Chương 12: Vẫn là ảo cảnh

Trong chương này có cảnh H nha. Các bạn chuẩn bị tinh thần 🌝🌝
.
.
.

An Thanh hiện tại có rất nhiều câu hỏi. Ví dụ như vì cái gì trong ảo cảnh của Tô Liên lại có cảnh giường chiếu này? Vì cái gì "y" ở đây lại muốn cưỡng bức sư tôn? Vì cái gì rõ ràng là tâm ma của sư tôn mà y lại cảm thấy như tâm ma của chính mình? Đạo tâm lung lay muốn hỏng.

An Thanh không phải thực hiểu biết mấy chuyện ân ái. Kiếp trước có nhiều cô gái vì dung mạo anh tuấn và sức mạnh nghịch thiên y sở hữu mà không từ thủ đoạn sà vào lòng y. Mỹ nhân như hoa như ngọc trong vòng tay, ai mà nỡ từ chối cơ chứ? Nhưng lần nào cùng các nàng yêu đương, An Thanh đều cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, rất nhạt nhẽo và vô vị. Cứ một người lại một người đều bị y đá bay. Mà thời gian yêu đương với người sau lại ngắn hơn so với người trước nhiều.

Có không ít kẻ thấy An Thanh thay tình nhân như thay áo lại tưởng rằng y ham mê nữ sắc. Bọn chúng phái một đống nữ thích khách đến ám sát y. Đương nhiên các nàng đều chết trong tay An Thanh. Y cũng sinh ra tâm cảnh giác với phụ nữ hơn. Kén qua chọn lại hồi lâu, rốt cuộc đến tận lúc trùng sinh, y chưa từng phá thân.

An Thanh không nghĩ đến giữa đàn ông và đàn ông có thể làm như vậy. Hơn nữa còn sướng đến thần hồn điên đảo, trầm mê không rút ra được. Lại nhớ đến kiếp trước sư tôn đột nhiên đổi tính đối xử tàn tệ với y. An Thanh cứ nghĩ là do sư tôn ghen ghét, đố kị với tài năng và tư chất của y. Nhưng giờ nghĩ lại thiệt kì quái. Một người còn trẻ như vậy đã đột phá cảnh giới nguyên anh thì cần gì phải so đo với kẻ mới ở luyện khí kỳ như y?

Không lẽ sư tôn có ý với y, vì yêu không có được, tâm sinh oán hận nên mới hành hạ dày vò? An Thanh chẳng cảm thấy bản thân sẽ bài xích chuyện đồng tính luyến ái này. Nếu vẫn là vị sư tôn ngoài lạnh, trong nóng, dịu dàng, quan tâm như trước kia thì không phải là không thể. Thân hình hắn mảnh mai, thon dài, nước da trắng trẻo, láng mịn. Mi thanh mục tú, môi mỏng màu hoa đào xinh đẹp. Vòng eo gầy nhỏ chỉ một cánh tay là có thể ôm trọn, so ra còn quyến rũ hơn cả phụ nữ.

"Rất muốn hắn à?"

An Thanh đang tự não bổ đủ loại giả thuyết, một giọng nói chợt vang lên trong đầu y. Y lập tức xông vào thức hải của mình, vung tay đập tan đám khói đen kịt với đôi mắt đỏ rực kia.

"Cút!"

Mỗi lần tâm trí An Thanh dao động mạnh thì ý thức của ma thần đều sẽ xuất hiện. Thượng cổ ma thần tuy đã biến mất từ lâu, nhưng một phần ý thức của hắn vẫn theo huyết mạch mà lưu lại thế gian. Phần ý thức này sẽ không ngừng dụ dỗ, khuếch đại dục vọng của các hậu duệ ma thần. Nếu An Thanh dám để bản thân buông thả theo các dục vọng thì y sẽ biến thành con rối trong tay hắn, giúp ma thần có cơ hội phục sinh.

An Thanh càng nghĩ càng khó chịu. Rõ ràng chỉ là cảnh tượng giao hoan dâm đãng tầm thường sao có thể làm y dao động mạnh tới độ ma thần mở miệng dụ dỗ. Khắp người có chút khô nóng, hơi thở cũng không thông thuận. Bụng dưới luôn bồn chồn, bứt rứt như có hàng trăm con hồ điệp đang không ngừng đập cánh muốn xông ra bên ngoài.

Ảo cảnh xuất hiện bây giờ so với vừa nãy lại càng táo bạo, cay mắt hơn. "An Thanh" đang cưỡi ở trên người sư tôn, làm cực kỳ mạnh bạo.

Dưới tầng tầng lớp lớp trướng rủ màn che màu đen kịt, chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi cùng thở dốc nặng nề đan xen vào nhau. Ở tầng trong cùng nơi có màn lụa màu thanh thiên rủ xuống, ánh nến sáng rực, ván giường không ngừng rung động. Nơi này hẳn là ma cung của y.

Hai thân ảnh trần truồng đang kết nối với nhau thật chặt chẽ. "An Thanh" hiện tại đã ở vào độ tuổi trưởng thành. Hình thái tiên ma hỗn huyết đã hoàn toàn triển lộ. Đồng tử dị sắc một bên trong suốt như gương, không có con ngươi, một bên đỏ rực màu máu, con ngươi đen kịt mảnh như mắt rắn. Mái tóc đen tuyền rũ xuống kết hợp với những sợi hắc khí bò ra từ trong cơ thể y biến thành một cái lồng giam vây nhốt sư tôn lại.

Mỗi lần sư tôn muốn sử dụng linh lực đều bị những sợi hắc khí kia hút cạn sạch. Chúng bò dọc khắp cơ thể hắn, tay bị trói buộc, chân bị ép tách sang hai bên, hoàn toàn rộng mở nghênh đón "An Thanh". Cả người dùng sức đến đỏ ửng, thở hổn hển không ngừng.

"An Thanh" hung ác bóp lấy cổ sư tôn, giọng điệu u ám:

"Sư tôn đừng tưởng rằng mỗi ngày mặc lên người bộ bạch y sạch sẽ của phong chủ Bạch Hạc Phong thì có thể giấu đi những kí ức dơ bẩn, bị ta làm nhục dưới thân. Người vĩnh viễn không thể thoát khỏi ta."

Y phục tuyết trắng của Tô Liên đã bị "An Thanh" xé làm mấy mảnh, vứt xuống đất từ lâu. Giờ này trông nó nhàu nhĩ chẳng khác nào miếng giẻ lau.

Bởi vì thiếu dưỡng khí, hậu huyệt của sư tôn không tự chủ được co chặt lại. "An Thanh" hít sâu một hơi vì sung sướng, thúc mạnh thêm mấy cái, khiến người hắn giật nảy lên. Chính là càng bóp phía dưới lại càng thít chặt, không muốn buông tha. Mãi đến tận khi khuôn mặt sư tôn đã tím tái, cả người xụi lơ, "y" mới chịu thả tay ra.

Sư tôn lập tức ho sặc sụa, nước mắt sinh lý chảy ra thấm ướt hai bên má. Hắn liên tục hớp khí một lúc lâu mới có thể bình ổn lại.

"Không ~~~ a~~~ cút! Ta muốn giết ngươi~~"

Tô Liên cố gắng dùng giọng nói có lực uy hiếp nhất đứt quãng cảnh cáo.

Con ngươi nhạt màu bởi vì dục tình mà trở nên mờ sương, vẫn cố gắng hướng "An Thanh" hung hăng trừng mắt. Không biết cơ thể này đã bị dâm loạn qua bao nhiêu lần, khắp người là dấu hôn xanh tím. Hai đầu vú bị dày vò sưng lên như hai quả nho nhỏ . Cần cổ, bờ vai và đùi trong phủ đầy vết răng cắn, mơ hồ lộ ra tơ máu đỏ tươi. Dịch thể nhớp nháp theo bắp đùi chạy xuống, đọng lại thành vũng trên ga giường. Môi bị gặm cắn đến sưng đỏ ướt át.

"Sư tôn, người đã từng nói muốn giết ta rất nhiều lần. Vì sao còn chưa xuống tay?"

Giọng nói trầm thấp mang theo nhiệt khí nóng bỏng phun vào lỗ tai hắn.

"Tạp chủng! Khi sư diệt tổ! Sớm bóp chết ngươi~~~ a ~~~"

Cay nghiệt mắng chửi lại bởi vì động tác của "An Thanh" mà sư tôn nhịn không được phải bật lên một tiếng rên rỉ.

"Sư tôn cứ không thành thật như thế. Chẳng phải nơi này của người cắn lấy ta rất chặt à? Bị ta chơi đến thích đi~~"

"An Thanh" thở dài, làm bộ lắc đầu, lại gia tăng thêm lực đạo.

Mấy lời sỉ nhục này quả là vượt quá sức chịu đựng của người cao ngạo như Tô Liên. Hắn dùng hết sức vùng vẫy, cánh tay phải thoát khỏi trói buộc, hung tợn đánh một quyền.  Đáng tiếc nhiều ngày bị bắt làm loại chuyện đáng xấu hổ này đã làm cho hắn mất hết sức lực, một chút uy hiếp cũng chẳng có, dễ dàng bị "An Thanh" chế trụ.

Y bật cười, trong mắt mang theo dịu dàng, bẻ rắc một cái. Cổ tay phải của sư tôn gãy làm hai đoạn.

An Thanh thực sự cảm thấy kẻ này rất cổ quái. Lúc hung tợn, ép buộc, lúc nhẹ nhàng, bỡn cợt, cứ nửa tỉnh nửa điên. Tuy là sau khi lên khỏi vực Bất Khả Sinh, tâm trí y cũng có lúc bất bình thường nhưng sẽ không điên cuồng tới mức độ đó. Hơn nữa cho dù có hành hạ sư tôn thì cũng nên là y hành hạ chứ không đến lượt kẻ này động tay động chân. Lửa giận ngùn ngụt bốc lên đầu khiến An Thanh choáng váng.

Sư tôn hét lên một tiếng đau đớn, cả người gập lại. Hắn bị "An Thanh" bế lên, cằm gác trên vai y. Hai khuôn ngực dán chặt vào nhau, không ngừng ma sát. Hậu huyệt phía dưới chuẩn xác đặt lên đỉnh dương vật. "An Thanh" thả tay ra, khiến hậu huyệt từ từ nuốt hết dương vật của mình. Nâng mông hắn lên lại hạ xuống, vô cùng nhịp nhàng. Sư tôn còn muốn chống đối những va chạm này nhưng hai chân hắn mềm nhũn, một tay đã bị gãy, tay trái chỉ có thể quơ quào yếu ớt sau lưng "An Thanh". Hắn không có cách nào nhấc người lên.

Nếu như trong ảo cảnh lúc trước, sư tôn chỉ có thể thấy "An Thanh" thì giờ hắn đang thẳng tắp nhìn về phía sau, đối diện với An Thanh thực sự. Vị sư tôn lạnh lùng, trong sạch, cao quý mang vẻ mặt chìm đắm trong tình dục. Đôi môi vẫn luôn nhợt nhạt, giờ ửng đỏ như cánh hoa đào, còn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ cầu hoan. Mấy lời hung hăng mắng chửi y lúc trước dần dần biến thành khóc lóc, thảm thiết cầu xin.

"An...Thanh...xin ngươi...buông tha...ta...A~!"

Phảng phất như sư tôn thật sự đang ở trước mặt cầu xin y. An Thanh tiến lên mấy bước muốn chạm vào khuôn mặt hắn, để xem đến tột cùng làn da trơn mịn kia sẽ đem đến xúc cảm tốt đẹp cỡ nào. Bàn tay y trực tiếp xuyên qua, không thể đụng đến cái gì. Thất vọng, luyến tiếc nhưng không có ngạc nhiên. Y sớm đoán được kết quả sẽ như vậy.

Đầu lại có chút nhói đau, giọng của ma thần vang lên:

"Chiếm đoạt hắn ta."

"Câm miệng."

Đúng lúc An Thanh định phá tan ảo cảnh để ra ngoài thì mọi thứ xung quanh lại đột nhiên thay đổi.

Y hiện tại đang đứng trong một cái hộp vuông vức màu vàng kem. Phía bên trái đặt một cái giường và tủ gỗ. Phía bên phải là một cái bàn, ở trên còn đặt một quyển sách màu đen hình thù kỳ quái, đang mở ra một nửa, cứng đờ. An Thanh không biết đây rốt cuộc là nơi nào, trong hộp lớn có rất nhiều món đồ lặt vặt nho nhỏ mà y chẳng biết tên.

Giữa cái hộp có một cái ghế bị đổ và một khối thi thể. Phải, một khối thi thể đã bị héo quắt lại, hẳn là chết cũng lâu rồi. Lúc đầu An Thanh không hề phát giác ra, cho đến khi có một cái bóng chuyển động đến gần. Đây chắc là linh hồn của thi thể này. Y không nhìn rõ mặt người nọ nhưng có thể đoán hắn là một nam thanh niên, tuổi đời còn rất trẻ. Bị cơn tò mò thúc giục, An Thanh tiến đến gần linh hồn kia. Sau đó cả người liền bị chấn động mạnh. Cô độc, thống khổ, luyến tiếc cùng không cam lòng, tất cả đồng thời xông thẳng lên đại não. Đây là những xúc cảm mà An Thanh quen thuộc nhất cũng căm ghét nhất.

Nơi này là ảo cảnh của sư tôn, vậy thì những cảm xúc, tình cảm này đều là của hắn rồi. Không, không đúng! Người như sư tôn sao có thể cảm thấy như vậy. Hắn chính là phong chủ Bạch Hạc Phong kiêu căng, ngạo mạn, cao không với tới, trăm người ngưỡng vọng, vạn người vây quanh. Kỳ tài tu luyện, tu vi cao cường, tương lai xán lạn. Làm gì có chuyện sư tôn nhỏ bé, yếu đuối, cô độc cơ chứ.

Trong lúc An Thanh đang không ngừng chối bỏ chuyện xảy ra trước mắt, y vô thức phá tan ảo cảnh. Cả người ngẩn ngơ, quay về Minh Đăng Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro