Chương 15: -- Cậu điên à? -- Không điên, nhưng cũng nhanh thôi.
"Cái này thì sao? "Chu Nghĩa Giác lấy một robot biến hình từ kệ cao nhất, không kiên nhẫn hỏi Lục Trì Châu.
Lục Trì Châu nhìn thoáng qua, nhịn không được cười rộ lên, càng cười càng khoa trương, cuối cùng ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất cười đến mức không kiềm chế được, làm Chu Nghĩa Giác ngơ ngác, không hiểu mình chọc trúng điểm cười ngớ ngẩn nào của hắn.
Chu Nghĩa Giác lạnh lùng nhìn Lục Trì Châu.
Lục Trì Châu rốt cục cũng ý thức được cậu đang tức giận, nhịn cười, đứng thẳng lưng, "Cậu muốn tặng robot biến hình cho một nữ sinh nhỏ hả? Ha ha ha, may mắn cho cậu không phải Alpha thật, bằng không Omega bị cậu theo đuổi, nhất là nữ O nhất định sẽ bị cậu làm tức chết."
Hắn không biết, những lời này giẫm lên chân đau của Chu Nghĩa Giác.
Chu Nghĩa Giác hận nhất thân phận Omega của mình, nằm mơ cũng muốn thành một Alpha mạnh mẽ chân chính, tuy rằng cậu vẫn che dấu thuộc tính Omega của mình, ngụy trang thành một Alpha, người bên cạnh cũng gần như cho rằng cậu là một cường A như Lục Trì Châu, nhưng trong lòng cậu biết rõ, cho dù cậu luyện tập mạnh mẽ bao nhiêu, siêu việt bao nhiêu, cũng vĩnh viễn không thay đổi được thân phận của cậu là Omega.
Chờ một ngày nào đó, sau khi thuốc ức chế mất đi hiệu lực đối với thân thể cậu, cậu sẽ không còn cách nào che giấu thuộc tính của mình nữa.
Tựa như lần trước, thuốc ức chế vẫn dùng, hiệu quả rất tốt, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lần đó, nếu như không phải Lục Trì Châu, thân phận Omega của cậu có lẽ đã sớm bại lộ, một Omega vô chủ đột nhiên động tình tại quán bar, không chỉ đơn giản là thân phận bị bại lộ như vậy, còn có thể sẽ khiến cho Alpha tranh đoạt, dẫn đến ẩu đả, mà cậu làm nhân vật trung tâm, kết cục muốn bao nhiêu thảm có bấy nhiêu thảm.
"Sao vậy? Tôi nói sai rồi sao?" Lục Trì Châu thấy sắc mặt cậu càng ngày càng khó coi, cố ý lấy lòng lại gần, nhưng còn chưa tới gần đã bị Chu Nghĩa Giác hung tợn trừng mắt một cái, né tránh, "Tránh xa tôi một chút."
Chu Nghĩa Giác ném robot biến hình trong tay vào tay Lục Trì Châu, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Aizz, cậu chờ tôi một chút." Lục Trì Châu buông robot biến hình xuống, nhanh chóng đuổi theo, hai người ở trên đường cậu đuổi tôi đuổi, cứ như vậy chạy tới bên cạnh ba người Viên Đại Đầu.
Năm người bị ngăn cách một con phố.
Ba người Viên Đại Đầu túm lấy cổ áo đối phương, chuẩn bị đánh nhau, nhìn thấy hai người đối diện, nhưng hai người đối diện lại không nhìn thấy bọn họ, Lục Trì Châu nhìn qua trông rất khẩn trương, đuổi theo Chu Nghĩa Giác.
Mà Chu Nghĩa Giác nhìn qua trông rất tức giận, chạy rất nhanh.
Ba người Viên Đại Đầu, Ngô Kỳ và Hầu Tử, sau khi thấy bọn họ, động tác trên tay không khỏi buông ra, buông lỏng cổ áo của nhau, nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn đối diện.
"Lục ca làm sao vậy? Không phải muốn khiêu chiến sao?" Trên mặt của Hầu Tử viết hai cái dấu hỏi thật to.
"Tôi cũng muốn biết đáp án." Ngô Kỳ cùng khuôn mặt mơ hồ.
"Đây chính là khiêu chiến mà các ngươi nói?" Viên Đại Đầu cười ha hả.
Ngô Kỳ: "......"
Hầu Tử: "......"
Vốn là như vậy, ở giữa có biến cố gì, bọn họ cũng không biết.
Ba người vì muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tạm dừng cãi nhau, lén lút đi theo.
"Này, chờ tôi một chút."
Lục Trì Châu rốt cục cũng đuổi kịp Chu Nghĩa Giác, cầm lấy cổ tay của cậu, kéo cậu lại, Chu Nghĩa Giác giãy dụa, muốn bỏ tay Lục Trì Châu ra, Lục Trì Châu áp chế vài lần, đều suýt nữa bị Chu Nghĩa Giác tránh ra, dưới cơn nóng giận, trực tiếp ép người tới bên tường.
"Bảo cậu chờ một chút, chạy nhanh như vậy làm gì?" Lục Trì Châu nói xong, đã thấy khóe mắt Chu Nghĩa Giác có chút đỏ, nhất thời không biết làm sao, "Sao còn khóc nữa? Có phải chuyện tôi nói cậu không phải Alpha, chọc cậu tức giận rồi không?"
Lục Trì Châu thành khẩn xin lỗi, lại càng nói càng hỏng bét, Chu Nghĩa Giác nắm chặt nắm đấm, không muốn bị người ta bắt gặp khuôn mặt khó xử như vậy, đẩy Lục Trì Châu ra, lạnh mặt rời đi.
"Cậu đừng trốn tôi mà, tôi biết sai rồi, nếu cậu không hết giận, cậu đánh tôi đi." Lục Trì Châu vòng quanh đuổi tới trước mặt cậu, cầm lấy tay Chu Nghĩa Giác, hung hăng tát vào mặt mình một cái.
"Bốp."
Âm thanh có chút kích thích.
Ba người nhìn trộm ở phía xa, bị một cái tát này làm sững sờ, ba mặt chết lặng nhìn bọn họ.
"Lục ca vừa rồi là chủ động đưa mặt của mình đưa lên cho Chu Nghĩa Giác đánh sao?" Hầu Tử miệng há to, lớn đến mức có thể nhét một quả trứng gà.
"Tôi cũng muốn biết nguyên nhân." Ngô Kỳ nuốt nước miếng.
Viên Đại Đầu nháy mắt mấy cái, bước ra, mới vừa đi chưa được hai bước, lại bị Ngô Kỳ và Hầu Tử mỗi người kéo một cánh tay kéo về, trở tay đè lên tường, giống tư thế như phạm nhân, ép hỏi Viên Đại Đầu, "Cậu muốn làm gì?"
Viên Đại Đầu tỏ vẻ kỳ diệu: "Mẹ kiếp, tôi muốn đi hỏi tên khốn Lục Trì Châu kia muốn làm gì với Tiểu Chu Chu nhà tôi."
"Hỏi cái rắm, đừng đi, anh Lục sẽ làm thịt cậu." Hầu Tử nói.
"Vì sao?" Viên Đại Đầu hỏi.
"Đừng hỏi, hỏi chính là lực lượng dã man." Ngô Kỳ trả lời.
"......" Ba người này, một nhà đều điên?
"Câuh điên rồi sao?" Chu Nghĩa Giác cảm giác được tay mình đã tê tê, có thể thấy được Lục Trì Châu vừa rồi cầm tay cậu đánh rất mạnh.
"Không điên, nhưng cũng nhanh thôi." Lục Trì Châu chống gò má bị thương, rít một tiếng, lấy lòng cười cười với Chu Nghĩa Giác, "Mà hơn nữa, lực tay cậu còn rất lớn, đánh rất đau."
"Rõ ràng là ngươi tự mình đánh, trách tôi à? "Chu Nghĩa Giác hừ một tiếng.
"Không không không, không trách cậu, làm sao có thể trách cậu, là tôi sai trước, tôi không nên nói lung tung, chuyện này chúng ta bàn bạc lại được không?"
Chu Nghĩa Giác tát hắn một cái, tuy rằng không phải mình chủ động đánh, nhưng cũng chiếm tiện nghi, hơn nữa, đây cũng là cậu đáp ứng Lục Trì Châu trước.
Chuyện đã hứa, mặc kệ khó khăn, đều phải hoàn thành.
Đây là quan điểm nhân sinh của Chu Nghĩa Giác.
Trải qua khúc mắc nhỏ lần này, lúc sau mua đồ thuận lợi hơn rất nhiều, không quá một giờ, đã chọn xong quà.
Lục Trì Châu muốn đưa Chu Nghĩa Giác về nhà, bị Chu Nghĩa Giác từ chối.
Hai người mỗi người đi một ngả ở đầu đường, ai về nhà nấy.
Bọn họ giải tán, còn lại ba người trên đường, hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ, nhưng vì cái ý nghĩ này quá mức không thể tưởng tượng nổi, quá mức kinh khủng, ai cũng không mở miệng nói ra trước.
Chỉ dùng ánh mắt trao đổi, cuối cùng yên lặng thở dài một tiếng.
"Nếu việc này là thật, vậy chúng ta có nên đình chiến và làm lành không?" Hầu Tử đột nhiên nói.
Ngô Kỳ và Viên Đại Đầu liếc mắt nhìn nhau, giọng nói nghẹn ngào ở cổ họng, "Ừm~"
"Lại nói tiếp, giữa chúng ta, hình như cũng không có thâm cừu đại hận gì đi, ha ha ha..." Viên Đại Đầu sờ sờ gáy, vẻ mặt cười ngây ngô.
"Quả thật như thế, vậy làm hòa đi, về sau chúng ta là huynh đệ." Hầu Tử trước vươn nắm đấm ra, ba người chụm tay nhau, nhận đối phương là huynh đệ của mình.
Khi chuyện này phát sinh, hai vị đương sự chính, không hề hay biết.
Ba người giải tán, về nhà.
Sau khi về đến nhà, Viên Đại Đầu kích động tìm Chu Nghĩa Giác, mời cậu đăng nhập chơi trò chơi.
"Tiểu Chu Chu, mau lại tán gái với tao." Viên Đại Đầu gửi video nói chuyện phiếm, một cái đầu to chiếm hết toàn bộ cửa sổ video.
Chu Nghĩa Giác đang đánh răng, đặt di động ở bên cạnh giá đỡ, nói: "Chủ nhiệm cho một mình mày bài tập còn lại mày làm xong rồi?"
"Hứm, không nói bài tập chúng ta vẫn là huynh đệ tốt chứ." Vẻ mặt Chu Nghĩa Giác nghẹn ứ, thành tích trong lớp kém so với hắn còn có ba người, nhưng chủ nhiệm phá lệ chiếu cố hắn, cả ngày chăm sóc đặc biệt cho hắn, giao bài tập độc lập, làm khổ hắn.
"Chủ nhiệm cảm thấy mày còn cứu được, mới chiếu cố mày hơn, mày đừng không biết tốt xấu." Chu Nghĩa Giác phun bọt trong miệng, ngậm nước nói.
"Hu hu...... Thiếp thân mệnh tiện, không chịu nổi hoàng ân độc sủng." Viên Đại Đầu cố ý giả khóc, làm Chu Nghĩa Giác ghê tởm thiếu chút nữa nuốt nước lã.
"Mày đi khởi động máy trước, lát nữa tao sẽ đến." Chu Nghĩa Giác sợ nói tiếp, sẽ còn bị tên này ghê tởm, cầm lấy khăn lông lau miệng, đáp ứng yêu cầu chơi hai ván của Viên Đại Đầu.
"Hì hì, biết ngay Tiểu Chu Chu tốt nhất với người ta mà." Viên Đại Đầu hôn gió Chu Nghĩa Giác, vui vẻ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro