Chương 29: Muốn làm bạn cùng bạn của vợ.

Edit: Thỏ Ngọc.

Khi Giản Tang về đến nhà, cậu thấy mẹ mình vẫn còn thức.

Người phụ nữ tràn đầy mệt mỏi ngồi trên ghế sofa dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng cùng chiếc điện thoại di động bên cạnh.

Giản Tang thay giày ở cửa ra vào, gọi: "Mẹ, sao mẹ vẫn còn chưa ngủ?"

Ôn Nhã thấy cậu quay lại, lơ đãng nói: "Tang Tang, chú Vương ở tầng dưới vừa nói con đi nhận đơn ở khách sạn à?"

Giản Tang dừng lại, nhẹ nhàng trả lời.

Ôn Nhã mở miệng nói: "Vậy con đã gặp bố chưa?"

Giản Tang đóng cửa lại, đi đến bàn trong phòng khách, rót cho mình một ly nước, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, có gặp rồi."

Cậu không muốn nói dối.

Ít nhất thì Ôn Nhã có quyền biết sự thật.

Ôn Nhã nói: "Có người nói bọn họ tổ chức sinh nhật ở khách sạn."

Giản Tang nhẹ nhàng gật đầu.

Dưới ánh sáng mờ ảo ở phòng khách, dáng người của cậu trông khá gầy gò. Cậu đã kiệt sức cả đêm, rất mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, cậu lại không hề tỏ ra bất kỳ dấu hiệu nào trước mặt mẹ.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của con mình, Ôn Nhã đau lòng cao giọng nói: "Giản Vô Song tên súc sinh đó còn dám tổ chức sinh nhật cho đứa con hoang kia của mình, còn tổ chức ở khách sạn tốt nhất thành phố?!"

Tin tức trên mặt báo viết nghệ sĩ piano Giản Vô Song đã tặng con mình một cây đàn trị giá hàng triệu đô la vào ngày sinh nhật của cậu, giúp cậu thực hiện ước mơ chơi piano. Trên đó là bức ảnh gia đình ba người bọn họ.

Ôn Nhã oán hận nói: "Nhiều năm rồi ông ta có tặng cho con bất kì món quà nào sao?"

"Sinh nhật của con, ông ta ở đâu?". Giọng nói của Ôn Nhã ngày càng run rẩy: "Con ruột mình thì mặc kệ thế mà lại đi nuôi con của mụ đàn bà kia!"

Giản Tang đứng dậy rót cho mẹ mình cốc nước ấm rồi vuốt lưng bà.

Đôi mắt của Ôn Nhã đỏ bừng vì kích động.

Giản Tang ngồi bên cạnh bà, nhẹ nhàng nói: "Trong lòng con, ông ta đã không còn là cha nữa."

Ôn Nhã sửng sốt.

"Cho nên dù có gặp lại cũng không sao cả." Giản Tang nắm lấy bàn tay run rẩy của bà: "Mẹ, con không buồn đâu."

Nước mắt chảy dài trên mặt Ôn Nhã, nước mắt của người phụ nữ rơi xuống như châu ngọc.

Giản Tang chậm rãi ôm lấy đôi vai gầy của mẹ mình, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, con cũng không có yêu cầu gì với ông ta cả. Bao nhiêu năm qua, con chỉ có một tâm nguyện."

Ôn Nhã nghi hoặc nhìn con trai mình.

Giản Tang cũng nhìn thấy mẹ đã vất vả nuôi nấng cậu suốt bao năm qua. Khuôn mặt căng bóng mịn màng đã biến mất từ ​​lâu, tuổi xuân tươi đẹp đã bị cuộc sống này bào mòn, chỉ còn đôi mắt đầy quầng thâm cùng nếp nhăn. Bàn tay bà cũng không còn nhẵn nhụi nữa mà khá thô ráp.

Bà cũng từng là cô gái yêu cái đẹp.

Đã lâu lắm rồi bà mới trang điểm. Bà bị gánh nặng cuộc sống đè nặng trên vai, còn chưa đến năm mươi nhưng trên đầu đã có tóc bạc. Thậm chí đời trước còn chưa nhìn thấy con trai mình thành công đã phải ly rời nhân thế.

"Nguyện vọng của con chính là mong mẹ có một cuộc sống tốt đẹp." Giản Tang đưa tay vén mái tóc đã có những sợi bạc trắng của mẹ lên: "Mẹ à, đừng khóc."

Nước mắt của Ôn Nhã không khống chế được mà rơi xuống, cuối cùng bà tựa trong vòng tay Giản Tang mà khóc lớn, như thể bao nhiêu năm oán hận và không cam lòng đang tuôn trào.

......

Mà Giản Tang vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc.

Nhưng điều cậu không ngờ tới là quỹ đạo của thế giới dường như đang lặng lẽ thay đổi do hiệu ứng bươm bướm từ việc trùng sinh của cậu.

Sáng thứ hai đến trường, vừa vào lớp Giản Tang liền phát hiện không khí trong lớp rất ồn ào, nhiều học sinh dường như đang bàn luận chuyện gì đó.

Giản Tang quay lại chỗ ngồi, bạn cùng bàn Hà Dũng đi tới nói: "Hội trưởng, cậu đã nghe tin đồn lớn chưa?"

Giản Tang nghiêng mặt hỏi: "Có tin gì lớn?"

"Chính là thế này." Hà Dũng có chút hưng phấn, cậu ta ho nhẹ một tiếng, nói: "Con trai của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Giản Vô Song - Giản Duy Duy sẽ đến trường của chúng ta học!"

Động tác mở sách của Giản Tang chợt ngừng lại.

Hà Dũng không nhận thấy cậu có gì lạ, chỉ tiếp tục thở dài: "Đáng tiếc là không học ở khu Tây của chúng ta, trực tiếp đến thẳng khu Đông học. Nhưng có thể hiểu được, môi trường ở đó khá hơn, từ giáo viên đến thiết bị giảng dạy đều là tốt nhất."

Giản Tang có chút suy tư nhìn vào thời khóa biểu.

Tại sao?

Sao lại thế này?

Kiếp trước Giản Duy Duy đúng là có học cùng trường với cậu nhưng chỉ mỗi năm cuối cấp ba thôi. Sao lại xảy ra sớm hơn?

Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm?

Điều này khiến Giản Tang cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

Hà Dũng vẫn đang trò chuyện bên cạnh: "Cậu nghĩ xem nếu chúng ta quen được với cậu ta thì thật tốt. Nghe nói cậu ta rất đẹp trai lại dễ thương, cũng không có cái sự kiêu ngạo của đám con cháu nhà giàu. Thực sự mong được gặp cậu ấy!"

Giản Tang trầm mặc.

Tên Hà Dũng không có đầu óc này còn tiếp tục thò qua dò hỏi: "Hội trưởng, tớ nghe nói tháng sau trường sẽ tổ chức đêm tiệc mùa thu, cậu ấy sẽ chơi piano trên sân khấu! Đây là lần đầu tiên tớ được nghe con trai của một vị nghệ sĩ piano nổi tiếng biểu diễn. Hội trưởng cậu có mong chờ không?"

Giản Tang mặt không biểu tình trả lời: "Không."

Hà Dũng đáp lời, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Dù sao tính tình của Hội trưởng vẫn luôn khá lạnh lùng, cậu ta đã quen rồi.

Giản Tang không hề ngạc nhiên khi Giản Duy Duy sẽ đến trường học. Dù sao hiện tại cậu không có thời gian và sức lực để tiêu tốn cho những người không quan trọng.

Nhưng điều cậu không ngờ là khi tối về nhà, cậu lại thấy cửa nhà mình mở rộng.

Cô Lý ở tầng dưới nắm lấy tay cậu, lo lắng nói: "Tang Tang, cuối cùng cháu cũng về rồi."

Giản Tang cau mày hỏi: "Cô à, có chuyện gì vậy?"

"Chiều nay có người tới tìm mẹ cháu." Cô Lý thở dài: "Rồi có tiếng đập phá đồ đạc trên tầng. Sau đó người đó rời đi, cô đi qua xem sao mà mẹ cháu không ra ngoài, cô lo quá."

Tim Giản Tang đập thình thịch, cậu vội vàng chạy vào.

Cửa phòng Ôn Nhã đóng chặt, bình hoa trong phòng khách bị đập vỡ, nước chảy đầy sàn.

Giản Tang đi tới gõ cửa phòng bà: "Mẹ, con về rồi."

Người trong phòng nghe thấy tiếng động, tạo ra chút động tĩnh. Ngay lúc Giản Tang tưởng rằng bà sẽ không mở cửa thì khóa cửa xoay, có người đi ra.

Hai mắt Ôn Nhã đỏ hoe, tóc rối bù, thấp giọng nói: "Con về rồi à."

Giản Tang nhìn quanh nhà: "Ông ta tới sao?"

Ôn Nhã không ngờ đứa nhỏ này lại thông minh như vậy, sửng sốt gật đầu.

Giản Tang không hỏi nữa, khoác áo cho mẹ, đi tới quét sạch những mảnh vỡ của bình hoa, dùng cây lau nhà lau sạch nước bẩn, cuối cùng bật đèn bếp đi vào chuẩn bị nấu cơm.

Ôn Nhã vẫn đứng ở cửa ngơ ngác nhìn con trai bận rộn.

Giản Tang chỉ nấu một nồi mì, bưng một bát cho Ôn Nhã, lén bỏ quả trứng cuối cùng vào bát của mẹ, bưng bát nói: "Mẹ ăn một chút đi."

Ôn Nhã ngồi trên ghế.

Khi Giản Tang đang cúi đầu ăn cơm thì nghe Ôn Nhã nói: "Ông ta tới để giúp con làm thủ tục chuyển nơi học."

Đũa của Giản Tang dừng lại.

"Nghe nói con là học sinh đứng đầu trường, còn là hội trưởng hội học sinh nhưng vẫn học ở khu Tây, nói muốn giúp con chuyển đến khu Đông học." Ôn Nhã lau mặt: "Giả mù pha mưa nói muốn giúp con trả học phí!"

Khi Giản Tang nghe được tin này, trong lòng không hề dao động chút nào.

Giọng nói của Ôn Nhã tràn đầy tức giận: "Ông ta ngoài miệng thì nói lời dễ nghe. Chẳng qua là sợ thằng con hoang kia của mình lúc ở trường bị đối xử không tốt mà thôi!"

Nghe nói Giản Tang là Hội trưởng Hội học sinh, sợ con mình bị bắt nạt nên mới giả nhân giả nghĩa đến đây.

Thật là nực cười mà!

Ôn Nhã tức giận: "Hạng người như ông ta, mẹ không bao giờ muốn gặp lại nữa, cũng không cần ông ta giả nhân giả nghĩa bồi thường!"

Giản Tang không đồng ý.

Nhìn người mẹ gầy gò và ngôi nhà đổ nát này, kiếp trước tính tình cậu bướng bỉnh, cũng không chịu chấp nhận. Nhưng sau đó, cái chí khí này cũng không khiến cuộc sống cậu khá hơn chút nào. Bây giờ cậu cần tiền, cần vốn khởi nghiệp, cần môi trường học tập tốt hơn để thay đổi cuộc sống. Phùng má giả làm người mập(*) chẳng có ích gì.

(*) Phùng má giả làm người mập (thành ngữ): ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình; hoặc gọi là sĩ diện, phông bạt.

Giản Tang nuốt mì vào miệng, cụp mắt xuống nói: "Con nhận."

Ôn Nhã sửng sốt.

"Khi nào ông ta đưa tiền học phí?" Giản Tang gắp dưa chua vào bát nói: "Nếu ông ta đã quyết định giúp con đóng học phí, vậy sẽ trả theo kỳ hay trả một lần?"

Bệnh nghề nghiệp của giám đốc tài chính lại tái phát.

Đôi mắt Giản Tang trong veo, cậu nhìn mẹ: "Khi nào thì thủ tục chuyển chỗ học hoàn tất?"

......

Ôn Nhã sửng sốt, không thể tin nói: "Tang Tang, con..."

Giản Tang vùi đầu ăn nói: "Mẹ, không phải mẹ nói là ông ta nợ chúng ta sao? Đã vậy thì để ông ta trả đi. So với những gì ông ta nợ mẹ bao năm qua thì chỗ này chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Nếu ông ta đã chủ động dâng tới thì sao lại không nhận?"

Ôn Nhã nghẹn ngào.

Lúc đầu bà chỉ tức giận, cảm thấy mình không cần hạng người như Giản Vô Song bố thí. Nhưng sau khi nghe con mình nói xong, bà lại cảm thấy rất có lý.

Trước kia bà thà chết chứ không cần Giản Vô Song bố thí, nhưng khi bà cầm đũa lật bát mì xuống đáy, nhìn thấy quả trứng, bà ngẩng đầu nhìn thân hình gầy gò của con trai mình, còn có đôi bàn tay đầy vết thương kia, cảm thấy trong lòng đau đớn khôn tả.

Ánh mắt Ôn Nhã bất giác trở nên kiên định, trong lòng bà dần nảy ra một suy nghĩ.

......

Ngày hôm sau.

Khu Đông.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Ánh nắng vàng rơi xuống Trường Trung học Số 1 như phủ vầng hào quang huyền bí lên tòa lâu đài cổ kính có lịch sử lâu đời, tiếng chim hót líu lo, nhiều học sinh lớp A của khu Đông tụ tập lại trò chuyện.

Học sinh mới chuyển trường Giản Duy Duy là tâm điểm chú ý của mọi người.

Cha cậu là nghệ sĩ piano nổi tiếng, cùng mẹ cậu trở thành cặp đôi tiêu chuẩn trong làng giải trí. Với vẻ ngoài điển trai, cậu nghiễm nhiên trở thành nhân vật được bàn tán sau khi đến lớp.

Hầu như tất cả mọi người trong lớp đều thích cậu ta, sẽ cùng tới giao hảo với cậu ta.

Ngoại trừ......

Giản Duy Duy nhìn nhóm người ở hàng cuối cùng, họ là nhóm người mà trong lớp A thậm chí cả trường không ai dám khiêu khích. Nhưng đồng thời cũng vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.

Ngồi ở giữa hàng cuối cùng là Thẩm Minh Yến.

Độc nhất vô nhị.

Gia thế giàu có, ngoại hình đẹp trai và thân hình mạnh mẽ làm khuynh đảo người khác.

Người này cũng bao gồm cả Giản Duy Duy. Cậu ta đã nghe danh Thẩm Minh Yến từ lúc vẫn còn ở nước Anh. Kết quả còn chưa làm thân được đã nghe nói rằng Thẩm Minh Yến đã trở về Trung Quốc. Mà cậu ta sợ đêm dài lắm mộng(*) nên tận dụng cơ hội này xin bố mẹ về Trung Quốc.

(*)Đêm dài lắm mộng (thành ngữ): thời gian càng dài càng nảy sinh nhiều bất lợi.

Vậy mà...

Giản Duy Duy có chút buồn nghĩ không biết mình đã đắc tội vị thiếu gia này ở chỗ nào. Từ ngày đó trở đi, Thẩm Minh Yến đối với cậu ta không có chút thiện cảm nào, thậm chí còn coi cậu ta như người tàng hình mà trong khi đó cậu ta chưa làm hắn phật lòng lần nào.

Nếu thật lòng nói ra thì chỉ có lúc cậu ta trả thù Giản Tang một chút thôi.

Nhưng chẳng phải vì bọn họ làm mẹ cậu ta bị người khác bàn tán sau lưng sao?

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Thẩm Minh Yến?

Cậu ta thực sự không hiểu.

Đang suy nghĩ thì chuông vào lớp vang lên, giáo viên đi giày cao gót bước vào, sau khi đặt sách giáo khoa xuống, lớn tiếng nói: "Các em học sinh, trước giờ vào lớp, cô có chuyện cần thông báo."

Mọi người trong lớp đều ngước lên lắng nghe.

Chỉ có dãy người ngồi ở hàng sau tỏ ra không mấy hứng thú. Đặc biệt là Thẩm Minh Yến, thậm chí còn ngủ bù không thèm ngẩng đầu lên.

Giáo viên chủ nhiệm cũng không dám quản, chỉ tiếp tục thông báo: "Hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón một bạn học sinh mới. Các em hãy hoan nghênh cậu ấy bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt!"

Cả lớp xôn xao.

Một người vừa đến đây không lâu. Sao giờ lại có thêm một người nữa?

Đúng lúc mọi người đang thắc mắc học sinh mới là ai thì một người từ ngoài cửa chậm rãi bước vào. Thân hình cậu cao gầy, mặc đồng phục học sinh sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo. Chậm rãi thon thả bước vào, trong mắt không có chút sợ hãi đối mặt với cả lớp, đứng trên bục giảng, giọng nói trong trẻo: "Chào mọi người, tôi là Giản Tang, mong mọi người giúp đỡ. "

Mọi người đều choáng váng.

Mà khi Giản Tang vừa dứt lời, người ngồi ở hàng sau lập tức ngẩng đầu lên.

Trong phòng học vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, còn lén lút bàn tán:

"Đây không phải là Hội trưởng Hội học sinh sao?"

"Tại sao cậu ấy lại tới lớp chúng ta?"

"Đm cậu không biết sao? Trong bài kiểm tra tuần trước, Giản Tang lại đứng thứ nhất toàn trường."

"Với thành tích như vậy vốn phải vào Lớp A."

Lớp tốt nhất ở Trường Trung học Số 1 là lớp A. Học sinh lớp đó hầu hết đều là những học sinh có điểm cao nhất trường, có thể mang đến thành tích và danh tiếng tốt cho trường. Còn những người còn lại là những học sinh có xuất thân hiển hách, có thể mang đến nguồn đầu tư cho trường.

Chủ nhiệm lớp mỉm cười nhìn Giản Tang nói: "Thật mừng khi có em trong lớp, Tang Tang, vị trí của em ở..."

Cô nhìn quanh phía dưới.

Thực ra trong lớp còn rất ít ghế trống nên cô lưỡng lự không biết sắp xếp cho Giản Tang ngồi ở chỗ nào.

Ngay lúc cô đang do dự thì ở hàng cuối có người giơ tay lên, người vốn luôn thờ ơ với mọi việc lại giơ tay nói: "Cô à, ở đây còn một ghế trống."

Cả lớp bất ngờ quay lại.

Hình ảnh Thẩm Minh Yến giơ tay khiến mọi người mở to mắt.

Ai mà không biết chiếc ghế trống bên cạnh hắn luôn không cho người khác ngồi, cũng không phải trước đó chưa có người nghĩ tới, nhưng kết quả rất bi thảm. Ngay cả lúc Giản Duy Duy mới đến muốn hỏi ngồi cùng thì bị trào phúng không chút do dự.

Chủ nhiệm lớp cũng sững sờ, cô đẩy kính lên: "Em Thẩm, em chắc chắn chứ?"

Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Minh Yến lộ ra nụ cười, chậm rãi gật đầu: "Vừa lúc cạnh em còn một chỗ trống, chúng ta đều là bạn cùng lớp, không phải nên giúp đỡ nhau sao?"

Tất cả học sinh trong lớp: "......"

Quỷ mới tin hắn.

...

Chủ nhiệm lớp có chút do dự, cô biết dãy học sinh bàn cuối là một đám người không dễ ở chung, lo sợ Giản Tang sẽ bị bắt nạt.

Chủ nhiệm nhìn Giản Tang nói: "Tang Tang, em có muốn ngồi đó không?"

Thẩm Minh Yến cũng nhìn về phía Giản Tang, trong mắt còn vô thức tràn đầy mong đợi.

Kiếp trước vào năm cuối họ cũng ngồi cùng bàn. Lúc trước Giản Tang cũng chuyển đến khu này. Ngày đó nhìn thấy thiếu niên đứng trên bục giảng đã cảm thấy cậu rất đẹp, rất hợp gu hắn nên chủ động giơ tay muốn Giản Tang ngồi cạnh.

Giản Tang cũng đồng ý.

Từ đó cuộc sống sinh hoạt ngọt ngào cùng bà xã bắt đầu.

Đời này, vì đến đây sớm hơn nên dù biết Giản Tang vẫn còn hai năm nữa mới chuyển sang khu khác nhưng Thẩm Minh Yến vẫn luôn để trống chỗ ngồi bên cạnh. Về phần nguyên nhân, hắn mới không thèm thừa nhận là vì muốn để dành cho vợ hắn mà là hắn không quen ngồi cùng người lạ thôi.

Bây giờ Giản Tang vậy mà lại chuyển sang khu này sớm hơn dự kiến nên đương nhiên là muốn dành cho vợ hắn ngồi rồi.

Khụ khụ.

Tất nhiên không phải hắn muốn ngồi cùng Giản Tang mà vì không cho Giản Tang ngồi thì cũng có người khác ngồi, thế thì hắn đành rộng lượng một chút vậy.

......

Thẩm Minh Yến hoàn toàn quên mất, chỉ cần hắn không muốn thì sẽ không có ai dám ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh hắn. Hắn còn nhìn người trên bục giảng với đôi mắt đầy mong đợi.

...

Mà Giản Tang trên bục giảng cũng đang nhìn hắn.

Ngay lúc Thẩm Minh Yến tưởng chừng việc sắp thành thì Giản Tang lại nói: "Cảm ơn cô, em ngồi ở góc bên kia là được."

Chủ nhiệm sửng sốt, cả lớp sững sờ.

Thẩm Minh Yến cũng sửng sốt.

Giản Tang không để ý tới ánh mắt của mọi người, đi đến góc cạnh cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế trống. Từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Thẩm Minh Yến một lần nào.

Trong phút chốc, lớp học có một sự im lặng chết chóc.

Không ai dám nhìn vẻ mặt của vị đại thiếu gia này, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự áp bức. Cả lớp im lặng, không ai nói một lời nào.

......

Cuối cùng là nhờ chủ nhiệm lớp phá vỡ bầu không khí: "Được rồi, chúng ta tiếp tục học. Các em mở trang 45 ra, hôm nay chúng ta học bài..."

Vương Dương lén lút liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thẩm Minh Yến bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Anh Thẩm, quên đi đừng tức giận. Cậu ta không đến không phải rất tốt sao? Ngồi cùng Hội trưởng Hội học sinh chắc chắn có rất nhiều quy củ. Đến lúc đó sao chúng ta còn có thể sống tốt chứ?"

Thẩm Minh Yến lạnh lùng liếc cậu ta một cái, tức giận cười: "Con mắt nào của mày nhìn thấy tao tức giận?"

"..."

Nhìn bằng mắt nào cũng thấy.

Vương Dương và Thẩm Minh Yến là anh em lớn lên từ nhỏ, làm sao không nhìn ra hắn đang giận?

Mà cũng thật kỳ lạ.

Kể từ khi Thẩm Minh Yến từ nước Anh trở về dường như đã thay đổi.

Điều gì thay đổi thì không nói được, nhưng cuộc sống vui chơi tự do của họ không biết từ bao giờ cái tên Giản Tang đã thường xuyên xuất hiện.

Hơn nữa, đôi khi anh Thẩm sẽ hờn dỗi một mình, còn lộ vẻ mặt tức giận cô đơn. Cả người trĩu nặng tâm sự nhưng có vẻ hắn vẫn còn chưa nhận ra.

Cái trạng thái này giống như là?

Vương Dương cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra, đây không phải là trạng thái lúc cãi nhau với bạn gái sao?

......

Mà lúc này, tâm tình Thẩm đại thiếu gia quả thực rất khó chịu.

Cảm giác này kể từ ngày nhìn thấy Giản Tang bị tên ngốc Giản Duy Duy bắt nạt trong khách sạn đã không hề thuyên giảm. Kiếp trước, đối với chuyện về cha mình Giản Tang ngậm chặt miệng không thốt ra lời nào. Thậm chí có lần hỏi tới còn nói là đã chết rồi.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Giản Tang đều rất lạnh lùng không vui.

Mà lúc làm giấy chứng nhận kết hôn, trong hộ khẩu cũng chỉ có mình Giản Tang. Thời điểm kiểm tra lý lịch trước hôn nhân cũng thấy rằng trong cuộc đời hơn 20 năm của Giản Tang quả thực không có người cha này xuất hiện.

Cho nên Thẩm Minh Yến tưởng rằng ông ta đã chết.

Vì vợ hắn không vui nên tất nhiên hắn không nhắc đến chuyện này nữa.

Nhưng cảnh tượng trong khách sạn mấy ngày trước cứ đọng lại trong lòng hắn khiến Thẩm đại thiếu gia vô cùng đau lòng, dù là kiếp trước hay kiếp này, dù Giản Tang có còn nhớ hay không, dù trước đây hắn đã quyết định như thế nào thì giờ đã có một cuộc đời khác.

Nhưng hắn vẫn không thể nhìn Giản Tang bị uất ức.

Hắn không thể chịu được khi có người dám bắt nạt vợ hắn.

Nghĩ đến ánh nhìn của người đó đối với Giản Tang, lại nghĩ đến vợ mình có thể đã bị đối xử bất công vào lúc mà hắn không biết, Thẩm Minh Yến hai ngày nay đứng ngồi không yên. Thậm chí còn nghĩ làm chó thì làm chó, lấy được Wechat về rồi tính tiếp!

......

Ngay lúc hắn đang chuẩn bị làm chó, Giản Tang bất ngờ chuyển đến khu này.

Quả đúng là ông trời phù hộ hắn.

Thế nhưng, Giản Tang vậy mà không chọn hắn!

Sao kịch bản này lại khác với kiếp trước? Chẳng lẽ là do hắn chuyển trường sớm hai năm nên không thể làm bạn cùng bàn với vợ sao?

Nhưng mà...

Thẩm Minh Yến lại nghĩ đến khách sạn ngày đó, tấm lưng gầy gò của Giản Tang, ánh mắt châm chọc của người nhà kia.

Nghĩ đến là hắn lại đau lòng, tưởng tượng rằng rất có thể vợ hắn đã bị gia đình kia bắt nạt ở nơi mà hắn không thấy, hắn không thể mặc kệ!

Thẩm Minh Yến lại nhìn Vương Dương, tiến lại gần nói: "Mày nói xem... có cách nào để Giản Tang ngồi cùng bàn không?"

"..."

Vương Dương kinh ngạc nhìn Thẩm Minh Yến.

Ánh mắt này như nói: Anh à anh có bệnh à?

Thẩm Minh Yến không kiên nhẫn mắng: "Tao đang hỏi mày đấy."

Vương Dương sờ cằm suy nghĩ: "Chủ nhiệm lớp của chúng ta tuần trước đề xuất là sau này sẽ dựa trên xếp hạng để sắp xếp chỗ ngồi, chắc là từ tháng sau sẽ bắt đầu."

Hai mắt Thẩm Minh Yến sáng lên: "Vậy xếp hạng hiện tại của Giản Tang là..."

Vương Dương buồn bã nói: "Hạng nhất toàn trường."

Thẩm Minh Yến biết rõ vợ mình là học sinh giỏi nhưng lại quên mất chuyện xếp hạng. Dù sao đại thiếu gia như hắn chẳng bao giờ để ý đến mấy cái này, cau mày: "Xếp hạng bây giờ của tao..."

Lý Quảng ở một bên nhìn qua, nhỏ giọng nói: "Anh à, lần trước kiểm tra anh đứng đầu toàn trường từ dưới đếm lên đó."

"..."

Không khí rơi vào im lặng.

Thẩm Minh Yến trầm mặc, chậm rãi ngồi xuống. Đại thiếu gia có vẻ đang tự hỏi nhân sinh.

Lúc ở nước Anh du học mấy năm, tuy rằng trình độ ngoại ngữ và các phương diện khác của hắn đều tăng lên nhưng chương trình giáo dục của nước Anh và trong nước không nặng đến vậy. Hắn mở mấy quyển đề ra, nhìn mấy con số giống như trong sách trời vậy, xem không hiểu gì cả.

Cuối cùng Thẩm Minh Yến phải lấy điện thoại ra, ngập ngừng gửi tin nhắn cho mẹ: "Mẹ, giúp con một chuyện."

Mẹ Thẩm vội vàng trả lời: "Sao thế, con muốn làm gì?"

Thực ra bà càng muốn hỏi là hôm nay hắn lại quậy cái gì rồi.

Không ngờ Thẩm Minh Yến lại hỏi bà: "Mẹ có thể giúp con tìm mấy giáo viên siêu lợi hại có thể giúp tăng điểm số, trở thành người đứng thứ hai toàn trường không?"

"..."

WeChat im lặng một lúc.

Nửa ngày sau.

Mẹ Thẩm trả lời hắn: "Minh Yến, con lại bị bắt cóc à? Kẻ bắt cóc ép con phải không?!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro