Chương 3: Hai kẻ mạnh gặp nhau, tu la tràng

Tôn Chính Cường trở lại phòng học, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy ba người vừa mới hành hung, trái tim nhỏ bé bị dọa co lại thành một đoàn, nhanh chóng dời tầm mắt, đi đường vòng đến trước bàn học của Chu Nghĩa Giác, đặt lon soda trong tay xuống.

"Chu ca, nước ngọt của anh."

Lúc Chu Nghĩa Giác cầm nước ngọt, đánh giá hắn một cái, "Mặt mày sao còn sưng hơn so với vừa rồi?"

Cậu nhớ rõ mình không xuống tay mạnh mà.

Tôn Chính Cường cảm giác sau lưng truyền đến một ánh mắt dọa người, hắn nuốt nước miếng, nói: "Chắc là anh nhìn lầm rồi."

Chu Nghĩa Giác vặn nắp chai, ngón tay vừa sờ lên nắp, đụng phải hạt cát thật nhỏ, hạt cát lún vào trong đường vân của nắp bình, thoạt nhìn khá bẩn.

Cậu cầm chai nước, xoay người về hướng Tôn Chính Cường ngồi ở phía sau lắc lư một chút, nhướng mày hỏi: "Lúc mày trở về bị ngã hay sao?"

Mặt Tôn Chính Cường nghẹn đến đỏ bừng, một nửa là đau, một nửa là tức giận.

Hôm nay ra ngoài không thuận lợi, hay là ngày mai xem hoàng lịch thôi, nếu không thích hợp ra ngoài, vậy thì xin nghỉ ở nhà.

Tôn Chính Cường không nói, Chu Nghĩa Giác cũng không có ý định tìm gốc hỏi ngọn, nói cho cùng cậu và Tôn Chính Cường cũng không phải rất thân quen, cậu cũng không phải bà tám thích xen vào việc của người khác, vặn nắp, ngửa cổ uống nước, yết hầu nhô lên rõ ràng theo động tác nuốt, trượt động gợi cảm.

Viên Hạo Quân bên cạnh nâng má nhìn cậu, vẻ mặt si mê, "Tiểu Chu Chu, bộ dạng cậu uống nước quá gợi cảm, nếu tôi là Omega, nhất định phải gả cho cậu."

"Viên Đại Đầu, nếu như cậu là O, tôi độc thân cả đời, cũng sẽ không cưới cậu."

"Đáng ghét, sao cậu lại nói như vậy, làm tổn thương lòng dạ người ta."

"Câm miệng, nói lại lần nữa, gặp trong kho huấn luyện mô phỏng robot."

Viên Hạo Quân lập tức im miệng, làm động tác kéo khóa kéo.

"Lục ca, nhìn cái gì vậy? Mắt cũng nhìn thẳng cả rồi." Hầu Tử và Lục Trì Châu ngồi cùng một bàn, lột một quả chuối bỏ vào miệng, hắn lấy một quả từ ngăn kéo, muốn hỏi Lục Trì Châu có muốn ăn không, liền thấy ánh mắt người sau thẳng tắp nhìn nơi nào đó.

Hầu Tử dù tên là khỉ, nhưng dáng người cũng có thể so sánh với khỉ đột.

Thô lỗ, trái tim còn thô hơn cả bóng rổ.

Hắn thuận theo tầm mắt Lục Trì Châu nhìn qua, ánh mắt trực tiếp lướt qua Chu Nghĩa Giác, nhìn về phía hoa khôi trường Lệ Tử Nghiên đứng bên ngoài cửa sau phòng học.

Lệ Tử Nghiên da trắng mỹ mạo chân dài, ngực to eo nhỏ mông vểnh, nữ thần trong lòng ngàn vạn trạch nam, nhưng, cô là Alpha, xếp hạng thứ ba toàn trường, thực lực chỉ sau Lục Trì Châu và Chu Nghĩa Giác.

Tổ hợp làm cho người ta hít thở không thông, thật giống như mở ra một cửa sổ trò chuyện, phát hiện đối phương là một mỹ nhân da trắng mỹ mạo còn ngực to, quần bạn đều cởi ra, đối phương vén váy, cúc cu còn lớn hơn bạn.

"Lục ca, không phải mày thích Lệ Tử Nghiên chứ? Giữa AA không có hạnh phúc."

Lục Trì Châu nhíu mày, cảm thấy không thoải mái với nửa câu sau: "Không thử làm sao biết."

Chu Nghĩa Giác uống nước xong, lơ đãng liếc mắt nhìn Lục Trì Châu một cái, trong mắt lập tức toát ra hung quang, hung tợn xem thường việc giết đối phương, lại như không có việc gì thu ánh mắt.

Nếu hắn không phát hiện bí mật của mình, vậy thì không có gì phải sợ.

Chu Nghĩa Giác ném chai nước đã uống cạn vào sọt rác trong góc tường phía sau phòng học, mở sách ra, bắt đầu chuẩn bị học bài.

Vốn tiết này là tiết huấn luyện thể lực, nhưng giáo viên tạm thời có việc, đổi tiết.

Hôm nay các giáo viên không biết điên kiểu gì, một hai người đều đổi tiết.

Hầu Tử kéo Ngô Kỳ, trốn vào WC bịt mũi thì thầm.

"Mày bị bệnh à? Vào nhà vệ sinh tìm phân hay gì?" Ngô Kỳ bịt mũi, vô cùng không hiểu hành vi của Hầu Tử, nhà vệ sinh nam, mùi lạ nặng bao nhiêu, cậu ta không ngửi thấy à?

"Tao nói cho mày một bí mật, này nhỏ giọng một chút." Hầu Tử nói.

"Nói nhanh lên." Ngô Kỳ bịt mũi, nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm.

"Lục ca thích Lệ Tử Nghiên." Hầu Tử cố ý hạ giọng.
Ngô Kỳ khiếp sợ hô to một tiếng, Hầu Tử nhanh chóng che miệng hắn, nôn nóng nhìn thoáng qua cửa, "Mày nhỏ giọng một chút, bị Lục ca biết, chúng ta tới số liền".

"Lục ca là A, Lệ Tử Nghiên cũng là A, A A sao có thể ở bên nhau chứ? Huống chi hai người bọn họ gen đều xuất sắc như vậy, chú Lục còn chờ ôm cháu, khẳng định không đồng ý."

"Đúng vậy, cho nên tao đang rầu rĩ, mày nghĩ xem Lục ca có nhiều Omega theo đuổinhư vậy, Lục ca sao không suy nghĩ ra chuyện, thích một Alpha chứ?"

"Có thể là vì vẫn cùng chúng ta ở một chỗ với đám lão già thối, cho nên bất tri bất giác bị ảnh hưởng?Không được, vì Lục thúc thúc về sau sẽ không lấy nước mắt rửa mặt, tao quyết định liều chết khuyên can."

"Mày cảm thấy Lục ca sẽ nghe chúng ta khuyên sao?" Hầu Tử trợn trắng mắt.

"Sẽ không." Dũng khí của Ngô Kỳ lập tức xẹp xuống.

"Ngược lại tao có một cách." Hầu Tử tặc cười.

"Cách gì?"

"Hữu nghị, tao quen biết một bằng hữu, người này sẽ tổ chức một buổi họp mặt vào thứ bảy tại quán bar Tước Sắc, hỏi tao có đi hay không, chúng ta có thể lừa Lục ca đi, nơi đây khẳng định có rất nhiều Omega xinh đẹp, chờ Lục ca hít tín tức tố Omega, nhất định sẽ quên Lệ Tử Nghiên."

"Một lời đã định, mày đi lừa Lục ca, tao phụ trách giả ngu." Ngô Kỳ vỗ tay, đồng ý chủ ý của Hầu Tử.

Hầu Tử: "......"

Thứ bảy, buổi trưa.

Viên Hạo Quân lại ở trong phòng Chu Nghĩa Giác chơi game, chiếm lấy bàn ghế trò chơi của Chu Nghĩa Giác, máy tính cấu hình cao, ép Chu Nghĩa Giác chỉ có thể ngồi ở trên cửa sổ, ủy khuất cong chân dài.

'Tiểu Chu Chu, đêm nay đi theo tôi đến một chỗ được không?"

"Nơi nào?" Chu Nghĩa Giác cầm trong tay một quyển sách liên quan đến robot, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

"Quán bar Tước Sắc." Viên Hạo Quân bẻ khớp, trong lúc chờ tiến vào trò chơi, tháo tai nghe xuống nhìn về phía Chu Nghĩa Giác.

"Không đi." Chu Nghĩa Giác không chút suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt.

"Đã đoán được cậu nhất định sẽ từ chối." Viên Hạo Quân dùng chân móc cặp sách đặt bên cạnh bàn máy tính, cầm lên, mở cặp sách ra, lấy ra một quyển dày như gạch <<Sự ra đời của robot mạnh nhất và các người sử dụng>>, sách rất cũ, trang sách đã ố vàng, góc cạnh rất nhiều chỗ bị cuộn lên.

Một quyển sách cũ không đáng chú ý như vậy, vẫn khiến mắt Chu Nghĩa Giác sáng lên, động tâm.

"Đưa sách cho tôi, tôi đi cùng cậu, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được làm vậy nữa."

"Ừm hứm." Viên Hạo Quân hôn gió Chu Nghĩa Giác, lại lập tức đeo tai nghe tiếp tục chơi game.

Chu Nghĩa Giác thích robot, càng thích cảm giác điều khiển robot, cậu thích xem tất cả sách có liên quan đến robot, càng thích nghiên cứu robot, quyển "Sự ra đời của robot mạnh nhất và các người sử dụng" này chỉ in một quyển, toàn bộ vũ trụ chỉ có một quyển.

Tuy rằng không biết Viên Hạo Quân làm sao lấy được, nhưng không thể phủ nhận, cậu không có cách nào kháng cự mị lực của quyển sách này.

Một người chuyên chú chơi game, một người yên tĩnh ngồi trên cửa sổ đọc sách, hai người không ai quấy nhiễu ai, đợi đến buổi tối, sắp tới giờ hẹn, chỉ còn lại có một giờ.

Viên Hạo Quân tháo tai nghe xuống, buông bàn phím chuột xuống, ôm âu phục bảo quản gia đưa tới, đứng ở bên giường, xoạt một cái lột sạch mình.

Hắn vừa mặc quần áo vừa giục, "Tiểu Chu Chu, cậu mau thay quần áo đi, chúng ta sắp xuất phát rồi."

"Đợi lát nữa, tôi xem xong chương này liền thay."

Viên Hạo Quân nhanh chóng mặc quần dài vào, đi về phía Chu Nghĩa Giác, nhanh tay lẹ mắt cướp đi sách trong tay cậu, vội vàng hò hét: "Nhanh lắm, sắp muộn rồi, lần này nghe nói sẽ có mười mấy Omega, nhiều như vậy, có lẽ sẽ có người coi trọng tôi cũng không chừng, hắc hắc......"

Viên Hạo Quân vừa mơ mộng đẹp, vừa giục Chu Nghĩa Giác nhanh lên.

Chu Nghĩa Giác nhìn chằm chằm làn da ngăm đen của hắn, cơ ngực to cường tráng, cơ bắp hai cánh tay...... Nhìn hai giây, sau đó mặt không chút thay đổi, nội tâm hâm mộ vô cùng dời tầm mắt, thở một hơi, chọn một bộ âu phục màu trắng.

Màu trắng, tôn cậu lên giống như vương tử điện hạ bước ra từ truyện tranh.

Lập tức nhìn Viên Hạo Quân, trông giống một chú chó sau khi mặc bộ đồ hàng hiệu màu đen.

"Oa oa, Tiểu Chu Chu, cậu thật quá đáng, mặc đẹp như vậy, tất cả Omega đều là của cậu." Viên Hạo Quân hâm mộ ghen tị, chảy nước mắt chua xót.

Chu Nghĩa Giác ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, "Vậy tôi đi đổi bộ khác."

"Đừng đừng, như vậy là tốt rồi, chúng ta sẽ đến muộn, Omega cao cao tại thượng cũng không thích người sẽ đến muộn, nhất là Beta." Viên Hạo Quân đẩy Chu Nghĩa Giác ra cửa, ngồi lên xe của tài xế Viên gia, lái đến quán bar Tước Sắc.

Lục Trì Châu cùng hai người bạn nối khố vào quán bar Tước Sắc, dưới sự dẫn dắt của người bạn nối khố, đi vào ghế sô pha xa hoa nhất, hắn liếc mắt một cái thấy được bên trong ABO hỗn tạp, A là chính, O thứ hai, B rất ít.

Khi Omega nhìn thấy hắn, tất cả đều biểu hiện ra cảm giác hai mắt tỏa sáng, rục rịch.

Những ánh mắt này, Lục Trì Châu quá quen thuộc.

Lập tức không vui nhíu mày, lộ ra ánh mắt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, lạnh mặt đối Ngô Kỳ và Hầu Tử nói: "Tụi bây lại dám gạt tao?"

"Lục ca, tụi tao cũng là vì tốt cho mày, AA gì gì đó, thật sự không có kết quả, mày nhìn xem, nơi này nhiều Omega như vậy, ai cũng cực kỳ xinh đẹp, so sánh với thiếu gia Lệ gia, mày thử xem..."

"Tránh ra, tao..." muốn đi.

Lục Trì Châu còn chưa nói xong, cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra.

Viên Hạo Quân và Chu Nghĩa Giác một trước một sau đi vào, hai người đều mặc âu phục, Viên Hạo Quân đi ở phía trước là màu đen, âu phục sát người, phác họa cơ bắp rắn chắc cường hãn của hắn, phía sau là Chu Nghĩa Giác mặc âu phục trắng, màu da cậu vốn là thiên sứ trắng, màu trắng vô cùng thích hợp với cậu, mặc vào, giống như thiên sứ đi xuống nhân gian, đẹp đến mức làm cho người ta không dời mắt ra được.

Chu Nghĩa Giác xuất hiện, Alpha trong quán bar lộ ra vẻ kinh hỉ, nhưng không đợi bọn họ cao hứng lên, lại rất nhanh phát hiện, cậu là Alpha.

Thật sự là đáng tiếc, thiếu niên xinh đẹp như vậy, lại là một Alpha!

"Lục ca, lừa mày là tụi này không đúng, xin lỗi, nhưng mà mày có thể đừng đi trước không? Tốt xấu gì cũng uống chén rượu ngồi một hồi rồi nói sau." Ngô Kỳ còn chưa thấy Chu Nghĩa Giác và Viên Hạo Quân, hắn một lòng muốn thuyết phục Lục Trì Châu ở lại.

Lục Trì Châu lườm hắn một cái: "Tao nói phải đi lúc nào?"

Ngô Kỳ: "..." Hả?

Chẳng lẽ không phải?

Hầu Tử đứng bên cạnh, liều mạng nháy mắt với Ngô Kỳ, làm khẩu hình: Xong đời, là Tu La tràng.

Điều tồi tệ nhất cả trường, lại là hai người mạnh nhất đồng thời xuất hiện trong quán bar, không phải Tu La tràng thì là cái gì?

Hầu Tử đã bắt đầu tìm kiếm trong bar, góc nào an toàn nhất.

"Lão Tứ, lợi hại a, cậu lại dám gọi hai Alpha mạnh nhất Lai Khải Mạn tới." Nhóm Alpha ngồi trong bar, cùng nhau kề sát kêu lão Tứ, một đám người, nhìn như tình cảm tốt, trên thực tế tất cả mọi người hận không thể ăn lão Tứ.

Buổi họp mặt tốt đẹp, gọi hai Alpha xuất sắc như vậy tới trấn giữ, trong mắt Omega còn có thể có sự tồn tại của bọn họ sao? Thật sự là tự bê đá đập chân mình.

Lão Tứ là người dẫn đầu, hắn vốn chỉ gọi Viên Hạo Quân và Hầu Tử, hai người này trước khi đến, đều nói với hắn muốn dẫn một người bạn tới đây, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Ai biết bọn họ sẽ mang Chu Nghĩa Giác và Lục Trì Châu đến.

Nếu hắn biết, đã sớm cự tuyệt.

Hắn còn trông cậy vào lần giao lưu hữu nghị này có thể thoát khỏi đơn độc, nếu không thoát khỏi đơn độc, lễ độc thân năm nay hắn còn phải tiếp tục trải qua.

Trong ký túc xá một đám chó đều thoát FA, chỉ còn lại một mình hắn.

Mỗi buổi tối, nghe người khác show ân ái, hắn vui vẻ sao?

Không, vui vẻ mới có ma.

"Mày gọi người đến coi như xong, còn gọi hai đối thủ một mất một còn, mày không biết Chu Nghĩa Giác và Lục Trì Châu không hợp nhau hay sao? Hai người này đều hận không thể một ngụm cắn chết đối phương, một hồi trong buổi họp mặt nếu xảy ra chuyện, tiểu tử mày chịu toàn bộ trách nhiệm."

Lão Tứ ủy khuất, nước mắt lưng tròng cắn tay áo, "Tao cũng không phải cố ý."

Chu Nghĩa Giác vào cửa liền cảm giác không khí không thích hợp, có loại cảm giác làm cho cả người cậu không thoải mái.

Sau khi nhìn thấy Lục Trì Châu, cậu rốt cục cũng biết vì sao mình không thoải mái, không phải vì dị ứng không khí, mà là lại đụng phải Lục Trì Châu.

Viên Hạo Quân biết cậu và Lục Trì Châu có thù, nhưng trước đó cũng không biết tới đây sẽ gặp Lục Trì Châu, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không có can đảm quấn quít muốn Chu Nghĩa Giác đến đây cùng hắn đến.

Bây giờ biết cũng đã muộn.

Chỉ có thể cầu nguyện tối nay không xảy ra chuyện gì.

"Viên Đại Đầu." Chu Nghĩa Giác đứng ở phía sau Viên Hạo Quân, ngữ khí vô cùng nguy hiểm.

Viên Hạo Quân run rẩy, nháy mắt biến thân thành tiểu tức phụ, ủy khuất than thở, "Tôi thật sự không biết."

"Cậu chết chắc rồi."

Viên Đại Đầu: "Hu~"

Bầu không khí trong phòng ngưng trệ qua đi, lại một lần nữa sinh động hẳn lên.

"Ha ha ha ha, mọi người đến đây, đến uống rượu đi."

Lão Tứ bị mọi người đẩy ra để làm dịu bầu không khí, hắn chịu áp lực, không biết nói cái gì, đành phải bưng chén rượu, ha ha cười gượng.

Chu Nghĩa Giác biết Viên Đại Đầu rất chờ mong buổi họp mặt đêm nay, tuy rằng tâm tình rất khó chịu, nhưng cậu vẫn kiệt lực ngăn chặn tính tình nóng nảy của mình, chịu đựng mà không nổi đóa.

Viên Hạo Quân khúm núm, dời bước đến phía sau cậu, tiểu tức phụ đẩy cậu đi về phía trước, chọn một vị trí cách Lục Trì Châu xa nhất ngồi xuống.

"Tiểu Chu Chu, chúng ta ở lại một giờ, một giờ sau liền rời đi." Viên Hạo Quân dựng thẳng một ngón tay, lắc lắc.

Chu Nghĩa Giác nhíu mi tâm, hừ lạnh một tiếng: "Tùy cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro