Chương 26
Chương 26: Tôi cảm thấy quan hệ hiện tại của hai người, có thể đưa vào động phòng rồi.
------
"Tên tiểu tử mày ánh mắt chán ghét đó là sao? Tao còn chưa chán ghét mày, mày lại chán ghét tao trước? Có tin tao đập mày không?"
Ngô Kỳ và Hầu Tử đều là Alpha, luận về đơn phương độc mã, Viên Đại Đầu quả thực không thể đánh bại họ, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua.
"Đánh thì đánh, ai sợ ai? Giỏi thì đánh luôn đi." Viên Đại Đầu tức giận, mạnh mẽ đập bàn, phát ra một tiếng "rầm" rất lớn, thái độ ngạo mạn giẫm lên ghế, trừng mắt nhìn chằm chằm Ngô Kỳ.
Mọi người trong lớp đều nhao nhao nhìn qua, thậm chí có người đùa giỡn ngoảnh lại huýt sáo với bọn họ.
Viên Đại Đầu chột dạ, trong lòng chửi rủa đám quần chúng ngồi không ăn dưa mà không bị đau lưng, ngàn vạn lần đừng thật sự kích động Ngô Kỳ đánh hắn, một Beta như hắn, biểu hiện dũng mãnh cỡ bào thì thực lực cũng trời sinh không bằng người ta.
......
Bên này ồn ào ầm ĩ, một bên khác lại lại yên lặng vô thanh.
Lục Trì Châu nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới đổi chỗ ngồi còn có chuyện tốt như vậy xảy ra, tiểu Chu Chu vậy mà lại thật sự ngồi bên cạnh hắn, khoảng cách giữa bọn họ lại gần như vậy, bỏ bốn lên năm há chẳng phải là chẳng khác nào là đang sống chung.
Ảo tưởng là một loại bệnh, sợ là không thể trị được còn không thể ngừng ảo tưởng lại được.
Lục Trì Châu thỉnh thoảng len lén nhìn Chu Nghĩa Giác, nhìn bàn tay cậu gần trong gang tấc, tâm thần bất định, hay nói đúng hơn là ma xui quỷ khiến, lặng lẽ đưa tay ra, trước tiên dùng ngón út giả vờ không cố ý khe khẽ móc một ngón, hai ngón, ba ngón...
Hoàn mỹ.
Không bị từ chối.
Lại đến gần hơn một chút nữa...
Thái độ dung túng của Chu Nghĩa Giác khiến Lục Trì Châu yên tâm, từng bước tới gần, sau đó nắm lấy tay Chu Nghĩa Giác, nắm gọn trong tay, siết thật chặt.
Không từ chối nắm tay, quả nhiên cậu ấy thực sự thích mình.
Trong lòng Lục Trì Châu thấy mãn nguyện.
Nhưng hắn không biết, nếu như tốc độ hành động của hắn chậm hơn chút nữa, thì Chu Nghĩa Giác sẽ chủ động nắm tay hắn, vì để không tiếp tục bị xui xẻo, thỉnh thoảng tiếp xúc thân thể là liều thuốc tốt.
"Thả lỏng một chút, đừng siết chặt như vậy." Lục Trì Châu dùng sức quá nhiều, Chu Nghĩa Giác cảm thấy xương ngón tay của mình sắp gãy đến nơi rồi.
"Ồ, được rồi, vậy bây giờ thì sao?" Lục Trì Châu chuyển sang đan ngón tay vào nhau, động tác này không cần dùng quá nhiều lực, cũng có thể để đối phương dễ dàng rút tay ra.
"Woww, đánh nhau rồi."
Phía sau lớp học truyền đến sự ồn ào, hỗn loạn này có chút nghiêm trọng, Chu Nghĩa Giác quay đầu lại nhìn, Viên Đại Đầu đang bị Ngô Kỳ túm lấy cổ áo, đấm một phát, trên cơ thể hai người có những vết thương ở mức độ khác nhau.
Cậu vừa quay sang nhìn, thì nhận được tín hiệu cầu cứu từ Viên Đại Đầu.
"Tiểu Chu Chu, cứu tôi."
Viên Đại Đầu một bên thì hét lên cầu cứu còn một bên thì cố gắng đẩy Ngô Kỳ ra, nhanh chóng lao tới bên cạnh Chu Nghĩa Giác, trốn sau người của cậu, tiểu tức phụ đáng thương ôm tay Chu Nghĩa Giác, "Tiểu Chu Chu, có người bắt nạt tôi."
Ngô Kỳ chịu thua kém, chạy qua đây, tìm Lục Trì Châu chống lưng: "Mày tìm trợ thủ thì tao cũng có, Lục ca, đánh bọn họ."
Ánh mắt của Lục Trì Châu vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của Viên Đại Đầu trên cánh tay của Chu Nghĩa Giác, vô cùng chướng mắt, cậu rất muốn đi qua, gỡ tay Viên Đại Đầu ra khỏi người Chu Nghĩa Giác, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của Chu Nghĩa Giác, lập tức hất tay Ngô Kỳ ra, vội vàng bày tỏ: "Yên tâm, tôi sẽ không đánh cậu."
"? Sẽ không đánh tôi, ý của cậu là tôi sẽ không bao giờ so sánh được với cậu sao?" Chu Nghĩa Giác đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, trái tim nhỏ vạn năm lão nhị của cậu quá mẫn cảm, động một tí là có cảm giác Lục Trì Châu đang khiêu khích cậu.
"Không có, tuyệt đối không phải." Lục Trì Châu giơ tay bày tỏ lập trường.
"Tiểu Chu Chu, hắn chính là có ý như vậy, chắc chắn là cố ý, đánh hắn." Viên Đại Đầu lợi dụng tình thế chuyển hướng chiến tranh, còn thuận tiện gây xích mích một chút.
Chu Nghĩa Giác nắm chặt nắm đấm kêu răng rắc răng rắc.
"Lục ca, cho cậu ta một bài học, để cậu ta nhận ra rõ rằng ai mới là số một học viện." Ngô Kỳ ở một bên hét lên trợ oai.
Chỉ có Lục Trì Châu, hận tới mức muốn ăn tươi nuối sống hai kẻ gây rối này.
Hai thằng hỗn đản, ngăn cản chuyện yêu của hắn thì cũng thôi đi, cmn lại còn muốn bảo hắn đánh người, đây là muốn hắn cô độc suốt quãng đời còn lại sao?
"Đánh không?" Chu Nghĩa Giác hỏi.
"Không, không đánh." Lục Trì Châu lắc đầu.
"Đánh đi, sao lại không đánh? Lục ca, mày sợ cậu ta làm gì? Cậu ấy cũng không đánh lại cậu." Hầu Tử chen vào xem náo nhiệt, đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Trì Châu không giận không được, nắm chặt nắm đấm, xoay người đối mặt với hai người Ngô Kỳ và Hầu Tử, âm dương quái khí nói: "Tao thấy là hai đứa tụi bây bị ngứa đòn, muốn bị đánh thì nói rõ ra, bất cứ lúc nào anh đây cũng có thể thưởng cho tụi bây một đấm."
Hầu Tử và Ngô Kỳ thấy hắn không nói đùa, lập tức sợ hãi, trốn ra sau thật xa trong chốc lát.
Sau giờ học.
Lục Trì Châu sớm đã thu dọn đồ đạc, tha thiết mong chờ nhìn Chu Nghĩa Giác bên cạnh, lưỡng lự mấy lần muốn mở miệng.
Hắn không hỏi, Chu Nghĩa Giác cũng mở miệng nói chuyện, yên yên tĩnh tĩnh viết chữ, cho đến khi mọi người trong lớp gần như đã về hết, Chu Nghĩa Giác mới thu dọn sách vở rồi đứng dậy, xách cặp lên, rời khỏi chỗ ngồi.
Lục Trì Châu cũng copy hành động của cậu, nhanh chóng đứng dậy, Chu Nghĩa Giác đi ra khỏi phòng học hắn cũng đi ra khỏi phòng học, tựa như một cái đuôi mới mọc sau mông Chu Nghĩa Giác.
Một màn này, nếu bị Ngô Kỳ và Hầu Tử nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ há hốc mồm.
Lục Trì Châu luôn đi theo Chu Nhất Quyết tới cổng trường cũng không nghe thấy lời mà hắn muốn nghe, chữ chán nản viết đầy trên mặt, hắn trơ mắt nhìn Chu Nghĩa Giác lái chiếc xe cũ ra, ngồi vào vị trí ghế lái.
Hắn lạc lõng đứng bên đường, tay ôm lấy dây đeo cặp, giống như một con Husky bị chủ nhân bỏ rơi.
"Bíp bíp."
"Vẫn chưa lên xe à?"
Chu Nghĩa Giác bấm còi hai lần, nhìn hắn qua cửa sổ xe, Lục Trì Châu sửng sốt đúng một giây mới phản ứng lại, hưng phấn bước tới, mở cửa xe bước vào.
"Hôm nay muốn ăn gì?" Chu Nghĩa Giác hỏi.
"Gì cũng được." Lục Trì Châu vừa ngồi xuống, liền bắt đầu cảm thấy phấn khích, khẩn trương giống như mộtcô nương lần đầu tiên ngồi trên chiếc kiệu lớn, hai tay nắm chặt dây an toàn, động tác đều trở nên cứng ngắc.
"Tiếp tục ăn tôm?" Chu Nghĩa Giác cố ý nói.
"Cũng, cũng có thể." Lục Trì Châu thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Chu Nghĩa Giác cười một tiếng, khởi động xe lái đi, khi tiếp xúc thời gian dài, thỉnh thoảng cũng cảm thấy tên gia hỏa Lục Trì Châu này không đáng ghét như vậy.
......
Bất tri bất giác, hai người từ mối quan hệ đối thủ sống còn, trở thành mối quan hệ như hình với bóng, thậm chí ngay cả ba người Ngô Kỳ, Hầu Tử và Viên Đại Đầu cũng bị lạnh nhạt.
Trên lớp là bạn cung bàn, khóa huấn luyện cũng cùng nhau luyện, thực hành ngoại khóa cũng là cùng nhau đi, tan học thò cùng nhau về nhà, ngay cả cơm tối cũng ăn cùng nhau, cũng không khác gì với sống cùng nhau cho lắm.
2333: "Tôi cảm thấy mối quan hệ hiện tại của hai người các cậu, có thể đưa vào động phòng rồi."
Chu Nghĩa Giác: "..."
"Nghĩ gì vậy? Bộ bát đĩa này thích không? Tôi đặc biệt kêu người vận chuyển từ tinh cầu mua sắm về, đặc sản của tinh cầu A Từ Sơn Mộc." Lục Trì Châu mở một chiếc hộp siêu lớn để cậu nhìn thử món đồ được sắp xếp bên trong.
"Sao lại tặng bát đĩa cho tôi?" Chu Nghĩa Giác đeo tạp dề bên hông, trong tay còn cầm một cái thìa, ngồi xổm xuống, dùng một tay khác sờ qua sờ lại bộ bát đĩa, không hổ là tinh cầu sản xuất nhiều đồ gốm, thứ này không chỉ vẻ ngoài xinh đẹp, cảm giác khi sờ vào cũng khác với hàng phổ thông.
"Lần trước đã nói sẽ tặng cho cậu, hôm đó về nhà liền đặt hàng, nhưng bởi vì phi thuyền vận chuyển giữa đường gặp sự cố, hàng được giao cho tôi bị trì hoãn nửa tháng."
Quản gia đi tới, mang chiếc hộp đi, đưa bát đĩa vào bếp, xử lý phân loại rác bên trong và cái hộp, rồi lại bận trước bận sau giúp hai người sắp xếp.
"Tiểu Bạch, bộ bát đĩa này nhìn đẹp không?"
Tận dụng lúc Chu Nghĩa Giác vào phòng bếp, Lục Trì Châu lặng lẽ gọi quản gia Tiểu Bạch, vốn chỉ là quản gia của Chu Nghĩa Giác, nhưng trong khoảng thời gian này, bởi vì Lục Trì Châu thường xuyên đến nhà, Tiểu Bạch cũng bắt đầu nhận ra chỉ thị của hắn.
Tiểu Bạch tra cứu cơ sở dữ liệu một lúc, liệt kê tận nguồn gốc rễ về đặc tính, xuất xứ, niên đại vân vân của những loại bát đĩa mà Lục Trì Châu mua, sau đó kết luận: "Rất tốt, sản phẩm cao cấp, giá trị sản phẩm đắt đỏ, kiến nghị bảo tồn văn vật."
"Ngươi còn biết nhìn hàng." Lục Trì Châu sờ sờ cái đầu hói của Tiểu Bạch, đứng dậy đi về phía phòng bếp: "Tiểu Chu Chu, tôi xuống giúp cậu một tay. "
"Nước sôi đã chuẩn bị xong, cậu bỏ bát đĩa mới mua vào ngâm trong nước sôi vài phút, sau đó ném vào máy khử trùng để diệt khuẩn."
"Được thôi, không thành vấn đề." Mặt Lục Trì Châu hứng thú dâng trào, đổ nước sôi vào bồn rửa, ném hết bát đĩa vào.
"Lách ca lách cách, vừa bỏ xuống nước đã làm bể một cái."
Tiểu Bạch trôi nó ở ngoài cửa, học theo con người thở dài một hơi rồi than vãn: "Àiii, hai trăm vạn không còn nữa rồi."
* gần 7 tỷ vnđ
Trong lúc ăn tối, Lục Trì Châu chốc chốc lại nhìn Chu Nghĩa Giác, nhiều lần như vậy vẫn không thu hút được sự chú ý của Chu Nghĩa Giác, hắn bắt đầu thay đổi kế hoạch, buông đũa xuống, ôm má bắt đầu thở dài.
Bên trái thở dài, không ai để ý tới hắn, đổi sang thở dài phía bên kia, cũng không có ai để ý tới hắn.
Chu Nghĩa Giác trầm mặc ăn xong, đặt bát đũa xuống, mới nhìn về phía Lục Trì Châu: "Đồ ăn không ngon sao?"
"Không có, siêu ngon." Lục Trì Châu lập tức thả tay xuống, cầm đũa gắp thức ăn nhét vào miệng, dùng hành động chứng minh, đồ ăn cậu làm siêu cấp ngon.
Chu Nghĩa Giác dùng khăn giấy lau miệng, Tiểu Bạch bưng giỏ rác tới, đợi Chu Nghĩa Giác vứt rác xong mới mang đi.
"Cho cậu hai phút, có chuyện thì nói, không có thì ăn no cho tôi rồi cút."
"Tối mai ba tôi sắp xếp một bữa tiệc cho tôi, ông ấy yêu cầu tôi phải đưa bạn nhảy tới, nếu không thì sẽ đánh gãy chân tôi, cậu có thể..."
"Không thể, tôi không biết khiêu vũ." Chu Nghĩa Giác không chút do dự từ chối.
"Không biết khiêu vũ cũng không sao, chúng ta có thể trốn ở phòng ăn ăn một tiếng rồi len lén lẻn ra ngoài, nhưng khi vào trong cậu cần phải bắt buộc vào cùng tôi, nếu không ba tôi sẽ thật sự nói được làm được, ít nhất sẽ khiến tôi nữa tháng cũng không thể đi được." Lục Trì Châu ai oán nhìn Chu Nghĩa Giác, nói với bộ dạng đáng thương và thảm thiết: "Cậu sẽ không thật sự đành lòng thấy chết mà không chứ?"
"Với cậu, tôi có thể tàn nhẫn."
Lục Trì Châu: "..."
Nếu từ tàn nhẫn được đổi thành từ cứng rắn, hắn sẽ hạnh phúc hơn.
"Tiểu Chu Chu, cậu miễn cưỡng giúp đỡ đồng ý với tôi một lần đi? Chỉ cần cậu đồng ý với tôi lần này, về sau tôi sẽ rửa hết tất cả bát đĩa."
"Chẳng lẽ bây giờ không phải do cậu rửa sao?" Chu Nghĩa Giác hỏi ngược lại.
"Phải, cũng không sai, nhưng tôi thực sự thật sự rất cần một bạn nhảy, tiểu Chu Chu, cậu đồng ý với tôi một lần này đi? Được không mà? Chỉ cần cậu đồng ý với tôi, cậu muốn bảo tôi làm gì cũng được."
Những lời thoại quen tai.
Quả thật là phong thủy luân lưu chuyển.*
*Mang máng như câu vật đổi sao dời, hoặc là sông có lúc, người có khúc.
"Học kêu hai tiếng chó sủa cho tôi nghe xem." Chu Nghĩa Giác cố ý nói.
"Gâu gâu." Lục Trì Châu không chút do dự bắt chước tiếng chó sủa, gần như khiến Chu Nghĩa Giác buồn cười.
Tên ngốc này, cậu chỉ nói đùa thôi, hắn tưởng thật mà làm luôn.
Cho dù Lục Trì Châu không đề nghị trao đổi thì cậu cũng sẽ đồng ý đi, chung quy thì, muốn có cuộc sống yên yên ổn ổn thì phải duy trì cự li tiếp xúc gần với Lục Trì Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro