Giai Mính liền ngượng ngùng chọc xuống, ánh mắt Mặc Uẩn Tề nhìn làm lòng hắn phát hoảng, muốn chạy trốn.
————
Sau khi bốn đứa nhỏ trở về phòng lăn qua lăn lại một lần, Mặc Trạch Dương gọi nhóm bạn nhỏ đến cùng một chỗ, nghiêm túc nói cho bọn họ biết một chuyện: "Các ngươi thấy cha tôi, nhất định phải giấu tai cùng đuôi, cha tôi nói, cha tôi nếu nhìn thấy đuôi của chúng ta, sẽ bắt chúng ta lại, ăn tươi nuốt sống!”
Gà trống nhỏ khẩn trương nuốt nước miếng, cha Mặc Trạch Dương lại hung tàn như vậy!
Vương Triết Nhan theo bản năng cầm bàn tay nhỏ bé, siêu nghiêm túc nói: "Tôi nghe trưởng bối trong nhà nói, rất nhiều đại yêu thượng cổ đều rất hung tàn, thích bắt tiểu yêu tinh hoặc con non của con người làm điểm tâm, thế nhưng hiện tại quy định đối với yêu tinh càng ngày càng nhiều, bọn họ đều giống như người bình thường.”
Gà trống nhỏ Cát Minh Minh sợ tới mức cả người run lên, "Thật, thật đáng sợ a!”
Mặc Trạch Dương cũng gật đầu theo, tuy rằng nghe không hiểu Vương Triết Nhan nói cái gì, nhưng bộ dáng rất đáng sợ. Ngẫm lại ba nó nói bắt nó đi làm chăn hồ ly gì đó, cũng không khác gì Vương Triết Nhan nói.
Bạch Kỳ Quân nằm trên sàn nhà lông xù, vểnh chân lên, không cho là đúng: "Cắt ~~ Các ngươi đều là nhát gan, đại yêu có cái gì đáng sợ. "(ˉ▽ ̄~)
Mặc Trạch Dương quay đầu lại liền cho hắn một móng vuốt, chịu không nổi bộ dáng đáng đánh này của hắn!
Bạch Kỳ Quân nhanh chóng đứng lên, "Ngươi lại đánh ta!”
Mặc Trạch Dương trừng to hai mắt cũng không nói lời nào, đuổi theo lại là một móng vuốt.
Ba nó từng nói qua, lúc đánh nhau không cần nói, nói càng nhiều chết càng nhanh, chỉ cần móng vuốt đủ nhanh, đánh là đúng rồi. Cho nên, Mặc Trạch Dương cũng không giải thích, liền duỗi móng vuốt, hơn nữa còn đánh ngươi!
Hai đứa nhỏ bên cạnh nhanh chóng bò xa, rời xa chiến khu, thản nhiên xem kịch.
Mặc Trạch Dương cùng Bạch Kỳ Quân ở nhà trẻ chính là hai đại chiến tướng của lớp, không ít lần đánh nhau, lão sư đều mặc kệ, Bạch Kỳ Quân cũng không phải là người chịu thiệt, lúc này liền nhào tới, cùng Mặc Trạch Dương đánh thành một đoàn. Ngươi bắt ta một cái, ta đánh ngươi một cái, một móng vuốt tiếp một móng vuốt, bàn tay nhỏ dán trên người đối phương đều ba ba, ai cũng không nhường ai, tiểu bạch lang so với tiểu hồ ly khí lực lớn hơn nhiều, rốt cục đem Mặc Trạch Dương ấn xuống, không nghĩ tới Mặc Trạch Dương không chịu thua giơ tay lên ba ba, căn bản không thèm để ý chỗ bị đè bẹp, hai bàn tay đầy mười cái vuốt trắng, đem đối phương cào thành mặt nở hoa.
Bạch Kỳ Quân há miệng, tức giận muốn cắn người, Mặc Trạch Dương lại cho hắn một móng vuốt, chuyên môn đánh mặt.
Sói con cuối cùng cũng không dám hạ miệng, mang theo cái mặt nở hoa bị Cố Giai Mính gọi xuống ăn cơm.
Nhìn vẻ mặt đứa nhỏ này bị cào nở hoa, Cố Giai Mính yên lặng thêm hai miếng sườn cho nhóc con nhà mình, tốt lắm, không quản là sói hay chó, hồ ly chúng ta đều không sợ!
Bé sói con thở phì phì nắm lấy một miêngs sườn, cạc cạc nhai gãy xương cốt, siêu ủy khuất!
Mặc tổng: "..."
Cảm giác ba đứa nhỏ đối diện này, thêm cat đứa nhà mình, đều không giống với đứa trẻ bình thường.
Một bữa cơm, vết thương trên mặt nhóc sói con dần dần biến mất, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại, Cố Giai Mính chột dạ nhìn Mặc Uẩn Tề một cái, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, muốn xách con sói nhỏ này ném ra ngoài!
Chỉ thấy Mặc tổng yên lặng ăn cơm, tựa như không nhìn thấy, gắp thức ăn cho Mặc Trạch Dương, thuận tay đút một ngụm canh. Cố Giai Mính lo lắng Mặc Uẩn Tề nhìn ra cái gì, sau khi ăn cơm làm bộ như lơ đãng hỏi: "Anh có cảm thấy bạn của con trai chúng ta rất kỳ quái không?”
Mặc Uẩn Tề nhìn hắn khẩn trương nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, Cố Giai Mính từ lúc mới bắt đầu con trai của mình, hiện tại biến thành "con trai chúng ta", điều này chứng tỏ trong lòng cậu dần mềm mại, ý thức bài xích đối với anh càng ngày càng thấp.
Anh đã nhận ra rằng người yêu và con của mình không phải là người bình thường, và anh đã chọn chấp nhận nhận thức này. Bất cứ khi nào, bất cứ điều gì xảy ra, anh sẽ không từ bỏ họ.
"Đối với đứa nhỏ mà nói, chỉ cần có thể có trợ giúp cho sự trưởng thành của nó, không dẫn nó đi lạc lối, mặc kệ bạn bè là người hay động vật, hoặc chỉ là một vật gửi gắm hy vọng, chỉ cần nó cho rằng là bạn, anh đều sẽ tiếp nhận." Mặc Uẩn Tề đi tới, khẽ cười từ phía sau Cố Giai Mính ôm lấy thắt lưng cậu, ngữ điệu vẫn ôn hòa như trước, "Anh cũng có thể bao dung em có bí mật, tiếp nhận các em không giống người bình thường, điểm mấu chốt của anh chỉ có một, các người đều là của anh, đừng hòng rời đi.”
Cố Giai Mính khiếp sợ xoay mặt, đối diện với đôi mắt thâm sâu như mực, cảm xúc chứa đựng trong đôi mắt này khiến Cố Giai Mính trong nháy mắt liền rơi vào, Cố Giai Mính trong lúc nhất thời quên mất phản ứng, cứ như vậy mặc cho đối phương ôm, ngay cả nhiệt độ trong ngực, cũng cảm thấy quen thuộc.
Trong đầu phảng phất từng có hình ảnh, Mặc Uẩn Tề dùng tư thế như vậy ôm hắn, ánh mắt như vậy nhìn hắn, không phân biệt được hình ảnh kia là thật hay giả, vì sao trong đầu lại đột nhiên hiện lên hình ảnh này?
Lúc này Mặc Trạch Dương chạy tới, thấy hai người ôm nhau, nhào tới lập tức ôm lấy hai cái chân, Cố Giai Mính rốt cục phản ứng lại, vội vàng cùng Mặc Uẩn đồng loạt tách ra một khoảng cách an toàn, không được tự nhiên quay mặt nhìn ra ngoài, ngượng ngùng nhìn đôi mắt đơn thuần này của Mặc Trạch Dương.
Dạy hư trẻ!
Sau này nhất định phải trốn kỹ một chút!
Không! Không thể có sau này!
Mặc Uẩn Tề nhìn bộ dáng xấu hổ của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, thuận tay ôm Mặc Trạch Dương lên, "Bạn của con đâu? "
“Họ xem phim hoạt hình trong phòng con, con sẽ chia sẻ với họ những món ăn ngon của con." Mặc Trạch Dương lấy ra một viên kẹo từ hộp nhỏ trong tay, nhét vào miệng Mặc Uẩn Tề, lại lấy ra một viên chia cho Cố Giai Mính, có đồ ăn ngon không thể ăn một mình.
Mặc tổng rất vui mừng xoa xoa đầu con trai, "Trạch Dương lớn rồi, càng ngày càng hiểu chuyện.”
Mặc Trạch Dương ngạo nghễ ưỡn ngực, nó rất nhanh sẽ trưởng thành trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa!
Cố Giai Mính không nói gì dùng mắt bẻ mắt nhóc, nhãi con không có lương tâm, người đầu tiên đút không phải ba con, không có lương tâm!
“Cố Đại Tráng, con đừng có bị hắn dụ dỗ đi, con là con của ta!” Cố Giai Mính chọc vào ót thằng nhóc giáo dục nó, nhưng trong mắt không giấu được mang theo chút ý cười, không phải cảnh cáo nghiêm khắc như trước, hiện tại nghe càng giống như chọc ghẹo.
Mặc Trạch Dương thè lưỡi, bá đạo nói: "Mới không bị dụ dỗ đi, các người đều là con, ai cũng đừng hòng chạy."
Mặc tổng tâm tình cực tốt híp mắt, "Không hổ là con trai ta.”
Ngữ điệu của hai cha con không sai biệt lắm, khiến Cố Giai Mính nghẹn lời! Họ Mặc đều bá đạo!
Làm ơn rắc thêm muối vào bát súp của họ lúc ban đêm! Hãy để họ biết ai mới là nóc nhà!
————
Sáng hôm sau, Cố Giai Mính mang một mái tóc rối bời đứng lên, thừa dịp Mặc Uẩn tề còn chưa ngủ dậy, nhanh chóng gội đầu, rửa sạch lông đã bẩn.
Rửa xong vừa định chạy đã bị Mặc Uẩn Tề chặn ở phòng tắm, mặt lạnh giúp hắn sấy khô tóc, lúc này mới thả hắn ra ngoài.
Cảm giác mình rơi vào lòng bàn tay của một người, Cố Giai Mính làm thế nào cũng không thoát ra được, nhất thời liền choáng váng, đỏ mặt chuồn đến phòng Mặc Trạch Dương đối diện. Mặc Trạch Dương trước khi đi ngủ rõ ràng là nằm ngay ngắn, đầu hướng bắc, chân hướng nam, hiện tại hoàn toàn xoay ngang, bụng ngửa bốn chân tám hướng lên trên, chăn đạp xuống giường, Cố Giai Mính nhào tới ôm lấy nhóc lăn một cái, nhãi con nhà hắn sao lại đáng yêu đáng yêu đáng yêu như vậy!
Mặc Trạch Dương mơ màng mở mắt ra, nhìn gương mặt đỏ hồng này của Cố Giai Mính, quan tâm hỏi: "Ba ba, ba bị sốt à?"
Cố Giai Mính ôm lấy thằng nhóc cọ cọ, "Ba nhớ con đó, thằng nhóc không có lương tâm.”
Mặc Trạch Dương bị cọ đến cười khanh khách, nhất thời hết buồn ngủ, ôm cổ Cố Giai Mính thân mật làm nũng, Cố Giai Mính vội vàng đóng cửa lại, Mặc Mặc Trạch Dương biến thành tiểu hồ ly lăn qua lăn lại trên người hắn.
Sau khi hai người giày vò một trận, Mặc Uẩn Tề gõ cửa, ôn hòa nói: "Hai người các ngươi, xuống ăn điểm tâm.”
A! Mặc Trạch Dương siêu phối hợp nhảy dựng lên, sức sống bắn ra bốn phía!
Hôm nay Mặc Uẩn Tề có việc phải đi công ty, trước khi đi dặn dò Mặc Trạch Dương: "Phải chăm sóc tốt ba, có vấn đề liền gọi điện thoại cho cha.”
Mặc Trạch Dương một tay chống eo, khí phách vung tay lên, "Yên tâm đi kiếm tiền đi! Gia đình này giao cho con!”
Cố Giai Mính →_→ quan hệ giữa nhóc con và Mặc Uẩn Tề càng ngày càng tốt, hắn thật sự rất muốn đuổi Mặc Uẩn Tề ra ngoài!
Cho dù Mặc Uẩn Tề không có ở đây, cả nhà vẫn tràn ngập hương vị của hắn, bất tri bất giác, Mặc Uẩn Tề đã cắm rễ thật sâu trong cái nhà này, dung nhập vào cái nhà này. Cố Giai Mính cảm thấy mình đã quen với người này.
Khủng khiếp!
Con người này hoàn toàn độc hại!
Ý niệm đuổi Mặc Uẩn Tề ra ngoài càng ngày càng mãnh liệt, xoay quanh trong đầu Cố Giai Mính một buổi sáng, Cố Tiểu Yêu còn chưa nghĩ ra phương án thực hiện, buổi trưa Mặc tổng phái người đưa tới một bữa trưa mỹ vị, nghe nói là đầu bếp mới tìm, rất biết nấu đồ ăn địa phương, Cố Giai Mính sau khi ăn no uống đủ quyết định rất tốt bụng: lại thu nhận đối phương một thời gian, nhiều nhất là ba tháng, không thể nhiều hơn nữa!
Trên Weibo, đã có rất nhiều người nghe nói tin Cố Giai Mính bị thương, trong hai ngày Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đấu trí đấu dũng chơi với đứa nhỏ, trên mạng đã nổ tung.
Sau khi Cố Giai Mính bị thương, Weibo vẫn không được cập nhật, điều này làm cho bên ngoài càng thêm suy đoán, vết thương rất nặng? Trước đó đã có một ngôi sao vì ngã đập mặt hủy dung rời khỏi giới giải trí, còn có rất nhiều người ngã xuống bị xuất huyết não, suy nghĩ rất đáng sợ! Sợ thần tượng của mình có vấn đề, hai ngày nay Trà bao tổ chức thành đoàn tàn sát Weibo của Trịnh Học Thiệu: Ba Trịnh, ba Trịnh, Trà Trà của chúng tôi rốt cuộc làm sao vậy?!
Trịnh Học Thiệu V: Cố Giai Mính @Vẫn là không khí trong núi tốt V chỉ là tay bị thương một chút, những thứ khác không có vấn đề gì, hiện tại cậu ấy đã về nhà nghỉ ngơi, vài ngày nữa có thể tiếp tục quay phim, mọi người yên tâm.
Túi trà 1899: Anh nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc sao? Anh nói gì chúng tôi đều tin sao! Giao nộp Trà ca ra cho tôi!
Túi trà số 23599: Giao Trà ca ra cho tôi!
Túi trà số 250: Giao Trà ca ra cho tôi! Tôi rất cáu kỉnh, tôi bị bệnh dại, tôi thực sự sẽ cắn!
Túi trà 88888: Hahaha tôi muốn khoe số thứ tự của tôi, cuối cùng ba Trịnh nhanh chóng giao bé Trà Trà ra!
Trịnh Học Thiệu và đội ngũ PR đều mang vẻ mặt lạnh lùng, chưa từng thấy fan nhà ai đoàn kết như vậy, khống bình cũng tổ chức xếp hàng, đây là có tổ chức có kỷ luật. Nhưng để cho bọn họ không biết nói gì là mấy người tìm người sao trực tiếp đến chỗ Cố Giai Mính mà tìm, đuổi theo người đại diện không buông là có ý gì?
Tổ quan hệ công chúng có một chàng trai vừa vặn là fan của Cố Giai Mính, sau khi nghe Trịnh Học Thiệu tức giận với quản lý phòng quan hệ công chúng cười nói: "Người trong tổ chức nói, chúng tôi không ngừng hỏi Mính ca sẽ ảnh hưởng đến anh Mính nghỉ ngơi. "
“Chúng tôi? Anh cũng tham gia à? "Trịnh Học Thiệu tức giận trừng mắt nhìn thằng nhóc một cái, khiến cậu bé sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
Trịnh Học Thiệu bị chọc cười, lo lắng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Cố Giai Mính sao không sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh? Người như anh hẳn là đứng ở phía sau màn, không ngờ đến chỗ fan của Cố Giai Mính, có việc sẽ bị kéo ra đỡ đạn, fan săn sóc thần tượng nhà mình như vậy cả giới cũng chỉ có mình nhà Cố Giai Mính, có phải hắn nên vui mừng vì nghệ sĩ nhà mình có fan tốt như vậy không?
Trịnh Học Thiệu bất đắc dĩ, không thể không gửi wechat cho Cố Giai Mính: Có thời gian rảnh lên weibo đăng ảnh tự sướng đi, nếu cậu còn không lộ diện, fan của cậu sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy.
Cố Giai Mính: Tại sao bây giờ anh mới quan tâm đến tôi? Lần này anh hơi không đủ tiêu chuẩn.
Hắn còn bất mãn đây này?!
Trịnh Học Thiệu cười lạnh, không phải người đại diện như anh ta không xứng đáng, mà là Mặc tổng đã cướp hết công việc của anh ta, lúc anh ta chạy đến trường quay thăm Cố Giai Mính, Cố Giai Mính đã bị đón đi, Mặc tổng còn gửi cho anh ta một tin nhắn, nói với anh ta , đã có anh rồi, không cần lo lắng.
Lời này chính là rất uyển chuyển nói cho hắn biết, sau này chuyện của Cố Giai Mính, anh xử lý, anh danh chính ngôn thuận.
Trịnh Học Thiệu đương nhiên sẽ không phản đối, xử lý tốt chuyện là được, an phận làm chuyện người đại diện nên làm.
Trong mắt Trịnh Học Thiệu, chỉ có điểm tâm của Cố Giai Minh, ở trước mặt Mặc Uẩn Tề chính là một đĩa thịt đã ăn, lúc nào ăn muốn ăn thế nào cũng nhìn tâm tình cùng tình của Mặc Uẩn Tề. Hai người đều bị người ta cất trong túi, Cố Giai Mính thế nhưng còn có tâm tình tìm hắn gây phiền toái, Trịnh Học Thiệu cũng lười cãi nhau với Cố Giai Mính, chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc.
Trịnh Học Thiệu: Tạp chí The man cậu chụo bắt đầu được kệ, cậu chuyển tiếp Weibo, kêu gọi mọi người mua.
Cố Giai Mính nghe lời lên Weibo, phát hiện weibo của Trịnh Học Thiệu đã bị bạo phát, tâm tình vô cùng tốt ở phía dưới fanpage like bình luận một loạt, sau đó chụp một tấm ảnh quấn băng gạc giơ V, cười tủm tỉm đăng lên mạng: hai ngày nữa là có thể trở về đoàn làm phim, mọi người không cần lo lắng.
Ngay sau đó liền chuyển tiếp weibo của tạp chí The man, ngay mười phút trước đối phương đã tag anh ta, làm tuyên truyền, thời gian Cố Giai Mính online hắn đặc biệt tích cực với chuyện này: Tạp chí của tôi đã lên kệ, mọi người mau đi mua.
Hoàn thành nhiệm vụ Trịnh Học Thiệu giao cho hắn: kêu gọi mọi người mua!
Trịnh Học Thiệu đỡ trán, lúc trước đã bảo Cố Giai Mính đem tài khoản Weibo giao ra, anh giúp đỡ xử lý, nhưng Cố Giai Mính không đồng ý, lý do là hắn muốn lên Weibo xem bát quái, dùng acc lớn có vẻ quang minh lỗi lạc, mới không giống như một số tiểu nhân, âm thầm núp ở chỗ tối rình mò đối thủ. Lời này chặn Trịnh Học Thiệu không còn lời nào để nói, cho đến bây giờ Cố Giai Mính đăng weibo đều hoàn mỹ giải thích ba chữ: Không, Tình, Thương!
Tổng đại lý Trà Diệp Bao thành phố W: @Vẫn là không khí trong núi tốt: nếu không tuyên truyền anh sẽ không ra ngoài đúng không? Anh có biết chúng tôi quan tâm đến anh không? Tôi tức giận đến chết! Được rồi quan trọng nhất là tay đã bao thành như vậy, có đau không? Nghiêm trọng không? Đã như vậy còn đăng weibo gì, để ba Trịnh làm thay là được!
Cố Giai Mính: "..." Sao fan của hắn lại đổi tên rồi? Trước đây còn là hội fan hâm mộ điện ảnh, truyền hình gì, fan cả nước đánh bảng cơ sở gì đó, hiện tại làm sao đổi thành bán trà?
Tổng đại lý Trà Diệp Bao thành phố H: @Vẫn là không khí trong núi tốt: Không có việc gì đăng thêm vài weibo sẽ mất thịt sao? Anh trốn đi làm gì! Anh không phơi mặt cho chúng tôi nhìn mỗi ngày có xứng đáng với khuôn mặt của anh không? Nhưng mà hiện tại không cần gửi, để cho ba Trịnh giúp anh đăng, tay con đau thì chúng ta liền đau lòng!
Cố Giai Mính: "..." Phơi mặt? Phơi rám nắng thì sao?
Trà Diệp bao thành phố S chi nhánh 338: @Vẫn là không khí trong núi tốt: để quảng bá anh chụp ảnh tạp trí, tôi sẽ mua một trăm quyển, ai bảo tôi yêu anh chứ?
Cố Giai Mính: "..." Một trăm quyển? Thực sự không hiểu suy nghĩ của con người, tại sao mua nhiều như thế, lại không thể ăn.
Cố Giai Mính phát hiện mình đã đến nhân gian sáu năm, rất nhiều lúc vẫn không hiểu được suy nghĩ của con người, đặc biệt là người trên mạng, loại sinh vật nhị phân này thay đổi quá nhanh, mỗi ngày đều có biến hóa, một tuần một nhịp, một tháng đổi một từ nóng, cái gì lam gầy, nấm hương, thân thể bị vét sạch, hắn nhìn thấy đều phải tra baidu một chút mới biết là ý tứ gì, căn bản là không theo kịp tiết tấu của bọn họ.
* nhị phân: là một hệ đếm dùng hai ký tự 0 và 1 để biểu đạt một giá trị số, bằng tổng số các lũy thừa của 2. Do có ưu điểm tính toán đơn giản, dễ dàng thực hiện về mặt vật lý, hệ nhị phân trở thành một phần kiến tạo căn bản trong các máy tính đương thời.
* Baidu cũng là một công cụ cho phép người dùng có thể tìm kiếm các thông tin chỉ trong nháy mắt tương tự như Google.
Bị Cố Giai Mính "đi mua đi", sáng cùng ngày, tạp chí The man đã bán được 13 triệu bản của Cố Giai Mính, sức chiến đấu của fan Cố Giai Mính lại một lần nữa chấn động cả làng giải trí.
Chọc ai đừng chọc Cố Giai Mính, fan của anh ta không chỉ yêu anh ta sâu đậm, còn có tiền!
Tòa nhà văn phòng tổng bộ Mặc thị, em gái ở quầy lễ tân ôm tạp chí sụp đổ, bước nhanh đuổi theo thư ký Vương, trong mắt không kìm nén được hưng phấn, giống như phát hiện ra bí mật to lớn, ngay cả mặt cũng kích động đỏ lên, "Thư ký Vương, tạp chí Mặc tổng đặt."
Thư ký Vương nhận lấy nhìn một chút, khóe miệng giật giật, trên cùng chính là số 245 của tạp chí The man, người mẫu thời trang: Cố Giai Mính!
Tạp chí The man là với định hướng tầm nhìn quốc tế, kết hợp với tư tưởng thẩm mỹ của những người trẻ tuổi hiện đại ở Trung Quốc, với hương vị thanh lịch của nó, phong cách độc đáo, hài hước, thiết kế mới lạ dẫn đầu xu hướng của các ấn phẩm thời trang, được coi là một trong những tạp chí cao cấp hàng đầu của Trung Quốc bấy giờ. Tạp chí đã có một loạt các ấn phẩm, được yêu thích ở mọi cấp độ và mọi lứa tuổi. Thế nhưng, Mặc tổng thích chính là báo cáo tài chính, chưa bao giờ xem qua những tin tức thời trang này, bạn hỏi anh ta hiện tại ngôi sao hot nhất là ai anh ta cũng không biết, bởi vì ngay cả minh tinh làm đại diện cho sản phẩm của Mặc thị anh ta cũng không biết. Lần này lại đặt mua báo chí của Cố Giai Mính trước tiên, còn mua poster thời trang, Mặc tổng của chúng ta yêu vợ, yêu thật sâu đậm!
Hơn nữa, Mặc tổng một chút cũng không muốn che giấu quan hệ giữa anh và Cố Giai Mính, khóa màn hình máy tính là Cố Giai Mính, khóa màn hình điện thoại di động là một nhà ba người bọn họ, hiện tại còn đặc biệt đặt lịch bàn và khung ảnh của Cố Giai Mính trên bàn làm việc của anh.
Mặc tổng nhận được tạp chí đặt ở chỗ sách báo kia tiện tay có thể lật xem, trước tiên lấy ra tạp chí thời trang của Cố Giai Mính, xem với vẻ mặt nghiêm túc.
Cuối cùng rất nghiêm túc ghi lại chú thích: ưu điểm là đẹp, nhược điểm là quá đẹp. Ngoài ra mặc cũng hơi ít, lần sau quấn cổ lại mới tốt.
Chú thích xong chụp ảnh gửi cho Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính: Là anh không hiểu! Anh không có thẩm mỹ!
Mặc tổng cười khẽ gửi đi icon sờ đầu: Ừm.
Cố Giai Mính trừng mắt, anh ừm là có ý gì vậy! Có lời nói vui vẻ a, nhân loại nói chuyện sao lại vất vả như vậy!
Em gái lễ tân trong lúc ăn trưa lên chi nhánh trà của chim cánh cụt, vui mừng nói: Tôi muốn nói một bí mật lớn, chủ tịch tập đoàn của chúng tôi đã mua tạp chí Trà Trà của chúng ta!
Mọi người trong nhóm đều vui vẻ: đây là bí mật lớn gì, Trà Trà của chúng ta đẹp trai như vậy, người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, không có biện pháp ┑ (̄Д̄)┍
Em gái quầy lễ tân chứng minh bí mật của mình tuyệt đối là tin tức lớn, theo lý đấu tranh, yêu Trà yêu cuộc sống: Mặc tổng của chúng tôi bình thường chỉ đặt báo tài chính, mặc kệ trước cửa có ngôi sao nào đi qua, Hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, lần này lại mua tạp chí Trà Trà của chúng ta, các ngươi không cảm thấy rất khó tin sao?
Người trong nhóm nhanh chóng phản ứng lại: Cô nói Mặc tổng? Mặc tổng nào? Là Mặc tổng ẩn hôn với Trà Trà nhà chúng ta sao?
Yêu Trà yêu cuộc sống: là anh ta!
Trong nhóm nhất thời trầm mặc, chừng nửa phút.
Yêu trà thích ăn và ngủ: hahahaha không ngờ nha, tôi suýt thì tin tưởng!
Yêu trà thích ăn trò chơi tình yêu: sau này loại chuyện này đừng nên nói, nếu có người tin, sau đó thổi phồng, sẽ gây thêm rắc rối cho anh Trà.
Em gái quầy lễ tân tức giận nha, Mặc tổng của chúng tôi lần đầu tiên đọc tạp chí của ngôi sao, tuyệt đối có vấn đề! Các ngươi không tin là bởi vì các ngươi không biết Mặc tổng của chúng tôi tính tình lãnh đạm cỡ nào, hắn nhìn thấy ngôi sao xinh đẹp đến tổng bộ dạo quanh, liền giống như nhìn thấy gạch, trực tiếp để bảo an mang ra ngoài. Em gái ở quầy lễ tân yên lặng đổi ảnh đại diện của mình thành giấy chứng nhận kết hôn của Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề, các người không tin tôi tin, tôi liền đem bọn họ gom thành một đôi! Đều đẹp trai!
Sau đó, em gái quầy lễ tân bị đá ra khỏi nhóm!
Lý do bị đá là: bịa đặt sinh sự!
Em gái quầy lễ tân: ...
Ồ, ôi! Tôi tự xây dựng một nhóm!
Vì thế, căn cứ nhỏ đầu tiên của Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề được thành lập, bởi vì hai người chưa bao giờ cùng khung hình, càng không rải đường, hít ke hoàn toàn dựa vào scandal lan truyền trên mạng, cho nên nhân số đặc biệt ít, một nhóm nhỏ chỉ có mười mấy người, ảnh đại diện chính là "giấy chứng nhận kết hôn" của Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề.
Scandal của Cố Giai Mính và Mặc tổng còn chưa nổi lên, chỗ khác lại rất náo nhiệt, người này không ai khác, chính là Bùi Bằng hợp tác với Cố Giai Mính. Bởi vì nhân vật của hai người vốn là mập mờ, sau khi bộ phim được tung ra, hai người càng xem càng có cảm giác CP, vì thế một số fan thích náo nhiệt liền truy hỏi Bùi Bằng: Lúc Cố Giai Mính bị thương, anh đang làm gì vậy?
Dực vương vì sao không bảo vệ tốt A Thiều của chúng ta?
Lão Bùi a, tuổi không nhỏ, có phải nên suy nghĩ một chút đại sự chung thân hay không?
Bùi ca à, sau khi Trà Trà của chúng tôi bị thương, anh có quan tâm qua không?
Mặc tổng thừa dịp buổi trưa nhàn rỗi, đăng ký một tài khoản Weibo, chỉ theo dõi đến một mình Cố Giai Mính, hơn nữa còn theo mạng lưới nhân mạch của Cố Giai Mính, đang phân tích từng giá trị quan hệ hơn nữa còn chấm điểm, sau khi nhìn thấy Bùi Bằng, Mặc tổng: "Chậc! ”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro