1
Chương 1:
Bên ngoài trung tâm mua sắm cao cấp, một thiếu niên mặc nguyên cây LV đang ngồi bên cạnh bể phun nước, đôi mắt dại ra.
Mấy chị gái đứng quầy vừa nhìn thấy cậu đã cứng đờ - lại là cậu ta!
Cuối tuần nào Kỷ Lê cũng tới, nhưng không bao giờ bước vào, chỉ đứng cửa chụp ảnh check in rồi đi, nhưng hôm nay lại có vẻ không như vậy......
Điện thoại cậu nhảy ra một thông báo tin nhắn.
Andy: [Bữa trà chiều sang chảnh chỉ 999 đồng, một nhóm mười người chỉ còn 99 đồng, ai đi không?]
Lili: [Tôi tôi]
Maria: [1]
Kỷ Lê nhìn di động thất thần, Andy lại vừa tag cậu.
Andy: [@Lucky có đi không?]
Lucky là tên tiếng Anh của Kỷ Lê, cậu hồi thần, rồi lại nhìn tài khoản Wechat của mình, chỉ còn có 160.
Lucky: [Thôi, lần sau đi.]
Gửi tin nhắn xong cậu liền tắt thông báo tin nhắn rồi thoát khỏi khung chat.
Cậu ngước mắt lên nhìn những cửa hàng phía trước, chúng đầy những món hàng xa xỉ mà cậu không thể mua được, cậu chưa bao giờ có đủ dũng khí để bước vào, cũng như không đủ tư cách bước vào......
Wechat của cậu lại rung lên.
Leo: [Xin lỗi tiểu Lê, tôi không biết tiệc sinh nhật hôm trước sẽ xảy ra chuyện như vậy.....]
Tiệc sinh nhật......Nhìn ba chữ này, trong lòng Kỷ Lê đắng chát.
......
Tiệc sinh nhật hôm đó, Kỷ Lê cũng đã tới, ngoài cửa còn có một poster to đùng – lễ sinh nhật trưởng thành của Kỷ Diệc Thần.
Cậu thu hồi tầm mắt, bước vào trong sảnh.
Bên tai vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ, những lời nịnh nọt lẫn nhau, nhưng đột nhiên những thanh âm này dừng hết lại, họ nhìn chằm chằm Kỷ Lê vừa tiến vào.
Thấy Kỷ Lê bước vào, họ nhỏ giọng nói với thiếu niên đang là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay ------
"Diệc Thần, em trai cậu thực sự tới kìa."
"Hóa ra đứa con ngoài giá thú mà da mặt cũng có thể dày đến thế cơ."
"Đúng rồi, tôi nhớ sinh nhật hai người cùng một ngày đúng không?"
"Cùng một ngày nhưng nhà cậu chỉ làm cho cậu mà, sao cậu ta lại dám tới? Thật không biết xấu hổ!"
"Haha, nếu còn biết xấu hổ thì đã không tới."
Giọng nói dù nhỏ đến đâu vẫn lọt vào tai Kỷ Lê. Không hiểu là do cái định nghĩa thế nào là nhỏ giọng bị sai hay là do tai của Kỷ Lê quá tốt.
"Tiểu Lê, em đến rồi à?" Kỷ Diệc Thần cười bước đi, bộ vest trắng có họa tiết rất đẹp, hẳn là đồ cao cấp được đặt may thủ công. Còn cậu......
Kỷ Lê đưa tay vò chiếc áo LV hàng nhái của mình.
Thấy Kỷ Lê không trả lời, Kỷ Diệc Thần nhìn Kỷ Lê từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "Hôm qua ba nói ba sẽ đến trước 4h chiều nay, giờ chắc cũng gần đến nơi rồi."
Kỷ Lê vuốt vuốt ống tay áo sơ mi đang rũ xuống: "Vâng."
"Vẫn còn sớm, em có muốn uống gì không?" Kỷ Diệc Thần cầm ly đồ uống đưa cho Kỷ Lê, ra vẻ quan tâm nói.
Kỷ Lê nhận lấy đồ uống: "Cảm ơn."
Kỷ Diệc Thần hỏi han Kỷ Lê mấy câu về cuộc sống gần đây của cậu, sau khi đã hỏi han tàm tạm, Kỷ Lê cũng uống xong rồi, Kỷ Diệc Thần liền rời đi.
......
Đây là tiệc sinh nhật của Kỷ Diệc Thần. Mọi người xung quanh đang trò chuyện với Kỷ Diệc Thần, hôm nay hắn là nhân vật chính, trái lại xung quanh Kỷ Lê có vẻ hơi yên tĩnh. Cậu tìm một góc không có người ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, trên điện thoại xuất hiện một tin nhắn WeChat.
A – Chất lượng cao: [Thân ái, gần đây shop chúng tôi có chương trình khuyến mại, toàn bộ đều giảm nửa giá ~~]
A – Chất lượng cao: [Thân ái, muốn xem chút không?]
Kỷ Lê nhấp vào trang cá nhân của hắn, thấy đăng đầy những bức ảnh về những món hàng xa xỉ đang giảm giá, Kỷ Lê nhìn từng món một, cuối cùng dừng lại trước một bức ảnh.
Lucky: [Hình ảnh]
Lucky: [Món này bán sao?]
A – Chất lượng cao: [Túi đeo thắt lưng của nhà G đang bán rất chạy, hiện đang có chương trình, giá gốc 1280 giờ chỉ còn 640 nha ~~]
640....Kỷ Lê có hơi động tâm, cậu xem lại tài khoản Wechat của mình.
Lucky: [Lần sau nhé.]
Tháng này cậu không có tiền mua.
A – Chất lượng cao: [Thân ái, cậu thực sự không muốn mua sao? Bỏ lỡ lần này sẽ không có lần sau đâu nha ~~]
Lucky: [Ừ, hết tiền rồi.]
A – Chất lượng cao: [Mất mát.jpg]
A – Chất lượng cao: [Được rồi, lần sau lại tới nha.]
Lucky: [Ừ.]
Tắt điện thoại.
Kỷ Lê cảm thấy ở đây hơi nóng, thời tiết tháng 4 ở tỉnh G phía Nam quả thật rất nóng, nhưng trong sảnh đã bật điều hòa, lúc mới bước vào cậu còn cảm thấy hơi lạnh, sao bây giờ lại nóng như vậy? Chẳng lẽ điều hòa bị hỏng?
Kỷ Lê lắc đầu, hơi chóng mặt.
Kỷ Diệc Thần đang được mọi người vây quanh chợt nhận thấy hình như cậu có vấn đề.
Hắn quan tâm bước tới.
"Em khó chịu sao?"
"Ừ."
"Trên lầu có phòng nghỉ, anh cho người đưa em qua đó nhé?" Kỷ Diệc Thần lo lắng hỏi.
Kỷ Lê ngước mắt nhìn hắn: "Còn có phòng sao?"
"Anh sợ có tình huống bất ngờ xảy ra nên đã đặt phòng trên lầu hai." Giọng nói dịu dàng đáp lời.
Đầu Kỷ Lê đang dần toát mồ hôi, cũng càng lúc càng choáng váng.
"Ừ." Cậu đáp.
Sau khi cậu đồng ý, Kỷ Diệc Thần gọi một người phục vụ xung quanh và nói với anh ta: "Đưa cậu ấy đến phòng trong cùng ở phía bên trái trên lầu. Nhớ là phòng trong cùng, đừng đưa nhầm."
"Được." Người phục vụ đáp, bước tới giúp Kỷ Lê, Kỷ Lê không thích bị người khác đụng vào nên gạt tay anh ra.
"Tôi có thể tự đi..." Giọng cậu hơi yếu ớt.
Phục vụ nhất thời không biết làm sao, anh ta nhìn Kỷ Diệc Thần cầu cứu, Kỷ Diệc Thần hơi bực mình nói: "Nếu cậu ấy không thích thì thôi, anh chỉ cần đi cùng là được, miễn đừng để cậu ấy đi nhầm phòng."
Nhân viên phục vụ trả lời: "Vâng."
......
Hai chân Kỷ Lê bắt đầu mềm nhũn, cơ thể cậu nóng bừng, những biểu hiện này thật xa lạ, cậu không biết mình say nắng hay là bị ốm, chỉ biết trong người rất khó chịu.
Cậu loạng choạng bước vào thang máy.
Tầng hai.......
Mấy cái nút trước mặt trở nên hơi mờ nhạt, theo thói quen cậu bấm nút bên cạnh số 1. Nút trong thang máy đặt hơi thấp, cậu cũng không nhìn được là mình đã bấm chính xác chưa.
Nhân viên phục vụ đứng cạnh muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại thôi, anh ta cũng không rõ cái lầu mà người kia vừa nhắc tới là lầu hai hay là lầu nào, định nghĩa lầu mấy cũng rộng như vậy đấy.
Nghĩ vậy, anh ta chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.
......
Thân thể khác thường làm cậu cứ có cảm giác kỳ quái, như thể cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có chuyện, chỉ đành cố đi thật nhanh.
Nhưng hình như thang máy rất chậm, cậu đếm từ một đến hai nhiều lần thế rồi mà vẫn chưa đến.
Cậu khoanh chân đứng chờ, còn đang định ấn nút báo động trong thang máy để báo hỏng thì cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra!
Cậu loạng choạng bước ra ngoài, nhân viên phục vụ kia cũng theo sau.
Căn phòng cuối cùng bên trái......
Đẩy nhẹ cửa đã mở, trong phòng là ánh đèn màu vàng ấm áp, chỉ có điều hơi tối, cậu liền bước vào.
Phục vụ thấy cậu vào rồi, còn tri kỷ đóng cửa giùm cậu.
Chương 2:
Đèn trong phòng khi mờ khi tỏ.
Cậu không chú ý nổi tới tiếng nước trong phòng tắm, cũng như ánh sáng nhạt nhòa từ cửa kính pha lê kia.
Cậu bước đến giường lớn, cơn nóng trên người dường như được chiếc giường lạnh lẽo này giảm đi một chút, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng điều này dường như vẫn chưa đủ, ngay sau đó, trên trán cậu còn toát mồ hôi nhiều hơn khi nãy, quần áo trên người cũng trở nên dính dấp.
Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng đến mãnh liệt, cậu dụi dụi hạ thân vào tấm chăn bông những mong giảm nhiệt, ánh mắt cũng dần dần trở nên không rõ ràng.
......
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, cửa mở ra.
Một người đàn ông cao lớn đứng ở ngưỡng cửa dưới ánh đèn phòng tắm.
Những vệt nước nhỏ giọt từ phần xương hàm đẹp đẽ của người đàn ông ấy, chảy xuống xương quai xanh, đến cơ bụng hoàn hảo, và cuối cùng là chảy vào chiếc khăn tắm bao quanh hông anh ta.
Anh lấy tay xoa xoa trán mình, sắc mặt có hơi không bình thường.
Trong chốc lát.
Anh bước đến bên giường, mỗi vết chân trên sàn đều lưu lại vệt nước ẩm ướt.
Sau khi đến gần liền nhìn thấy người trên giường, lông mày anh hơi cau lại, đôi môi mím chặt có chút không kiên nhẫn.
"Ai cho cậu vào đây?" Anh lạnh lùng hỏi, nhưng giọng nói lại có chút ám ách.
Người trên giường nghe thấy tiếng động liền hơi khựng lại, cậu chậm rãi xoay người, một khuôn mặt trắng bệch hiện ra trước mắt anh.
Thẩm Thuật Bạch hơi dừng lại.
Một người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng, ánh mắt tan rã của Kỷ Lê thoáng chốc trở nên thanh tỉnh, cậu lúng túng thả lỏng đôi chân đang kẹp chăn bông.
Cậu đang định hỏi tại sao người đàn ông này lại đột nhiên xông vào, nhưng trước khi kịp phát ra âm thanh, cơ thể cậu lại cảm thấy khô nóng và trống rỗng, ánh mắt thanh tỉnh vừa rồi lại dần tan ra.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, quần áo ướt đẫm mồ hôi thật khó chịu, chiếc giường bị cậu tỏa nhiệt cũng chẳng còn hơi lạnh như lúc mới vào nữa.
Cậu muốn cởi quần áo ------
"Nóng quá......."
Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch tối sầm lại, anh sải bước tới kéo chăn bông đắp lên người Kỷ Lê.
Kỷ Lê cố gắng đẩy chiếc chăn bông trên người mình ra, nhưng cậu không biết người đàn ông kia đã lại gần quấn chặt chăn lên người cậu. Khi nãy người đàn ông này đã tắm nước lạnh, trên người còn mang theo hơi nước mát mẻ khiến Kỷ Lê rất muốn lại gần anh, nhưng Thẩm Thuật Bạch đã ấn chặt chăn bông, Kỷ Lê vốn đang nóng vô cùng giờ lại càng cau mày nhếch miệng không thoải mái.
"Nóng quá....." Hai mắt cậu đỏ bừng, như thể ngay giây tiếp theo sẽ rơi lệ vậy.
Có gì đó không ổn với người này rồi, Thẩm Thuật Bạch đương nhiên đã nhìn ra, kẹt nỗi anh cũng đang bị như cậu, trên người cũng đang nóng như lửa đốt, anh tắm nước lạnh là vì muốn thoát khỏi cảm giác khô nóng như lửa này, nhưng bây giờ.....
"Đừng nhúc nhích, tôi sẽ gọi điện thoại." Giọng anh ám ách.
Nói xong, Kỷ Lê liền nằm im.
Thẩm Thuật Bạch thấy cậu đã ngoan ngoãn nghe lời, liền thả lỏng cảnh giác.
Bàn tay đang ghì chặt chăn bông chậm rãi buông ra để cầm di động, Kỷ Lê vốn đang nằm im liền nhân cơ hội này nhào đến.
Lý trí cố gắng chịu đựng nãy giờ tức khắc vỡ tan tành.
Chút lửa cuối cùng đã rực cháy.
......
Ngày hôm sau.
Kỷ Lê mệt mỏi mở mắt, cơ thể cậu như đã kiệt sức, thắt lưng cũng đau nhức vô cùng.
Người đêm qua cũng không còn ở đây nữa, cậu sờ sờ tấm đệm bên cạnh, vẫn còn ấm, hẳn là vừa rời đi không lâu.
Kỷ Lê không biết mình nên vui vẻ hay thất vọng nữa, nhưng dù sao cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần phải khó xử đối mặt, dù gì thì đêm qua....
Nghĩ đến đó cậu liền trùm chăn bông lên, cố gắng che đi sự nóng bỏng trên khuôn mặt - đêm qua thật sự quá điên rồ!
Tuy đã đánh mất đi lý trí, nhưng ký ức thì vẫn còn nguyên, hơn nữa cậu nhớ rõ bản thân đã chủ động đến mức nào! Chính vì vậy mà cậu cơ hồ không thể tin được bản thân lại có thể làm ra loại chuyện này.
Đêm qua cậu đã ngồi trên người người đàn ông đó......
Nghĩ tới đây, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân ồn ào.
Cảm xúc của cậu bị kéo trở về thực tại.
"Có chắc chắn là nó ở trong này không?"
Giọng nói ngoài cửa có phần quen thuộc.
Mặt Kỷ Lê tái đi.
"Hôm qua cậu ấy đã vào đây....." Giọng nói này là của nhân viên phục vụ đã đi cùng cậu tối qua.
"Ba, có lẽ chỉ là hiểu lầm.....trong đó cũng có thể không phải là Tiểu Lê....."
Đó là giọng của Kỷ Diệc Thần.
"Mở cửa!" Giọng nói này rất tức giận.
Âm thanh của thẻ cảm ứng vang lên, ngay sau đó âm thanh của khóa cửa bật mở.
Một tia hoảng sợ hiện lên trong mắt Kỷ Lê, cậu muốn đứng dậy ra khỏi giường tìm chỗ trốn, nhưng giờ cậu đang đau đến mềm nhũn cả chân, tốc độ đứng dậy không theo kịp tốc độ mở cửa của đối phương.
Kỷ Diệc Thần và những người còn lại của Kỷ gia, bao gồm cả những người đã tham gia tiệc sinh nhật của Kỷ Diệc Thần đều đứng ở cửa.
Mà nhân viên phục vụ đã dẫn cậu đi nhầm phòng kia thì chột dạ cúi đầu.
Tình huống trong phòng chính là cánh tay đầy dấu vết ái muội của Kỷ Lê, còn cả tấm chăn chưa kịp che khuất phần cổ trần trụi của cậu, tất cả đều thuyết minh đêm qua đã kịch liệt đến như nào.
Mặt cha Kỷ xanh mét, còn không đợi Kỷ Lê tạm gác lại cảm giác xấu hổ này, ông ta đã đứng ngoài cửa chửi ầm lên: "Kỷ gia có lỗi gì với mày mà mày lại làm cái việc này ngay trong tiệc sinh nhật của Diệc Thần hả!? Mày làm vậy không sợ Diệc Thần thất vọng sau, nó rất quan tâm đến mày có biết không hả? Nó đã phải tra camera giám sát cả buổi mới tìm được mày! Thế mà mày lại ở đây lêu lổng, lại còn ngủ với một tên đàn ông! Mày đúng là vứt hết thể diện của Kỷ gia đi rồi!"
Vẻ mặt Kỷ Diệc Thần cũng ra vẻ thương tâm: "Tiểu Lê, sao em.....sao em lại làm cái việc này....."
"Được rồi, mọi người nói ít một chút đi." Mẹ Kỷ ra vẻ dịu dàng thuyết phục, "Tiểu Lê cũng không có ý, việc này.....nó còn trẻ cũng không tránh khỏi có lúc xúc động...."
"Xúc động!?" Cha Kỷ hừ lạnh, "Dù còn trẻ với xúc động đến đâu thì cũng không thể làm loại chuyện này được, nếu không phải bạn bè của Diệc Thần nói nó đi cùng với một người đàn ông thì giờ tôi cũng vẫn không biết gì cả, bảo cái mặt già này của tôi phải giấu vào đâu đây!"
Giọng nói tức giận của cha Kỷ rơi vào tai Kỷ Lê, trái tim cậu như rơi xuống đáy cốc.
"Ba cảm thấy mất mặt sao?" Cậu túm lấy tấm chăn, túm chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, giọng nói vì chuyện đêm qua mà giờ vẫn còn ám ách.
Cha Kỷ cảm thấy ghê tởm, hai người đàn ông!
"Cái đồ rác rưởi, chẳng lẽ mày không thấy mất mặt sao?"
"Đáng lẽ khi mày ra đời tao phải bóp chết mày rồi, hoặc mày chết theo bà mẹ thần kinh của mày nữa thì càng tốt!!!"
Đồ rác rưởi, bóp chết......
Kỷ Lê cười chua xót: "Nếu ba cảm thấy mất mặt sao còn dẫn nhiều người tới như vậy làm gì? Ngại chưa đủ mất mặt sao?"
Câu hỏi này dường như đã chạm đến điểm cấm kỵ nào đó của cha Kỷ, ông ta tức giận đến mức đập vỡ bình hoa trang trí trên bàn: "Mày còn dám hỏi, mọi người còn không phải vì lo lắng nên mới đi khắp nơi tìm mày sao?"
"Lo lắng?" Kỷ Lê ngẩng đầu nhìn đám người ngoài cửa, trong mắt bọn họ có đủ thứ cảm xúc, nhưng tuyệt nhiên không có lo lắng.
Cha Kỷ lại muốn gào lên, mẹ Kỷ đứng cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Được rồi ông xã, đừng giận nữa, dù sao cũng là con mình, giận làm gì chứ."
"Kỷ gia chúng ta không có đứa con nào như nó hết, nó kinh tởm hệt như mẹ nó vậy!"
Không có đứa con nào như nó hết.....
"Nếu kinh tởm như vậy, chi bằng xóa tên tôi khỏi Kỷ gia đi."
Cậu nâng mắt nhìn cha Kỷ.
Tất cả mọi người đều im lặng, trừ ông ta.
"Vậy thì vừa lúc!" Cha Kỷ cười lạnh, "Nếu mày muốn rời khỏi Kỷ gia thì cứ đi đi! Tao xem rời khỏi cái nhà này thì mày có thể làm được cái gì!"
Cha Kỷ nhìn Kỷ Lê như thể nhìn một thứ ký sinh trùng, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể ném đi, chuẩn bị giẫm chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro