Chương 23: Mặt bị đánh đến sưng cả lên.
Chương 23: Mặt bị đánh đến sưng cả lên.
Mà mẹ Lâm vốn mang vẻ hiển nhiên khi thấy Dịch Văn Huệ, Kỳ Tử An và Kỳ Tử Ngọc thì như chuột thấy mèo.
“Bà, bà Kỳ, chào, chào buổi sáng.”
Xong rồi xong rồi, thằng nhóc này thế mà lại là người nhà họ Kỳ?
Trước đó có nghe nói nhà họ Kỳ vừa nhận về một đứa nhỏ, không lẽ là thằng nhóc này.
Vậy cô ta vừa mới.......
Mẹ Lâm nắm chặt tay, biểu tình hoảng loạn, móng tay được sơn đỏ chói cắm vào lòng bàn tay.
Nhưng Dịch Văn Huệ lại không để ý đến cô ta, trong lòng bà giờ đều là Thần Thần.
Thấy Thần Thần chôn đầu ở hõm cổ con trai cả nhà mình mà không nói lời nào, ngay lập tức bà nhận ra đã có chuyện xảy ra với bé con.
“Thần Thần, có phải có người bắt nạt con không?”
“Mẹ ở đây, con nói với mẹ, mẹ anh cả và cả chị sẽ làm chủ cho con, không sợ ha.”
Dịch Văn Huệ nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của Thần Thần, giọng nói cũng dịu dàng như thế.
Thần Thần được bà ăn ủi thì nâng đầu nhỏ lên, chóp mũi đỏ rực trông đáng thương cực kỳ.
Bé con nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng mắt trên người mẹ Lâm.
Miệng nhỏ bẹp bẹp, lại dúi đầu vào hõm vai Kỳ Tử An.
Chưa nói lời nào nhưng ai cũng hiểu.
Ngay lập tức ba người Dịch Văn Huệ đều nhìn về phía mẹ Lâm, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Lòng mẹ Lâm lộp bộp, lùi về sau hai bước, cười gượng: "Sao, sao vậy?"
Cô ta đã làm gì đâu, sao lại nhìn cô ta như thế.
Không khí có chút trầm trọng.
Bạch Tố Cầm trực tiếp hơn nhiều, bảo quản gia lấy đoạn camera theo dõi lúc nãy ra.
“Chuyện này xảy ra ở nhà tôi, tôi cũng không nói nhiều, mọi thứ cứ căn cứ vào đoạn clip theo dõi đi.”
Ba người xem đoạn clip theo dõi, sau khi xem xong biểu cảm đều không đẹp, học đưa ánh mắt lạnh băng nhìn mẹ Lâm.
Mẹ Lâm lại lùi về sau hai bước, giọng sợ sệt: "Tôi, tôi mới nói có hai câu, không có ác ý gì hết."
“Thật sự không có ác ý gì hết.”
Sao cô ta biết được thằng nhóc con đó là người nhà họ Kỳ cơ chứ.
Cô ta cũng xui xẻo.
Còn Bạch Tố Cẩm cũng thật là, cái gì cũng không nói cho cô ta biết.
Thật sự rất quá đáng.
Dịch Văn Huệ lạnh mặt, đi đến trước mặt mẹ Lâm, “Cô mắng con trai tôi?”
“Không phải……”
Bang ——
Dịch Văn Huệ trực tiếp cho cô ta một bạt tai, âm thanh vang vọng, làm người ở đây đều ngẩn ra.
Bạch Tố Cầm cũng không nghĩ tới, một Dịch Văn Huệ luôn luôn ôn nhu, lần này lại trực tiếp ra tay đánh người.
Làm bà cũng không phản ứng kịp.
Thế nhưng, Dịch Văn Huệ lúc này lại có chút giống với khi còn đi học.
Đây mới là Dịch Văn Huệ mà bà biết.
Lâm Sương Sương mẹ mình bị đánh nên vội vàng chạy tới, đẩy Dịch Văn Huệ ra.
“Sao bà đánh mẹ của tôi!”
“Đồ xấu xa! Không được đánh mẹ tôi!”
Dịch Văn Huệ cười âm lãnh, nhìn Lâm Sương Sương, “Tôi còn chưa tìm cháu tính sổ đâu.”
“Con trai tôi chưa làm gì hết, thế mà cháu lại bôi nhọ con trai tôi đẩy cháu, lòng dạ đúng là ác độc giống mẹ cháu.”
“Quả nhiên là đứa con tiểu tam sinh ra, không lên được mặt bàn*.”
*Ý là kiểu, ko ngồi chung mâm á, không cùng đẳng cấp, giống hồi xưa mà nam ngồi trên nữ ngồi dưới lúc ăn cơm á.
“Sau này người nhà họ Lâm đi đường nếu thấy người nhà họ Kỳ chúng tôi thì nhớ đi đường vòng, nếu không, tôi sợ không nhịn được lại ra tay đánh lần nữa.”
Mẹ Lâm bụm mặt, ngã ngồi trên sô pha, một bên mặt sưng đỏ, có thể thấy được lực đạo Dịch Văn Huệ tác dụng lên mặt cô ta lúc xuống tay là mạnh cỡ nào.
Đối mặt với Dịch Văn Huệ, cô ta lại cứ nói không nói nên lời dù chỉ một từ để phản bác, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt*, sau đó lại phải tươi cười lấy lòng.
*Trên Wikidich là: cắn nát răng cửa hướng trong bụng nuốt
Bởi vì nhà họ Lâm không là gì so với nhà họ Kỳ.
“Bà Kỳ, là tôi không tốt, mạo phạm cậu chủ nhỏ, tôi sai tôi sai, xin ngài đừng cùng người như tôi sợ đo.”
“Tôi không khống chế được mồm miệng của mình, nên bị đánh, nên bị đánh.”
Vừa nói vừa cho chính mình mấy bạt tai.
Hòng lấy lòng để Dịch Văn Huệ không tức giận nữa.
Nhà họ Lâm với nhà họ Kỳ có hợp tác, nếu lỡ bị cô ta phá hỏng thì lúc cô ta về nhà chỉ có nước bị đánh chết.
Lâm Sương Sương thấy mẹ mình như vậy thì sợ hãi, thò tay đi kéo cô ta.
"Mẹ ơi......"
"Mẹ ơi mẹ làm sao vậy?"
Vừa kéo*, mẹ Lâm đã trực tiếp giáng cho mọt cái tát, vẻ mặt cô ta cực kỳ giận dữ, bộ móng tay nhọn hoắc chỉ vào mặt nó, lạnh lùng nói:
*Thục liêu, không hiểu chỗ này, các đồng đạo đi ngang qua có biết thì cho tại hạ xin cái bình luận, để tui còn sửa.
“Mày thế mà học nói dối!”
“Ai dạy mày ăn nói bừa bãi!”
Còn hại cô ta vô duyên vô cớ bị tát một cái.
Quả thực đáng bị đánh!
Nói xong lại cho Lâm Sương Sương thêm vài cái tát nữa.
Lâm Sương Sương bị đánh, oa một tiếng khóc lên.
Trong lúc nhất thời phòng khác nhà họ Hoắc bị bảo trùm bởi tiếng khóc, ồn ào ầm ĩ.
Thế nhưng ánh mắt Dịch Văn Huệ không hề biến đổi, bà xoáy người đi đến trước mặt Hoắc Diễn, cong lưng xuống, ôn nhu cầm tay cậu nhóc.
“Cảm ơn Diễn Diễn đã bảo vệ Thần Thần, nếu không Thần Thần có thể đã bị bắt nạt rồi.”
Thần Thần vừa trở về không bao lâu, tâm lý vốn yếu ớt, hơn nữa cuộc sống trước kia trải qua không tốt, tính cách và tâm lý đều có vấn đề rất lớn, lần này nếu không phải có Hoắc Diễn che chở bé, bệnh tình sợ là sẽ lại chuyển biến xấu.
Bà thật sự rất biết ơn Hoắc Diễn.
“Sau này Diễn Diễn có thể tới nhà dì tìm Thần Thần chơi, lúc nào cũng được.”
“Nhưng mà, dì phải nói với Diễn Diễn điều này, Diễn Diễn không thể lại làm như lần này nữa, không nói một lời đã ôm Thần Thần đi, cháu ôm Thần Thần đi như thế, dì không tìm thấy bé con nên rất sốt ruột.”
“Nếu Diễn Diễn thích Thần Thần, có thể đến nhà dì ở đôi ba ngày, cũng có thể mang Thần Thần đến nhà còn chơi mấy ngày, nhưng cần phải có sự đồng ý của dì, được không?”
Giọng Dịch Văn Huệ ôn nhu, trên mặt cũng mang theo nụ cười, nhìn không ra bộ dáng lạnh lùng sắc bén lúc đánh người vừa nãy.
Hoắc Diễn nhìn Thần Thần trong lòng Kỳ Tử An, vuốt ve ngón tay mình, gật gật đầu.
“Vâng.”
Dịch Văn Huệ thấy cậu nhóc đồng ý thì nụ cười trên môi càng tươi.
“Diễn Diễn ngoan quá, ngoan giống Thần Thần vậy.”
Hoắc Diễn nhấp môi, có chút ngượng ngùng: “Thần Thần ngoan.”
“Ha ha ha ha, ừm, Thần Thần ngoan.”
“Hoan nghênh diễn diễn tới nhà dì tìm Thần Thần chơi nhé.”
Dịch Văn Huệ xoa bóp gương mặt Hoắc Diễn, không hề xa cách cậu nhóc chỉ vì bên ngoài có lời đồn tính cách cậu nhóc cố chấp có vấn đề hay mang theo thành kiến nhìn cậu nhóc, ngược lại rất yêu thương.
Thần Thần đang trong ngực Kỳ Tử An nghe tiếng cười của Dịch Văn Huệ thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhỉ giọng kêu: "Mẹ ơi......"
“Ai, mẹ đây.”
Dịch Văn Huệ ngồi dậy ôm Thần Thần, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé.
“Làm sao vậy? Có phải muốn về nhà rồi đúng không?”
Thần Thần nhìn mẹ Lâm mặt sưng vù và Lâm Sương Sương đang không ngừng khóc thút thít, ôm chặt cổ Dịch Văn Huệ gật gật đầu: “Vưng, mún về nhà……”
Với bé mà nói, nơi này là một nơi xa lạ, làm bé rất không có cảm giác an toàn, cũng không được tự nhiên.
“Được, chúng ta về nhà.”
Dịch Văn Huệ ôm bé đến trước mặt Bạch Tố Cầm, “Đây, nói tạm biệt với dì đi, nói là lần sau chúng ta lại đến chơi.”
Thần Thần từ trong lòng ngực Dịch Văn Huệ ló đầu ra, nở nụ cười mềm mại, vẫy vẫy tay nhỏ: “Dì ơi tạm biệt, Thần Thần, Thần Thần lần sau, lần sau lại đến xơi ~”
Bạch Tố Cầm xoa bóp gương mặt nhỏ của Thần Thần, giọng nói ôn nhu: “Được, Thần Thần trên đường trở về phải cẩn thận nha, hoan nghênh Thần Thần lần sau tới chơi.”
“Vưng vâng ~”
“Diễn diễn, đến đây nói tạm biệt với Thần Thần này.”
Hoắc Diễn bị Bạch Tố Cầm kéo lại, nhưng cậu nhóc lại không nói gì, chỉ nhìn Thần Thần.
Cuối cùng vẫn là Thần Thần được Dịch Văn Huệ dẫn dắt, nói tạm biệt trước thì cậu nhóc mới đáp lại.
“Tạm biệt.”
Dịch Văn Huệ ôm Thần Thần đi thì Kỳ Tử An cũng đi theo.
Còn Kỳ Tử Ngọc, cô đi đến trước mặt mẹ Lâm, nhìn gương mặt sưng đỏ đến nỗi không nhìn ra được nét đẹp trước đó của mẹ Lâm, trên mặt nổi lên một tia trào phúng.
“Hợp tác của nhà họ Kỳ và nhà họ Lâm, ngưng hẳn!”
~~~~•••••~~~~
Ái dà, lâu quá ko gặp mí bà 😅
Vì có chuyện riêng nên tui lặn, xong r thì lại bị deadline dí, xong lại gặp Wattpad bị lỗi nữa nên tui không ngoi lên được 🥲 đúng là nhà dột gặp mưa, chó cắn áo rách mà. Nma h tui cuối cùng cũng hết chuyện để bận ( hết cớ để lười r :))) nên h tui sẽ lên chương đều đều á 😘😘
Lần này hứa sẽ ko off lâu z nữa🙇🏻♀️
Chúc mí bà đọc truyện zui zẻ 🥰🥰
PS: Hoắc Diễn, ku mà cứ im ỉm không nói thì ngày bắt cóc được Thần Thần còn xa lứm 😏😏
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro