Chương 29: Ba năm ôm hai đứa, một đời hạnh phúc

"Bỏ đi, tôi không muốn bị trúng độc chết." Chu Nghĩa Giác chặn tay Lục Trì Châu, định tự mình ăn, nhưng mà cậu vừa đẩy ra, liền nhìn thấy Lục Trì Châu bộ dáng giống như Husky đáng thương bị chủ nhân bỏ rơi, nhìn chằm chằm vào cậu, khiến Chu Nghĩa Giác một người cứng nhắc cũng nhịn không được mà mềm lòng, mở miệng ra.

Lục Trì Châu lập tức hưng phấn lên, nở nụ cười rạng rỡ nhất, toàn tâm toàn ý đút cho Chu Nghĩa Giác.

Chu Nghĩa Giác ngay cả đũa cũng không đụng vào, nhưng ăn sáng lại no nê.

"Thêm một miếng nữa?" Lục Trì Châu còn muốn đút nữa.

Chu Nghĩa Giác đẩy ra, né tránh, giải thích một câu: "Ăn no rồi, cậu ăn đi."

"Thực sự no rồi à?"

"Ừm."

Lục Trì Châu xác định Chu Nghĩa Giác đã thật no, mới bắt đầu ăn uống vui vẻ, mười mấy phút đã dọn sạch nửa bàn ăn sáng còn sót lại.

Ăn xong có vẻ vẫn còn chút chưa đủ đã.

Chu Nghĩa Giác cau mày, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó, hỏi Lục Trì Châu: "Bình thường cậu ăn không no sao?"

"Tôi no rồi." Lục Trì Châu lập tức nghĩ tới cái gì, không chút do dự nói ra đáp án.

"Thứ cậu vừa ăn nhiều hơn gấp đôi những gì cậu thường ăn ở chỗ tôi." Chu Nghĩa Giác nghiêm mặt, Lục Trì Châu lập tức giương mắt lấy lòng qua nhìn cậu, bóp bóp đốt ngón tay của cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu có phải chê tôi ăn quá nhiều không? Tôi ăn ít một chút thật ra cũng không bị đói được."

"Tên ngốc này." Chu Nghĩa Giác nhìn hắn không nói nên lời.

Vậy mà trước đây cậu từng coi hắn là đối thủ sống còn, là đối tượng mà cậu muốn vượt qua, kết quả là khi ở gần nhau hơn mới phát hiện, bản thân luôn coi hắn thành đối thủ sống còn, đối thủ cạnh tranh, thế mà lại là một tên ngốc.

"Hic, cậu không chỉ chê tôi ăn quá nhiều, còn chê tôi ngốc." Lục Trì Châu tủi thân nhìn Chu Nghĩa Giác, nhân cơ hội chạm vào tay Chu Nghĩa Giác.

"Đừng nháo, tôi phải đi về." Chu Nghĩa Giác vẫn mặc quần áo của Lục Trì Châu, như vậy trực tiếp đi ra ngoài, quá thu hút ánh nhìn.

"Vậy cậu chờ một chút, tôi đi xem thử đã bớt người chưa, bớt rồi tôi sẽ đưa cậu ra ngoài." Lục Trì Châu nói xong, rất nhanh đã đi ra ngoài, cũng rất nhanh đã trở về, vẫy tay ra hiệu cho Chu Nghĩa Giác, "Được rồi, bây giờ tôi đưa cậu xuống dưới."

Chu Nghĩa Giác đi sau Lục Trì Châu, hai người một trước một sau ra khỏi phòng, lúc rẻ sang phía cầu thang, bỗng nhiên tình cờ gặp phải An Nhiên từ bên kia đi ra.

An Nhiên hoảng hốt nhìn Chu Nghĩa Giác xuất hiện sau lưng Lục Trì Châu.

Dáng vẻ bị dọa sợ, hoàn toàn không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

"Chu Nghĩa Giác? Tại sao cậu lại ở đây? Cậu và Lục Trì Châu tối qua ngủ cùng nhau?" An Nhiên cảm giác như bị đả kích rất lớn, hai mắt trợn tròn.

"Ồn ào cái gì? Cậu ấy là bạn của tôi, tôi mời cậu ấy làm bạn nhảy của tôi, để cậu ấy ở lại một đêm thì làm sao? Không được à? Điều lệ nào của luật pháp quy định tôi không được mời bạn bè qua đêm?"

"Cậu, các cậu không phải luôn bất hòa sao? Quan hệ của ngươi từ khi nào trở nên tốt như vậy? Lục Trì Châu, cậu uy hiếp Chu Nghĩa Giác đúng không? Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám uy hiếp Chu Nghĩa Giác, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu, đừng tưởng rằng Lục gia các cậu có thể một tay che trời, An gia chúng tôi cũng tuyệt đối không thua kém các cậu." An Nhiên cho rằng Chu Nghĩa Giác bị Lục Trì Châu uy hiếp.

Hắn nghĩ như vậy cũng không phải hoàn toàn vô lý, dù sao Chu Nghĩa Giác từng rất ghét Lục Trì Châu, ghét đến mức ngay cả không khí xung quanh hắn cũng có cảm giác bị ô nhiễm.

"Chính mắt cậu chứng kiến cậu ấy bị tôi uy hiếp? Còn nữa, ở đây là nhà của tôi, cậu là khách, đừng can thiệp vào cuộc sống cá nhân của gia chủ, đây là phép lịch sự cơ bản, hiểu không?" Lục Trì Châu khiến An Nhiên á khẩu không nói nên lời.

Chu Nghĩa Giác muốn giải thích với An Nhiên một chút, nhưng lại không muốn cho An Nhiên cơ hội, dù sao cậu cũng không phải Alpha, không thể mang lại cho An Nhiên hạnh phúc mà hắn mong muốn, lạnh nhạt mới là phương thức tốt nhất đối với An Nhiên.

An Nhiên nhìn chằm chằm Chu Nghĩa Giác, hy vọng cậu sẽ mở miệng nói một câu, cho dù không phải thực lòng giúp hắn giải vây, chỉ cần cậu mở miệng tùy tiện nói gì đó, hắn cũng sẽ vui vẻ, nhưng Chu Nghĩa Giác lại không mở miệng, ngay cả ánh mắt của cậu cũng rất lạnh lùng.

An Nhiên nắm chặt tay, dùng răng cắn môi dưới, cố gắng kìm nén nước mắt, quay người bỏ chạy.

Chu Nghĩa Giác nhìn bóng lưng hắn chạy trốn, rốt cuộc cũng không nhịn được.

Nhưng anh không dám mạo hiểm nói cho ai biết thân phận Omega của mình.

"Cậu không làm gì sai cả, đừng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, chuyện này không liên quan gì đến cậu." Lục Trì Châu nắm tay cậu, mỉm cười với cậu, muốn dùng nụ cười để cậu đỡ buồn.

"Cám ơn." Chu Nghĩa Giác không thể không thừa nhận, nụ cười của Lục Trì Châu vẫn có tác dụng với cậu.

"Đối với tôi, cậu vĩnh viễn không cần phải khách khí, đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài."
  
Lục Trì Châu đưa Chu Nghĩa Giác về nhà, lại ở nhà Chu Nghĩa Giác lười không muốn đi, sau đó bị Chu Nghĩa Giác bắt đi làm vệ sinh cả nửa ngày trời, mệt đến mức thở hồng hộc, khi mệt mỏi ngã xuống sô pha, nhìn Chu Nghĩa Giác ở bên cạnh hắn, thậm chí vẫn cảm thấy không khí thật ngọt ngào.

Chu Nghĩa Giác vừa mới trải qua kỳ phát tình, hôm nay lại làm việc quá sức, ngồi trên ghế sofa một lúc thì vô tình ngủ quên.

Lục Trì Châu ngồi ở bên cạnh cậu, nhìn khuôn mặt đang ngủ gần ngay trước mắt, nhịn không được mà nuốt nước miếng, ánh mắt chăm chăm vào đôi môi đỏ hồng của Chu Nghĩa Giác.

Hồng hồng, trông rất mềm mại, khi hôn nhất định sẽ rất thoải mái.

Lục Trì Châu môi mấp máy, không nhịn được mà tiến lại gần, muốn hôn lên môi Chu Nghĩa Giác, khoảng cách đã gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của nhau, chạm vào hơi ấm của đối phương, đến phía trước gần chút nữa, hắn có thể nếm được môi của Chu Nghĩa Giác có mùi vị gì? Có phải giống tin tức tố của cậu không, mùi hương bạc hà mát mát lạnh lạnh?

Nhưng cuối cùng hắn cũng đạp phanh, cố gắng kiềm chế bản thân.

Hắn ngồi lại, vỗ vỗ lên mặt, cầm cốc nước, gấp gáp rót nước.

Không thể làm bậy, phải đợi cho đến khi cậu ấy nguyện ý.

Kiên quyết không thể cho cậu ấy cơ hội nào khác để ghét bản thân mình.

Lục Trì Châu đứng dậy, lựa chọn giữa việc bế Chu Nghĩa Giác về phòng hoặc lấy chăn mỏng.

Hắn đứng dậy, tìm chăn của Chu Nghĩa Giác, nhẹ nhàng đắp lên, sau đó luôn ở bên cạnh Chu Nghĩa Giác, chống khuỷu tay lên ghế sô pha, ánh mắt dán chặt lên người Chu Nghĩa Giác, nhìn thế nào cũng không chán.

Nửa giờ sau.

Lông mi Chu Nghĩa Giác khẽ run lên, Lục Trì Châu ý thức được cậu sắp tỉnh, liền vội vàng quay đầu giả vờ ngủ, Chu Nghĩa Giác mở mắt ra, thấy trên người mình đắp chăn mỏng, lại nhìn Lục Trì Châu ở bên cạnh, cậu đứng dậy, kéo chăn đắp lên người Lục Trì Châu.

Lục Trì Châu cảm nhận được nhiệt độ thuộc về Chu Nghĩa Giác trên chăn, hít hà hơi thở của cậu, lặng lẽ trốn vào trong chăn, cong môi.

Chu Nghĩa Giác nhìn thời gian, đã gần đến giờ cơm tối, cậu đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, xem nguyên liệu, lựa chọn một chút, chuẩn bị làm hai món ăn đơn giản.

Nghe được thanh âm từ phía sau, Lục Trì Châu muốn nhảy lên giúp đỡ, nhưng lại lo lắng thức dậy quá sớm sẽ khiến Chu Nghĩa Giác nghi ngờ, bị cậu phát hiện ra chuyện hắn đang giả vờ ngủ.

Quyết định nheo mắt lâu hơn một chút

Không ngờ rằng, vừa nheo mắt thì thật sự ngủ luôn, cuối cùng bữa tối cũng đã chuẩn bị xong, Chu Nghĩa Giác lay hắn tỉnh lại.

"Tối qua cậu đi ngủ lúc mấy giờ? Sao ngủ như nhue chết vậy? Giống hệt như heo." Chu Nghĩa Giác ném chiếc khăn sạch lên mặt Lục Trì Châu, "Đi rửa mặt đi, chuẩn bị ăn tối."

Lục Trì Châu cầm lấy cái khăn, hít một hơi thật sâu, "Thơm quá, có mùi giống của cậu."

"Ngu đần, đây là cái mới, mác còn chưa được gỡ ra."

"..."

Lục Trì Châu đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Chu Nghĩa Giác dọn cơm.

2333: "Cậu có cảm thấy cuộc sống hiện tại của hai người rất giống cuộc sống sau khi kết hôn không?"

Chu Nghĩa Giác không để ý, hệ thống tiếp tục phát ra những câu nói rác rưởi.

"Tôi nghĩ giữa các cậu vẫn còn thiếu điều gì đó, chẳng hạn như một tiểu dễ thương biết cười biết khóc biết quậy, còn có các tiểu bảo bối biết gọi các cậu là ba*."

Trong t.trung thì 爸爸: bàba nghĩa là ba, bố, cha; còn 粑粑: bābā nghĩa là 💩. Tác giả dùng từ 粑粑 :">

"Hoặc là cậu lo lắng không chăm sóc tốt, có thể sinh con lớn trước, làm quen với quy trình, sau đó sinh con thứ hai."

"Thật ra cậu không cần lo lắng chăm sóc không tốt bảy đứa bé, đợi cậu sinh đứa bé nhỏ nhất, con cả đã lớn rồi, nó có thể giúp cậu chăm sóc đứa nhỏ."

"Cũng không cần lo lắng không có tiền nuôi, Lục gia có nhiều tiền như vậy, mỗi ngày đốt tiền một tiếng đồng hồ, cũng có thể đốt đến khi cậu già."

Chu Nghĩa Giác: "..."

Trong lúc ăn tối, Chu Nghĩa Giác nghĩ đến những lời nhảm nhí của hệ thống, nhịn không được mà  hỏi Lục Trì Châu.

"Nhà cậu thực sự có rất nhiều tiền à?"

"Cậu thiếu tiền à? Trong tay tôi có thể rút ra một số tiền, nếu cậu thiếu tiền, tôi có thể cho cậu bất cứ lúc nào."

"Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi, đừng đưa ra những giả định không cần thiết. "

"Ồ, tôi cũng khá giàu, dù sao từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thiếu tiền, muốn mua gì thì mua, quà sinh nhật mỗi năm, bố tôi đều sẽ tặng cho tôi một tinh cầu..."

"...Được rồi, cậu có thể ngậm mồm rồi."

2333: "Nhìn xem, tôi chưa bao giờ lừa cậu, chỉ cần cậu kết hôn, tất cả những thứ này sẽ là của cậu."

"Cút, cảm ơn."

2333: "Ba năm ôm hai đứa, một đời hạnh phúc."

"Câm miệng."

......

"Tiểu Chu Chu, tôi khổ quá mà, cậu trở về làm bạn cùng bàn của tôi đi, ta sắp chịu không nổi rồi, tôi không muốn làm bạn cùng bàn với Ngô Kỳ đâu, hắn cái gì cũng không biết, tôi đã bị giáo viên chỉ đích danh phê bình ba lần rồi, giáo viên nói nếu lặp lại hai lần sẽ mời phụ huynh, cậu biết tính cách của mẹ tôi thế nào mà, nếu bị bà ấy biết tôi học hành không tốt, khẳng định sẽ tịch thu tất cả thiết bị trò chơi của tôi, đến lúc đó tôi sẽ không còn cách nào để chơi game được nữa, hu hu hu..."

Viên Đại Đầu ôm lấy cánh tay Chu Nghĩa Giác khóc lóc thảm thiết.

"Không chơi game nữa cũng khá tốt, như vậy cậu mới có thể chuyên tâm học hành." Chu Nghĩa Giác công chính nghiêm mà, không bị lay động.

"Oaa, không được, tôi sẽ chết mất, cuộc sống không có game thì không hoàn chỉnh, tôi thật sự sẽ chết mất, tiểu Chu Chu, cậu sẽ không nhẫn tâm nhìn tôi chết phải không? Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu thương tôi nhất, cậu nhất định không nỡ, đúng không?"

Viên Đại Đầu nắm chặt tay Chu Nghĩa Giác không chịu buông ra.

Cho đến khi bị ai đó nắm lấy vai đau đến mức phải buông ra, quay đầu định mắng người, lại đối diện với khuôn mặt đen như đít nồi của Lục Trì Châu, tức khắc nhát như chim cút, run run rẩy rẩy cút về chỗ ngồi.

Ngô Kỳ thấy hắn quay trở lại, giễu cợt một tiếng: "Không phải mày nói sau khi rời đi cả đời này sẽ không quay lại sao? Tao thấy cả đời này của mày cũng khá dài đó."

"Hừ, đây là chỗ ngồi của tao, tao thích về khi nào thì về khi đó, mày, liên quan gì đến mày."

Viên Đại Đầu tức giận, khống biết từ đâu lấy ra hai lá cờ nhỏ, cắm vào khe hở giữa hai bàn, chống nạnh tức giận trừng mắt nói: "Lấy cái này làm giới hạn, nếu mày chạm vào lá cờ nhỏ, bố mày sẽ đánh chết mày."

Ngô Kỳ liếc nhìn hai lá cờ nhỏ dùng để chơi cờ tỷ phú, khóe miệng giật giật.

Thứ ngu si.

Thật ấu trĩ.

Làm bạn cùng bàn với đồ ngu, thật đáng buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro