(NTT) Chương 65: Dạ Nương Nương Ăn Khuya Thôi

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: nhacomeoltn.wordpress.com

Ins: @tuyetnhi0753

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé

~~~~~~~~~~~~~~~~

Ân Tu trầm mặc, huơ tay sang phía bên cạnh, tay xuyên qua khoảng không, chẳng bắt được gì.

"Anh cảm thấy tôi sẽ nuôi một con pet mà mình không sờ được à? "

Diệp Thiên Huyền nghi hoặc nhìn tay của đối phương, như có điều suy nghĩ, tay của cậu vừa đưa sang, thì đám xúc tu vốn đang vây quanh người cậu liền bám lên những ngón tay đó, những con mắt bên trên cũng rung chuyển theo, dường như rất là hào hứng.

Những vật thể dạng sợi đen kịt đó quấn lên cánh tay sạch sẽ của Ân Tu, màu sắc đen trắng xen kẽ góp phần tạo nên nét đẹp tương phản nhưng cũng không kém phần ghê rợn.

"Thật sự không phải là thú cưng à? " Dù nhìn như thế nào thì Diệp Thiên Huyền cũng thấy nó đang phản ứng lại với cậu: "Nó tự bám theo cậu à? "

"Ừm. "Ân Tu gật gật đầu, không để ý đến cái đống đen thùi lùi đang được cái miệng của Diệp Thiên Huyền miêu tả, cậu tiếp tục dùng búa gia cố cửa sổ, dù sao nhìn thì nhìn không thấy, đá cũng đá không đi, cứ mặc kệ thôi.

"Cậu quả thật là rất dễ dàng thu hút mấy thứ lạ lùng đó. "Diệp Thiên Huyền gật đầu, anh ta đã quá quen với việc này: "Nhìn nó không có vẻ gì là có ác ý với cậu, chắc là không phải vấn đề lớn gì đâu, rồi cũng sẽ có lúc hiện thân thôi. "

Nói xong anh ta xoay đầu nhìn vào trong nhà: "Lúc trước nhìn thấy cậu có một người bạn cùng phòng ở trong phó bản mà? Anh ta đâu rồi? "

"Chắc là đi rồi. "Ân Tu nhàn nhạt trả lời.

"Chắc là? "

"Bằng không thì chính là cái thứ đang ở cạnh tôi đây này. "Ân Tu chỉ hờ sang vai mình.

Biểu cảm trên mặt của Diệp Thiên Huyền hơi khựng lại.

Người bạn cùng phòng một ngụm ăn hai con dị quái, cười thì lạnh lẽo rợn người, không rõ lai lịch, còn biết biến thành xúc tu vô hình chờ thời bên cạnh Ân Tu rốt cuộc là cái thứ gì đây.

"Có khi chẳng phải là thứ tốt lành gì... "Diệp Thiên Huyền lẩm bẩm rồi lại nắn nắn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

Miệng vừa thốt lời, thì những con mắt trên xúc tu đều đồng loạt nhìn sang phía của anh ta.

Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng có cỗ khí lạnh vây quanh, khiến cho cơ thể vốn dĩ không khỏe khoắn gì của anh ta càng thêm tệ đi.

Tuy rằng đối phương không có thái độ thù địch hay cảnh cáo gì anh ta, nhưng quả thật là đang quan sát đánh giá chính mình.

"Thôi bỏ đi, cậu đừng để cho mấy thứ kì lạ hành hạ chết là được, tôi đến đây là để nói chuyện phó bản với cậu, bây giờ nói xong rồi thì tôi về đây. "Diệp Thiên Huyền đứng dậy, uống hết cốc trà còn dư, rồi vẫy tay ra khỏi cửa.

"Ừm. "Ân Tu gật đầu, cậu ngước nhìn bầu trời bên ngoài, trời cũng sắp tối rồi, lát nữa ăn xong cậu sẽ đi tắm, sau đó có thể đi ngủ được rồi.

"Hy vọng đêm nay Dạ Nương Nương đừng đến tìm mình, vừa vượt phó bản xong, mệt lắm. "Nghĩ vậy, Ân Tu vội vã đi lấy một ít thịt mà mình đã mua từ trong tủ lạnh ra, đặc biệt hào phóng chất từng miếng thịt lên cái bát sắt ngoài cửa.

Chiếc bát sắt nho nhỏ được xếp một đống thịt sống lên, còn nhiều hơn cả những gì mà nhà khác cung phụng nữa, đủ để minh chứng cho lòng thành của cậu luôn.

Sau khi sửa chữa xong phần cuối cùng, Ân Tu đóng cửa sổ, khóa cửa, rồi đi chuẩn bị bữa tối. Ăn xong thì đi tắm, sau khi hoàn thành xong một loạt các hành động đó, thì trời bên ngoài cửa sổ đã tối, tiếng mèo kêu cũng vang lên theo.

Ân Tu đang rửa mặt trong phòng tắm thì ngước mắt lên nhìn vào gương, trước kia cậu luôn ngủ không ngon, nên hơi có xíu quầng thâm ở mắt, nhưng trước khi rời khỏi phó bản một ngày bị Lê Mặc kéo vào trong quan tài ngủ một giấc ngon lành, thì tinh thần cậu đã hòa hoãn hơn không ít.

Không rõ anh ta có mục đích gì, nhưng thực sự cũng chẳng gây cản trở cho việc vượt ải của Ân Tu, cũng không thể hiện ra tính nguy hiểm, thậm chí còn khiến cho việc vượt phó bản của Ân Tu càng thêm phần thoải mái hơn, nên cậu cũng chẳng còn phản cảm gì mấy đối với sự tồn tại của đối phương nữa.

Cậu liếc nhìn sang đầu vai mình, suy nghĩ xem thật sự có một khối đen kịt đang bám theo bên cạnh mình hay sao?

Thường thì Diệp Thiên Huyền bảo nhìn thấy thì chắc chắn là có thật, nhưng cái thứ này có phải Lê Mặc hay không thì rất khó nói, dù sao thì cậu cũng chưa từng nhìn thấy Lê Mặc biểu hiện ra dáng vẻ như vậy.

Cậu thử lần nữa đưa tay sờ sang phía đầu vai, ngoại trừ cảm nhận thấy có một vùng hơi lạnh lẽo hơn, thì dường như là thật sự chẳng có gì tồn tại, quả thật chẳng sờ ra được thứ gì mang tính chân thật cả.

"Ồ... "Ân Tu chau mày nhìn tay mình, hình như chỉ sờ có một tí, mà hàn ý lành lạnh đã bò hẳn lên tay, đan lấy năm ngón, rồi dạo chơi quấn quýt trên cánh tay mình.

Cậu sờ nhẹ một tí, chẳng ngờ phản ứng của đối phương cũng lớn lắm, cái điểm không hề ngụy trang bản thân dù chỉ một chút nào quả thật giống hệt với Lê Mặc vậy.

Ân Tu hất hất tay, có ý muốn đá bay hàn ý, nhưng căn bản là không được, nên cậu mặc kệ luôn.

Cậu tắt đèn leo lên giường, kéo chăn lên, lắng nghe âm thanh từ bên ngoài, chờ đợi Dạ Nương Nương ghé đến.

Đêm nay, Dạ Nương Nương đến có hơi muộn.

Gió lạnh len qua con ngõ nhỏ, con đường hẹp u ám yên tĩnh vô cùng.

Chưa được vài giây, thì có vài tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, bì bà bì bạch chậm rãi đi vào trong con ngõ.

Bà ta vẫn như trước kia, dọc đường đi sẵn tiện ăn cống phẩm trước cửa mỗi nhà, ăn đến trước cửa nhà Ân Tu, thì tiếng nhai nuốt đột ngột dừng lại.

Không có tiếng bước chân bỏ đi của bà ta, không có tiếng đập cửa phẫn nộ như thường lệ, sự tĩnh mịch này trái lại khiến cho Ân Tu rơi vào nghi hoặc rồi.

Cậu đã tiêu cả đống tiền để mua nhiều thịt đến như vậy rồi, mà Dạ Nương Nương vẫn chưa vừa lòng sao?

Bên ngoài cửa, Dạ Nương Nương mơ màng nhìn một đống thịt được chất chồng trên cái bát sắt nhỏ xíu, bà ta đắm chìm vào trong sự trầm tư một hồi lâu.

Suốt sáu năm nay, cái bát vốn luôn chỉ chứa nước trà hay nước lọc nay lại chứa đầy thịt tươi, bà ta nhất thời không quen, niềm vui mỗi ngày được gõ cửa quậy phá Ân Tu phút chốc đã không còn nữa.

"Thôi vậy. "Dạ Nương Nương ăn hết cả một bát thịt mà lòng không sảng khoái chút nào, ăn xong thì chuẩn bị rời đi.

Nhưng trước khi đi bà ta lại cảm thấy không được thư thái cho lắm, nên lại quay đầu gõ gõ cho rớt hai cây đinh trên cửa sổ nhà Ân Tu rồi mới chịu đi.

Xác nhận Dạ Nương Nương đã đi rồi, cuối cùng Ân Tu cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa cậu còn cho rằng đêm nay không còn được yên bình được nữa, bây giờ cũng được xem là thanh tịnh rồi.

"Ngủ đây. "Ân Tu an ổn nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón giấc ngủ buổi đêm.

Khi tất cả đều trở nên yên tĩnh, thì đám hàn ý bên người lại bắt đầu không yên phận, bọn nó nhúc nha nhúc nhích bò lên người Ân Tu, lặng lẽ vòng quanh thắt lưng của cậu, phải bao trùm cả người cậu lại thì bọn chúng mới chịu yên.

Ân Tu ngay lập tức mở mắt, chau mày nhìn chằm chằm vào trong bóng tối.

Chờ đã,... cái cảm giác quen thuộc này... sao lại giống với dị quái quấn lấy cậu mỗi đêm ở trong phó bản y như đúc vậy?

Cái thứ đó không phải là dị quái trên quy tắc của phó bản sao? Nhưng cậu đã ra khỏi phó bản rồi, thứ đó lẽ ra không thể theo ra ngoài được, vậy cái cảm giác quen thuộc này...

Căn này im lìm trong vài giây, giọng nói lạnh lẽo của Ân Tu vang lên.

"Không lẽ dị quái ở trong phó bản thật sự là anh đó chứ? "

Hàn ý trên người đột ngột rút hết đi, cuộn lại thành một khối nhỏ, cuộn tròn bên cạnh không dám động đậy.

Bên trong bóng tối, ánh mắt buốt lạnh của Ân Tu rơi trên gối đầu của mình, tuy rằng cậu nhìn không thấy gì, nhưng ánh mắt vẫn vô thức chạm trán với đống mắt trên xúc tu kia.

Cậu nghiến răng, hơi giận lên tiếng: "Anh tốt nhất đừng để tôi gặp phải trong phó bản. "

Hàn ý không cử động, Ân Tu nhìn không thấy sờ không được, nên chỉ có thể đè nén cơn giận nhắm mắt ngủ tiếp.

Sau đó căn nhà trở nên rất yên tĩnh, hàn ý không dám bò lên nữa, Ân Tu cũng ngủ rất nhanh, chỉ là luôn nhăn mày khi nằm mơ, còn lẩm bẩm cái gì mà "Anh mà còn dám leo lên giường của tôi, thì tôi sẽ chặt anh ra thành 18 khúc" mấy lời như vậy.

Đám xúc tu cuộn lại thành một cụm nhỏ, co mình hết nấc, không dám chạm vào Ân Tu một tí nào.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro