(NTT) Chương 72: Không Ràng Buộc Với Tôi Mà Còn Muốn Chạy?

Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: nhacomeoltn.wordpress.com

Ins: @tuyetnhi0753

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

🫶 Sao trên wattpad và nhấn thích trên word để ủng hộ mình nhé

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đối phương tự dưng rùng mình một cái, đối diện với một Ân Tu u ám còn có sức uy hiếp mãnh liệt hơn cả dị quái, đôi tay hắn siết chặt.

Những người chơi hệ sức mạnh như bọn họ mỗi ngày đều rèn luyện vất vả là để dự phòng có một ngày phải đối mặt với tình huống không có đạo cụ, mà phó bản hiện tại đối với hắn mà nói chính là thiên thời địa lợi, muốn giết người chơi khác thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng không hiểu tại sao khi đối diện với Ân Tu, hắn lại trở nên căng thẳng theo bản năng.

Mỗi một lần Ân Tu cầm theo mảnh vỡ thủy tinh tiến lên một bước, thì sự hoảng hốt trong lòng đối phương lại càng sâu nặng hơn, đỡ không được loại uy hiếp này, người chơi cắn răng, tức tốc xông lên.

Nhưng biểu cảm trên mặt Ân Tu lại càng vui vẻ hơn cả lúc nãy.

Cậu nghiêng người né tránh một quyền mà người chơi vung đến, rồi lại nhanh nhẹn xoay người đến phía sau lưng người chơi, khiến đối phương giật mình vung nắm đấm ra đằng sau, đấm liên tục về phía Ân Tu, nhưng chẳng trúng cái nào.

Gân xanh trên cánh tay của người chơi nổi lên, các ngón tay kêu răng rắc, chỉ cần bắt được Ân Tu một lần, thì hắn tin rằng có thể đánh cho cậu hoa mắt chóng mặt, nhưng thân hình đối phương lại cứ linh hoạt như thế, mỗi lần né đều vừa hay sượt qua trước mặt hắn.

Cực kì giống như là đang trêu đùa hắn vậy.

Người chơi tức giận nhìn Ân Tu, lần nữa đè nén sự phẫn nộ mà xông lên.

Chỉ thấy có hai bóng người đang ẩu đả trên hành lang, mỗi một đòn mà người đàn ông đánh ra đều vung thẳng vào không khí, điều này càng lúc càng khiến cho hắn thêm phần sốt ruột, nhìn Ân Tu chỗ nào cũng thấy không thuận mắt.

Chẳng phải đã nói Diệp Thiên Huyền là một tên bệnh tật sao? Tại sao thể lực lại tốt đến như vậy, đã né tránh nhanh thì thôi đi, lại còn chẳng dừng lại lấy hơi một lần nào..

"Có thể nhận ra được, sức mạnh của anh tuy kém hơn trấn trưởng một chút, nhưng nếu dựa trên tiêu chuẩn của một con người thì quả thật là không tệ. "Ân Tu vừa đánh giá các động tác của hắn vừa đưa ra lời bình: "Cũng đã hiểu được tại sao anh có thể giết chết lượng lớn dị quái để bị kéo vào phó bản này rồi. "

Tìm hiểu giới hạn và cách hành động của đối phương trước khi ra tay là thói quen của Ân Tu, kéo dài thời gian với loại người chơi vừa có sức mạnh vừa có sức bền như thế này quả thực không có lợi với cậu.

Giết người giết dị quái ấy mà, có thể giết là được rồi, chuyện trong nháy mắt, thấy gần đến giờ thì cứ giết là được.

Nhưng sự tránh né và đánh giá của Ân Tu lại trở thành sự khiêu khích trong mắt người chơi.

Trấn trưởng gì đó hắn không hiểu cho lắm, nhưng trong lúc này mà đối phương còn nói được những lời khó hiểu thì rõ ràng là vẫn còn dư sức lắm.

Điều này khiến cho người chơi rất bực bội.

Ân Tu mỉm cười nhếch môi, cậu đã quen với cách ra chiêu của đối phương, mượn lực lúc hắn ra đòn kế tiếp, ngay lập tức lách ra sau lưng, dùng xích sắt trên còng tay siết lấy cổ người đàn ông, thuận thế đạp lên lưng hắn, dùng sức mà siết.

"Ư... ư... "Sắc mặt người chơi đột nhiên tái mét.

Ân Tu dùng hai lớp xích còng tay kéo cổ hắn ngửa lên, còn dùng chân đạp lên lưng ấn hắn xuống, hai nguồn lực tương phản suýt chút khiến hắn thở không ra hơi.

Ban đầu, hắn dùng sức cào cấu cổ họng, không thể bắt tới xích sắt, sau đó cố gắng lắc lư cơ thể hòng thoát khỏi sự áp chế của Ân Tu, nhưng đều không thể giãy thoát được, đành dứt khoát dùng toàn bộ sức lực lật người, ngã xuống đất, kéo theo Ân Tu đằng sau ngã cùng.

Hắn tức tốc đứng dậy, tràn ngập lửa giận tiến lên đè lên Ân Tu, xem như là đã để cho hắn có được cơ hội.

Ngay khoảnh khắc hắn bổ nhào tới, hắn thoáng thấy có một luồng sáng lạnh lẽo lao thẳng về phía mình.

Quá đột ngột, hắn không kịp né tránh, theo quán tính lao tới, bị Ân Tu cầm mảnh vỡ thủy tinh đâm thẳng vào ngực.

Hắn phun một ngụm máu lớn lên bộ đồ tù sạch sẽ của Ân Tu, cả người chậm rãi mất sức.

Ân Tu chau mày, chê bai đá văng hắn, nhanh chóng kéo cổ áo, giũ giũ những giọt máu đỏ trên quần áo, nhưng tốc độ máu thấm vào rất nhanh, chẳng được mấy giây thì máu đã nhuộm đỏ bộ đồ.

"Vừa mới vào phó bản thôi đó... "Ân Tu lẩm bẩm, nhìn nguồn cơn gây ra tai họa đang nằm dưới đất.

Ngực hắn cắm một mãnh vỡ thủy tinh, lúc đó khi đối phương lao tới, cộng thêm Ân Tu chủ động đâm lên khiến cho mảnh vỡ cắm càng thêm sâu, giờ thì người này đang hấp hối, suýt thì tắt thở.

Dù sao thì cậu giết người này khá dễ, chủ yếu là muốn thăm dò một chút trình độ của người chơi trong phó bản này.

Kết quả xem ra, là có một chút nền tảng, nhưng không nhiều, chắc là luôn nhờ vào đạo cụ để gây án.

"Anh còn có lời trăn trối nào muốn nói không? "Ân Tu khom lưng kéo lê chân hắn đi về phía cửa phòng tắm: "Nếu như không có gì để nói, thì tôi sẽ ném anh vào trong kia cho Tội Môn ăn đấy nhé? "

Người chơi sắp chết trừng mắt nhìn Ân Tu, máu tươi ọc ra từ trong cổ họng, không thể nói ra được một chữ hoàn chỉnh.

"Không có? Vậy được thôi. "Ân Tu thong thả gật đầu, vặn mở cửa phòng tắm.

Vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, có một cái bóng màu đen lao ra vây lấy người chơi đang nằm trên đất, sau đó kéo nhanh vào trong, để lại một vệt máu dài, sau đó cửa đóng lại cái "cạch" .

"Không cho tôi xem một chút luôn sao? "Ân Tu đứng bên ngoài cửa, nghe tiếng nhai chóp chép bên trong, cạn lời.

Đã dâng cơm đến tận cửa, mà còn bị chặn hẳn ở bên ngoài, thật sự là một Tội Môn bạc bẽo, may là cậu không có hứng thú ràng buộc.

"Thôi, đi chỗ khác xem thử vậy. "Ân Tu kéo kéo cổ áo vẫn còn vết máu chưa khô, xoay người chuẩn bị rời đi.

Vừa đi được hai bước, thì cánh cửa đằng sau lại "cạch" một tiếng mở ra, có thứ gì đó màu đen phóng ra từ bên trong, quấn lấy mắt cá chân của Ân Tu.

"? "

Ân Tu cúi đầu, nhìn thứ đang quấn lấy chân mình, đối phương đột nhiên kéo mạnh, lôi cậu thẳng vào trong phòng.

Ân Tu cảm thấy trời đất xoay chuyển, cậu bị cái thứ kia ném vào trong một cái ao vuông vức.

Cậu ngơ ngác vài giây rồi mới lắc đầu tập trung tinh thần, quan sát xung quanh.

Cậu bị ném vào bồn tắm của một phòng tắm đơn, các bức tường xung quanh được bao bọc bởi các dịch thể màu đen với diện tích lớn, đám dịch thể đó trông như là một loài sinh vật có sự sống vậy, chúng lướt trên mặt tường, mà bên ngoài cánh cửa đang mở, có dịch thể đang tràn ra từ trên sàn nhà, chặn hết đường ra, đồng thời còn có tiếng nhai nuốt vang lên từ bên ngoài.

Bây giờ kéo cậu vào đây là để làm lương thực dự trữ sao?

Ân Tu thở dài, nhìn xuống hai bộ còng tay nặng nề trên cổ tay mình, tại sao rắc rối cứ thích tìm đến mỗi khi cậu không tiện hành động cơ chứ.

Ân Tu thử thăm dò đứng dậy khỏi bồn tắm, vừa động đậy, thì có một mảng lớn chất lỏng rơi xuống từ trên trần nhà, nhấn Ân Tu trở lại bồn tắm trong tích tắc.

Trong bồn tắm chật hẹp, nửa người Ân Tu bị ngâm trong chất lỏng màu đen, những dịch thể đó mang theo chút lạnh lẽo, di chuyển vặn vẹo khắp bồn tắm, vây lấy cậu ở bên trong.

Ân Tu cảnh giác nhìn bọn chúng, nhìn dịch thể chậm rãi quấn thành từng sợi nhỏ trên không trung, để lộ ra một con mắt nhìn sang Ân Tu.

Bọn chúng đánh giá Ân Tu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó "vèo" một cái, có một sợi nhỏ khác bao phủ lên tay của Ân Tu.

Ân Tu vừa muốn giãy dụa, thì liền cảm thấy một cơn lạnh lẽo đến từ lòng bàn tay.

Thứ nhô ra khỏi dịch thể không chỉ là mắt, mà còn có thêm một cái miệng nhỏ, nó cẩn thận từng chút liếm láp vết thương do mảnh vỡ thủy tinh gây ra trên tay Ân Tu, rồi nhẹ nhàng xoa dịu.

Ân Tu trầm mặc nâng mắt nhìn khắp xung quanh, dịch thể màu đen dính nhớp bám đầy phòng tắm đơn không mấy lớn, từ trên tường, cửa, mặt đất cho đến trần nhà, đâu đâu cũng thấy chúng, những con mắt to to nhỏ nhỏ nhô lên đều đang chăm chú nhìn Ân Tu.

Ngay cả cửa ra vào cũng bị dịch thể chặn lại, hiển nhiên là rất không muốn để cho cậu ra ngoài.

Không hề gây tổn thương cho cậu, còn liếm vết thương, nhưng... lại bịt kín lối ra, chắc không phải là nếu không ràng buộc thì sẽ không thả cậu đi đó chứ?








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro