Chương 32: Nick game bị lộ

Chu Nghĩa Giác để mắt tới, khi lần sau gặp lại, cố ý nhắc tới chủ đề về game, lúc đầu cậu chỉ có thái độ tùy ý thử, kết quả vẫn là thật sự thử nói ra.

Tên ngu đần Lục Trì Châu thật sự là Lộ Kiến trong game.

Vậy thiếu nữ xinh đẹp còn lại không phải là Ngô Kỳ và Hầu Tử sao?

Tâm trạng Chu Nghĩa Giác vốn vẫn có chút buồn bực, nghĩ tới đây, nhìn Viên Đại Đầu một cái, đột nhiên cảm thấy thương cho Viên Đại Đầu.

So với cậu mà nói, Viên Đại Đầu hình như càng bi thảm hơn một chút.

Tên gia hỏa này vẫn tâm tâm niệm niệm muốn ôm mỹ nữ về nhà.

Còn nói một cách hùng hồn đối phương là một Omega dễ thương, ngoài đời nhất định là một em gái dễ thương.

Nếu bị hắn biết được, hai người kia sở dĩ được gọi là em gái, là Ngô Kỳ và Hầu Tử ngoài đời mà hắn hận đến mức nghiến răng, không biết Viên Đại Đầu có tức giận đến hộc máu không.

Còn có hai người Ngô Kỳ và Hầu Tử nữa, biểu hiện của hai người này dường như cũng không kém Viên Đại Đầu là bao.

Ba kẻ oan gia, trong game thì khanh khanh ta ta, ngoài game thì, đánh nhau đến mức nước sôi lửa bỏng.

Nếu nick game bị bại lộ, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Chu Nghĩa Giác bỗng nhiên nở nụ cười tinh quái, Lục Trì Châu vừa lúc quay người lại nhìn thấy nụ cười của cậu, nụ cười đó nhìn một cái liền biết không có ý tốt, Lục Trì Châu có chút run sợ cúi người xuống, nhỏ giọng nói: "Tiểu Chu Chu, cậu không phải đang ấp ủ ý tưởng xấu gì sao?"

"Không có, tránh ra chút đi, đừng cản trở không khí của tôi." Chu Nghĩa Giác chán ghét hất hất tay.

Lục Trì Châu lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất, vươn tay nắm lấy tay Chu Nghĩa Giác, cúi đầu dùng bộ mặt oan oan ức ức bóp xương ngón tay của Chu Nghĩa Giác, ngạc nhiên là tính khí của Chu Nghĩa Giác bị đè xuống một nửa.

Ngược lại không phải được vuốt lông, mà là tức đến mất bình tĩnh.

Chu Nghĩa Giác thấy dáng vẻ Lục Trì Châu giả vờ ủy khuất, đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, nói với Lục Trì Châu: "Hẹn vào tối nay, đến nhà tôi, gọi hai người huynh đệ kia của cậu cùng nhau tới nữa, tôi mời một bữa."

"Tiểu Chu Chu, thế giới hai người chúng ta thì tốt rồi, gọi hai tên bóng đèn kia làm gì?" Trong lòng Lục Trì Châu không muốn, thế giới tốt đẹp của hai người, cứng rắn nhét thêm hai người vào, như vậy bảo hắn sao mà vui cho nổi?

"Nếu cậu không gọi, cậu cũng không cần tới đâu." Thái độ của Chu Nghĩa Giác rất kiên quyết.

"Tôi biết, tôi sẽ gọi bọn họ tới." Lục Trì Châu dù có không tình nguyện, đến mức độ này thì hắn cũng chỉ có thể đồng ý.

Ngô Kỳ và Hầu Tử đi theo sau Lục Trì Châu, từng bước từng bước một, không dám rời đi quá xa, nhưng lại không dám đi quá gần.

Khẩn trương sánh vai nhau mà đi.

"Lục ca, sao hôm nay đột nhiên mời hai người bọn tao vậy? Gần đây bọn tao không làm chuyện gì trái đạo đức đâu?" Hầu Tử không bình tĩnh bằng Ngô Kỳ, khi đi trên đường, bắp chân cũng run rẩy.

"Mày cho rằng tao muốn kêu tụi mày tới à? Đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, bảo tụi bây đi thì cứ đi theo tao đi." Lục Trì Châu cảm thấy không vui, thậm chí tính tình cũng trở nên không tốt.

Ngô Kỳ và Hầu Tử không dám nói thêm gì nữa, đi theo đến nhà Chu Nghĩa Giác, vừa bước đến cửa nhà, đụng phải Viên Đại Đầu đang chơi máy bay giấy trong phòng khách.

Ngô Kỳ nhìn một cái, khóe miệng co giật, mỉa mai trong lòng: Quỷ ấu trĩ!

Viên Đại Đầu nhìn thấy ba người từ cửa đi vào, cho rằng bản thân sinh ra ảo giác, đi tới bên cạnh Chu Nghĩa Giác, yêu cầu Chu Nghĩa Giác nhéo mặt mình một cái.

"Tiểu Chu Chu, cậu nhéo tôi một cái đi, tôi cảm giác như tôi có thể xuất hiện ảo giác rồi, nếu không tại sao tôi lại nhìn thấy ba tên hỗn đản Lục Trì Châu đó ở trước cửa nhà cậu?"

"Cậu không bị ảo giác đâu." Chu Nghĩa Giác nói xong, vẫn nhân cơ hội nhéo mặt Viên Đại Đầu thật mạnh.

"A." Viên Đại Đầu bị đau kêu lên: "Là thật nè, vậy mà là sự thật à, Lục Trì Châu bọn họ thật sự đã tới."

"Là tôi mời bọn họ tới đây, nhanh tới giúp tôi chuẩn bị bữa tối." Chu Nghĩa Giác trừng mắt nhìn Viên Đại Đầu.

Viên Đại Đầu khẩn trương đi theo cậu vào phòng bếp, Lục Trì Châu nhìn thấy vị trí thường ngày của mình bị người khác chiếm giữ, lão đại bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng thân hình cao lớn của mình chen vào phòng bếp, chiếm giữ vị trí bên cạnh Chu Nghĩa Giác.

Viên Đại Đầu làm vẻ mặt khó hiểu nhìn cái con người này, nhưng biết bản thân đánh không lại đối phương, muốn mắng lại không dám mắng, muốn đánh càng không dám động thủ.

Ngay lúc hắn khó xử do dự không biết phải làm sao mới tốt, đột nhiên nhìn thấy Chu Nghĩa Giác rất bình tĩnh quay người lại tát Lục Trì Châu một cái.

"Tránh ra một chút, cậu cản đường tôi."

Cái tát này của Chu Nghĩa Giác khiến Viên Đại Đầu mở to mắt, không dám tin rằng những gì nhìn thấy.

Tiểu Chu Chu đánh Lục Trì Châu, Lục Trì Châu bị đánh vẫn cười như một con husky, đáy là tình huống gì vậy?

Tại sao mối quan hệ giữa hai người này lại kỳ lạ đến vậy?

Tại sao hắn lại có loại cảm giác như mình vừa ăn chanh vậy?

Sau khi ăn tối xong, Chu Nghĩa Giác bắt đầu đề nghị chơi game.

Trong năm người, chỉ có một mình cậu biết nick game của nhau, câuh đang chờ đợi khoảnh khắc nick game của mọi người bị lộ ra.

Vì vậy cậu nở nụ cười thân thiện, thân thiện đến mức khiến trong lòng người ta dựng tóc gáy.

Viên Đại Đầu hiểu rõ Chu Nghĩa Giác, nhìn cậu cười như vậy, có chút sợ, không dám đùa giỡn.

"Tôi thấy là vừa mới ăn no, hay là để muôn một chút cũng được, nếu không rất dễ bị khó tiêu." Viên Đại Đầu kiếm cớ.

"Bình thường ăn no rồi chơi, cũng chưa thấy cậu nói hệ tiêu hóa của cậu có vấn đề?" Chu Nghĩa Giác trừng mắt nhìn Viên Đại Đầu.

Viên Đại Đầu quay lại nhìn ba người còn lại, Lục Trì Châu nịnh bợ đồng ý chơi game, hai người còn lại Ngô Kỳ và Hầu Tử thì bám đít hắn, Lục Trì Châu quyết định làm gì, hai người còn lại cũng sẽ không có bất cứ phản đối nào.

"Tiểu Chu Chu, muốn chơi game này thì tới chỗ tôi là được rồi, ta cực kỳ thích game này, game này vừa mới ra mắt tôi đã bắt đầu chơi, một lát nữa đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi chơi." Trì Châu nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể khoe khoang vẻ quyến rũ của bản thân.

Năm người đăng nhập riêng vào trò chơi.

Chu Nghĩa Giác cười nhếch mép kế hoạch thành công, đi về phía Lục Trì Châu.

"Chu Nhi Phục Thủy? Là cậu à, chúng ta thật sự rất có duyên, vừa mới online, lát nữa cùng nhau chơi không? Đối tượng của tôi lát nữa cũng đến, chính là người tôi thích mà lần trước tôi nói qua, tôi giới thiệu các cậu làm quen với nhau." Khi Lục Trì Châu nhìn thấy Chu Nghĩa Giác, còn tưởng rằng đúng lúc tình cờ Chu Nhi Phục Thủy cũng online.

Cho đến khi ở một nơi khác, vang lên những tiếng la hét và tiếng nôn mửa.

"Tao đ cđmm, tên Ngô Kỳ ngu l*, mày vậy mà giả mạo tỷ tỷ xinh đẹp? Tao... Tao, tao muốn giết mày." Viên Đại Đầu nhìn thấy Ngô Kỳ biến thành tỷ tỷ zú bự, tức giận đến mức không đánh không được, cầm vũ khí lên bắt đầu công kích đối phương.

Ngô Kỳ và Hầu Tử cũng không tức không được, ba người đã đánh nhau thành một đống, mắng chửi lẫn nhau, mắng thì mắng vẫn nôn vào mặt đối phương.

Sau khi hầu hết bọn họ thoát game, cảm giác như cả đời này không qua lại với nhau nữa.

Lúc này Lục Trì Châu cuối cùng cũng ngửi thấy chỗ không bình thường.

Hắn giơ tay chỉ vào Chu Nghĩa Giác, sau đó chỉ vào ba người đang đánh nhau thành một đống bên kia.

"Loli bên kia không phải là Viên Đại Đầu sao?"

"Ừm." Chu Nghĩa Giác bình tĩnh.

"Vậy cậu là Tiểu Chu Chu?"

"Ừm." Chu Nghĩa Giác vẫn bình tĩnh.

Cậu tưởng sự việc này sẽ khiến Lục Trì Châu tức giận, kết quả tên ngu đần này không hành động theo lẽ thường, đột nhiên chạy tới, dùng nhân vật trong game ôm nhân vật trong game của cậu lên, bất thình lình nhảy lên, bay lên vách đá, chạy lên cao nhất của trò chơi.

Trên đường đi còn thuận tay hái một bông hoa tặng cho Chu Nghĩa Giác.

Dẫn Chu Nghĩa Giác đi ngắm cảnh trên cao, lại dẫn Chu Nghĩa Giác đi cưỡi phượng hoàng, bay đến giữa hồ, đáp xuống lá sen, nhìn thế giới nhỏ bé ẩn giấu dưới đáy hồ.

......

"Đợi đã, cậu còn muốn dẫn tôi đi đâu nữa?"

"Ta còn có rất nhiều thứ muốn dẫn cậu đi xem, có rất nhiều nơi, khi tôi phát hiện ra, tôi thề rằng, sau này sẽ dẫn người tôi thích đi ngắm nhìn một chuyến."

Chu Nghĩa Giác: "..."

Mej nos, thiểu năng.

Chu Nghĩa Giác trực tiếp ném bông hoa vừa mới nhận được về phía Lục Trì Châu.

Những bông hoa từ trên người Lục Trì Châu rơi xuống, đáp xuống mặt hồ, lặng lẽ trôi nổi.

Tâm tình Lục Trì Châu vô cùng tốt, đột nhiên nắm lấy Chu Nghĩa Giác tay, quỳ một gối xuống, vẻ mặt trìu mến nói: "Tiểu Chu Chu, cậu có thể hẹn hò với tôi không?"

CP trong game thường được gọi là tình duyên.

Lục Trì Châu chơi game lâu như vậy, không thích nhất chức năng game ghép CP, loại chuyện này xuất hiện chỉ là để ngược cẩu thôi.

Nhưng hiện tại, hắn cũng muốn dẫn Chu Nghĩa Giác đi ngược cẩu, phân phát cẩu lương cho chúng sinh.

Chu Nghĩa Giác nhìn thấy biểu tình của hắn là đoán được hắn muốn làm gì, lắc đầu không nói nên lời, thẳng thắn trực tiếp cưỡng chế offline, thoát khỏi giao diện trò chơi.

Chu Nghĩa Giác cởi mũ bảo hiểm chơi game ra, Lục Trì Châu cũng vừa mới cởi ra, hai người đang ngồi rất gần nhau, cậu vừa định đứng dậy rời đi, Lục Trì Châu đột nhiên chạy tới, đè cậu lên ghế sofa, hôn lên miệng cậu.

"Tiểu Chu Chu, cậu nói xem giữa chúng ta có tính là duyên phận không? Ngoài đời chúng ta là bạn học, còn là bạn cùng bàn, trong trò chơi vẫn là bạn tốt, đây nhất định là duyên trời định."

Chu Nghĩa Giác: "..." Còn không phải là âm mưu do hệ thống chết tiệt sắp đặt sao.

2333: "Không liên quan gì đến tôi, tôi bị oan."

Lục Trì Châu cúi đầu hôn Chu Nghĩa Giác thêm hai cái, cười như một thằng đần, cười toe toét, hai tay ôm chặt Chu Nghĩa Giác, thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi hiện tại cảm thấy thật hạnh phúc."

"Cậu nặng quá, đứng dậy đi." Chu Nghĩa Giác vỗ vỗ đầu hắn.

Giống như đang vuốt lông cho chó husky.

Lục Trì Châu ngoan ngoãn ngồi dậy, nhưng vẫn muốn dính Chu Nghĩa Giác không chịu rời đi.

Hai người trông giống như một cặp song sinh dính liền, dọa cho Ngô Kỳ thoát game.

Ngô Kỳ trợn mắt há mồm.

Hắn thoát game không bao lâu, Hầu Tử và Viên Đại Đầu cũng lần lượt thoát game.

Biến thành ba người trợn mắt há mồm.

Bọn họ vốn là đang đánh nhau trong trò chơi, đánh thế nào cũng cảm thấy không đủ, lại phát hiện Chu Nghĩa Giác và Lục Trì Châu đều offline, quyết định thoát game, đánh nhau một trận trong thực tế, kết quả sau khi thoát game thì nhìn thấy Chu Nghĩa Giác và Lục Trì Châu hai đối thủ sống còn khanh khanh ta ta, dọa ba người một trận, sợ đến mức đều quên luôn chuyện làm bọn họ đánh nhau.

"Lu, Lục ca, hai người các cậu, đây, đây là..." Hầu Tử nói mà cũng cà lăm.

Để hắn tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt, còn không bằng trực tiếp nói với hắn, mày bây giờ là đang mơ đó.

"Chính thức giới thiệu với tụi bây một chút, đây là bạn trai tao, Chu Nghĩa Giác." Lục Trì Châu biết họ đang hỏi cái gì, một tay ôm lấy Chu Nghĩa Giác, đơn phương tuyên bố quan hệ.

Chu Nghĩa Giác liếc hắn một cái, vừa định nói cái gì, bị Hầu Tử cắt ngang: "Lục Lục ca, hai người tụi bây đều là A, ai công đây?"

"Tao... thụ." Lục Trì Châu đang định nói là hắn, sau đó đối mặt với cái nhìn thấy lạnh lùng uy hiếp của Chu Nghĩa Giác, lập tức đổi ý.

"Đm!" Ngô Kỳ nghe được lời này, sợ đến mức té khỏi ghế sofa, ngã xuống dưới chân Viên Đại Đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro