Dễ thương chết đi được?
Lục ca đây là rơi vào bể tình rồi à?
Đối tượng là ai? Lệ Tử Nghiên? An Nhiên?
Ngô Kỳ và Hầu Tử liếc nhau, trong lòng toát ra ý nghĩ giống nhau, dùng ánh mắt trao đổi không hề gặp chướng ngại.
"Lục ca, mày......"
"Bây nói xem tao nên tặng quà gì đây? Hoa tươi cậu ấy không thích, vậy còn có thể tặng cái gì đây? Lần đầu tiên tao yêu đương, không có kinh nghiệm gì, tụi mày đưa ra chủ ý cho tao đi." Lục Trì Châu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, thỉnh thoảng đắc ý cười cười, thỉnh thoảng lại cố gắng nghiêm mặt giả vờ rất đứng đắn, đứng đắn không đến một giây, lại che miệng bắt đầu cười trộm.
Làm Ngô Kỳ và Hầu Tử ghê tởm đến mức muốn trốn học.
"Lục ca, không phải mày vẫn chưa thổ lộ với đối phương sao? Việc này cũng chưa thổ lộ thì tính là yêu đương à?" Hầu Tử làm mặt nghiêm túc.
"Cậu ấy thích tao, tao cũng có hảo cảm với cậu ấy, vẫn chưa tính là yêu đương sao?" Lục Trì Châu dùng sức liếc mắt nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử còn muốn nghiêm túc tranh luận với hắn một chút, chỉ khi xác định quan hệ với nhau mới có thể xem như yêu đương thật sự, hiện tại căn bản không tính.
Ngô Kỳ bên cạnh khôn khéo hơn tên kia một chút, liếc mắt một cái đã nhìn ra Lục Trì Châu không phải không biết, chỉ là rơi vào quá trình tự gây mê, nhận định đây chính là yêu đương, ai dám nói không phải liền gấp gáp với người đó.
Ngô Kỳ vội vàng kéo kéo Hầu Tử, bảo hắn câm miệng, miễn cho phá vỡ mộng đẹp của Lục ca, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Lục ca muốn tặng quà, không bằng hỏi thăm một chút đối phương thích cái gì? Đúng bệnh bốc thuốc, nhất định có thể mua được thứ đối phương thích." Ngô Kỳ nói.
"Gần đây cậu ấy không muốn để ý đến tôi, có lẽ là xấu hổ."
Ngô Kỳ: "..." Có chắc là vì xấu hổ mới không để ý không? Sao lại cảm giác chắc là bị chán ghét mới không để ý?
Lục không không phải có nhầm lẫn gì chứ?
Nhưng mà, Lục ca lợi hại như vậy lại Alpha đẹp trai, học viện Lai Khải Mạn chắc không có Omega không thích hắn đâu?
"Không nhất định phải tìm chính chủ để hỏi, có thể bắt đầu từ bạn bè bên cạnh cậu ấy."
"Bạn bè?" Lục Trì Châu như có điều suy nghĩ.
"Phải, bạn bè." Ngô Kỳ nhấn mạnh.
"Hắt xì." Viên Đại Đầu đang ăn sáng bỗng nhiên hắt hơi một cái thật to, hắn xoa xoa cái mũi, nhìn về phía Chu Nghĩa Giác, "Có phải có người đang nhớ thương bánh bao hấp của tôi không?"
"Ngu ngốc, lo ăn bánh của cậu đi."
........
Sau khi Viên Đại Đầu tan học, vừa ra khỏi cổng trường đã bị người khác chặn lại, người đó đột nhiên xuất hiện phía sau, bịt miệng hắn lại, dùng sức thật mạnh kéo hắn vào rừng.
Hắn không nhìn thấy phía sau là ai, chỉ cảm thấy người này khí lực so với mình lớn hơn rất nhiều, hắn hoàn toàn không thoát khỏi trói buộc của đối phương.
Bị lôi thẳng vào rừng.
Nhìn rừng cây nhỏ thưa thớt người, Viên Đại Đầu kinh hãi đến tê dại da đầu.
Người phía sau chẳng lẽ là biến thái?
Nếu không tại sao phải đến rừng cây nhỏ?
Nói đến rừng cây nhỏ, chuyện phát sinh nhiều nhất chẳng lẽ không phải O bị này bị kia sao?
Viên Đại Đầu vừa mới buông miệng ra, lập tức cầu xin tha thứ: "Đại ca, em là Beta, anh cướp nhầm người rồi...... Đm, Ngô Kỳ? Mày tìm tao không biết trực tiếp gọi tao sao? Bệnh thần kinh à, mày..."
Sau lưng Viên Đại Đầu đổ mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng sự trong sạch của mình khó giữ được, kết quả liền thấy được 2 tên ngu đần Ngô Kỳ và Hầu Tử này, tức giận đến mức tim gan của hắn đều đau.
Mẹ kiếp, thiểu năng.
Sợ chế* cha.
"Xin lỗi, nhất thời không nghĩ tới." Ngô Kỳ cười bồi tội.
"Đmm, lão tử cho rằng sẽ bị người khác làm, tên thần kinh, còn ở rừng cây nhỏ, mày cmn không thể có chút tư duy của người bình thường à?"
Ngô Kỳ và Hầu Tử tự biết đuối lý, rụt cổ không dám phản bác.
"Tụi tao tìm mquf đến thật ra là có chuyện muốn hỏi mày." Ngô Kỳ nói.
"Chuyện gì?" Viên Đại Đầu mắng cũng mệt rồi, đứng ở bên cạnh thở dốc.
"Thì là, mày cảm thấy gần đây quan hệ giữa Lục ca và Chu Nghĩa Giác có phải hơi kỳ quái không?" Ngô Kỳ lại nói.
"Kỳ quái gì cơ? Hai người bọn họ không phải vẫn luôn như vậy sao? Nhìn nhau không vừa mắt, có gì kỳ quái."
"Nhưng lần trước bọn họ cùng đi dạo phố mua đồ, Lục ca còn chủ động bảo Chu Nghĩa Giác đánh hắn..." Hầu Tử xen miệng nói.
"Bốp."
"Đệt, sao mày lại đánh vào mặt tao?" Hầu Tử che mặt bị Viên Đại Đầu đánh đỏ, tức giận trừng mắt.
"Tao đánh mày đó, chẳng lẽ quan hệ giữa chúng ta trở nên tốt hơn sao?" Viên Đại Đầu vẻ mặt khinh bỉ nói.
Hầu Tử: "......"
"Nếu không có chuyện gì, tao đi đây, lần sau có việc hỏi tao, nhờ tụi bây trực tiếp kêu, không cần lại đột nhiên bắt cóc tao, nghe rõ không?"
Lúc Viên Đại Đầu về nhà, cần đi ngang qua một con hẻm nhỏ, con hẻm này bình thường không có người đi.
Nhưng trị an chung quanh rất tốt, cho nên Viên Đại Đầu tới giờ chưa từng lo lắng đi qua nơi này sẽ có nguy hiểm gì, nhưng hôm nay, chắc là vì bị vũ khí và hai gia hỏa Hầu Tử dọa một trận, đi vào hẻm nhỏ này, hắn mơ hồ cảm giác sau lưng có cảm giác mát mát.
Hắn sợ hãi bước nhanh hơn.
"A ----"
Mới vừa ra khỏi ngõ, rẽ vào một khúc cua, gặp được một người, Viên Đại Đầu sợ tới mức kêu thảm thiết ra tiếng, linh hồn bị dọa một nửa.
"Cmn mày hù chết...... Lục Lục Lục Trì Châu? Cậu, cậu muốn làm gì?"
"Quang não mới đưa ra thị trường, tặng cậu." Lục Trì Châu nhét một cái hộp nhỏ vào tay Viên Đại Đầu.
Bìa hộp là đồ họa quang não, Viên Đại Đầu đã nghĩ đến thứ này đã lâu rồi, từ lúc dự thu đến khi đưa ra thị trường, suốt một tháng, hắn vẫn không cướp được, vì thế thương tâm khổ sở thời gian dài.
Một chiếc quang não trân quý như vậy, lại bị Lục Trì Châu dễ dàng tặng người khác như vậy?
"Cậu, cậu không phải có ý đồ gì với tôi chứ?" Viên Đại Đầu vô cùng muốn quang não, nhưng nếu như cần bán đứng sự trong sạch của mình... Hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
"Tôi muốn biết một ít tin tức về Chu Nghĩa Giác từ chỗ cậu."
"Tiểu Chu Chu? Cậu muốn làm gì? Cậu không phải là muốn hỏi ra tin tức từ chỗ tôi sao, sau đó nhằm vào Tiểu Chu Chu chứ? Nói cho cậu biết, không có cửa đâu, tôi là tuyệt đối sẽ không phản bội Tiểu Chu Chu." Viên Đại Đầu cự tuyệt, đồng thời lui về phía sau vài bước, duy trì một khoảng cách an toàn, thuận tiện lợi dụng chút ít thời gian gây khó dễ cho Lục Trì Châu, hắn có thể lập tức chạy trốn.
"Cậu ấy thích cái gì?"
"?? Thật ngại quá, vừa rồi hình như tôi nghe lầm, cậu hỏi cái gì?"
"Chu Nghĩa Giác thích thứ gì?" Lục Trì Châu không hề mất kiên nhẫn, kiên nhẫn hơn bất cứ lần nào Viên Đại Đầu gặp trước đây.
"Cậu, hỏi cái này làm gì? Có phải muốn có mư đồ bất quỷ với Tiểu Chu Chu không?"
"Tôi muốn tặng quà cho cậu ấy." Lục Trì Châu nói.
"Tặng quà? A, vốn cậu tới bày tỏ thiện ý à, nói sớm đi chứ, hù chết tôi rồi, hơ hơ, quà này, trước tiên tôi nhận nó." Viên đại đầu nghe nói hắn tới tặng quà cho Chu Nghĩa Giác, lập tức nhận quà mình tâm tâm niệm niệm.
Chiếc quang não mới nhất, tuyệt vời.
Ha ha ha......
"Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết chưa, cậu ấy thích cái gì?"
"Tiểu Chu Chu thích nhất đương nhiên là cơ giáp, cậu ấy a, chính là một người mê cơ giáp, cậu còn nhớ rõ chuyện buổi họp mặt lần trước không? Cậu ấy thật ra ghét nhất tham gia những buổi họp mặt này, nhưng vì lần trước tôi tặng cho cậu ấy một quyển sách liên quan đến cơ giáp hiếm có, liền mua chuộc được cậu ấy. Tóm lại, nếu như cậu muốn bày tỏ thiện ý với Tiểu Chu Chu, trước tiên phải tìm mấy quyển sách cơ giáp."
"Trực tiếp tặng cơ giáp thì sao?" Lục Trì Châu hỏi.
"Cậu nghiêm túc chứ?'
"Ừm, cậu biết cậu ấy thích nhất loại nào không? Hoặc là tôi trực tiếp cho cậu ấy Quỷ Diệt mới được viện nghiên cứu đưa ra thị trường?"
"......"
Đm, tên này rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy? Quỷ Diệt cũng có thể nói đưa là đưa?
"Nếu cậu có thể đưa Quỷ Diệt, cậu ấy nhất định sẽ rất vui......"
"Tôi biết rồi, cám ơn cậu, lần sau rảnh mời cậu ăn cơm."
Lục Trì Châu nhận được tin tức mình muốn, mặt mày vui vẻ và khẩn cấp rời đi.
Còn lại Viên Đại Đầu mơ hồ tiếp tục nói: "Điều kiện tiên quyết là cậu có thể để cậu ấy nhận quà của cậu, đại ca, cho dù cậu muốn lấy lòng, nhưng Tiểu Chu Chu cậu ấy thật sự chán ghét cậu."
Thật là.
Cũng không nghe người ta nói hết lời.
Chu Nghĩa Giác lại một lần nữa bị Lục Trì Châu hẹn ra ngoài, là cuối tuần sau, cậu không muốn đến chỗ hẹn, nhưng hệ thống ngu ngốc vẫn luôn ép cậu không ngừng trong đầu, nháo đến mức đầu cậu đau nhức, đành phải đáp ứng Lục Trì Châu.
2333: "Ký chủ, đấu tranh vô nghĩa không có tác dụng, sớm hoàn thành nhiệm vụ mới là con đường chính xác."
Mặt Chu Nghĩa Giác không chút thay đổi ngồi xe đến địa điểm hẹn, sau khi xuống xe lại không thấy Lục Trì Châu, nhìn chung quanh không thấy người, cho đến khi quang não trên cổ tay vang lên tít tít.
Quang não và điện thoại di động tương thông, thói quen lướt điện thoại di động của con người, nên sau khi khoa học kỹ thuật tiến bộ, cũng không đào thải điện thoại di động vốn có, chỉ là chức năng trở nên mạnh hơn.
Trên màn hình là một tin nhắn chưa đọc.
Chu Nghĩa Giác:...
Ngu l.
Nội dung email ngoại trừ một câu, còn có một tin nhắn định vị.
[Theo định vị tới tìm tôi.]
Chu Nghĩa Giác mở vị trí, đi theo hơn mười phút, đi nhầm đường ba lần, trước khi sắp xù lông rốt cục cũng gặp được Lục Trì Châu, bởi vì điều này, lúc cậu nhìn Lục Trì Châu ánh mắt càng khó chịu.
"Có việc gì?" Chu Nghĩa Giác đi tới.
"Đi theo tôi." Lục Trì Châu đột nhiên đi tới, cầm tay Chu Nghĩa Giác, kéo cậu chạy như điên.
Chạy quá nhanh, Chu Nghĩa Giác hoàn toàn không để ý bọn họ rốt cuộc tiến vào nơi nào, cho đến khi trước mắt xuất hiện mấy chục cơ giáp cao cấp, hầu như đều là cơ giáp cao cấp rất hiếm thấy trên thị trường, có một số thậm chí cậu chỉ thấy qua hình ảnh trong sách vở và trên mạng.
Lục Trì Châu kéo cậu đi vào tận cùng bên trong, chỉ vào cơ giáp màu đỏ đen hỏi cậu: "Quỷ Diệt, thích không?"
Chu Nghĩa Giác đối với cơ giáp si mê thành nghiện.
Nếu như nói thế giới này, có cái gì khiến cậu cảm thấy mê luyến, đó chính là cơ giáp, trước khi giới tính ABO chưa xuất hiện, Chu Nghĩa Giác vẫn luôn ảo tưởng mình là một Alpha cường hãn, như vậy có thể điều khiển cơ giáp ngao du vũ trụ.
Giấc mộng nam nhi cao cả, vỡ nát sau khi pheromone Omega xuất hiện.
Cậu là Omega, một nhóm người nhất định không có duyên với cơ giáp.
Nhưng cậu không cam lòng, không chịu thua, cho nên thà rằng tập trung vào thuốc ức chế, che giấu giới tính thân thể cũng muốn học về cơ giáp, cậu còn đang vụng trộm tiết kiệm tiền, mơ ước một ngày nào đó, có thể mua được cơ giáp mình thích nhất.
Nhưng bởi vì cứ cách một đoạn thời gian, sẽ phải tiêm thuốc ức chế, mà thuốc ức chế theo thời gian sử dụng trở nên dài hơn, hiệu quả sẽ dần dần yếu đi, khoảng cách cần tiêm không ngừng kéo gần lại, thuốc ức chế lại vô cùng đắt đỏ, cậu cũng không dám tùy tiện dùng thuốc ức chế ở chợ đen, cho nên phần lớn tiền tiết kiệm được đều dùng để mua thuốc ức chế, tiền tiết kiệm để mua cơ giáp càng ngày càng ít.
Lục Trì Châu nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu.
Ngạc nhiên, si mê, và tham lam.
Cho tới bây giờ Lục Trì Châu chưa từng nghĩ tới, có một ngày, hắn sẽ ghen với một cơ giáp.
Hắn buông tay ra, Chu Nghĩa Giác đi về phía Quỷ Diệt, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào Quỷ Diệt, nhịn không được đi một vòng quanh Quỷ Diệt, nhìn xem Quỷ Diệt trong hiện thực và trên hình có những khác biệt gì.
Cậu thật sự rất thích Quỷ Diệt, từ khi Quỷ Diệt bắt đầu được nghiên cứu, liền chú ý đến bây giờ, mãi cho đến Quỷ Diệt đưa ra thị trường, chỉ tiếc, định giá quá cao, tiền của cậu còn lâu mới đủ.
"Kia không phải là tiểu thiếu gia của Lục gia sao? Lại tới đổi cơ giáp mới à?"
"Đi qua nhìn xem."
Hai người đàn ông tuổi tác kém bọn họ không nhiều lắm đi tới, trực tiếp đi tới trước mặt Lục Trì Châu, "Này, Lục Trì Châu, mày tới mua cơ giáp à?"
Lục Trì Châu nghe thấy tiếng động, liếc mắt ghét bỏ, không thèm nhìn đối phương, hoàn toàn không có ý định phản ứng.
"Đệt, Lục Trì Châu, cmn mày dám không nhìn tao?" An Phong chống lưng, chỉ vào mũi Lục Trì Châu mà chửi.
"Quản lý, cửa hàng của anh có chó hoang vào, phiền anh đuổi ra ngoài được không? Điều này rất ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm của tôi." Lục Trì Châu gọi quản lý cửa hàng tới.
Quản lý còn chưa tới, liền nghe nói An Phong và Lục Trì Châu lại tranh chấp với nhau, trên trán mồ hôi tí tách không ngừng, cầm khăn tay lau mồ hôi, bước nhanh tới, nơm nớp lo sợ đứng giữa hai người.
"An thiếu, Lục thiếu, chào buổi chiều!"
"Quản lý, anh tới đúng lúc lắm, cơ giáp màu đỏ này, tôi muốn, anh lập tức an bài người đưa đến nhà tôi đi." Thái độ của An Phong tương đối kiêu ngạo.
Quản lý không dám đắc tội với gã, nhưng cũng không dám đắc tội với Lục Trì Châu, khó xử, "An thiếu, cậu tới chậm một bước rồi, Quỷ Diệt này đã được Lục thiếu đặt trước rồi."
"Đặt rồi? Hắn cho bao nhiêu tiền đặt cọc? Vi phạm hợp đồng bồi thường gấp mười lần cho hắn."
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc, An thiếu, việc làm ăn của chúng ta quan trọng nhất chính là giữ chữ tín, cái này... không bằng ngài nhìn lại những thứ khác? Năm nay viện nghiên cứu không chỉ đưa Quỷ Diệt ra thị trường, còn có Đao Thương, Linh Lung, đều là cơ giáp rất tốt, cậu nhìn xem."
Quản lý vẫn luôn cười làm lành, muốn đưa An Phong đi, nhưng người này lại không chịu đi, nhất định muốn cướp Quỷ Diệt của Lục Trì Châu.
Lục Trì Châu làm sao có thể để cho gã?
"Quản lý, con chó nuôi này á, phải buộc một sợi dây thừng, bằng không cả ngày đi ra ngoài hù dọa người khác, thật không thích hợp, anh nói đúng không?"
"Họ Lục, mày dám mắng tao là chó?"
"Tao cũng không chỉ mặt gọi họ, nhưng mày cũng rất tự mình hiểu lấy, biết tao nói ai, không tệ, đầu óc cũng không phải quá ngu."
"Lục Trì Châu, tao đcmm."
Dưới cơn nóng giận AnPhòng nhào tới Lục Trì Châu, quản lý sợ hai người này đánh nhau ở cửa hàng của mình, vội vàng đứng ở giữa, ngăn cản An Phong.
Hai vị tiểu tổ tông này, làm tổn thương ai, anh đều bồi thường không nổi.
"An thiếu, An thiếu, đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói."
"Nói cái rắm, quản lý, anh nói mau, hôm nay Quỷ Diệt của anh rốt cuộc là bán cho An gia chúng tôi hay là Lục gia bọn họ?"An Phong dùng sức đẩy quản lý một cái, quản lý không đứng vững, đặt mông ngã xuống đất.
"Cái này... An thiếu, Quỷ Diệt này thật sự là Lục thiếu mua trước, tuần trước cậu ấy đã đặt trước, khi đó Quỷ Diệt còn chưa vận chuyển ra khỏi viện nghiên cứu, chuyện này phải được thực hiện trên cơ sở ai đến trước phục vụ trước, An thiếu, thật sự xin lỗi."
An Phong không quan tâm, đẩy quản lý ra, lại nhào về phía Lục Trì Châu, hai người đánh nhau.
2333: "Ta đoán hắn là muốn tặng cho cậu."
2333: "Tuần trước đã đặt trước, còn vừa vặn tặng cái cậu thích nhất, khẳng định để bụng điều tra một phen."
2333: "Ta cảm thấy hắn nhất định là thích cậu, không bằng thuận nước đẩy thuyền đêm nay thuê phòng cùng hắn đi?"
Chu Nghĩa Giác: "Có thể vứt đống phế liệu màu vàng trong đầu cậu đi không?"
2333: "Nghiêm túc mà nói, tôi chỉ là một đống dữ liệu, không có đầu óc."
Chu Nghĩa Giác: "Cút đi - -"
2333: "Hắn hình như vì muốn tặng quà cho cậu, đối phương là người của An gia, là anh họ của An Nhiên, Alpha tinh thần lực cấp S, trong thế hệ mới của gia tộc, cũng coi như là một nhân tài, rất nhiều người theo đuổi, chỉ tiếc, cả đời đều kém Lục Trì Châu."
Những lời cả đời đều kém này, thuận đường đâm một đao vào lòng Chu Nghĩa Giác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro