Chương 10: Một cô nhi mà thôi
Khương Lâm đang ở trong nhà chuẩn bị bữa tối.
Ban đầu, Khương Lâm nghĩ có thể mua đồ ăn bên ngoài để tiếp đãi mọi người, nhưng hai vợ chồng thương lượng cả nửa ngày trong phong ngủ, cuối cùng vẫn quyết định tự mình xuống bếp.
Không còn cách khác, suy cho cùng cũng không thể để mất hình tượng mẹ hiền vợ đảm này được.
Tất cả những món Khương Lâm làm đều là cơm nhà, nhưng lại được bày biện rất tinh xảo, trông có vẻ không hợp lắm.
Bày biện đĩa gà xào sả ớt trông giống món ăn phương Tây, thật sự khiến cô quá đỗi mệt mỏi.
Đợi đến khi hầu như không cần chuẩn bị gì nữa, cô dọn mâm đồ ăn lên bàn, vừa định kêu chồng và đứa con trai thực tập đến giúp thì lại nghe thấy hai người bọn họ cãi nhau trong phòng vệ sinh.
"Ngoan___Xịt một ít keo lên tóc, rồi ba vuốt tóc cho con."
"Con không muốn, như thế khoa trương lắm!"
"Tới đây, như vậy mới giống con trai ba chứ!"
Khương Lâm:.......
Cô quay đầu lại nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên cửa tủ lạnh.
Có trang điểm tinh tế đến đâu thì vẫn là bị lớp dầu trong nồi làm nhem nhuốc hết cả.
Bực thật.
"Kính coong___"
Tiếng chuông cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng vợ đặt mâm thật mạnh trên bàn, Tần Phong vội vã chạy ra mở cửa.
Người đến là một nhóm khách mời khác.
Nhóm khách mời này cũng là một đôi vợ chồng trẻ.
Nam khách mời là một đạo diễn web drama, tên Trương Tân Minh, mấy năm nay quay mấy bộ có kinh phí thấp, nên cũng không quá nổi.
Vợ anh ta tên Trang Như Nhân, diên mạo thanh tú, mới ra mắt không lâu, vẫn chưa có tác phẩm nà.
Hai người họ đều không phải người nhiều chuyện, nhưng lại dẫn theo đứa trẻ ồn ào, khiến người ta đều cảm thấy khó chịu.
Cô nhóc mặc chiếc váy công chúa lộng lẫy, với mái tóc xoăn nhỏ được uốn phồng lên, chạy "lạch bạch" vào trong nhà, trong nháy mắt đã chạy đến thẳng bàn ăn, để lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Sau đó, cô bé quay đầu lại, giống như một nàng công chúa kiêu ngạo: "Không có bánh kem dâu tây à?"
Trang Như Nhân và Trương Tân Minh quay đầu nhìn chủ nhà tỏ ý xin lỗi, bước thật nhanh đến kéo Ni Ni.
Nhưng Ni Ni quay phắt đi, tay nhỏ chống eo, vừa dậm chân: "Tôi muốn ăn bánh kem dâu tây! Nếu không thì, tôi sẽ bảo ba đuổi hết mấy người ra khỏi chương trình! Ba của tôi có rất nhiều tiền, các người dám bắt nạt tôi, ông ấy sẽ không bỏ qua cho các người đâu!"
Khoé miệng Tần Phong giật giật.
Cũng may là nhà đầu tư không xếp đứa bé nhà giàu mới nổi này vào nhà họ.
Người xem trong phòng livestream bắt đầu mất kiên nhẫn.
[Ở đâu ra đứa trẻ hỗn xược như vậy thế? ]
[Trước đây, tôi có ấn tượng khá tốt với Trang Như Nhân và Trương Tân Kim, nhưng mỗi lần không cẩn thận vào phòng livestream của bọn họ, đều bị đứa nhỏ đáng ghét này khiến tôi phải rời đi.]
[Đã nói là ba mẹ thực tập, làm ba mẹ rồi thì phải nên giáo dục trẻ con chứ? ]
Trang Như Nhân không phải là không giáo dục.
Cô đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Ni Ni, nhẹ nhàng nói: "Ni Ni ngoan, chúng ta tới làm khách mà."
"Bánh! Kem! Dâu! Tây!" Ni Ni gằn từng chữ, cắn răng tức giận.
"Con mà tức giận thì không đẹp nữa đâu? Ni Ni nhà chúng ta là cô bé xinh đẹp nhất phải không nào, vì thế con không được tức giận đâu nhé."
Cô nhóc lộ rõ vẻ mặt ngẫm nghĩ.
Trang Như Nhân thở phào một hơi: "Con phải cười, Ni Ni cười thì mới là công chúa nhỏ."
Ni Ni suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc lắc đầu: "Mẹ tôi nói, cười sẽ để lại nếp nhăn."
Lập Lập nghiêng đầu đứng một bên.
Đừng vì cậu còn nhỏ tuổi mà bắt nạt, công chúa nhỏ trong truyện cổ tích không phải như thế đâu!
Tất cả đều không biết tiếp lời đứa bé như thế nào.
Cũng may Khương Lâm đã kịp hoà giải: "Vậy để cô lên app đặt một cái bánh kem dâu tây nhé."
Lúc này, cửa phòng đang khép bị ai đó nhẹ nhàng gõ vào.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bên ngoài cửa phòng.
Một nữ minh tinh xinh đẹp động lòng người dẫn theo một bé gái xinh xắn đáng yêu đứng ở đó.
Đứa trẻ trông nhút nhát, rụt rè, nhưng nữ minh tinh kia vẻ mặt lại vô cùng kiêu ngạo, lạnh lùng, gương mặt để lộ ra vài phần lãnh đạm, giống như một thói quen khiến mọi người nể trọng, tin rằng khi mình xuất hiện, đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
[Hôm nay lại xào mặt rồi! Quá đẹp rồi, khẩn trương chụp lại màn hình thôi! ]
[Ban nãy có liếc mắt nhìn qua, có cảm giác kinh diễm của năm đó, vẫn là cái châm ngôn "Bà đây đẹp nhất" của Mạc Tuệ! ]
[Là đứa bé đó, có công đốc thúc mẹ trang điểm hahahaha! ].
Khương Lâm và Tần Phong lập tức nhiệt tình chào đón bọn họ vào nhà.
Trang Như Nhân đứng sang một bên, lén nhìn trộm Mạc Tuệ mấy lần.
So ra thì Trương Tân Minh là người bình tĩnh nhất.
Anh ta bước nhanh lên phía trước, đưa tay phải đã cầm sẵn danh thiếp ra, tự mình giới thiệu: "Xin chào Mạc tiểu thư, tôi là đạo diễn Trương Tân Minh của hai bộ <Cưng chiều cô vợ ngọt ngào chạy nhanh lên> và <Mẹ siêu ngầu: Một thai ba bảo bối>. Tôi vẫn luôn mong muốn tìm được cơ hội làm quen với cô, tiện đây có thể trao đổi phương thức liên lạc không?"
Mạc Tuệ không bắt tay hắn, thậm chí ánh mắt cũng không dừng trên tấm danh thiếp, chỉ đang tìm kiếm phòng vệ sinh.
Ban nãy cô bé nghịch đồ trang điểm, nên phải rửa tay trước khi ăn.
Từng giây trôi qua, Trang Như Nhân cảm thấy khó xử thay cho chồng, khuôn mặt trắng bệch.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé duỗi ra.
An An nhận lấy tấm card mạ vàng.
Đầu ngón chân như đang tê cứng của mọi người được thả lỏng hẳn.
Trương Tân Minh bây giờ mới nhận ra sau lưng của anh ta đã toát mồ hôi lạnh.
Lập Lập mở to hai mắt, ý thức được đây là một việc quan trọng.
Công chúa nhỏ trong truyện cổ tích phải như này mới đúng!
[Tự nhiên không thích tên đạo diễn này nữa rồi, cảm giác hắn ta rất thực dụng.]
[Ảnh hậu như vậy là không được rồi, sao lại lưu lạc đến mức bàn chuyện công việc cùng lão hồ ly trên chương trình chứ! ]
[Có lẽ tổ chương trình đã dùng hết tiền để mời ảnh hậu về rồi.]
[Ôi ôi ôi bé con ấm áp quá đi à, cô bé không nhẫn tâm nhìn Trương Tân Minh khó xử, nên mới nhận tấm danh thiếp đó.]
Chứng kiến cảnh này, Khương Lâm và Tần Phong nhìn nhau bối rối, điên cuồng ám thị.
Tất cả sự chú ý đều bị người ta chiếm lấy hết rồi!
Hay là cọ một ít nhỉ?
Không khí giữa nhóm người lớn khẩn trương như vậy, lũ trẻ cũng cảm nhận được.
Bên này, Khương Lâm mời mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm, Ni Ni bên cạnh Trang Như Nhân, hỏi: "Đây là ai?"
Trang Như Nhân nhớ đến thái độ từ chối thẳng thừng của Mạc Tuệ, cảm thấy thiệt thòi thay chồng.
Mẹ cô ta là trợ lý nghệ sĩ của một công ty quản lý, nghe được một ít tin tức nói rằng Mạc Tuệ nay đã khác xưa.
Một người như vậy, dựa vào đâu mà bắt chồng cô phải xem sắc mặt?
"Một nữ minh tinh sắp hết thời mà thôi." Trang Như Nhân hạ giọng.
Ni Ni phồng má: "Không hỏi cái này! Tôi hỏi cái đứa bé kia, nó là ai?"
Trang Như Nhân ngoảnh đầu liếc nhìn An An một cái.
Quần áo đứa trẻ mặc do tổ chương trình chuẩn bị, giống y đúc với Mạc Tuệ, là màu xanh lam trong vắt.
Hai người cũng không tỉ mỉ trang điểm nhưng lại phát ra ánh hào quang.
Cũng kỳ quái, hai người này có chút giống nhau.
Kể cả khuôn mặt hay thần thái.
Tổ chương trình đúng thật là tốn không ít tâm huyết, vì để thu hút sự chú ý của công chúng mà có thể tìm được đứa trẻ như vậy.
"Hỏi cô đó!" Ni Ni tức giân.
Trang Như Nhân bình tĩnh, khinh miệt đáp: "Chỉ là một cô nhi thôi."
[??? Tôi vừa nghe thấy gì thế? ]
[Ban nãy nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô ta, không thấy có chút giả vờ, ai mà ngờ lại có thể nói ra những lời như vậy, quá đáng ghét]
[Trời ạ tức chết tui rồi, Mạc Tuệ à, có người muốn bắt nạt bé con của chị kìa! ].
---------------
Tan: Chờ ngày bị vả mặt
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro