Chương 1: Hạ phu nhân
Lâm Chi Thủy vừa trở về nhà sau khi quay phim thì nhận được cuộc gọi từ mẹ.
"Thủy Thủy, đứa nhỏ nhà họ Hạ kia cũng là đứa trẻ ngoan, chỉ là lớn tuổi hơn con một chút, gả cho nó con cũng không chịu thiệt thòi gì."
Lâm Chi Thủy khựng lại, tay cầm ly nước không cẩn thận làm đổ nước ra sàn.
“Khi con còn nhỏ nó cũng đã ôm con rồi, con lúc ấy cứ bám riết lấy nó không chịu buông đâu." Lời của mẹ Lâm còn mang theo ý cười.
“Con còn gọi nó là anh Hạ, còn cho nó kẹo nữa."
Bà đang kể lại những chuyện xảy khi Lâm Chi Thủy còn nhỏ, lúc ấy Lâm gia cùng Hạ gia cũng coi như là môn đăng hộ đối, nhưng Lâm Chi Thủy lại không nhớ rõ chuyện này.
Cậu đặt ly nước xuống, một tay cầm điện thoại, một tay cầm cây lau nhà lau hết nước dưới sàn.
“Thủy thủy, con có đang nghe mẹ nói không?” Mẹ Lâm đợi một hồi lâu cũng không nghe được đầu dây bên kia trả lời, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Bà không khỏi thở dài, mấy năm nay việc kinh doanh Lâm gia không còn tốt như trước nữa, nếu không phải vì việc này, khi Hạ gia tới tìm mối hôn sự, bà cũng sẽ không đáp ứng. Sau khi bà đồng ý, mới phát hiện rằng mình còn chưa tính tới việc con cả có đồng ý hay không.
Lâm gia hiện tại có hai đứa con, con cả Lâm Chi Thủy giờ đã 21 tuổi, vừa lúc đến tuổi kết hôn, còn con út Lâm Chi Tước mới có 7 tuổi, Lâm gia lại đem hy vọng đặt hết lên người con út.
Qua một hồi lâu, Lâm Chi Thủy mới mở miệng: “Anh Hạ bên kia cũng đồng ý sao?”
Cậu hít một hơi sâu, gương mặt có chút đỏ không biết vì lau sàn hay là vì nguyên nhân khác.
Mẹ Lâm sửng sốt một hồi mới phản ứng lại đây: “Đương nhiên là đồng ý, con yên tâm, anh Hạ của con sẽ không bạc đãi con, chờ kết hôn xong con dọn qua ở cùng nó luôn để hai đứa tiện thể chăm sóc nhau cũng được. Mẹ luôn cảm thấy ký túc xá mà công ty của con phân không an toàn, bạn cùng phòng kia cũng không biết có phải người tốt hay không. Minh tinh ấy mà, ít nhiều......”
Nói được một nửa, mẹ Lâm đột nhiên nhớ ra Lâm Chi Thủy cũng là minh tinh, đột nhiên im bặt, cũng may từ điện thoại bà không thấy rõ biểu tình của đối phương.
Lâm Chi Thủy rũ mắt, cắn cắn môi, chỉ cảm thấy tim mình đập không ngừng.
Thật sự là quá đột ngột.
Cả chuyện kết hôn… lẫn đối tượng kết hôn...
Mẹ Lâm bên kia còn đang ảo não nói sai lời rồi, cậu lại phảng phất như không nghe thấy.
Lúc lâu sau, Lâm Chi Thủy mở miệng: “Nếu anh Hạ đáp ứng, con cũng có thể.”
Đương nhiên là có thể, gả cho người mình thích, không gì là không thể.
Nghe được lời này, mẹ Lâm nhẹ nhàng thở ra, lập tức cười nói: “Vậy để mẹ nói cho bọn họ, cũng sẽ an bài ngày gặp mặt cho hai đứa, đến lúc đó hai nhà chúng ta sẽ ăn cùng nhau một bữa cơm, ông Hạ bên kia vẫn luôn muốn gặp con.”
“Con cũng an tâm mà làm phu nhân hào môn, còn quay phim gì đó, không cần nghĩ nhiều...”
Lông mi Lâm Chi Thủy hơi run, trái tim vừa rồi còn đây liên hồi đã ổn định lại , “Đây là chuyện của con.”
Giọng cậu nghe mềm mại, không có sức uy hiếp gì nhưng mẹ Lâm vẫn nghe ra sự kiên quyết trong lời của cậu.
“Mẹ đã nói là sẽ không can thiệp và chuyện của con.”
Giọng cậu hơi cao, mẹ Lâm nghe được lời này thì lông mày nhảy dựng, nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn không nói gì cả.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Lâm mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Quên đi. Dù sao về sau Lâm gia cũng sẽ không bao giờ rơi vào tay cậu nữa.
Lâm Chi Thủy dựa vào trên sô pha ngồi một lát, trên màn hình điện thoại là ảnh chụp của một người đàn ông, chỉ chụp một cái sườn mặt vẫn có thể nhìn ra người này cực kỳ đẹp trai.
***
Mấy ngày sau, Lâm Chi Thủy kéo vali đứng ở trước cửa của một biệt thự.
“Tôi vất vả lắm mới đem cho cậu được cơ hội tối nay, cậu dù muốn hay không cũng phải đi.”
Trong điện thoại, người đại diện Trần Vu còn đang nói chuyện.
“Tôi hôm nay có việc, đã xin công ty nghỉ rồi.”
Quản gia của biệt thự chạy tới mở cửa cho cậu, định gọi cậu một tiếng lại thấy cậu đang gọi điện thoại, đành cung cung kính kính cúi người chào cậu, tay nhận lấy hành lý của cậu, dẫn cậu vào trong.
“Xin nghỉ?” Trần Vu cảm thấy buồn cười: “Cậu cho rằng cậu là đại thiếu gia à, còn dám xin nghỉ? Đêm nay cậu đến hay không cũng phải đến, cậu nghĩ công ty là nhà cậu mở hay sao, cho rằng muốn diễn thì diễn à? Ha ha, không có tôi chuẩn bị chu toàn thì cậu có thể có vai diễn gì!”
Trần Vu nói chuyện rất lớn, sắc mặt Lâm Chi Thủy vẫn không thay đổi nhưng quản gia bên cạnh tai lại rất thính, nghe được câu công ty là nhà cậu mở hay sao thì mặt giật giật.
“Ai cho cậu xin nghỉ, sao tôi lại không biết!”
Lâm Chi Thủy mím môi: “Ông chủ.”
“Ha, cậu tưởng tôi dễ gạt lắm à? Ông chủ? Tôi còn chưa thấy mặt ông chủ bao giờ mà cậu lại bảo là ông chủ cho cậu nghỉ? Cậu biết số điện thoại của ông chủ à? Cậu ngay cả số điện thoại của văn phòng còn không biết nữa! Cậu có thể tìm lý do nào đáng tin cậy hơn không hả?”
Trần Vu còn đang hăng hái nói, quản gia đứng bên cạnh nghe thấy liên tục giật khóe miệng. Cuối cùng, chính đạo đức nghề nghiệp nhiều năm đã khiến ông phải nhịn cười.
Lại xem phu nhân đi, từ lúc bắt đầu tới giờ cảm xúc hoàn toàn không có gợn sóng gì, làm quản gia còn có chút hoài nghi phu nhân có phải mới trở về bằng xe của tiên sinh hay không(*).
(*) Câu này mình không hiểu lắm.
Gốc là: 再看一下他们的太太,从刚刚开始到现在完全波澜不惊的样子,管家甚至有点怀疑,刚刚太太到底是不是坐先生的车回来了。thắc mắc là trở về xe của tiên sinh cái gì chời?? Ai biết thì giúp mình với.
Lâm Chi Thủy nhìn quản gia cười một chút. Đôi mắt cậu cong lại, đánh thẳng một cú vào tim quản gia, quản gia vô cùng xúc động. Quá chữa lành, nếu phải so sánh thì phu nhân chính là tiểu thiên sứ hệ cứu rỗi.
“Anh Trần, nếu anh không tin có thể đi hỏi ông chủ, hôm nay tôi có việc, không đi được." Lâm Chi Thủy nói xong liền cúp điện thoại.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra việc này. Trước kia cậu luôn đưa ra những lý do như ốm hoặc đoàn phim có việc, nhưng hôm nay cậu lại thực sự "nghỉ phép vì kết hôn" làm cậu có chút ngượng ngùng.
Trần Vu chỉ kịp nghe tiếng bíp, thiếu chút nữa tăng xông mà ngất xỉu, hắn là một người đại diện, nghề tai trái lại là dẫn mối chuyên nghiệp, vất vả lắm mới đem được nhà đầu tư qua, vậy mà Lâm Chi Thủy lại không thức thời, thậm chí còn chọn đóng vai nam hai.
Hắn không còn cách nào ngoài việc gọi cho Khang Lâm, bạn cùng phòng của Lâm Chi Thủy, hỏi Khang Lâm tối nay Lâm Chi Thủy định làm gì.
***
“Thưa phu nhân, tầng hai là phòng của tiểu thiếu gia, tầng ba là phòng ngủ chính của ngài và tiên sinh.” Quản gia vừa đi vừa giới thiệu với Lâm Chi Thủy.
“Phía sau có một hồ bơi, bên trái là hoa viên, bên phải là sân chơi ngoài trời, nếu ngài thích gì cũng có thể nói cho chúng tôi biết.”
Lâm Chi Thủy đỏ mặt: “Không cần gọi cháu là phu nhân, cứ gọi cháu Chi Chi hoặc Thủy Thủy là được rồi.”
Quản gia gật gật đầu: “Thưa phu nhân, tầng 4 là phòng tập thể thao, tiên sinh mỗi tối đều sẽ bớt chút thời gian để tập thể hình.”
Nói xong ông nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Chi Thủy đang đỏ mặt, sau đó khẳng định nói: “Tiên sinh kiên trì rèn luyện đã lâu, dáng người rất đẹp, thể lực cũng đặc biệt tốt.”
Cũng không biết thân thể nhỏ bé này của phu nhân có thể chống đỡ được hay không, ông nghĩ, xem ra về sau phải chuẩn bị nhiều món ăn bổ dưỡng hơn mới được.
Phu nhân nhìn qua trông thật yếu ớt.
Quản gia tự mình khẳng định một phen.
Lâm Chi Thủy hơi choáng váng, tại sao…… tại sao vẫn gọi cậu là phu nhân.
Cách xưng hô này nghe xấu hổ quá đi mất.
Cậu há miệng thở dốc muốn phản bác, nhưng lại nhịn xuống.
Phu nhân…… Hạ phu nhân.
“Bên này là phòng bếp, ngài thích ăn gì có thể nói với họ, chúng tôi có cả đồ Tây cùng đồ Trung Quốc, tủ lạnh sẽ được cung cấp nguyên liệu tươi mới mỗi ngày, ngài có thể ăn trái cây bao nhiêu tùy thích.”
“Cháu…… Cháu không kén ăn.” Lâm Chi Thủy nhìn phòng bếp còn lớn hơn nhà của nhiều người mà nghẹn lời, lúc nhà họ Lâm còn chưa suy tàn thì phòng bếp cũng không xa hoa như vậy.
Các đầu bếp bên trong đều gật đầu chào cậu một cách thân thiện, sao đó cúi người đồng thanh nói như thể được đào tạo chung: "Xin chào phu nhân.”
Lâm Chi Thủy bị dọa mà lùi lại một bước, cắn môi dưới, nhưng vẫn cố chấp nói: “Không cần gọi tôi là phu nhân……”
Nhiều người gọi như vậy là càng ngại hơn.
“Vâng thưa phu nhân.” Nhóm đầu bếp tiếp tục nói.
Lâm Chi Thủy:……
Xấu hổ vãi chưởng!
Cậu nhanh chóng chạy ra chỗ khác, quản gia theo sau cậu, hướng về phía nhóm đầu bếp mà giơ ngón cái, biểu hiện tốt lắm!
Tiên sinh dọa người nhà bọn họ cuối cùng cũng có người muốn gả cho, vậy thì họ chẳng phải nên giúp tiên sinh giữ phu nhân hay sao?
“Phu nhân, trước tiên ngài cứ ở đây, đối diện là phòng của tiên sinh, chờ phòng của tiên sinh sửa sang lại xong thì ngài có thể chuyển vào."
Quản gia ở trong lòng không khỏi thở dài, tiên sinh cũng quá cố chấp, lại không chịu cùng tiểu kiều thê của mình ngủ chung phòng, thế nào cũng phải phân phòng, chờ tiên sinh về ông phải đề nghị với hắn một phen.
Nhìn xem phu nhân mất mát cỡ nào kìa.
Lâm Chi Thủy che giấu sự mất mát trong mắt, nhìn quanh căn phòng một lượt.
Có thể thấy nó được trang trí rất cẩn thận, cậu cũng biết rằng lời của quản gia chỉ là cái cớ, nếu muốn ngủ chung phòng thì đã sớm chuẩn bị từ trước rồi.
Căn phòng rất lớn, giấy dán tường bầu trời đầy sao màu xanh lam, nhìn rất đẹp, tổng cộng có hai gian, phòng tắm cùng phòng thay quần áo.
Phòng thay quần áo chứa đầy quần áo phù hợp với kích cỡ của cậu.
Lâm Chi Thủy tuy rằng chưa từng mặc những thương hiệu này bao giờ nhưng cũng nhận ra được chúng là những mẫu cao cấp đắt tiền và là phong cách thịnh hành của mùa này.
"Cảm ơn chú quản gia, cháu có thể nghỉ ngơi một lát không ạ?” Lâm Chi Thủy chớp chớp mắt.
Quản gia lập tức rụt cánh tay đang muốn giúp Lâm Chi Thủy thu dọn hành lý lại: “Đương nhiên được, vậy phu nhân, tôi đi chuẩn bị bữa tối trước, tiên sinh buổi tối sẽ trở về ăn cơm, ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đi.”
Lâm Chi Thủy gật gật đầu, may là tóc cậu đủ dài, che khuất đôi tai không nhịn được mà đỏ lên.
Chờ quản gia đi rồi, Lâm Chi Thủy liền ném mình vào cái giường lớn kia, ga giường cũng có hình bầu trời đầy sao giống giấy dán tường, trên ga giường còn có mùi hương thoang thoảng của nắng.
Cậu lăn hai vòng, từ trong ngực móc ra một cuốn sổ màu đỏ, trong mắt nhiễm chút ý cười.
Hạ phu nhân!
Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính thức là Hạ phu nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro